MONG SAO TRÁI ĐẤT MÃI TRÒN …
(từ trái qua phải) Lý Quốc Bửu, Huỳnh Hoài Sơn, Nguyễn Văn Kính (Còm), Nguyễn Quốc Nam, Trần Hữu Thọ, Lê Hữu Tài, Trịnh Phúc Xuyên, Đoàn Văn Phước Lém), Nguyễn Văn Trung (Đen), Nguyễn Ngà (hàng đứng) - Trần Ngọc Ánh, Nguyễn Văn Tất, Nguyễn Háo Thoại, Lê cảnh Từ, Diệp Hoàng Mai, Nguyễn Doãn Hoàng, Giang Văn (Xìn), Trần Thị Phụng, Lê Thị Kim Hương, Nguyễn Thị Hồng (hàng ngồi)
@ Hãy ghi tên tôi vào Gia Phả …
Một buổi sáng đẹp trời, tôi nhận được cuộc gọi của chị Bùi Thị Lợi:
- Hoàng Mai ơi, mấy đứa cháu của chị trách em, sao em không cho tụi nó dự họp mặt? Chị biết tụi nó có đi sói con, nhưng vì thấy tụi nó thuộc lứa nhỏ quá, nên chị không nhắc em ghi tên tụi nó vào Gia Phả. Vậy mà chị bị tụi nó phản đối đó…
- Nó phản đối sao hả chị?
- Nó nói với chị: “Con nhỏ hơn dì Chín (chị Lợi), nhưng con cũng là cựu hđs chớ bộ!...”
Đó là hai chú sói Nguyễn Trung Quân, Nguyễn Ái Quốc và cô chim non Nguyễn Thị Thu Hồng. Chú sói con Nguyễn Ái Quốc ngày nào, nay đã bước qua độ tuổi trung niên. Dù ký ức Hướng Đạo trong em khá nhạt nhòa, nhưng đáng trân trọng là em vẫn lưu giữ cẩn thận tấm Thẻ hội viên Hướng Đạo Việt Nam – do Tổng ủy viên Trần Văn Lược ký ngày 15/01/1974 – suốt bốn chục năm qua.
Về quê ròng rã gần hai tháng, cho đến tận phút 89 anh Nguyễn Ngà (Kha Sông Cả, đạo Bửu Long) mới tình cờ gặp lại anh chị em mình. Trong lúc đứng chờ chủ tiệm vịt quay chặt thịt, anh Ngà chợt nhớ đến người bạn cũ của mình:
- Anh Xìn còn ở đây không? Anh là bạn cùng đi sinh hoạt hướng đạo với tôi!...
Câu hỏi trúng phóc, đúng ngay người nhà của anh Giang Văn ( Xìn). Thì ra “quán vịt quay” nổi tiếng Biên Hòa năm nào, chỉ có kế thừa chứ không thay đổi họ tộc. À ra thế! Nhờ công lao “con vịt quay”, anh chị em cựu hđs.NQBH có thêm cơ hội tương phùng. Hoan hô “con vịt quay” nhà anh Xìn! Oa, oa, oa… Anh Xìn ngay lập tức gọi điện cho tôi:
- Hoàng Mai còn nhớ anh Nguyễn Ngà không? Anh Ngà đề nghị em ghi tên anh ấy vào Gia Phả cựu hđs.NQBH…
Thiệt tình lúc đó, tôi chưa kịp nhớ ra anh Nguyễn Ngà. Nhưng đâu hề gì, miễn anh Ngà tìm về bên “mái nhà xưa” của anh chị em cựu hđs.NQBH là quí rồi. Ngay buổi tối hôm đó, anh Ngà liên lạc với tôi. Khi biết anh Lê Cảnh Từ cũng đang có mặt ở Việt Nam, anh Ngà thân chinh lái xe về Mỹ Tho đón anh Từ. Sáng chủ nhật hôm sau, tại quán café Ngọc Phát bên sông Đồng Nai, anh chị em tôi lại được dịp quây quần bên nhau “cà phê bánh mì, một ly thì một bánh …”
Giờ ăn đến rồi anh chị em ơi!...
Buổi họp mặt ngẫu hứng thật vui. Đến sớm nhất là anh Lê Cảnh Từ và anh Nguyễn Ngà. Rồi lần lượt đến các anh chị em: Nguyễn Văn Kính (Còm), Trịnh Phúc Xuyên, Giang Văn, Trần Hữu Thọ, Đoàn Văn Phước, Lý Quốc Bửu, Nguyễn Thị Hồng, Lê Thị Kim Hương, Trần Thị Phụng, Huỳnh Hoài Sơn, Trần Ngọc Ánh, Đoàn Vinh, Đoàn Chấn Hưng, Nguyễn Doãn Hoàng… Do không hẹn trước, nên anh chị em cứ hết lượt này đi đến lượt khác tới…
Anh Ngà bất ngờ trước tình cảm thân thiết của gia đình cựu hđs.NQBH. Định cư Hoa Kỳ khoảng mười năm nay, anh Ngà không có cơ hội hồn nhiên “vui rần rần” như vậy. Còn trước đó, anh gần như ít gặp lại anh chị em cùng đơn vị cũ của mình. Chuyện mới cũ xen nhau nối dài không dứt, những chuỗi cười dòn tan vang cả một góc sân vườn.
Cho đến lúc mấy cái bụng la làng “Trời ơi! Sao trong đây nó lung tung beng, nó lung tung xeng. Đói quá! Đói quá đói, kiến nó cắn kiến nó cào. Trời ơi, ối sao trời ơi! Ối ối dào, cồn cào cồn cào …” anh chị em tôi mới rủ nhau đến quán ăn bình dân Osaka trấn an bao tử. Lúc này anh chị em tôi rủ thêm được anh Nguyễn Háo Thoại, Nguyễn Quốc Nam, Lê Hữu Tài (Lùn), Nguyễn Văn Trung (Đen)… Mấy ông này anh bận … show, không kịp café buổi sáng.
(từ trái qua phải) - Đoàn Vinh, Ngọc Ánh, Hoài Sơn, Giang Văn, Trần Phụng, Hoàng Mai, Kim Hương, Nguyễn Thị Hồng, Hữu Thọ, Hính Còm (hàng đứng) - Chấn Hưng, Quốc Bửu, Cảnh Từ, Phước Lém, Phúc Xuyên (hàng ngồi)
Và trên đường đi công trường về ngang Biên Hòa, anh Tất gọi tôi: “Em có café sáng chủ nhật không Mai?...” Tôi chỉ đường anh Tất đến Osaka: “Hết giờ café rồi ông anh ơi!...” Hai anh em tôi cứ hẹn café từ năm này sang năm khác, nhưng rất hiếm hoi cơ hội để gặp nhau. Biết làm sao được bây giờ? Anh Tất cứ mãi miệt mài với với những dự án kiến trúc mới, và những chuyến công tác nước ngoài triền miên liên tục… Gọi điện cho anh, tôi ngại tốn tiền. Còn hẹn hò trật vuột hoài, tôi dễ bị tuột cảm xúc… Nên hai anh em đành đụng đâu âu đó, alo có hay không thì gặp gỡ nhau luôn.
Cũng những lần gặp tình cờ không hẹn trước, tôi đã có dịp hội ngộ với các anh chị: Bành Chí Kiện ( Hùng), Tô Ngọc Hiệp, Vũ Thị Kim Liên … Và các em: Đoàn Văn Minh, Trần Hữu Tâm, Hoàng Văn Anh … Mỗi lần gặp nhau như vậy, tôi lại góp nhặt thêm được những kỷ vật xưa, những cái tên cũ để bổ sung vào Gia Phả. Ngoài chiếc thẻ Hướng Đạo, anh Trịnh Phúc Xuyên còn cho tôi xem một kỷ vật khác, mà tôi tin chị Huỳnh Thị Mộng Hoàn – hiện định cư ở nước Úc – sẽ … giật mình khi trông thấy nó. Đó là một tấm giấy chứng nhận úa màu – được sử dụng trong một trò chơi lớn tại trại họp bạn Hướng Đạo toàn quốc tháng 12/1970 – do chị Hoàn ký tên xác nhận, để anh Xuyên nhận “bằng Giao Tế” tại trại Giữ Vững – Suối Tiên.
( \từ trái qua phải) Đoàn Văn Phước , Hoàng Văn Anh, Trần Hữu Tâm, Giang Văn, Trọng Vũ, Đoàn Văn Minh.
Lần cập nhật này, có thêm 56 anh chị em cựu hđs “rủ nhau” về mái nhà xưa, nâng tổng số cựu hđs có tên trong Gia Phả cựu hđs.NQBH lên đến con số 403 anh chị em. Tôi hy vọng, danh sách này sẽ tiếp tục được bổ sung thêm, sao cho “Càng đông chúng ta càng nhớ, càng gặp chúng ta càng vui ….”
@ Những dòng chữ thân thương:
Tôi xin ghi lại chút tâm tư của anh chị em cựu hđs.NQBH ở khắp nơi, ý ngắn tình dài … Vẫn mong trái đất mãi tròn, để có ngày ta còn được gặp lại nhau …
Được gửi bởi Nguyễn Thị Kim Hoa (Guest) vào 05/01/2012 10:01 PM
Hình thấy vui và nhớ đến kỷ niệm thời Hướng Đạo (mà em chỉ là nhóm chim non thôi) ít kỷ hơn mấy anh chị mà vẫn thấy vui. Chị Lợi và chị Hoàng Mai là cấp trên của tụi em đó. Hoan hô góc này …
Được gửi bởi Lê Thị Xuân Thu (Guest) vào 07/28/2013 09:12 PM
Cám ơn Hoàng Mai đã cho mình nhớ về ngày xa xưa ấy, một thời vô tư hồn nhiên và đầy ắp thương yêu.
Được gửi bởi Phạm Phú Hòa (Guest) vào 01/04/2014 05:51 PM
Này cô em nhỏ,
Vừa hụt một chuyến họp mặt với nỗi buồn chưa nguôi, thì cô lại giáng thêm cho một đòn quãng cáo hấp dẫn với những hđs được may mắn về gặp lại nhau, với những niềm vui chắc chắn sẽ diễn ra trong ngày hội ngộ … thì quả thật, cô đã sát thêm muối vào vết thương của “lão già” này đó nghen. Nhưng buồn đối với người hđs, thì cũng coi như thêm một chút thi vị cho cuộc sống, không thể nào lấn át được niềm vui được thấy cảnh anh chị em quay về với nhau, tay bắt mặt mừng … Cho anh chuyền tay trái, bắt tay tất cả anh chị em hđs hiện diện trong ngày hội ngộ, và cả những anh chị em “đang nuối tiếc” nữa. Riêng em thì chúc mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, vì có khen em thêm một lời nữa thì nước biển vốn đã mặn, có thêm một chút muối nữa cũng chẳng hơn được gì. Btt. Pham Phú Hòa/Miet Duoi.
Anh Đinh Công Hoàng gửi tin nhắn sáng ngày 01/05/2014
Anh đọc tin, sáng nay chủ nhật anh chị em cựu hướng đạo Biên Hòa họp mặt. Dù anh là người “ngoại đạo”, nhưng là con dân Biên Hòa – Đồng Nai, anh cũng thấy vui. Cho anh gởi lời thăm tất cả anh chị em nha.
Được gửi bởi Phước Thỏ Lém ( Guest) vào 01/15/2014 07:17 AM
Bồi hồi, xúc động khi lần đầu tiên sau hơn 30 năm nhìn lại anh chị em của ngày xưa, đã bị thời gian bào mòn cái xuân sắc, nhưng vẫn còn cái dòng máu HĐS, làm khơi dậy cái thời niên thiếu, sao mà dễ thương và hồn nhiên quá! Mong rằng mỗi ngày mỗi họp mặt, chắc là vui lắm nhỉ? ( Hay chỉ là giấc mơ thôi? – NV). Hình ảnh đó cứ sống mãi trong tôi từng ngày. Ước gì anh chị em mình già mãi không trẻ ( ?!...) và sống dai như đỉa, để còn trông thấy nhau trong những lần kế tiếp. Van thọ, vạn thọ, đại vạn thọ …
Tháng 04/2014
Diệp Hoàng Mai
TẤM HÌNH CŨ
Tấm hình chỉ đơn giản hai màu đen trắng – nhưng tôi đoan chắc – có đến bảy sắc cầu vồng kỷ niệm bàng bạc trong ký ức của thầy cô tôi. Hồi xưa trường còn ít lớp, hội đồng giáo sư chưa đông, nên thầy cô dạy cùng trường đều quen biết nhau, thân thiết lắm! Mỗi dịp nhà trường tổ chức “sự kiện”, là tiệm chụp hình Phạm Lung nổi tiếng ở Biên Hòa lại được mời đến, để ghi lại những hoạt động của trường.
Chú thích hình Thầy Cô: ( từ trái qua phải)
- Cô Khương Thị Bàn, cô Đặng Thị Trí, cô Đào Thị Nga, cô Nguyễn Thị Xuân Hồng, thầy hiệu trưởng Huỳnh Quốc Tuấn, cô Huỳnh Thị Tâm, cô Võ Thu Thủy, cô Huỳnh Thị Hội, cô Nguyễn Thị Luông, cô Đinh Thị Hòa ( hàng ngồi)
- Thầy Đào Mạnh Đạt, thầy Thân Trọng Hưng, thầy Dương Hòa Huân, thầy Hoàng Phùng Võ, thầy Nguyễn Sơn, thầy Phan Thanh Hoài, thầy Bùi Quang Huệ, thầy Phan Thông Hảo, thầy Nguyễn Thất Hiệp, thầy Hoàng Quí Nam, thầy Phạm Văn Tiếng, thầy Đinh Văn Sái ( hàng đứng)
Bức hình đã quá tuổi năm mươi, chụp trước lớp học “mượn” của trường Nữ Công Gia Chánh tỉnh Biên Hòa. Ngày xưa đi dạy, nữ giáo sư đều mặc áo dài, nam giáo sư mặc chemise “ đóng thùng” và thắt cravate. Những dịp lễ có tính chất trang trọng, giáo sư nam đều phải mặc vest chỉnh tề. Đó là trang phục bắt buộc, theo qui định của Bộ Giáo Dục lúc bấy giờ.
Trong trí nhớ của cô Đào Thị Nga – nguyên giáo sư môn Anh Văn lớp đệ Thất của tôi – đong đầy ăm ắp những kỷ niệm xưa:
- Cô là học trò tiểu học của thầy Bùi Quang Huệ và thầy Đinh Văn Sái. Hồi đó mỗi ngày cô đạp xe từ Cù Lao đến gửi ở trường bán Mỹ Nghệ, sau đó cô đi bộ đến nhà thầy Sái thầy Huệ ở gần Lò Bò và Nhà bảo sanh Thanh Song, ôm cặp táp của thầy tới lớp. Hết giờ học cô ôm cặp của thầy về nhà của thầy, sau đó mới đi bộ đến trường bán Mỹ Nghệ lấy xe đạp về nhà. Học trò nào được thầy giáo cho phép ôm cặp của thầy đem đến trường, là cảm thấy sung sướng và vinh dự lắm!...
Sau này trở thành đồng nghiệp của thầy giáo cũ của mình, cô Đào thị Nga và các cô: Khương Thị Bàn, Đặng Thị Trí, Nguyễn Thị Xuân Hồng, Huỳnh Thị Tâm, Võ Thu Thủy, Huỳnh Thị Hội, Nguyễn Thị Luông, Đinh Thị Hòa … trở thành những nữ giáo sư trẻ tuổi nhất trường. Do hoàn cảnh gia đình nghèo, nhà ở khá xa, mà không có phường tiện đi lại – và do thiếu trường lớp bậc trung học nữa – nên khi xưa có không ít học trò Ngô Quyền vào trường bị trễ tuổi. Do vậy mà, tuổi thầy cô giáo trẻ mới ra trường và học trò không cách biệt bao nhiêu. Tuy vậy thời đó, tôn ti trật tự thầy và trò luôn được tôn trọng. Ngay khi đã trở thành đồng nghiệp và cùng dạy học chung trường, nhưng thầy cô của tôi vẫn một mực kính trọng và lễ phép với thầy cô giáo cũ của mình.
Tình đồng nghiệp của thầy cô, vẫn bền bĩ dù trãi qua biết bao thăng trầm dâu bể. Câu chuyện của “đôi bạn thân xưa” Đào Thị Nga – Võ Thu Thủy về những kỷ niệm trường rất vui vẻ, dễ thương. Về thầy hiệu trưởng Huỳnh Quốc Tuấn, cô Thủy kể tôi nghe:
- Thầy Tuấn tuy là hiệu trưởng thứ hai – sau thầy Phan Văn Nga – nhưng lại là vị hiệu trưởng đầu tiên được bổ nhiệm chính thức. Thầy rất vui tính, hay nói chuyện tếu lâm với đồng nghiệp. Mỗi đầu tháng họp Hội Đồng, các giáo sư thường “ bị ”thầy hiệu trưởng Huỳnh Quốc Tuấn… “buộc” đi ăn liên hoan.
Từ trái qua phải:Thầy Nguyễn Tấn Hoan, thầy Nguyễn Hữu Lợi, thầy Ngô Văn Sơn, thầy Phùng Thái Toàn, thầy Đinh Văn Thanh, cô Đào Thị Nga;
Cô Thủy cũng kể tôi nghe nhiều mẫu chuyện vui buồn thời tuổi trẻ, mà bây giờ bây giờ khi đã từng trãi, cô có những cảm nhận và suy nghĩ khác xưa. Có câu chuyện cũ khiến cô ân hận mãi – bởi một lời nói vô tình – cô đã gieo nỗi đau vào tâm hồn một học trò lớp đệ lục. Hồi đó cô có giờ Anh Văn dạy thế cho đồng nghiệp, cô bèn hỏi tên học sinh ba thứ hạng đầu. Một trong ba học sinh đó không trả lời được câu hỏi kiểm tra tiếng Anh của cô, cô bèn chê em:
- Học như vậy mà cũng xếp hạng nhì!...
Đứa học trò nhỏ đó, sau này trở thành Thạc sĩ – Bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện tỉnh Đồng Nai. Một lần cô đến phòng khám của anh điều trị, anh nhận ra cô Thủy và nhắc cô câu chuyện năm xưa. Chia sẻ với tôi kỷ niệm đời dạy học, cô Thủy cứ băn khoăn mãi về câu chuyện cũ này:
- Nếu có dịp gặp, em nhắn dùm cô lời xin lỗi đến em ấy. Cũng may nó thành đạt, nếu không thì cô ân hận suốt đời …
Giữ lời hứa với cô, tôi tìm đến phòng khám của vị bác sĩ. Anh là chs.NQ khóa 12, trên tôi một lớp. Anh cười lớn, khi tôi nhắn gửi lời xin lỗi muộn của cô. Anh bảo rằng, câu chuyện xưa anh nhớ hoài, nhưng không hề trách phiền gì cô Thủy cả. Tôi tạm biệt anh sớm, vì ngại khách của anh sốt ruột đợi chờ. Qua những dòng này, tôi mong anh một lần ghé thăm cô Thủy, để tuổi già của cô được thanh thản nếu như anh trực tiếp bày tỏ “ không hề giận cô ” một tẻo tẹo nào…
- Hồi đó ở trường mình, thầy Hoàng Phùng Võ và cô Đào Thị Nga hay được giao làm “speaker” trong các dịp lễ hội lớn của trường …
- Đó em coi, chuyện chỉ như vậy mà hồi đó cô giận thầy Hoàng Phùng Võ … Bây bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình có những giận hờn vô duyên hết sức!...
Cô Đào Thị Nga nhớ lại:
- Hồi đó, chị Luông rất hiền lành, tính tình khiêm tốn. Chị không làm phiền ai, kể cả đồng nghiệp lẫn học trò…
Rất nhiều câu chuyện “ hồi đó ” rất thú vị của thầy cô trường Ngô Quyền, tôi được nghe kể mỗi khi có dịp thăm thầy cô. Những lúc đó tôi hạnh phúc chi đâu, khi cảm nhận thời tuổi trẻ sôi nổi ngày nào, vẫn tươi mới trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của thầy cô tôi.
Trong hình, tôi nhận biết được hình ảnh thời trẻ của các thầy: Thân Trọng Hưng, Dương Hòa Huân, Nguyễn Sơn, Bùi Quang Huệ, Đinh Văn Sái. Còn các thầy cô: Nguyễn Thị Xuân Hồng, Huỳnh Thị Hội, Đào Mạnh Đạt, Hoàng Phùng Võ, Phan Thanh Hoài, Phan Thông Hảo, Nguyễn Thất Hiệp, Hoàng Quí Nam, Phạm Văn Tiếng … tôi chỉ được biết qua hình ảnh, những trang viết, và lời kể chuyện của thầy cô giáo cũ.
“Trong suốt cuộc đời dạy học mấy mươi năm, cô không thể nhớ hết có bao nhiêu ngàn đứa học trò cô đã dạy. Nhưng những đứa học trò còn nặng tình với thầy cô giáo cũ như các em, cô thường ví như những viên ngọc quí của thầy cô. Mà hơn cả ngọc quí nữa, các em là những viên kim cương…” Cô Đào Thị Nga từng chia sẻ tình cảm của cô, đối với những đứa học trò cũ trường trung học Ngô Quyền như vậy. Riêng tôi thì nghĩ khác, chính thầy cô giáo cũ mới là những “viên kim cương” quí báu, thật quí báu trong trái tim những chs.NQBH năm mươi tám năm xưa …
Tháng 04/2014
Diệp Hoàng Mai
SÓNG NHỎ NGẬM NGÙI
Nguyễn rẽ vào căn quán nhỏ ven sông, không màng ý kiến của An:
- Quán tình nhân mà, Nguyễn…
- Có sao đâu? Xuống xe, mau!..
An xuống xe, dùng dằng chưa vào quán:
- Nguyễn thiệt kỳ cục, cứ thêm đề tài cho bạn bè thêu dệt …
- Thì cứ để tụi nó thêu cho … bằng thích!..
Nguyễn dựng xe, tỉnh bơ nắm tay An vào quán. Chọn chiếc bàn nhỏ bên sông, Nguyễn cười cười:
- Hai đứa cứ …thử làm tình nhân một bữa, hổng được sao? Chủ quán ơi! Cho hai ly sữa tươi …
- Không, cà phê!...
- Vừa phải thôi bạn, nữ tính chút xíu đi. Chỉ mái tóc ngỗ ngáo của An, đã đủ gai mắt thiên hạ rồi!...
Nguyễn nghiêng người, đưa tay ngăn cú đấm chắc chắn không nhẹ nhàng của cô bạn học:
- Minh đùa, đừng nổi nóng. Ngồi yên, mình nói An nghe chuyện này …
- Chuyện gì?
- Có hai chuyện cần nói với An…
- Nói đi, chuyện thứ nhất?
- Mình muốn cảm ơn An…
- Cái gì?!...
- … đã cho mình niềm tin vào bản thân và cuộc sống…
- Hồi nào?
- Từ lúc hai đứa thân nhau. Mặc dù, mình từng hoảng hồn khiếp đảm lần đầu “đụng độ” bạn…
An ngơ ngác nhìn người bạn trai dò hỏi, Nguyễn nheo mắt cười cười:
- Cái lần An khóc ầm ĩ, y như trẻ con bị mất kẹo đó!...
Nguyễn lại nghiêng người, né cú đấm của An. Tiếng cười dòn tan của đôi bạn nhỏ, khiến mấy chú cò con trên đám lục bình giật mình bay tan tác…
*
Trong lớp, Nguyễn được mệnh danh là… Cù lần biển. Không ai giải thích tại sao là… biển, nhưng cù lần là quá rõ rồi. Con trai gì mà nhút nhát đến phát… chán. Nguyễn không thân thiết với ai, và tuyệt nhiên không tham gia bất cứ trò chơi nào chung với lớp. Nguyễn càng tránh né, bạn bè càng trêu ngươi Nguyễn. Cho đến một ngày, Nguyễn suýt ngất vì trò đùa dai của bè bạn. Trái tim yếu đuối luôn đe dọa tính mạng của Nguyễn, từ lúc bạn mới chào đời. Sau lần đó, bạn bè hoảng hồn, không đứa nào dám quấy rối Nguyễn “ Cù lần biển” nữa…
Giữa đám đông, Nguyễn có vẻ lẻ loi cô độc. Được cái nết hiền lành, nên đám bạn nghịch như quỷ sứ quay ra cưng chiều Nguyễn như “hàng quí hiếm, nhưng dễ vỡ”. Đáp lại chân tình bè bạn, thỉnh thoảng Nguyễn vác máy vào lớp kỹ niệm bạn hữu mấy “pô” hình.
Trái với Nguyễn, An là đứa lúc nào cũng sôi nổi ồn ào. Nơi nào có An, nơi đó có trò… quậy phá. Văn nghệ văn gừng, báo chí báo rận… món nào An cũng xông xáo tham gia. Hát hỏng hay, nhưng An hay hát. Viết hỏng hay, nhưng bích báo thiếu bài, lớp chỉ cầu cứu An thôi. An cũng được việc cho lớp lắm chớ bộ! Chỉ cái tính ngang tàng của An, dễ khiến bọn con trai phát cáu. Bọn nó tàn nhẫn kháo nhau:
- Con nhỏ An chỉ có… “ năm phần trăm” nữ tính thôi!...
- Chỉ đứa nào uống mật gấu, mới dám yêu nhỏ An. Nếu không bị buộc mặc áo dài, đố biết nó là con trai hay con gái?…
- Tội nghiệp số phận hai tà áo dài, bị nhỏ An cột ghịt nên hết đường tung bay trong gió…
Đôi lúc quá bực bội, Nguyễn gắt gỏng với An:
- Con gái gì… kỳ quá! Nói năng chi mà… lung tung quá! Chắc là, Mụ bà nắn lộn!...
An cũng không vừa:
- Xí, con trai gì mà tong teo èo uột như… chuột mắc mưa!..
Công bằng mà nói, tại An tinh nghịch quá nên thỉnh thoảng, Nguyễn tỏ vẻ khó chịu tí tẹo vậy thôi. Chứ Nguyễn đâu thèm chấp nê chi con gái. Nhưng An thì không đâu nghen! Bất đồng một chút, là An nguýt nguýt lườm lườm… Ánh mắt của cô nàng, như muốn “cứa” Nguyễn đứt làm đôi…
*
Một lần, Nguyễn dứ dứ trước mặt An tấm hình mới chụp:
- Nè An, bạn có thấy mình “quái đản” không vậy?
An đưa tay định giật tấm hình, nhưng Nguyễn nhanh hơn cất luôn vô cặp. An không dè, mình… thê thảm quá! An trong “tác phẩm… chộp” của Nguyễn, đang trong tư thế chân duỗi chân co, đôi tay uốn lượn giống cò già bon chen tập múa, thiệt ngớ ngẩn vô cùng. Hậm hực lắm, nhưng An xuống nước, lẻo đẻo đi Nguyễn:
- Nguyễn ơi, cho An xin tấm hình đó đi. Năn nỉ mà!...
- Hỏng cho đâu, hình xấu vậy để dành đi khoe hàng xóm…
Quái, cái tên bạn vốn rụt rè như con gái kia. Sao tự dưng đổ lì y như trâu cổ vậy? Nguyễn bỗng kiên quyết bất ngờ, trước sự mềm mỏng cũng bất ngờ không kém của An. Tức mình, An dậm chân đành đạch như vịt bầu đớp phải thuốc sâu, rồi bất chợt òa khóc ngon lành…
- Lần đó mình hoảng hồn, muốn ngất xỉu luôn…
- Ừ, An nhớ lúc đó mặt bạn xanh dờn, nhìn phát… ớn!
- Cũng hên, hôm đó lớp mình biến đâu mất biệt. Chứ nhìn An khóc, chắc các bạn mình bể bụng, vì mắc cười….
An cũng cười, không giơ nắm đấm đe Nguyễn như mọi lần nữa. Nguyễn nhìn An hồi lâu, “con nhỏ khó ai yêu nổi” đây sao? Bọn con trai lớp Nguyễn “cảnh báo” nhau như vậy. Dẫu rằng thuở ấy, tình yêu chỉ mới là sự ngộ nhận tuổi học trò:
“Em dấu trong sách vở,
Một chút buồn hắt hiu.
Chợt nghe hồn bỡ ngỡ,
Dường như là …tình yêu…”
- Nè, nhìn gì dữ vậy?..
- Nhiều lúc, Nguyễn thấy An cũng… dễ thương!?...
- Trời đất! Bịnh quá Nguyễn ơi!..
- Nguyễn nói thiệt mà!...
- Thiệt chơi gì cũng dìa, Nguyễn chở An về mau lên! Chủ quán ơi, tính tiền dùm…
Nguyễn vẫn ngồi yên, ánh mắt thoáng buồn:
- An, có thích đánh Nguyễn nữa không? Nguyễn ngồi yên cho An đánh nè, không đánh bây giờ sẽ hết cơ hội đó nghen…
- Chuyện gì nữa nè Trời?
- Ngày mai, Nguyễn về phố biển ...
- Đi bao lâu?
- Đi luôn, Nguyễn về quê với gia đình. Cả nhà Nguyễn di chuyển hết rồi, chỉ còn lại Nguyễn thôi. Hôm nay, mình chia tay với An. Mai này, Nguyễn không còn bên An nữa, An phải nhớ là…
Nguyễn nói nhiều lắm, giọng đều đều… Nhưng An không còn lòng dạ nào để nghe, để nhớ những lời Nguyễn nói. Cảm giác hụt hẫng dần lan tỏa, và những giọt nước mắt theo nhau lăn dài, không ngừng rơi trên đôi má An…
*
Lần đầu thăm phố biển, nhưng An cảm thấy thân thiết biển lạ lùng. Từng bãi cát dài, từng con phố rộng, từng rặng thùy dương… hiển hiện mồn một trong trí nhớ của An. Nguyễn “đầu độc” tình yêu biển, bằng những cánh thư xa của Nguyễn từ mấy năm qua….
Biển đêm nay, thật yên ả hiền hòa. Sao đêm lấp lánh, phủ kín trời cao. Ngoài khơi xa, ánh đèn câu mực lập lòe. Bên trong phố, đèn hoa tung tăng giăng mắc. An có cảm giác, hoa đăng phố biển tưng bừng mừng ngày Nguyễn – An hạnh ngộ.
Lúc ban chiều, khi An xuất hiện trước căn nhà – có địa chỉ quen thuộc trên những cánh thư – mà không hề báo trước, Nguyễn bất ngờ cứ đứng như trời trồng trân trối nhìn An:
- Nguyễn không vui khi gặp lại bạn hiền à? Đành lòng để bạn hiền đứng ngoài đường mà coi được hay sao?...
Nguyễn lúng túng mở toang cánh cổng, đón An vào nhà. Hai đứa bạn nhìn nhau, vỡ oà niềm vui sau bao ngày xa cách:
- Nguyễn khỏe không? Lâu quá rồi, hai đứa không có dịp “oánh” nhau…
- Vu oan cho Nguyễn hả? Tha cho An đó nghen…
Nguyễn và An lang thang trên bãi cát dài. Từng đợt sóng lăn tăn, nhè nhẹ vỗ về bờ cát vắng. Nguyễn và An, thả từng bước chân trần trên nền cát ướt. Cơn lốc tình cờ, xua mái tóc của An quấn bờ vai Nguyễn.
- Nguyễn thấy An thay đổi nhiều không?
- Nhiều!...
- Điểm nào?
- Mái tóc…
Lần đầu chứng kiến An rơi nước mắt, Nguyễn hoảng sợ tưởng chừng ngưng thở. Nhưng sau lần xung đột oái ăm đó, hai đứa dần trở nên thân thiết với nhau. Nguyễn, như hoàng tử gù đánh rơi mất bướu, bỗng dưng trở nên dạn dĩ hoạt bát lạ thường. Nguyễn như thoát khỏi xác ốc, hòa mình hồn nhiên vào những hoạt động cộng đồng. Lúc nào Nguyễn cũng sẵn lòng chiều chuộng và che chở cho An, bất kể những lời trêu chọc vô tư hay ác ý của bạn bè. Không thể nhớ tự lúc nào, An dễ dàng sẻ chia với Nguyễn tất cả những buồn vui, những nỗi niềm khắc khoải riêng tư tuổi học trò.
Nguyễn dần dà khám phá, cái bộ vó ngỗ ngáo dữ dội của An, chỉ là vỏ bọc một tâm hồn mong manh yếu đuối. An dễ bị tổn thương, nên cũng dễ tung đòn tự vệ. Khao khát thương yêu, nhưng An câng câng ra vẻ bất cần. Sẵn lòng giúp đỡ bạn bè, nhưng An chỉ hành động âm thầm, không thích ai hay ai biết.
- Đừng dối lòng mình nữa, nha An. An nên nhớ, phải biết cách nhận – cách cho cùng lúc, tình bạn mới tồn tại lâu dài. Nếu chỉ biết cho, mà không biết nhận thì cả hai sẽ mãi trắng tay An ạ!...
Một con sóng mạnh, mặt đất thoáng chao nghiêng, khiến An loạng choạng… Nguyễn nhanh tay đỡ, kéo An ghé sát vào người. Một cảm giác thật lạ, thật êm đềm len lỏi trong trái tim An. Ranh giới chỉ còn… một sợi tóc thôi, là hai tâm hồn đã hòa làm một. Nhưng mà, một sợi tóc cũng còn là khoảng cách:
- An mỏi chân rồi Nguyễn ơi! Mình ngồi ngắm sao đi Nguyễn…
Gió đêm trở lạnh, An thoáng rùng mình. Bàn tay ấm áp của Nguyễn siết bờ vai An, thật chặt:
- An nè, cho Nguyễn “ví dụ ta …”
- “… không yêu nhau” chứ gì?
- Biết ngay, An sẽ nói vậy mà…
Giọng nói của Nguyễn man mác, nhẹ buồn như sợi tơ rơi. An tâm trạng rối bời, không thể nói điều gì với Nguyễn lúc này. Tựa đầu vào vai Nguyễn, An lặng lẽ khóc… Một khoảng lặng thật sâu và thật lâu, hai đứa siết chặt tay nhau, lặng yên không nói năng gì… Sau đêm chia tay với Nguyễn và biển, An lặng lẽ lên thuyền vượt biển…
*
Theo con dốc thoải hướng lên triền đồi, An đến thăm “ngôi nhà mới” của Nguyễn. Ngôi nhà giản dị, chỉ phủ nhiều hoa. Nhà không rào không cổng, nằm ở lưng chừng đồi, hướng ra phía biển. Cả buổi chiều, An thầm thì kể Nguyển nghe cuộc đào thoát cùng gia đình ba mươi năm trước. Vẫn như xưa, Nguyễn lặng lẽ lắng nghe An. Đôi mắt Nguyễn u hoài, nhưng vẫn lấp láy tia nhìn tinh nghịch với An. Vợ của Nguyễn – một phụ nữ hiền lành và hiếu khách – nhắc nhớ về tình bạn của chồng mình:
- Anh Nguyễn nhà em nhắc đến chị luôn. Anh bảo với em, chị là người bạn học mà anh quí mến nhất. Anh bảo, chị mạnh mẽ và tốt bụng với mọi người…
Nguyễn lăn xả vào những hoạt động cộng đồng, quên hẳn trái tim bệnh tật. Gia đình và bạn bè ban đầu ái ngại, nhưng không sao lung lay nổi ý chí của anh. Gặp mùa bão lũ kéo dài, Nguyễn miệt mài băng mình trong mưa cứu giúp bà con. Mọi người khóc thương Nguyễn sau cơn bão lũ, luôn nhắc đến lòng tử tế của Nguyễn với tất cả tình thương yêu và trân trọng.
Một thiếu niên trong đồng phục quần xanh áo trắng mang hương hoa lên đồi, An ngỡ ngàng như gặp lại Nguyễn thân xưa. Vợ Nguyễn giới thiệu con trai:
- Ai cũng bảo cháu là “bản copy” của bố Nguyễn…
- Cháu tên là gì?
- Cháu tên An cô ạ!...
- Trùng tên với cô An rồi…
- Anh Nguyễn thích tên An lắm, anh dặn em dù trai hay gái cũng đặt tên con là Hoài An…
Một cơn sóng nhỏ, lướt qua trái tim tưởng chừng già nua cằn cỗi của An. Và cơn sóng khác nhỏ hơn, đang ngậm ngùi lăn trên khóe mắt – đã nhiều dấu vết chân chim – của cô bạn học ngày nào của Nguyễn, Nguyễn “Cù lần biển” của An ơi!...
Tháng 03/2014
Diệp Hoàng Mai
THẦY DẠY TOÁN LÀM THƠ
Thầy Nguyễn Văn Có
Tốt nghiệp ĐHSP Toán Lý năm 1970, Thầy Nguyễn Văn Có nhận nhiệm sở đầu tiên tại trường trung học Thủ Đức – Sài Gòn. Năm 1972 Thầy xin thuyên chuyển trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa. Sau năm 1975 Thầy luân chuyển đến nhiều trường khác nhau, nhưng mỗi khi nhắc đến trung học Ngô Quyền, thầy lại da diết câu thơ “Làm sao quên được ngôi trường cũ…”
Ngày chính thức rời bục giảng để nghỉ hưu, Thầy Nguyễn Văn Có ngậm ngùi tâm sự với các con:
Năm nay Đinh Sửu tuổi của Ba,
Một đời thắm thoát đã trôi qua.
Công danh – sự nghiệp thôi từ giã,
Vui thú điền viên với tuổi già…
Dạy Toán Lý, nhưng Thầy từng kiên trì lay chuyển trái tim cô Vũ Thị Kim Liên bằng những bài thơ. Trước khi trở thành đồng nghiệp, cô Liên từng là học trò môn Toán của thầy. Vì vậy mà, suốt bốn mươi hai năm đồng hành cùng thầy trong cuộc sống, cô Liên một mực “tương kính như tân” với người vừa là Thầy, vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn đời đáng kính của mình.
Thầy cũng vậy, cuộc đời dù đã trãi biết bao thăng trầm vất vả, Thầy vẫn duy trì hồn thơ với người vợ tận tụy thủy chung. Cứ mỗi độ giao thừa, Thầy lại khai bút bằng một bài thơ dành tặng vợ hiền. Bảy mươi sáu tuổi, Thầy Nguyễn Văn Có đi lại có phần khó khăn sau những lần đổ bệnh. Nhưng ánh mắt của Thầy lại đong đầy hạnh phúc, mỗi khi nhận sự chăm sóc nhẹ nhàng và chu đáo từ cô.
Lúc tiễn tôi ra về, cô Liên dành cho tôi sự bất ngờ khá xúc động: “Cô cũng là cựu hđs. đạo Bửu Long, sinh hoạt với Thầy Nguyễn Dương An, nhóm trường trung học Vinh Sang ...” Nắm chặt bàn tay trái của cô, tôi mong cô không lặng lẽ với vai trò “nội tướng” phia sau thầy trong những lần họp mặt trường xưa nữa. Cô cười hiền lành : “ Cô đi theo, chỉ để chăm sóc sức khỏe cho thầy mà thôi!...”
Tháng 02/2014
Diệp Hoàng Mai
TUỔI GIÁP NGỌ MỪNG THỌ
Sau bộ phim truyền hình U6 & U7 dành cho người cao tuổi, các “bô lão” tự tin vào sức lực thuộc hàng “cây cao bóng cả” của mình nhiều hơn. Thậm chí có anh chị còn tự tin thách thức, những “ngọn gió heo may” đang rùng rục kéo đến đe dọa mình.
Trước và sau Tết, các anh chị tuổi Giáp Ngọ tưng bừng họp mặt mừng … “ô – vơ – xít” (over sixty). Bước qua cột mốc tuổi 60, các anh chị có cơ hội tự hào mình sống “Thọ” rồi còn gì. Không màng thổi nhiều ngọn nến màu tượng trưng số tuổi, các anh chị dành hơi sức nâng ly “Dô, dô!...” chúc tụng lẫn nhau.
Ngày đầu năm mới, các chị lớp 12A1 (Khóa 11 - NK 1966-1973) đã tổ chức họp mặt … mừng thọ cho nhau. Có 14 chị vừa đếm đủ 60 mùa xuân, và cũng ngần ấy chị đã 60 xuân lẽ … một. Các chị lạc quan tự khích lệ:
- Sống lâu năm chút xíu, nên tụi mình chỉ hơi cũ chút xíu thôi, chứ tụi mình đâu có … bị già! Triệt tiêu chữ “Già” ra khỏi tự điển sống của tụi mình nghen…
Chị Nguyễn Thị Thanh – cánh chim đầu đàn của lớp ngày nào – liên tục bắt nhịp cho nhóm bạn hát ca. Đã một thời, lớp 12A1 của các chị vang danh Ngô Quyền về phong trào văn nghệ và báo chí. Đã hơn 40 năm rời trường, các chị vẫn còn giữ mối dây liên lạc thường xuyên và thân thiết với nhau.
Chị Nguyễn Thị Kim Oanh nằng nặc nhận phần khoản đãi bạn bè. Chị cho tôi biết, đã qua tuổi “Thọ” là mừng … hết lớn rồi. Vì vậy chị mong được một lần “gánh vác” thay bè bạn. Trước lúc ra về, chị Oanh “dúi” vội chiếc phong bì vào tay hai người bạn cùng lớp: “Tao phụ mầy thang thuốc chồng con…” Hai người bạn của chị hơi bất ngờ, rồi khẽ khàng cảm ơn người bạn học cũ.
LỚP 12A1 (từ trái sang):
- Hàng ngồi: Nguyễn Thị Sáu, Phùng Thị Ngọc Dung, Phạm Thị Ba, Phan Thị Tuyết Trinh, Lê Ngọc Phi Oanh, Võ Thị Tuyết Mai, Quách Ngọc Oanh, Trần Thị Tuyết Nga, Nguyễn Thị Hồng, Nguyễn Thị Kim Oanh.
-Hàng đứng: Nguyễn Thị Thanh, Nguyễn Thị Kim Cúc (cao), Lê Thị Hạnh, Phạm Thị Phú, Lương Thị Thu, Trương Thị Thúy, Võ Ngọc Yến, Nguyễn Thị Hoa, Huỳnh Thị Nhung, Võ Thị Nhi, Trần Thị Ngọc Lan, Trần Kim Huệ, Nguyễn Thị Thanh Nga.
BẤM VÀO LINK NÀY ĐỂ XEM NHỮNG HÌNH ẢNH HỌP MẶT CỦA LỚP 12A1 (KHÓA 11)
***
Mùng 5 Tết Giáp Ngọ, các anh chị liên lớp 12A2, 12B2 và 12B3 ( Khóa 11) cũng tổ chức mừng thọ cho nhau. Từ mùa hè năm trước, các lớp Anh Văn cùng khối quyết định “ráp mối” cho đông vui. Thỉnh thoảng tổ chức họp mặt nơi xa, để các anh chị vừa được dịp thăm bạn học cũ, vừa tận dụng thời gian đi du lịch.
Quỹ thời gian càng thu ngắn dần, các anh chị càng mong nhiều lần gặp gỡ. Chờ tròn năm họp mặt một lần thì… lâu quá! Các anh chị dự tính tăng 2-3- 4… lần họp mặt trong năm, phòng khi hữu sự bè bạn xưa cũ có nhau. Hầu hết các anh chị đã được nghỉ hưu, nên mong ước “tuối hoàng hôn” của những đám học trò xưa chỉ là … chuyện nhỏ. Sẵn sàng đón nhận những buồn – vui tuổi xế chiều – tôi luôn tin rằng – tình thân bền bĩ của các chị, sẽ là ngọn lửa hồng sưởi ấm đêm đông.
LỚP ANH VĂN-1 (từ trái sang):
Huỳnh Thị Huệ, Nguyễn Thị Thành, Nguyễn Thị Lẹ, Châu Thị Thanh Bình, Trần Ngọc Ánh, Phạm Thị Lang, Lê Quang Vinh, Trần Ngọc Sơn, Nguyễn Văn Quân, Lê Hữu Tài, Lê Thị Kim Hương ( ngồi).
LỚP ANH VĂN-2 (từ trái sang):
Nguyễn Thị Lẹ, Lê Thị Kim Hương, Châu Thị Thanh Bình, Nguyễn Thị Thanh, Phạm Thị Lang, Nguyễn Hữu Triều, Lê Quang Vinh, Phạm Minh Quan, Lâm Túy Huệ, Huỳnh Thị Huệ, Phan Thị Lệ Hồng.
Mừng Xuân Giáp Ngọ 2014, thân gửi đến các anh chị của tôi lời chúc suốt 365 ngày đều đặn như sau:
Năm mới chúc nhau, sức khỏe nhiều.
Bạc tiền rủng rỉnh, thoải mái tiêu.
Gia đình hạnh phúc, bè bạn quý.
Thanh thản vui chơi, mọi buổi chiều.
Tháng 02/2014
Diệp Hoàng Mai