- ... Dĩ nhiên là anh biết, dĩ nhiên là anh phải biết, Linh San, em cố ý muốn làm cho anh phải xấu hổ!
Gương mặt anh hiện lên nét thê thảm, tội nghiệp, nhưng lại cố ý tạo ra một nụ cười, nét mặt anh đông cứng và méo mó. Tôi đau lòng, vội vàng giải thích:
- Anh Văn, anh đừng nên như thế, anh phải hiểu rằng em không thể nào làm lỗi với chị em, dù cho tính tình hai đứa em có khác xa nhau thế nào đi nữa, tụi em vẫn là chị em ruột với nhau, em có thể không gặp anh, nhưng không có cách chi tránh mặt chị Ngọc, tại vì suốt đời chị ấy vẫn là chị của em, cái quan hệ đó, không ai có thể thay đổi được.
- Em muốn nói là em sẽ không bao giờ gặp anh nữa?
- Không, dĩ nhiên là không. Anh vẫn có thể đến nhà em, ban nãy anh đã chẳng nói rằng anh không muốn bỏ chị Ngọc hay sao? Chỉ có một điều là, từ đây về sau, cho dù anh đến hay không đến, đều không liên hệ gì đến em.
- Linh San, tại sao em lại có thể lãnh đạm đến như thế? Quan niệm đạo đức của em sao mà mạnh thế?
- Không. Em không phải là gì hết, chỉ có điều là em không muốn làm tổn thương người khác, em cũng không thích làm chuyện phải giấu diếm thiên hạ, em thích chuyện gì cũng phải rõ ràng minh bạch, nhìn vào là thấy ngay.
- Cũng giống như trứng chín vậy!
Tôi ngớ người ra, anh Văn chêm vào một câu thật là mai mỉa, anh nhìn tôi, nụ cười anh nửa như chua xót, nửa như chế giễu. Tôi thì lại cảm thấy lòng mình rối loạn đến muốn khóc:
- Anh Văn, không phải em là người lạnh lùng, không tình cảm, thật mà, em chỉ... chỉ... em nghĩ, tại vì... tại vì em chưa lún sâu vào đó, vì vậy nên em mới có thể bình tĩnh mà nhắc nhở mình nên kịp thời rút chân ra, để khỏi phải có cơ hội làm cho mình bị thương, có phải vậy không? Như vậy không phải tốt hơn sao?
- Tốt lắm, tốt lắm, anh không có ý kiến gì hết.
- Anh Văn, anh có ý kiến, anh nói thật đi, anh ghét em như vậy phải không?
- Dù sao thì chúng ta cũng sẽ chẳng đi tới đâu.
Tôi giận dỗi đứng dậy, quay phắt người lại bỏ đi, anh Văn đưa tay kéo tôi lại, sau đó anh kẹp tay tôi đi đến quày trả tiền, đi ra ngoài. Tôi không cách chi đẩy anh ra, đành phải để mặc cho anh ôm lấy ngang eo tôi.
- Anh đưa em về.
- Khỏi, em có xe đạp.
- Chiếc xe gắn máy của anh cũng để trước cửa lớp học em, chúng ta cùng đi lấy xe vậy!
Lòng tôi chua xót dễ sợ, nước mắt chảy dài trên má. Chúng tôi đi qua một vài cửa tiệm, đến ngang một ngõ hẻm nhỏ, anh Văn kéo tôi vào trong, tôi giật mình, chưa kịp suy nghĩ, anh đã đứng dưới gốc cây của căn nhà to đầu tiên, ôm tôi vào lòng.
Tôi không vùng vẫy, hình như tôi cũng có sự cần thiết đó, chúng tôi giống như hai đứa trẻ to xác cần sự an ủi, không ai có thể an ủi được chúng tôi, chúng tôi đành phải tự thương cảm lấy nhau. Tôi khóc trong vòng tay anh một hồi, mới đẩy anh ra. Không ngờ anh lại cúi thấp đầu xuống, môi anh gắn chặt vào môi tôi.
Sao mà giống tiểu thuyết quá! Cái cảm giác làm cho người ta ngạt thở, làm cho người ta không thể kháng cự, nhưng lại như không thật! Tôi để mặc cho anh hôn, trong một lúc, tôi quên mất đi thế nào là tội lỗi. Thật lâu, anh mới ngẩng đầu lên, một thế kỷ đã trôi qua rồi chăng? Ha! Đúng là buồn cười, chỉ có điều, cái thời gian trải qua đó làm cho cả con người anh Văn như thay đổi hẳn, đôi mắt anh lại giống như hai cái dĩa nam châm thu hút, nhưng ẩn sâu trong đó là nét dịu dàng như mặt nước hồ thu. Hình như tôi cũng nhìn thấy mình trong đôi mắt anh, xấu hổ, tôi vội vàng quay đầu tránh đi. Anh Văn lại dẫn tôi đi ra khỏi con hẻm, chúng tôi im lặng đi bên nhau.
Tới lớp học, chúng tôi tự đi lấy xe của mình, lấy xong, không hẹn mà cả hai chúng tôi cùng dắt xe đến trước cửa lớp. Anh Văn lại mở miệng nói chuyện, lúc này anh đã khôi phục lại cái phong độ hoạt bát bình thường của anh.
- Anh hy vọng là anh vẫn còn can đảm đến tìm chị em, lúc đó em có can đảm gặp anh không?
- Em hy vọng là em có, tuy nhiên, em sẽ tìm cách để không gặp anh.
- Em muốn trốn anh?
- Anh còn nghĩ đến những chuyện ấy làm gì? Em đã nói rồi, dù cho anh có đến hay không, cũng không liên hệ gì đến em.
- Anh tin em.
- Em cũng tin anh.
- Chào em.
- Chào anh.
Nếu như những lời chào nhau này thật sự tỏ lộ rằng từ đây về sau sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, thì đó cũng là một điều ngậm ngùi lắm vậy. Tuy nhiên, đó là cách tốt nhất. Có thể tôi sẽ phải tốn rất nhiều công phu để tạo cho mình một thói quen như vậy, nhưng tôi đã quyết định, cho dù anh Văn có đến hay không, tôi cũng sẽ ở lại học ôn bài mỗi đêm, ngay cả bữa ăn tối cũng không về.
Anh Văn vẫn tiếp tục đến nhà tôi, mẹ tôi có nhắc đến, nhưng chị Ngọc thì hình như không thấy vui thêm chút nào, chúng tôi vẫn như gần như xa, không còn được tự nhiên như xưa. Tuy rằng cùng ngủ chung một phòng, nhưng hai chị em tôi không còn nói chuyện phiếm với nhau nữa. Chúng tôi khác nhau xa quá, rất khó tìm ra được những sở thích hoặc quan điểm giống nhau làm đề tài nói chuyện, lúc trước còn có lúc đem anh Văn ra làm đề tài, bây giờ, anh Văn trở thành một đề tài nhạy cảm, ngay cả tôi còn không muốn nhắc, nói chi là chị. Vả lại, từ trước đến nay tôi vẫn làm bộ như mình không biết gì cả, giống như một đứa trẻ vô tội vạ, có lúc tôi nghĩ nó đi đôi với hai chữ “lãng mạn”, có lúc tôi lại nghĩ, nếu như anh ấy không phải là người yêu của chị tôi thì hay biết mấy, nếu như chị tôi không yêu anh thì tốt biết mấy! Ôi! Cái cảm giác rằng chị Ngọc đã biết hết mọi sự, chị ấy có thể đưa tay xé rách chiếc mặt nạ của tôi bất cứ lúc nào. Có trời biết, đúng là tôi vô tội, ngay cả nụ hôn đó cũng đến một cách bất ngờ. Tôi đâu có tìm cách mê hoặc anh Văn. Ôi trời! Làm sao tôi có thể xóa đi mặc cảm tội lỗi đang ngự trị mạnh mẽ trong tôi đây? Không phải là tôi không thích anh Văn, nụ hôn đó thật sự rất ngọt ngào, mê đắm, nhưng tôi không thể là kẻ thứ ba, ý nghĩ đó sao mà khó chịu thế. Bất cứ chuyện gì không thể đưa ra ánh sáng, cho dù đó là tình yêu, thì cũng đừng mong tránh được sự phê bình tai tiếng và sự dằn vặt của lương tâm, cái tình yêu như thế, cho dù chỉ là một giấc mộng, tôi cũng không mong nó xảy ra.
XXXXXXXXXXXX
Trước kỳ thi khoảng một tháng, tôi vẫn đi tới lui giữa nhà và lớp học, bỗng có một hôm tôi gặp anh Văn. Lúc đó khoảng hơn 10 giờ tối, tôi đang đạp xe đạp từ trường về nhà, lúc quẹo vào con hẻm nhỏ của nhà, một chiếc xe gắn máy đang từ đàng xa chạy tới, chiếc xe phóng rất nhanh, tôi không hề nghĩ rằng người lái chiếc xe là anh Văn, vì vậy nên cũng chẳng lưu ý đến. Chiếc xe gắn máy lướt qua tôi, bỗng nhiên tôi nghe tiếng xe thắng mạnh phía sau lưng, vì tiếng thắng quá gấp rút, nghe như có tai nạn xảy ra, tôi không dằn được tính hiếu kỳ, bèn quay đầu lại nhìn, thì nghe một giọng nói quen thuộc gọi:
- Linh San!
Chiếc xe gắn máy lập tức quay đầu lại hướng về tôi. Anh Văn đang nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi đứng nhìn anh trân trối, không mở miệng nói được một lời. Anh nói:
- Lâu quá không gặp em.