Trang ghi lại những suy nghĩ linh tinh về tiếng Việt.
I. Đùa
Nguồn gốc của thán từ "á đù!"
Gần đây chợt nghe giới trẻ sử dụng nhiều thán từ "á đù!". Thật ra từ mấy chục năm trước cũng đã nghe thấy thán từ này rồi. Nhưng mà lúc đó thì chỉ có người miền Nam sử dụng, và những người dùng nó thường cũng bị coi là thành phần không có giáo dưỡng gì, còn bây giờ thì người miền Bắc cũng dùng nó như câu cửa miệng, nhưng không bị kỳ thị như xưa. Giới trẻ ngày nay thốt lên "á đù" mỗi khi gặp chuyện bất ngờ, khi có chuyện ngoài dự tính, ngoài ý muốn, khi có bức xúc,... Sau một thời gian tìm hiểu về thì tôi vỡ lẽ về nguồn gốc của nó. Hóa ra thán từ này có nguồn gốc từ tiếng Pháp.
Từ "Dieu" trong tiếng Pháp mang nghĩa là đấng thần linh, đức Chúa. Người Pháp hay thốt lên "ahh mon Dieu" (ôi Chúa tôi!) hay đơn giản là "ahh Dieu" (ôi Chúa ơi!) mỗi khi gặp chuyện bất ngờ, tương tợ như người Anh với câu cửa miệng "oh my God" vậy.
Mà ai cũng biết là trong suốt một thời gian dài chịu ách đô hộ, tiếng Việt cũng chịu nhiều ảnh hưởng của tiếng Pháp nên dần dà dân An Nam đọc trại câu cảm thán trên thành "á điều", rồi theo thời gian trở thành "á đù" như ngày nay.
Tiếng Việt là cội nguồn của nhiều ngôn ngữ
Nói vậy chứ, có thể coi tiếng Việt là cội nguồn của nhiều thứ tiếng khác. Khá nhiều từ vựng trong các ngôn ngữ khác đều bắt đầu từ tiếng Việt.
Chẳng hạn:
Man trong tiếng Anh nghĩa là đàn ông con trai, bắt nguồn từ "nam" trong tiếng Việt. Người Anh nhìn ba chớp ba nhoáng lại ghi lộn thành "man".
Woman trong tiếng Anh cũng có nguồn gốc từ "vợ nam" trong tiếng Việt.
Chữ viết tắt Mr. mỗi khi ta viết thư gửi cho cánh đàn ông chính là viết tắt của "Mày Râu" trong tiếng Việt.
Tương tự, chữ viết tắt Ms. khi viết thư gửi cho phụ nữ chính là "Mẹ Sữa" của tiếng Việt.
Cái TV trong tiếng Anh thực chất là viết tắt, viết ngược của cái "Vô Tuyến" trong tiếng Việt.
Từ "boy" chỉ con trai trong tiếng Anh thực ra là biến âm của từ "bòi" trong tiếng Việt. Từ này kỳ thực cũng là một biến âm của từ khác trong tiếng Việt, chỉ con trai.
Tương tự thế, từ "girl" trong tiếng Anh cũng bắt nguồn từ "ghệ" trong tiếng Việt.
Từ "couple" chỉ cặp đôi nam nữ trong tiếng Anh có nguồn gốc từ "cặp bồ" trong tiếng Việt.
Từ 缶 (đọc là "kan") trong tiếng Nhật chỉ cái thùng, cái hộp thực chất xuất phát từ "can" trong tiếng Việt. Ta nói "can xăng" chính là từ này.
Vân vân mây mây. Còn khá nhiều từ vựng khác nữa mà trong phạm vi một chuyên luận này không kể xiết.
Giống đực, giống cái trong tiếng Việt
Ai bảo chỉ có tiếng Pháp tiếng Đức mới có giống đực giống cái, còn tiếng Việt thì không có?
Rõ ràng là trong tiếng Việt có rất nhiều danh từ đi chung với từ chỉ giống đực cái.
Này nhé:
Danh từ giống đực: thằng Sony, thằng Apple, thằng Samsung, thằng Toyota,...
Danh từ giống cái: con Iphone, con PS5, con Lexus,...
Mày biết bố mày là ai không?
Nhiều người Việt thường chê dân tộc khác là thảo mai, sống giả tạo nhưng kỳ thực bản thân họ cũng không thành thật cho lắm. Điển hình là khi được hỏi "mày biết bố mày là ai không?" thì tôi chưa thấy ai trả lời câu hỏi này một cách thực lòng cả. Chưa bao giờ tôi thấy ai mà khi được hỏi câu này liền vỗ ngực dõng dạc đáp trả: bố tao là Ủy viên ban chấp hành TWĐ khóa XX, ủy viên ban thường vụ, đại biểu Quốc hội khóa XX... cả. Thế đấy.
Lớp học tiếng Việt 3 miền
Đất nước Việt Nam ta trải dài từ Bắc xuống Nam, gây ra sự phân hóa vùng miền cực lớn trong ngôn ngữ nói.
Bất cứ vùng miền nào trên dải đất nước Nam ta cũng đều có những cái tật, cái thói quen trong cách phát âm.
Đó là còn chưa kể đến kho từ vựng riêng biệt của từng vùng miền mà ta gọi là phương ngữ, khiến người ở địa phương khác không hiểu được.
Chẳng hạn như các địa phương miền Bắc thường hay lẫn lộn âm n với âm l. Nói theo ngôn ngữ của những vùng này thì là lờ cao với lờ thấp, hoặc nờ cao với nờ thấp.
Thành thử trong dân gian vẫn lưu truyền một câu bông đùa khôi hài để châm chọc cái sự ngọng lờ với nờ này.
Rằng: đi Hà Lội mua cái lồi lấu cơm lếp.
Hay như một giai thoại khác về Alibaba và 40 tên cướp. Chuyện kể rằng 40 tên cướp thấy Alibaba đứng trước cửa hang mà hô câu thần chú khiến cửa hang mở ra, nên chúng nảy sinh ý định trộm hết vàng bạc trong hang sau khi Alibaba rời đi.
Nhưng thực tế thì bọn cướp loay hoay cả ngày trời cũng không sao khiến cửa hang mở ra được.
Bởi vì câu thần chú để mở cửa hang là: "lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng".
Phải đọc câu thần chú này trong vòng 2 giây thì cửa hang mới mở, trong khi đó thì lũ cướp đọc kiểu gì cũng thành: "núa lếp nà núa lếp nàng, núa nên nớp nớp nòng làng nâng nâng", thế cho nên cửa hang chẳng thể mở ra.
Đối với nhiều người ở các địa phương miền Bắc thì thật khó để biết em gái tên là Ninh trong "ninh xương" hay là ninh trong "nung ninh", "nung nay".
Cũng vì thế mà một bác gái tên Liễu vô cùng đau buồn khi nghe con cháu mình, bà con xóm giềng cứ gọi mình là Niễu, thế nên bác gái đã mạnh tay chi tiền cho cả một tỉnh đi học lại cách phát âm lờ với nờ cho tử tế.
Ngoài ra, người miền Bắc còn có thói quen biến âm "tr" thành âm "gi".
Chẳng hạn như "ông trời" thường được phát âm thành "ông giời". Cái này thì không hẳn là ngọng, mà là một thói quen khó bỏ trong cách phát âm.
Những cái tật, cái ngọng, cái thói quen như vậy cũng hiện diện trong cách phát âm của người miền Nam.
Người miền Nam thường không phát âm chuẩn được "gi" và "v" nên mọi từ ngữ có "gi" hay "v" đều hóa thành "d" hết.
Chẳng hạn như "về nhà" thì được phát âm thành "dề nhà" hay "dìa nhà", "gia đình" thì thành "da đình".
Còn miền Trung thì sao? Dĩ nhiên là cũng vậy, nhưng quy mô của sự biến cách trong lối phát âm của người miền Trung nó rộng lớn hơn rất nhiều nên tôi không bàn đến ở đây.
Tôi vẫn còn nhớ như in một chuyện thời còn đi học. Năm đó, thầy giáo môn tiếng Việt lớp tôi là người miền Trung, và còn có một số bạn miền Nam và một số bạn miền Bắc.
Hôm nọ, thầy gọi một bạn miền Bắc và một bạn miền Nam lập thành một nhóm để chơi một trò chơi về tiếng Việt. Luật chơi rất đơn giản, thầy đọc một câu cho bạn miền Bắc, rồi bạn miền Bắc đọc lại cho bạn miền Nam nghe. Cuối cùng thì bạn miền Nam sẽ đọc lại câu đó trước cả lớp.
Thầy giáo đọc một câu: "giữa trời vằng vặc vầng trăng".
Nghe xong thì trò miền Bắc lặp lại y chang, rằng: "giữa giời vằng vặc vầng giăng".
Nghe thì cũng thấy sai sai kiểu gì, nhưng cũng còn chấp nhận được. Nhưng đến khi trò miền Nam đọc lại câu này thì cả lớp mới cười ồ lên.
Bởi vì câu văn tả cảnh tuyệt đẹp của thầy giáo đã biến thành một thứ gì đó rất là lạ và khôi hài.
Trò miền Nam này đọc thành: "dữa dời dằng dặc dầng dăng".
II. Không đùa
Câu vô nghĩa
Người Việt nói khá nhiều câu vô nghĩa trong sinh hoạt thường nhật mà không để ý rằng đó là những câu vô nghĩa.
Chẳng hạn, trong cuộc tranh luận, người ta thường cay cú nhau là "mày cố tình không hiểu" hay "sao mày không chịu hiểu".
Đây là ví dụ điển hình cho những câu vô nghĩa.
Chúng vô nghĩa bởi vì chúng phản logic nếu xét về phương diện ý nghĩa của từ ngữ.
Đã là "cố tình" hay "chịu", "không chịu" thì động từ sau đó phải là loại động từ mà ta làm chủ được nó.
Còn "hiểu" lại là động từ mà ta không có sự chủ động. Ta không thể muốn hiểu là hiểu, muốn không hiểu là không hiểu.
Sự hiểu là trạng thái đầu óc, tinh thần sáng tỏ vấn đề. Còn không hiểu là ngược lại với trạng thái đó.
Đối với một vấn đề, ta chỉ có một trong hai trạng thái là hiểu, hoặc không hiểu.
Vì vậy ta không thể nói ai đó "cố tình không hiểu" hay "không chịu hiểu".
Ta chỉ có thể nói ai đó đã hiểu, nhưng vẫn làm bộ như không hiểu.
Một câu khác thường thấy trong đoạn hội thoại của giới trẻ.
- Oày, tao đã quyết định yêu em ấy mà ạ!
Đây cũng lại là một câu vô nghĩa.
Yêu là một động từ mà trí óc con người không thể làm chủ.
Đối với một người, ta chỉ có một trong hai trạng thái là yêu hoặc không yêu.
Yêu thì là yêu thôi, chẳng gì ngăn cản được.
Còn đã không yêu thì có ép cũng chẳng được.
Do đó ta không thể quyết định yêu một ai đó, hay quyết định không yêu một ai đó được.
Ta chỉ có thể quyết định không yêu nhưng vẫn cưới, quyết định đi chơi, hẹn hò với ai đó hoặc không.
Nói ngắn gọn thì là ta chỉ có thể quyết định, cố tình làm gì đó mà bản thân ta tự chủ, điều khiển được hành động đó.
Còn "hiểu" với "yêu" là những động từ nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nên không thể nói "quyết định hiểu điều gì đó" hay "không chịu yêu ai đó".
Một câu vô nghĩa khác cũng thường được sử dụng rất nhiều.
- Tôi xin gửi lời chào trân trọng nhất đến quý vị.
Người ta nói câu này rất nhiều mà không nhận ra rằng câu này sáo, chẳng có cái vị gì, cũng chẳng có tí vẹo ý nghĩa nào trong đó.
Lời chào trân trọng nhất là lời chào như thế nào...?
Chẳng ai trả lời được cả.
Hy vọng rằng người Việt sau này sẽ để ý nhiều hơn tới ngôn ngữ của nước mình mà bớt đi những câu vô tri như trên.