Truyện: Dương Lệ Hằng

Lời mở đầu:

Lúc còn cộng tác với Việt Luận (hơn hai mươi năm trước), tôi phụ trách dịch truyện dài của Nữ Sĩ Quỳnh Dao đăng từng kỳ, lâu lâu lại dịch một vài truyện ngắn đọc được từ Tạp Chí Hoàng Quán (Tạp Chí này xuất bản ở Đài Loan, do ông Bình Cẩm Đào, phu quân của Nữ Sĩ Quỳnh Dao làm Chủ Biên), truyện này được dịch trong khoảng thời gian đó. Nhân dịp Xuân về, thấy câu truyện có những tư tưởng, quan niệm rất gần gũi với thế hệ của chúng ta (?), lại tương đối phù hợp với chủ đề “Sinh Viên và Tình Yêu” do Ban Biên Tập đề nghị, nên “xào nấu” lại - hy vọng không bị quá date - chỉ mong các bạn có thể “Mua vui cũng được một vài trống canh” chăng?

Trân trọng.

Tuyết Phương

XXXXXXXXXXXX

Tôi nhìn thấy anh đang từ phía đầu đường hấp tấp đi tới, trên tay cầm một trái táo đỏ, lúc thì từ trái liệng sang phải, khi từ phải đưa sang qua trái, lúc lại liệng lên phía trên, lúc lại cầm lấy vò vò trên tay, bước chân anh nhẹ nhàng đến độ như không tiếp xúc mặt đất và như theo một nhịp điệu nhất định nào đó. Tôi vội vàng núp vào phía đàng sau một chiếc xe, theo dõi từng động tác của anh, để mặc anh dừng lại ở trước bãi đậu xe nhìn quanh nhìn quất.

Gương mặt anh từ vui vẻ dần dần đổi sang mong đợi, anh không ngừng đưa tay lên xem đồng hồ. Trái táo nằm sát trong lòng bàn tay anh, bước chân anh ngắn nhỏ, xoay tròn tại chỗ. Tôi không đành lòng nữa, thu hết can đảm, bước đến phía sau lưng anh, gọi:

- Anh Văn!