- ẤM ÁP TÌNH BẠN NGÔ QUYỀN KHÓA MƯỜI LĂM
- GẶP GỠ TÁC GIẢ “GỢI GIẤC MƠ XƯA”
- NHỚ THẦY PHÙNG THÁI TOÀN
- TẬP ẢNH CỰU HĐS NQ/BH VUI NGÀY HỘI NGỘ
- NGÔ QUYỀN KHÓA 13 KHÓC BẠN PHẠM PHÚC HẢI
ẤM ÁP TÌNH BẠN NGÔ QUYỀN KHÓA MƯỜI LĂM
Cựu học sinh Ngô Quyền khóa 15 (NK 1970 - 1977)
Những ngày cuối năm 2012, trên 60 CHS.NQBH khóa 15 đã hẹn hò nhau đến nhà hàng Cây Dừa (Biên Hòa) họp mặt. Đây là lần thứ bảy, các CHS.NQBH K15 gạt hết những âu lo toan tính đời thường, hóa thân thành những cô cậu học trò hồn nhiên của những ngày xưa thân ái.
Trưởng ban liên lạc N.K.Nam cho tôi biết: “Tháng 12 hàng năm được CHS.NQBH khóa 15 (niên khóa 1970 – 1977) chọn làm thời điểm họp mặt. Kể từ dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường cho đến nay, cả 12 lớp CHS.NQBH của khóa 15 đã kết thành một khối. Mỗi cuối năm các bạn quây quần bên nhau, tổng kết những quan tâm chăm sóc đã thực hiện trong năm, đối với các thành viên trong khóa. Có tin báo hỉ, hoặc có chuyện không hay, ban liên lạc có bổn phận vụ thông báo để bạn bè… hữu sự có nhau. Đây là một trong những khóa hiếm hoi của trường Ngô Quyền, mà các lớp cùng khóa có mối liên hệ khá chặt chẽ với nhau. Có lẽ vì vậy, mà nhóm CHS.NQBH khóa 15 đã trở thành chỗ dựa bình yên cho bạn hữu. Câu chuyện về ba người bạn nữ tôi gặp tại buổi họp mặt này, đã minh chứng tình bạn rất đáng trân trọng của khóa mười lăm…
Đó là hai cựu nữ sinh khá xinh đẹp dịu dàng, đang tích cực chống chọi căn bệnh ung thư bằng thái độ bình tĩnh đáng khâm phục. Với kiến thức y khoa tích lũy được qua quá trình điều trị, hai em hiểu rõ hơn ai hết, bản thân mình cần ứng phó với bệnh trạng như thế nào? Chính thái độ lạc quan của hai em, đã là liều thuốc nhiệm mầu, giúp hai em đồng hành lâu dài với bạn bè và cuộc sống. Hai em hồn nhiên ca hát, hai em thoãi mái vui đùa, và hai em vô cùng duyên dáng khi “pose” những tấm ảnh hết sức dễ thương bên bè bạn. Sự tự tin của hai em, là chất xúc tác khiến nhiều “anh bạn trai… không còn trẻ” liêu xiêu: “Hồi còn trẻ, hai bà đẹp… vừa vừa. Bi giờ hết trẻ, sao hai bà đẹp dữ dội vậy?...”
Một cựu nữ sinh khác, ''ấn tượng'' không kém hai người bạn của mình. Vừa bước vào bàn, em “lôi” từ chiếc xách tay hai chai rượu thuốc: “Một chuỗi hột nè, một… cao hổ cốt nè! Động thực vật… tửu, đều có đủ đó nghen…” Nhìn em hồn nhiên “dô, dô!...” cụng ly với đám bạn, ít ai ngờ em từng kiên định vượt ải khổ đau liên tục ập đến trong đời. Trở thành sương phụ chưa được bao lâu, đứa con trai duy nhất của em cũng qua đời vì bạo bệnh. Những tưởng em chạm đến tận cùng hố sâu tuyệt vọng, không còn điểm tựa nào để bám víu vươn lên. Nhưng cuối cùng em cũng thoát khỏi vùng tối, dần dà tìm lại được sự thăng bằng trong đời sống tinh thần. Hiện tại em khá tự tin, với công việc kinh doanh các mặt hàng trang sức… giả. Những câu chuyện vui thời đi học được các em ồn ào khơi gợi, rồi cười nắc nẻ trêu nhau: “Ê, mi bán hàng giả mà thu toàn tiền thiệt. Sao kỳ vậy?...”
Không phải tự dưng, mà các em quên hết ưu phiền để sống chan hòa bên nhau trong ngày vui họp mặt. Chính không khí ấm áp tình thân bạn hữu, đã là chỗ dựa tinh thần vững vàng nhất của các em. Quan sát những khuôn mặt thân quen CHS.NQBH khóa 15 có mặt hôm nay, tôi nhận ra khá nhiều học sinh thành đạt. Vậy mà tôi không hề nghe “tiếng nổ” của những thành viên khối NATO (No Action Talk Only) theo thói thường tình “khen mình, chê người”. Mà ngược lại, quanh tôi tràn ngập tiếng cười dòn suốt buổi họp mặt. Phong cách ứng xử “thừa khiêm tốn, thiếu… ngạo mạn” của liên lớp CHS.NQBH khóa 15 trong buổi họp mặt cuối năm 2012, đã cho tôi ấn tượng tốt về một lớp đàn em tuy thành đạt, nhưng các em vẫn giữ được nét đẹp thuần khiết của học trò trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa năm xửa năm xưa...
Tháng 12/2012
Hoàng Mai
Hình ảnh họp mặt Khóa 15:
Mai Phương, Cúc, Nguyệt, Liên và các bạn.
Liên, Phương, Lưu, Thuận, Ngân, Phúc, Liên, Oanh, Huệ, Phượng, Sen.
Nghĩa, Hiệp, Huệ, Dung, Phan và các bạn.
Hồng Liên, Liên, Cúc, Phương, Nguyệt.
Huệ, Cảnh, Tâm (Babilac), Hòa, chị Mai, Phan, Viên, Tâm.
Các bạn CHS.NQBH khóa 15 vui liên hoan.
Thuận, Huệ, Ngân, Liên.
Kim Vui và Cẩm Huệ
Dung và Phan
Mai Thu và Xuân Cảnh
GẶP GỠ TÁC GIẢ “GỢI GIẤC MƠ XƯA”
Nhạc sĩ Lê Hoàng Long
Quá trình thu thập tư liệu về CHĐS.NQ-BH, tôi nhận được thông tin khá thú vị do chị Nguyễn Thị Thanh, CHS.NQ K11 cung cấp: “ Năm 1971 Thầy Lê Hoàng Long có sáng tác một bài hát dành riêng cho học sinh Ngô Quyền – Biên Hòa”. Bài hát chị Thanh trao tôi chỉ có phần lời, không có phần nhạc. Cầm bài hát về nhà, tôi băn khoăn mãi “Có hay không có nhạc phẩm thứ hai của Thầy giáo – nhạc sĩ Lê Hoàng Long?...”. Chỉ tác giả mới có lời giải đáp cho câu hỏi này. Nhưng tôi biết tìm Thầy Lê Hoàng Long ở đâu, khi tôi chưa một lần được diện kiến với Thầy?
Trong câu chuyện sáng thứ bảy của Thầy trò tôi tại café Viễn Xưa, tôi nhắc đến “ nghi án” về “nhạc phẩm thứ hai” này, và chia sẻ mong muốn gặp gỡ Thầy Lê Hoàng Long. Thật bất ngờ, Thầy Trịnh Hồng Hải lấy điện thoại cầm tay ra gọi. Tôi mừng quýnh:
- Thầy có số phone của Thầy Long?
- Không, tôi phải hỏi người khác …
Thầy Hải loay hoay với chiếc điện thoại, còn tôi thầm thì … van vái ông Địa cho Thầy Hải tìm được địa chỉ của Thầy Long. Thầy Hải bảo tôi lấy giấy viết ghi số phone bạn của Thầy. Bạn của Thầy bảo chờ, để hỏi tiếp số phone bạn của bạn Thầy. Chuyển tiếp lòng vòng, cuối cùng thì tôi cũng được chuyện trò với … vợ của Thầy Long. Cô Hoàng vui vẻ đọc địa chỉ nhà, và cho tôi cuộc hẹn.
Tôi dừng xe trước ngôi nhà xinh xinh, nằm khá sâu trong con hẽm yên tĩnh ở quận Tân Bình. Cô Hoàng đón tôi với nụ cười đôn hậu:
- Em tìm nhà giỏi quá! Vào đi em, Thầy đang đợi em đó…
Cô hướng dẫn tôi vị trí ngồi, để tôi có thể chuyện trò thoải mái với với Thầy Long, không phải vừa la vừa nói. Có hai chú nhóc đang ôm ấp giấc mơ trở thành văn sĩ, đang cần cô ôn tập ngữ pháp tiếng Việt tại nhà. Tôi hơi tiếc, vì không đủ thời gian để được chuyện trò với cô, một giáo viên dạy Văn tận tụy với nghề.
Tôi nêu thắc mắc về bài hát “ Học sinh Ngô Quyền hành khúc” với Thầy Lê Hoàng Long. Thầy bảo tôi đọc cho Thầy nghe lời bài hát. Tôi chậm rãi đọc thật to “ Tiến bước lên đi, học sinh Ngô Quyền hăng hái. Tiếng sóng năm xưa, Đằng Giang thiên thu sáng chói…” Nghe chừng đó, Thầy phủ nhận luôn:
- Tôi không có “làm” bài hát này…
Để chắc chắn hơn, tôi hát một đoạn bài hát. Thầy lắng nghe chăm chú, rồi khẳng định chắc nịch:
- Bài nhạc này không phải của tôi…
Thầy cho tôi biết thêm, Thầy dạy Nhạc ở trường Ngô Quyền –Biên Hòa từ năm 1961, đến năm 1969 thì chuyển về dạy trường Kiểu Mẫu Thủ Đức – Sài Gòn. Cho nên thông tin Thầy sáng tác bài “ Học sinh Ngô Quyền hành khúc” vào năm 1971 là không chính xác.
Hai thầy trò chuyển sang đề tài “Gợi giấc mơ xưa”, nhạc phẩm để đời duy nhất của Thầy:
- Cuộc đời tôi chỉ duy nhất một mối tình tan vỡ; duy nhất một lần “Gợi giấc mơ xưa”; và duy nhất một cuốn sách phê bình âm nhạc ( Nhạc sĩ danh tiếng danh tiếng hiện đại – Tác giả Lê Hoàng Long – NXB Tự Do năm 1960)
Tám mươi hai tuổi, nhưng Thầy Lê Hoàng Long vẫn minh mẫn. Các con của Thầy hầu hết đã lập gia đình, cuộc sống rất ổn định. Niềm vui tuổi già lớn nhất của Thầy hiện giờ, là đứa cháu nội 10 tuổi đang sống bên Mỹ. Mới học đàn piano vài năm nay, nhưng cháu đã được giáo viên cử đi thi, và đạt nhiều giải thưởng âm nhạc dành cho tuổi thiếu niên. Một hạt giống âm nhạc nhỏ tuổi, đã và đang được con trai con dâu của Thầy chăm chút vun trồng.
Tôi … mừng hụt, khi biết chính xác nhạc sĩ Lê Hoàng Long không phải là tác giả bài hát “Học sinh Ngô Quyền hành khúc”. Nhưng nếu không có ý định kiểm chứng thông tin, tôi đã không có cơ hội Thầy giáo cũ Lê Hoàng Long. Lúc tôi chào tạm biệt, Thầy giáo – Nhạc sĩ Lê Hoàng Long nhắc tôi lần nữa:
- “ Gợi nhất mơ xưa” là nhạc phẩm duy nhất của Thầy, em nhớ nhé!…
Học sinh Ngô Quyền hành khúc
Hoàng Mai và Thầy giáo Lê Hoàng Long
Tháng 09/2012
Diệp Hoàng Mai
Chị Oanh và chị Quế vừa cùng nhau làm youtube "Gợi Giấc Mơ Xưa" để gửi tặng thầy Lê Hoàng Long, nhờ các em đăng dùm... Ngày xưa thầy Lê Hoàng Long dạy nhạc cho lớp Tứ 2 của các chị. Thầy hiền và vui tánh, bây giờ không biết thầy còn đánh đàn nữa không?
Ước mong sức khỏe thầy mãi mãi dồi dào, vui mạnh. Thầy sáng tác có 1 bài duy nhất mà hay hết biết, ngày xưa các chị thường nghêu ngao "Gợi Giấc Mơ Xưa" hoài, vui lắm. (Trích thư chị Kiều Oanh Trịnh gửi ngày 9 October, 2012)
NHỚ THẦY PHÙNG THÁI TOÀN
Thầy Toàn - 1974
Năm lớp chín, Thầy Phùng Thái Toàn dạy chúng tôi môn Vật Lý. Lúc đó Thầy còn trẻ lắm! Thầy hiền lành, với nụ cười tươi luôn nở trên môi. Giờ học của Thầy học sinh thích thú, vì Thầy khá hào phóng khi cho điểm kiểm tra. Thầy từ tốn khuyên bảo học trò, với thái độ ân cần gần gũi của người anh trai với đàn em nhỏ. Chưa lần nào Thầy nổi nóng với đám học trò nghịch như quỷ sứ của Thầy. Thỉnh thoảng tôi và vài đứa bạn được dịp … mè nheo: “Thầy ơi, tụi em đói bụng…” Thế là, Thầy cho cả bọn đi ăn hủ tiếu.
Nhà bà Ngoại của tôi ở xã Tân Thuận Đông, thuộc huyện Nhà Bè. Nhà của Thầy ở cư xá Ngân hàng, dưới lòng cầu Khánh Hội . Từ nhà Ngoại, tôi đạp xe đến nhà Thầy mất chừng mười lăm phút. Vào dịp Tết, tôi đến mừng tuổi Thầy. Nhà của Thầy có khoảng sân nhỏ trồng nhiều hoa đẹp, nhưng Thầy hay khoe: “ Này, chó và mèo nhà tôi ở chung một chuồng, nhưng chẳng bao chúng cắn nhau đâu nhé! Đấy, đấy cô xem...” Tôi bật cười khi thấy cô mèo nhỏ bước chân vào chuồng chó, và ngay lập tức chú chó nép vào trong nhường chỗ cho cô mèo nằm tựa vào lòng. Tôi hỏi Thầy: “ Thầy huấn luyện thế nào mà hai con vật ghét nhau truyền kiếp, lại có thể sống chung hòa bình như vậy?...” Thầy cười dòn: “ Tại tính tôi hiền, nên thú tôi nuôi chúng nó cũng hiền…”
Từ lúc liên lạc lại được với Thầy, tôi tìm đủ cách thúc giục Thầy trở về thăm mẹ thăm quê. Nhưng lần nào, Thầy cũng lãng tránh sang chuyện khác. Đến lúc bị cô trưởng lớp chín hai ngày nào “truy đuổi“ quá, Thầy mới nói thật lý do Thầy không thích về quê : “ Trong trái tim tôi, có hai cái van là … đồ giả” Thi thoảng trong những lá thư, Thầy cũng không che dấu nỗi buồn về bệnh tình của mình. Nhưng không để học trò cũ buồn lây, Thầy chuyển thái độ lạc quan liền ngay sau đó : “ Cái cô Mai này chắc thù tôi lắm, nên cô mới lấy tên tôi đặt tên cho con trai của cô. Lúc nào ghét tôi, cô cứ lôi con của cô ra mắng cho bằng thích nhé! …”
Tôi không từ bỏ ý định thuyết phục, và cuối cùng thì … Thầy cũng xiêu lòng. Ngày 08/03/1995, chuyến bay chở Thầy Phùng Thái Toàn từ nước Mỹ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Tôi đang đi công tác xa, không kịp về để đón Thầy. Tôi ấm ức dặn hai người bạn:” Nhớ chuẩn bị hoa tươi tặng Thầy của mình nghen…” Bạn tôi kể lại, khuôn mặt của Thầy tái nhợt khi rời sân bay. Thầy nhận hoa tươi, mà nụ cười thì … héo úa. Thầy hẹn sẽ về thăm xứ Bưởi Biên Hòa, ngay khi trái tim của Thầy … nguôi giận.
Vẫn ngôi nhà xưa bên cư xá Ngân hàng, tôi lại đến thăm Thầy. Mẹ của Thầy trên 80 tuối, cứ quấn quít “cậu” con trai … sáu mươi tuổi của mình. Chốc chốc bà cụ nhìn quanh: “ Thằng Toàn đâu rồi?...” Một lúc sau, đang chuyện trò bà cụ chợt dừng rồi hỏi nữa : “ Thằng Toàn đâu rồi?...” khiến cả nhà cười vang … Bà cụ nói với mọi người : “ Tôi thương thằng Toàn nhất nhà…” Thầy Toàn qua đời, cả nhà giữ ý không để cho bà cụ biết. Bà cụ sẽ không thể nào chịu nổi, nếu hay tin dữ về đứa con lưu lạc của mình. Thôi thì cứ để bà cụ an nhiên sống nốt quãng đời còn lại, và an nhiên mong ngóng con về.
Bạn bè của tôi mỗi khi nhắc đến Thầy Toàn, vẫn có đứa trách : “ Cũng tại mi đó nghe, Thầy bị bệnh nên không muốn về mà mi cứ chèo kéo…” Dù biết các bạn nói đùa, tim tôi vẫn nhói đau khi nhớ về Thầy. Nhưng dù sao thì, Thầy giáo của tôi vẫn có cơ hội gần gũi mẹ già lần cuối trong đời. Người mẹ mà mỗi khi nhắc đến, Thầy luôn dành cho bà những lời thương yêu trìu mến.
Cây bút máy Thầy cho làm quà tôi viết cạn mực từ lâu, nhưng tôi vẫn trân trọng giữ gìn như báu vật. Những lần gặp nhau, tôi và các bạn của tôi vẫn nhắc vẫn nhớ “ dáng Thầy đi, giọng Thầy nói, tiếng Thầy cười…” cho dù Thầy đã bình yên về chốn vĩnh hằng mười sáu năm qua …
Tháng 03/2011
Diệp Hoàng Mai
Thầy Phùng Thái Toàn - Bé Trịnh Song Toàn
Thầy Toàn_DC
Thầy Toàn - 1995
TẬP ẢNH CỰU HĐS NQ/BH VUI NGÀY HỘI NGỘ
Tác giả : Nguyễn Ngọc Xuân - Diệp Hoàng Mai
LỜI BẠT:
* Sau hơn ba mươi năm dài nổi trôi lưu lạc, gần cuối đời tôi có dịp “lưu linh lưu địa” nhiều nơi. Đến nơi nào tôi cũng dành thời gian tìm kiếm anh chị em cựu HĐS, những người một thời cùng tôi sinh hoạt chung gia đình Hướng Đạo Trấn Biên và Bửu Long. Nhưng đó chỉ là những cuộc thăm viếng vội vàng, những buổi gặp gỡ đơn lẻ của anh chị em tôi mà thôi.
Những ngày đầu năm 2010, cùng lúc có nhiều cựu HĐS đang sinh sống ở nước ngoài về thăm quê: Chị Huỳnh Thị Mộng Hoàn và em Đặng Vũ Giang từ nước Úc; Chị Thái Kim Dung từ nước Mỹ, và anh Lê Cảnh Từ từ nước Đức... trở về. Điều đáng nói là, những anh chị xa quê lâu năm này, cũng hiếm hoi cơ hội để gặp gỡ nhau.
Một chủ nhật đẹp trời, tôi nhắn tin rủ khoảng mươi anh chị em cựu HĐS bên nhà, hẹn cùng anh chị em về từ nước ngoài café buổi sáng. Như vậy mọi người đều có thể thăm nhau cùng lúc. Không ngờ khi gặp lại, các anh chị quá vui mừng nên “truyền tin” tới tấp cho nhau. Người này biết số phone người kia, réo rắt gọi nhau đến quán Cội Nguồn. “Quân số” cựu HĐS NQ-BH cứ vậy tăng dần, hình thành một buổi họp mặt hết sức đông vui.
Thế là sau một quãng đời dàì rã tan như “bèo dạt mây trôi”, anh chị em tôi lại quây quần bên nhau ca hát, sôi nổi như những ngày thân ái xa xưa. Từ buổi họp mặt đầy ngẫu hứng này, anh Lê Cảnh Từ đề nghị cuộc gặp gỡ hàng năm của gia đình cựu Hướng Đạo Trấn Biên - Bửu Long.
Lần gặp gỡ thứ hai, cũng được tổ chức tại quá café Cội Nguồn vào mùa xuân năm 2011. Trưởng Lê cảnh Từ nay nghỉ hưu, từ nước Đức về quê ăn Tết rồi “nhắc” tôi cuộc họp mặt cựu HĐS. Lần này có anh Nguyễn Hữu Nhân về từ nước Úc, anh Đỗ Quốc Tuyến và anh Lâm Thành Báu về từ nước Mỹ. Ở quê nhà có các lão huynh: Nguyễn Văn Chánh, Trầm Quốc Báu, Trầm Quốc Bửu… Còn đàn em của các anh, thì lục tục kéo nhau về đông vui không sao kể xiết.
Mùa xuân 2012, anh chị em tôi có cuộc gặp gỡ lần thứ ba, điểm hẹn tại nhà cô giáo cũ Khương Thị Bàn của chúng tôi, quán café Đá Cuội ở Cù Lao Phố. Cô ưu ái dành cho chúng tôi một khoảng trời riêng, để anh chị em tôi được thoải mái hát ca và… la hét. Lần này ngoài Trưởng Phạm Thanh Quan và Lê Cảnh Từ, còn niên trưởng Nguyễn Tuấn Cảnh và các anh: Phạm Thanh Thừa, Nguyễn Háo Thoại, Nghiêm Thái Bình, Nguyễn Quốc Nam. Buổi họp mặt còn hân hạnh đón tiếp Thầy Huỳnh Quan Trạng và Cô Khương Thị Bàn, anh Đinh Công Hoàng, anh Đỗ Công Luận và anh Nghiêm Văn Hải và những thân hữu khác của gia đình HĐ.NQ&BH.
Bằng tấm chân tình với các cựu HĐS.NQ-BH, anh Nguyễn Ngọc Xuân đã dành thời gian và công sức thực hiện ba tập album, ghi lại hình ảnh ba cuộc gặp gỡ hồn nhiên đầy xúc động này. Xin được chia sẻ với bạn hữu món “quà tặng” đặc biệt của anh Nguyễn Ngọc Xuân, trân trọng cảm ơn anh Xuân đã dành tình cảm ưu ái cho các cựu HĐS Ngô Quyền, Biên Hòa.
Tháng 09/2012
Diệp Hoàng Mai
* Gửi bạn tập ảnh Cựu Hướng Đạo Sinh Ngô Quyền Biên Hòa qua 3 Kỳ Họp Mặt vào các năm 2010 (Kỳ I), 2011 (Kỳ II) và 2012 (Kỳ III). Chất liệu và phụ chú hình ảnh được cung cấp bởi DIỆP HOÀNG MAI, Cựu Hướng Đạo Sinh, Cựu Nữ Sinh NQ khóa 13.
MAI học NQ sau tôi 6 khóa, nên từ khi Cô hãy còn là cô bé thắt bím bước qua ngưỡng cửa trường NQ học lớp Đệ Thất mãi cho đến bây giờ, chúng tôi chưa hề một lần gặp mặt nhau, và hiện nay chúng tôi sống cách xa nhau 1.000 cây số. Nhưng đúng là "Thế Giới Không Khoảng Cách", gần đây, ngay lần đầu tiên đọc bài viết của MAI cũng như Chuyên mục HĐS do MAI phụ trách trên trang web NQ, tôi rất mến mộ về năng lực và giá trị các bài viết cũng như công việc làm của MAI. Do ở cách xa nhau, không một lần được gặp gỡ để trực tiếp trao đổi, tập album dưới đây không tránh được nhiều hạn chế về kỹ thuật và các mặt khác về hình ảnh và nội dung. Rất mong người xem thông cảm. Xin cho phép tôi mạo muội được lạm mang một chút tinh thần Hướng Đạo, để mãi mãi được Hướng tới Con Đường Tốt Đẹp Xán Lạn của những người con Ngô Quyền.
Quý mến,
Nguyễn Ngọc Xuân
Xin bấm vào các link bên dưới để xem từng tập album
và nhớ mở loa để nghe nhạc (Please keep your speakers TURN ON)
1) Cựu Hướng Đạo Sinh Ngô Quyền BH Họp Mặt Lần thứ Nhất:
2) Cựu Hướng Đạo Sinh Ngô Quyền BH Họp Mặt Lần thứ Hai:
3) Cựu Hướng Đạo Sinh Ngô Quyền BH Họp Mặt Lần thứ Ba 26/02/2012:
NGÔ QUYỀN KHÓA 13 KHÓC BẠN PHẠM PHÚC HẢI
Diệp Hoàng Mai & Phùng Thị Ngọc Dung
Từ trái sang phải: Nguyễn Mạnh Dũng, Diệp Hoàng Mai, Đinh Thiên Tùng, Phùng Thị Ngọc Dung, Phạm Phúc Hải.
LANG THANG MỘT CÕI ĐI VỀ…
Năm 1975 một loạt biến cố đổ ập xuống gia đình của Hải. Tháng 02/75 ba của Hải, nguyên sĩ quan sư đoàn 18 bộ binh tử trận. Tháng 04/75 cả gia đình Hải gần như thất nghiệp và rơi vào cảnh đói nghèo. Chủ nghĩa lý lịch phá vỡ ước mơ vào trường đại học của Hải. Công việc bấp bênh, tương lai mù mịt, khát vọng vỡ tan… Khi người yêu của Hải lấy chồng, thì niềm tin cuộc sống của Hải hoàn toàn sụp đổ…
Thấy Hải suốt ngày ru rú trong gian bếp tối tăm, cả nhà cứ cho rằng Hải thất tình nên hóa dại. Vì vậy mà tất cả những nỗi nhọc nhằn hay bất nhẫn, cả nhà đổ trút vào Hải. Không có kiến thức về bệnh tâm thần, nên không ai trong gia đình để ý những dấu hiệu trầm cảm của Hải. Mặc chị em càu nhàu chì chiết, Hải vẫn lặng thinh không phản ứng. Một thời gian sau, Hải bắt đầu đi lang thang khắp nơi … moi rác. Có những lúc Hải ôm đầu máu chạy về, mặt mày sưng húp chỉ vì tranh giành rác nên bị đám người đi lượm ve chai đánh đuổi. Có những lúc Hải bị trúng thực nôn thốc tháo đến tận mật xanh, chỉ vì ăn phải những thứ thiu ôi nơi bãi rác…
Càng lúc Hải càng hoang tưởng, thường xuyên mắng chửi ầm ĩ “những kẻ rắp tâm ám hại” mình. Năm 1980 gia đình phải làm thủ tục gửi Hải vô bệnh viện tâm thần. Những lúc bệnh ổn định, Hải được phép trở về nhà. Khi tái phát, Hải nhập viện điều trị. Cứ như thế, Hải trở thành bệnh nhân thường trực của bệnh viện tâm thần Biên Hòa hơn 30 năm qua…
Năm 1997, tôi tình cờ gặp lại Phạm Phúc Hải trong bệnh viện tâm thần. Hôm đó tôi đến tìm hiểu về liệu pháp điều trị mới dành cho người điên, và Hải là một trong những bệnh nhân được chọn thử nghiệm. Kết thúc chương trình, tôi đến bên Hải:
- Bạn nhớ tui hôn?...
- À, Diệp Hoàng Mai đó hả?”
- Anh Hải giỏi thiệt! Lâu lắm rồi, mà vẫn nhớ đầy đủ họ tên của chị Mai…
Một đồng nghiệp trẻ đi cùng tôi khen ngợi Hải, nhắc tôi hỏi xem Hải còn nhớ những ai học chung lớp với mình. Không suy nghĩ lâu, Hải kể rành rọt và đầy đủ họ tên từng đứa bạn học cũ : Chung Vũ Hùng, Nguyễn Mạnh Dũng, Nguyễn Trung Nghĩa, Phùng Thị Ngọc Dung, Đinh Thiên Tùng, Đào Minh Hòa, Phan Văn Chánh, Trần Thanh Châu … Ôi trời, bạn tôi như vầy ai bảo bạn điên? Tôi hỏi tiếp:
- Nè, ông có …bồ chưa?
- Ờ, ờ ! Đôi khi cũng nghe lòng rung động, lòng rung động…
Ánh mắt của Hải bất chợt thất thần, rồi gục đầu lầm bầm những câu vô nghĩa … Cô điều dưỡng vội xin phép đưa Hải về trại. Nhìn dáng đi thiểu nảo của bạn mình khuất dần trong khuôn viên quạnh hiu của bệnh viện tâm thần, tôi không thể nào cầm nước mắt….
Diệp Hoàng Mai
®
GIÃ TỪ GÓC TỐI CUỘC ĐỜI…
Và cứ thế, cuộc đời Phạm Phúc Hải là một chuổi ngày dài lang thang buồn tẻ. Những lúc bệnh tạm ổn trở về nhà, thế giới riêng của Hải là một… góc tối.
Trong căn nhà bé nhỏ mẹ cha để lại, Hải có riêng một góc tối rộng chừng… một mét vuông. Góc tối này vừa đủ chỗ cho Hải nằm co ro… không duỗi cẳng. Góc tối kề sát bếp, bên cạnh nhà tắm và WC. Cũng tại góc tối này, rất nhiều đêm mất ngủ Hải chong ngọn đèn tù mù ngồi… giải toán. Giải được, Hải reo mừng hát ca bất kể giờ giấc. Không giải được, Hải la hét mắng chửi ầm nhà… Để sáng ra Hải lại lang thang khắp nơi nhặt nhạnh, đùm túm mang vác đủ thứ thiên hạ vứt bỏ nơi bãi rác…
Mùng 7 Tết Nhâm Thìn, tôi và các bạn đến thăm ngay khi hay tin Hải xuất viện. Tôi gọi điện cho Trần Thanh Châu chuyện trò với Hải. Chung Vũ Hùng gọi điện cho Trần Thế Định chuyện trò với Hải. Tôi và Mai chuẩn bị sẵn mấy phong bì đỏ để các bạn … lì xì cho Hải. Hải rất vui với mấy chiếc phong bì có những tấm giấy bạc mới bên trong. Hải vui vẻ khoe mấy chiếc phong bì đỏ, khi tôi đề nghị chụp hình.
Buổi tối hôm đó, Hải cứ đếm đi đếm lại những tờ giấy bạc rồi đưa hết cho chị:
- “Thôi, tui cho hết chị nè! Từ nay tui không… sân si với chị nữa đâu…”
Mười hai giờ đêm hôm đó, Hải vẫn ngồi xem truyền hình với chị và cháu. Sáng sớm mùng 8 Tết, chị của Hải thức dậy đã thấy em mình đung đưa trên cây xà ngang, ngay trên góc tối Hải từng thu mình sống một quãng đời dài. Có lẽ trong giây phút thực sự tỉnh táo hiếm hoi, Hải đã quyết định chọn lối đi về cho cuộc đời mình, bằng một sợi dây thừng oan nghiệt…
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…
Bạn Hải ơi!
Theo lời đàn em Diệu Hương thì, dù cho “anh Hải sống trong thế giới hư ảo của người mất trí. Nhưng khi về cõi vĩnh hằng, mọi người đều bình đẳng …” Huống gì Hải ơi, suốt chuổi ngày đơn độc trong thế giới hoang tưởng, Hải không hề quên họ tên những người bạn chung lớp thời trung học của mình. Vậy thì Hải ơi, mình và bạn bè cũng không thể nào quên người bạn thân thương Phạm Phúc Hải. Yên nghỉ nha Hải, bây giờ thì bạn đã thực sự thoát nợ trần gian. Mình và bạn bè sẽ luôn cầu nguyện cho hương linh của bạn, sớm siêu thoát và thật bình yên nơi cõi vĩnh hằng…
Phùng Thị Ngọc Dung và bạn cùng lớp 12B3 (nk 74-75)
®
TÌNH BẠN LỚP BÊ BA
Không phải đợi đến lúc gặp lại tôi, Trần Thanh Châu mới gửi quà cho Phạm Phúc Hải. Những năm trước đó, thỉnh thoảng Châu vẫn gửi tiền về cho bạn Hải. Với Châu, đó là niềm vui được chia sẻ với người bạn học kém may mắn của mình.
Tháng 07/2009, Châu có vẻ ngại ngần khi nhờ tôi cầm tiền về cho Hải. Tôi đề nghị với Châu “ Mình nên chia ra nhiều lần, cho bạn Hải được nhiều lần vui…” Thanh Châu đồng ý, và các bạn cùng lớp B3 cũng đồng ý cách làm của tôi. Thế là vào dịp Tết và sinh nhật Hải, tôi và các bạn lại mang “quà của Châu” trao tặng Hải. Gì thì gì, nhất định dịp Tết phải có bộ áo quần mới cho Hải. Phần tiền còn lại, chúng tôi gửi chị của Hải bồi bổ thêm phần nào cho bạn. Tiền của Châu, nhưng cách làm là của tôi và các bạn ở bên nhà.
Tháng 07/2010, Châu đón tôi về nhà. Tôi có bốn ngày lang thang cùng Châu khắp San Diego. Châu hỏi tôi rất nhiều về Hải, và tôi cũng kể Châu nghe cặn kẻ về bạn Hải của chúng tôi. Tôi đùa với Châu:
- ”Chưa biết giữa mình với Hải, ai hạnh phúc hơn ai? Bởi … người điên không biết nhớ, và người say không biết buồn mà! Hải không nhớ nên ổng cũng hỏng buồn…”
Trước lúc chia tay, Châu gửi tiếp cho tôi 100 USD nữa để dành “chăm sóc” bạn Hải.
Như thông lệ, tôi và Dung đi chọn quà cho Hải. Một bộ trang phục mới, và những món quà Tết khác cho bạn. Thêm nhiều tờ tiền lẽ mới tinh, để Hải có thể … lì xì cho ai tùy thích. Dù cho có ý kiến “không nên mua quà và cho tiền Hải, vì trước sau gì Hải cũng … không dùng ”. Nhưng tôi nhất định phải có quà cho Hải, có tiền cho Hải. Bởi tôi cảm nhận được ít nhiều niềm vui của Hải những lần bè bạn ghé thăm, chuyện trò và tặng quà cho Hải. Miễn Hải vui là được, để rồi sau đó Hải muốn cho ai, tặng ai là tùy Hải. Vẫn có những lúc Hải không điên loạn, có lúc Hải chỉ chập chờn giữa ranh giới tỉnh – điên. Các cô điều dưỡng ở bệnh viện tâm thần cho tôi biết:
- “ Chú Hải hiền lành lắm! Nếu chú uống thuốc đều đặn sẽ ít lên cơn…”
Trước Tết Nhâm Thìn 2012, tôi và Dung hí hửng ôm hai gói quà to gói giấy hoa, thắt nơ thật đẹp đến nhà Hải. Chị của Hải cho biết, Hải lên cơn khá nặng nên gia đình đưa Hải nhập viện tâm thần. Hai đứa gửi quà lại nhà, rồi chạy vào bệnh viện thăm Hải. Khi Hải xuất hiện sau lần song sắt, trong bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần, tôi run tay và chảy nước mắt, nên không thể nào ghi lại hình ảnh tội nghiệp đó của bạn mình. Hải bị bệnh đường ruột kéo dài, không ăn uống được nên ốm tong teo. Hải nhờ tôi nhắn với chị bảo lãnh cho Hải về nhà ăn Tết, qua Tết Hải sẽ trở lại trại điều trị bệnh.
Mùng 7 tết tôi hay tin Hải về nhà, ngay lập tức tôi cùng với Phùng Dung, Vũ Hùng và Thiên Tùng tới thăm Hải. Tôi chỉ tiếc Hải không được mặc bộ đồ mới tôi và Dung cất công chọn lựa, không ghi lại được hình ảnh Hải xúng xính tươi cười khi mặc áo quần mới mà tôi “thay mặt” Trần Thanh Châu mua tặng Hải. Đó là cuộc chuyện trò lần cuối cùng của bạn bè lớp 12B3 với người bạn hiền lành Phạm Phúc Hải. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi được tin Phạm Phúc Hải đã tự kết liễu cuộc đời.
Chị của Hải kể lại với tôi, sau một hồi lâu vui vẻ đếm đi đếm lại tiền lì xì “Hải đem cho chị hết, bảo thôi không sân si với chị nữa….” Gần nửa đêm, Hải lại buồn buồn than với chị:
- “Cuộc đời tui sao khổ quá!...”
Nửa đêm về sáng, Hải quyết định kết thúc chuỗi ngày lang thang của Hải nơi chốn hồng trần…
Giữa đêm, tôi điện sang Mỹ báo tin cho Trần Thanh Châu. Châu thảng thốt, vì mới chuyện trò với Hải trước đó không lâu. Châu tức tốc gửi về phần hùn với lớp số tiền 300 USD, để phụ lo ma chay cho Hải. Bạn Quảng Thị Hoa lớp 12A2 (nk 74-75) , biết chuyện của Hải khi tình cờ gọi điện về thăm tôi, cũng gửi hùn với lớp tôi 100 USD. Thêm số tiền đóng góp của bạn bè bên nhà, toàn bộ số tiền lớp chúng tôi gửi gia đình bạn Hải ngay buổi tối mùng 9 Tết là mười triệu, một trăm ngàn đồng. Chị của Hải xúc động bật khóc: “Chị mang ơn các bạn của Hải rất nhiều….”
Số phận của Hải đơn độc đến cuối cuộc đời, chỉ lẻ loi một tràng hoa tang chia buồn của lớp 12B3. Nhưng tôi chắc chắn, Hải rất ấm lòng với tấm chân tình của những người bạn học cũ. Phạm Phúc Hải ơi, đến bây giờ bạn mới thực sự hết khổ hết buồn. Những dòng này thay nén nhang tôi vĩnh biệt bạn!....
Tháng 02/2012
Diệp Hoàng Mai
Hình ảnh của Phạm Phúc Hải và Bạn bè: