Thời gian chảy, đá mòn, sông núi lở.

Đâu có gì mãi mãi chẳng hề phai.

Bây giờ thì không thể nói, thầy “già” hơn trò, hay trò “già” hơn thầy. Khi tất cả đã qua ngưỡng cửa lục tuần, có khi thầy vẫn còn tinh tường, nhanh nhẹn (như Thầy Chi), nhưng trò thì lơ mơ nhớ nhớ quên quên (như tôi đây). Thế nhưng sau 40 năm gặp lại, họ bỗng dưng nhớ lại tất cả, nắm tay nhau mừng mừng tủi tủi: nét mặt rạng ngời, tiếng cười rộn rã.

Người ta thường nói “Trăm nghe không bằng mắt thấy”. Trên sân khấu Thầy Ân xúc động tâm tình: “Hội Ngộ Úc Châu cho tôi gặp lại bạn cũ, trò xưa.” Cô Vượng vừa qua cơn hiểm nghèo, chúng tôi vui mừng cảm tạ ơn trên. Chuyến du hành nhiều ý nghĩa, biết thêm bao điều lạ của miền đất xa nhất địa cầu.

Tay bắt mặt mừng, người ta đùa giỡn chọc ghẹo nhau. Tiền Lạc Quan hồi xưa giống như cây tre miểu, sao giờ ... Còn bà …, tui nhớ rồi, nhờ bà phát biểu hăng say trong lúc thảo luận chính trị, nên tụi tôi mới chuồn ra được quán nước êm ru, không ai để ý.

Cô Vượng kể rằng, Cô lúng túng khi thấy nước sắp tràn từ sink rửa mặt. Bạn bè thân thiết mấy chục năm, dễ ai được nghe gọi bằng những tiếng thân thương: “cái đồ Mỹ cù lần” của Thầy Chi. Ở Mỹ, nên đâu biết cái nút cao su chận nước bên dưới.

Qua rồi thưở học trò, gặp thầy kính cẩn chào, tần số âm thanh xuống rất thấp “Dạ thưa thầy!” Còn bây giờ, volume vặn hơi lớn (hình như khi già, ai cũng cần hearingaid). Thầy Chu Ngọc Thủy đó các bạn, hỏi thăm Thầy đi. Nghe Lệ Chi nói, tôi mới chợt nhận ra, mình đã qua thời bảng đen phấn trắng. Gặp thầy, run run khép nép, lỡ gặp thì lí nhí dăm ba câu cho phải phép, rồi biến mất. Có đâu như bây giờ chọc ghẹo cả thầy, lẫn cô. Sau 40 năm, trong đám xuân xanh đó, cũng nhiều trò đã thành thầy. Ngày xưa trên bục giảng, sao thấy thầy uy nghi, hùng hồn quá. Nay sao thấy thầy ... nhỏ xíu, giọng thầy ngày xưa nghe rổn rảng, chứ đâu có “thì thào” như bây giờ. Ai cũng thấy người khác già, còn mình thì chưa, dù soi gương mỗi ngày. Mọi người cũng sẽ gặp nhau ở cuối con đường đi về miền miên viễn, thì bạn ơi, hãy xếp lại mọi lo toan để cười đùa ca hát như thưở còn cắp sách đến trường.

Mau lên chứ, vội vàng lên đi chứ.

Bạn bè ơi! Chúng ta sắp già rồi.

Mau lên chứ, thời gian không đứng đợi.

LC đã tổ chức Hội Ngộ nhiều lần. Nhưng sao lần này, dù là người đã tham gia nhiều như PM, sau khi về nhà, vẫn cứ xem đi xem lại các YouTube hình ảnh sinh hoạt, để thấy lòng thổn thức, bâng khuâng. Còn Lệ Chi thì tâm đắc nhất về các màn trình diễn văn nghệ, do Thầy Lương Vinh Quốc Bửu dàn dựng, cho kỳ Hội Ngộ này. Thật là may mắn, suốt cuộc hành trình mọi việc đều diễn ra “thuận buồm xuôi gió”, dù ngày đầu tiên nhóm của Lê Chí Hiếu, đạt danh hiệu xuất sắc: “chờ mút chỉ”. Nhưng tối hôm đó vẫn được ăn uống no say. Bà con Úc chu đáo, hiếu khách ghê. “Được ăn, được nói, được gói mang về”. Mỗi phòng lại có thức ăn mang về cho bữa điểm tâm hôm sau. Lệ Chi nấu xôi đủ loại, vẫn không quên mua cam, chuối, táo tráng miệng. Con gái Khoa Học đảm đang số một, tha hồ trổ tài nữ công gia chánh: Trần Thúy Nga với món bánh cuốn đổ chảo, Nguyễn Kim Loan thì nổi tiếng với món bánh su cream ngang ngửa bánh của Grival ngày xưa. Cả tâm tình bạn gói ghém mang theo, bao chăm chút bạn tỉ mỉ, cặm cụi để mừng ngày gặp bạn. Bốn mươi năm, bạn gói trọn trong hàng chữ: "Hold on to a true friend with both hands." trên món quà bạn tặng. Cắn miếng bánh bạn làm, mà tôi nghe tim mình thổn thức.