Định Luật 6
ĐỊNH LUẬT1 ĐỊNH LUẬT2 ĐỊNH LUẬT3 ĐỊNH LUẬT4 ĐỊNH LUẬT5 ĐỊNH LUẬT6 ĐỊNH LUẬT7
CÁC CẤP LÃNH ĐẠO GIỎI CÓ MỘT CHIẾN LƯỢC
Đừng nhằm vào một mục tiêu nào cả, thì bạn sẽ luôn luôn gặp được nó! Thỉnh thoảng mọi người chúng ta đều được nghe câu này, nhưng rủi thay, chân lý của nó chỉ ảnh hưởng rất ít người! Bạn có biết mình đang đi đâu không? Các cấp lãnh đạo phải có một chiến lược. Họ phải biết phải làm sao để mọi việc sẽ hoàn thành.
Một chiến lược tốt gồm có:
1. Mục tiêu (objectives ) - các chủ đích căn bản của tổ chức.
2. Các chỉ tiêu (goals ) - các phương pháp đặc thù (cụ thể) theo đó các chủ đích của tổ chức sẽ được kiểm tra và thực hiện.
3. Các ưu tiên (priorities ) - các yếu tố quyết định khi nào và tại sao mọi việc phải được thực hiện.
4. Đặt kế hoạch (planning ) - tiến trình sử dụng để thực hiện các chỉ tiêu (bao gồm nhân sự, các nguồn tài nguyên, các trở ngại và việc đánh giá).
5. Các đường hướng chỉ đạo (Guidelines ) - cấu trúc luân lý và đạo đức trong đó tổ chức tìm cách hoàn tất các chỉ tiêu của mình.
Tổ chức phải có một triết lý của sự phục vụ gồm năm yếu tố. Mỗi người lãnh đạo trong tổ chức ấy phải được thường xuyên nhắc nhở năm điểm đó. Thật là dễ tẻ tách và đi lệch khỏi các mục tiêu và chỉ tiêu đặc thù. Người lãnh đạo có trách nhiệm giữ cho mọi việc đi đúng đường.
Tại Sao Chúng Ta Cần Một Chiến Lược?
Nhiều tổ chức và cấp lãnh đạo làm việc mà không có một chiến lược tốt. Họ chỉ có trong trí một mục tiêu mà thôi, đó là giữ cho tổ chức cứ tiến bước từng ngày. Họ chỉ đối phó với các vấn đề và nhu cầu hiện tại. Họ áp dụng phương pháp được mệnh danh là “Phương pháp chữa cháy”; cháy đâu dập đó, đau đâu xoa đó. Một tổ chức không biết mình đi đâu và tại sao là một tổ chức không lành mạnh.
Hãy xét một vài lý do cho thấy tại sao bạn cần có một chiến lược tốt. Có lẽ chúng sẽ giúp phát hiện vài nguyên nhân cơ bản gây chán nản thất vọng hoang mang và thiếu nhiệt tâm cũng như sự tăng trưởng trong tổ chức của bạn.
Để biết Tại Sao.
Một tổ chức có thể cung cấp việc làm cho con người và hoạch định nhiều việc cụ thể cho con người làm. Nhưng nếu thiếu mất chiến lược, thì lý do làm việc của một người bị giảm sút. Điều này đặc biệt nghiệm đúng trong các tổ chức Cơ-đốc giáo. Trong lòng của từng tín hữu đi làm việc cho một tổ chức Cơ-đốc giáo đều có một thứ lý tưởng chủ nghĩa (idealism) nào đó. Người ấy muốn mình được tham gia vào một việc gì đó thật sự vĩ đại, một điều gì đó sẽ có giá trị mãi mãi. Người ấy thích cảm thấy rằng công việc mình làm đây là làm cho Chúa.
Mà quả là đúng như thế. Sẽ có một lúc nào đó, một nhân sự Cơ-đốc bắt đầu hỏi tại sao lại phải làm một việc gì đó, chừng đó chiến lược sẽ vô cùng quan trọng. Cần phải có một lời giải thích. Nhân sự cần được thúc đẩy bởi các mục tiêu cao siêu của tổ chức. Nếu không, tại sao lại không đi tìm một việc làm khác trong một tổ chức ngoài đời (dù sao thì lương bổng có thể cũng khá hơn)?
Một trong các thư ký của chúng tôi tỏ vẻ chán nản. Ngày nọ, chúng tôi nói chuyện với nhau về công việc của cô. Cô ta không thấy được việc cô đang làm có liên hệ như thế nào với các mục tiêu và chỉ tiêu của..
Chuỗi mệnh lệnh phải được mô tả sao cho cá nhân người công nhân không còn nghi ngờ gì về cách thức mọi việc cần phải được thực hiện và họ phải đến với ai để biết công việc mình làm có được tán thành hay không.
Hội thánh. Khi cô được nhắc nhở về những điều đó, mắt cô đã đẫm lệ. Cô nhận thấy được tầm quan trọng của công việc mình làm một lần nữa. Cô tỏ ra biết ơn vì mình đang góp phần vào đó. Chẳng cần phải có tiền bạc để thúc đẩy, giục giã cô. Tôi đã học được một bài học quan trọng.
Để duy trì sự thích thú.
Nếu trong một tổ chức mà không có các mục tiêu và chỉ tiêu, thì thật là dễ đánh mất sự thích thú. Người ta sẽ càng cảm thấy khó khăn hơn khi phải đến văn phòng hằng ngày. Công việc chẳng còn tạo phấn khởi nữa. Nó trở nên buồn tẻ và nhàm chán. Bạn bắt đầu cảm thấy lãnh đạm, dửng dưng với các nhu cầu và trách nhiệm bức bách. Khi việc này xảy ra, người lãnh đạo phải nhìn thẳng vào phần chiến lược. Có một chiến lược hay không? Nó nói gì? Nó có được cập nhật hoá hay không?
Có một người trong số các thành viên ban giám đốc của chúng tôi bị mất hứng thú trong một lãnh vực cá biệt của chức vụ. Mọi người chung quanh ông ta đều thấy rõ ràng như thế. Ông ta vốn biết rõ chiến lược toàn diện của tổ chức, nhưng đã không áp dụng nó vào lãnh vực phục vụ của ông ta. Trong những tháng gần đây, số người nhóm lại bị suy giảm. Khi được nhắc lại về tầm quan trọng của một chiến lược trong từng lãnh vực của sự phục vụ, lập tức ông tìm lại được sự hứng thú. Ông viết ra giấy một chiến lược cho công việc phục vụ của mình, trở nên hăng hái và có được niềm vui mới trong việc phục vụ Chúa.
Để biết phải làm gì.
Ngày nọ, một mục sư ở một thành phố lân cận đến thăm tôi. Ông ta vừa mới từ một chủng viện ra. Ông nhận chức vụ mục sư cho một Hội thánh nhỏ đã phấn đấu qua một số năm. Ông bắt đầu hỏi tôi vài câu căn bản về những gì các vị mục sư phải làm. Ông bảo rằng ông ngồi trong văn phòng của mình ngày này qua ngày khác mà chẳng thấy có gì xảy ra cả. Chẳng có ai đến thăm ông. Cũng chẳng có ai gọi điện thoại cho ông. Ông rất bực bội và chẳng có việc gì làm cả.
Thật lòng mà nói, tôi thấy rất khó đặt mình vào chỗ của thanh niên này. Nhưng tôi nhận thấy rằng ông ta rất nghiêm túc, và ông ta đã chẳng có chiến lược gì cả. Khi tôi kể cho ông ta nghe chiến lược của chúng tôi và nêu ra cho ông ta một số ý kiến, ông ta bị chinh phục ngay. Ông ta đã không biết là lại có rất nhiều việc phải làm như thế!
Có một lời than phiền phổ biến trong các tổ chức Cơ-đốc giáo (mà giới lãnh đạo thường không chú ý) ấy là các tín đồ chẳng biết họ phải làm gì. Họ có thì giờ và sẵn sàng phục vụ. Nhưng họ không biết chiến lược toàn diện, hay phải ứng dụng nó như thế nào vào lãnh vực phục vụ của họ.
Để biết phải làm Như Thế Nào
Chiến lược bao hàm việc đặt kế hoạch. Đặt kế hoạch là lời đáp cho câu hỏi “thế nào” của một tổ chức. Các chiến lược cho nhân viên, các nguồn tài nguyên v.v.. cho chúng ta biết phải làm thế nào để đạt được các chỉ tiêu mà chúng ta cần hoàn thành. Các tổ chức không có chiến lược khiến tín đồ rất khó có thể làm việc để giúp họ hoàn thành mọi sự.
Trong một tổ chức lớn dường như những con đường mà bạn phải trải qua để hoàn tất một việc gì đó, là vô tận. Theo nhận xét của tôi, thì một người có thể làm việc cho một tổ chức qua một thời gian dài mà vẫn không biết phải làm thế nào để hoàn tất mọi việc hữu hiệu nhất. Một chiến lược sẽ rất hữu ích. Trong chiến lược ấy, tiến trình để thực hiện một việc gì đó phải được phác họa thật rõ ràng. Chuỗi mệnh lệnh phải được giải thích để mỗi cá nhân nhân sự không còn chút thắc mắc về công việc phải thực hiện như thế nào và họ phải chịu trách nhiệm với ai.
Sau khi đã nói mọi sự rồi, kinh nghiệm nhắc nhở tôi rằng tiến trình theo đó mọi việc phải được thực hiện cần được thường xuyên nâng cấp và trình cho mọi người tham gia tổ chức. Việc thay đổi ban giám đốc có thể ảnh hưởng đến tiến trình. Các trang thiết bị có thể hư hỏng. Các nguồn cung ứng có thể bị cạn kiệt. Cần phải thay đổi thời biểu. Tất cả mọi điều đó đòi hỏi phải được thông báo cho các nhân sự. Các thông báo nhắc nhở cách thức mọi việc có thể và phải được thực hiện phải được thường xuyên gởi đến cho mọi người.
Để đánh giá công tác của chúng ta.
Đây có thể là lý do cho thấy tại sao nhiều cấp lãnh đạo không có một chiến lược. Chúng ta không muốn được đánh giá bằng bất kỳ một hình thức kiểm tra nào cả. Chỉ ra các khuyết nhược điểm và thất bại trong tổ chức là điều quá đơn giản. Nhưng công việc đánh giá phải được tiến hành. Nhiệm vụ của một người lãnh đạo là phải thường xuyên đánh giá, cắt giảm bớt các lãnh vực không sinh lợi và thêm nguồn cung ứng, nhân lực cho các lãnh vực hứa hẹn có tăng trưởng.
Có lần tôi hỏi một mục sư bạn: “Công việc trong Hội thánh của bạn ra sao?” ông ta nói: “Tôi chẳng có ý kiến gì cả”. Ông ta đã thành thật, nhưng sau một lúc thảo luận, tôi biết được là ông ta chẳng có chiến lược gì. Ông ta không biết đâu là các mục tiêu của mình do đó cũng chẳng có chỉ tiêu hay kế hoạch nào cả. Cho nên chẳng có gì lạ khi ông ta không biết mọi việc trong Hội thánh của mình đang tiến triển như thế nào!
Nguy cơ lớn nhất trong việc đánh giá, là khi bạn đem công việc của bạn ra để so sánh với công tác của một ai đó. Chúng ta chẳng cần phải làm như thế. Bạn đặt chiến lược cho Hội thánh của bạn, và hãy bám chặt vào đó! Đừng bận tâm đối với những gì người khác trong một tổ chức khác đang làm! Vấn đề là bạn có đang thực hiện các chỉ tiêu mà bạn đã đặt ra cho công việc phục vụ của mình hay không? Nếu có, hãy ca tụng Chúa! Đó mới là điều đáng kể! Thượng Đế không hề đánh giá bạn căn cứ vào những gì mà một người khác đã làm.
Để rèn luyện tài lãnh đạo thuộc linh.
Chúng ta có thể rêu rao là mình đang dấn thân cho nhiều chủ đích cao xa và cao thượng bằng đầu môi chót lưỡi, mà không có một chiến lược được xác định rõ ràng, không thật sự dấn thân cho các chủ đích ấy. Một chiến lược nói lên một thái độ nghiêm túc nào đó đối với công tác lãnh đạo thuộc linh của chúng ta. Chúng ta phải biết mình đang đi đâu và làm thế nào để đi được đến đó.
Thay đổi nhiệm sở trong công tác phục vụ là điều phổ biến. Nhiều vị mục sư được thuyên chuyển nhanh chóng từ một Hội thánh này đến một Hội thánh khác, mà Hội thánh nào cũng bị thiêt hại do tiến trình này. Họ được cho là các cấp lãnh đạo thuộc linh, thế nhưng họ đang đi đâu vậy? Một chiến lược được xác định rõ ràng sẽ chận đứng việc cứ luôn luôn thay đổi nhiệm sở mục sư. Cần phải có thì giờ để phát triển một chiến lược. Phước cho tổ chức Cơ-đốc giáo nào có một chiến lược đòi hỏi một công tác lãnh đạo dài hạn.
Một mục sư bạn của tôi nhận thấy rằng việc ông ta cứ chuyển từ một Hội thánh này sang một Hội thành khác liên quan trực tiếp với việc thiếu các chỉ tiêu và mục tiêu trong công tác phục vụ của ông. Ngay lúc ông ta viết chúng xuống trên giấy, ông có được một khải tượng về một nhiệm sở mục sư dài hạn, và ông đã dừng lại một nhiệm sở với sự thành công.
Để đưa chúng ta qua những lúc khủng hoảng.
Một chiến lược sẽ giúp bạn kiên trì nhẫn nại khi mọi việc thay đổi tệ hại. Lúc bị xuống dốc, chiến lược của bạn có thể nâng đỡ bạn. Trong diễn tiến công tác không sao tránh khỏi những thất bại tạm thời nhưng chiến lược của bạn sẽ giúp bạn đặt chúng vào đúng viễn cảnh.
Ngày nọ, một vị mục sư ở một thành phố lân cận gọi điện thoại báo cho tôi biết là ông sắp rời khỏi công tác phục vụ tại Hội thánh ấy. Hội thánh đó đã có một thời gian sa sút, và ông ta muốn rời khỏi đó trước khi mọi việc đã trở thành quá muộn, bất chấp sự thể sẽ ra thế nào. Tôi khích lệ ông ta hãy ở lại. (Tiếng “Tôi bỏ cuộc” cần phải bị loại khỏi ngữ vựng của người lãnh đạo thuộc linh!) Ông ta đã không nghe theo lời khuyên của tôi (sự việc vẫn xảy ra nhiều lần như thế), nhưng đã phải sống để hối tiếc việc ấy. Giờ đây ông ta cảm thấy là mình đã phạm sai lầm. Thế vấn đề của ông ta là gì? Ông ta chẳng có chiến lược gì cả, chẳng có chỉ tiêu cũng chẳng có mục tiêu.
Việc này vốn rất thường xảy ra, chắc bạn nghĩ các cấp lãnh đạo sẽ đáp ứng và viết ra cái chiến lược ấy! Tuy nhiên, bản tính con người vốn vẫn là như thế; nhiều cấp lãnh đạo vẫn tiếp tục bỏ qua sự kiện cơ bản nhất này của công tác lãnh đạo - bạn phải biết mình đang đi đâu, nếu muốn cho các tín đồ đi theo mình!
Bao Nhiêu Phần Của Cuộc Đời Bạn Đang Chịu Ảnh Hưởng Của Chiến Lược?
Một khi bạn đã biết một chiến lược là gì và tại sao nó lại quan trọng như thế, thì mọi lãnh vực trong đời sống của bạn đều bao gồm vào trong chiến lược của bạn. Thật ra, có ba lãnh vực cơ bản chịu ảnh hưởng của chiến lược của bạn: sinh hoạt cá nhân của bạn, sinh hoạt gia đình của bạn và sinh hoạt của tổ chức của bạn.
Phải thiết lập các mục tiêu cá nhân và phát triển các chỉ tiêu của bạn. Chỉ nhìn thoáng qua các chỉ tiêu cá nhân ấy cũng đủ thấy khá nhiều điều khiến cho một người lãnh đạo có thể cảm thấy chán nản thất vọng. Người ấy có thể dễ dàng cảm thấy chán nản thất vọng trong đời sống của chính mình, vì không thể thực hiện bất kỳ một mục tiêu hay chỉ tiêu nào cho bản thân mình cả.
Thí dụ một người lãnh đạo có thể có một mục tiêu cá nhân là giữ cho mình một thể trạng tuyệt hảo. Có thể ông ta đã đặt cho mình một chỉ tiêu là tập thể dục hai lần mỗi tuần. Nếu lịch làm việc của ông ta không cho phép chỉ tiêu cá nhân đó được thực hiện, ông ta sẽ chán nản thất vọng, và trong một vài trường hợp, phẩm chất của công tác ông ta có thể bị suy giảm.
Với người tín hữu, thì các chỉ tiêu gia đình là ưu tiên. Dành ít thì giờ mỗi tuần để sinh hoạt riêng với người bạn đời và con cái là điều tất yếu phải có. Thật là đáng chán và tai hại khi không thể thực hiện được các chỉ tiêu đó. Các cấp lãnh đạo cần chú ý hơn đến các chỉ tiêu cá nhân và gia đình là phải lẽ. Họ có thể phát giát ra nhiều gốc rễ của sự chán nản thất vọng hiện đang ảnh hưởng đến công tác của họ.
Các chỉ tiêu thường phản ảnh niềm tin
và đức tin của chúng ta vào một Thượng Đế
đang nắm quyền tể trị. Chúng ta có tin cậy
để Ngài thực hiện công việc của Ngài
trong chúng ta không ?
Các chỉ tiêu của tổ chức phải được thiết lập bên trong cấu trúc của các ưu tiên, nhất là khi nó liên quan tới các chỉ tiêu cá nhân và gia đình. Công tác của một người không thể là quan trọng hơn gia đình của người ấy. Nhưng thực hiện được một thế cân bằng giữa tất cả các lãnh vực ấy - cá nhân, gia đình, và tổ chức - thì không phải luôn luôn dễ dàng.
Trong những năm đầu sau khi chúng tôi kết hôn, vợ chồng chúng tôi đã cố gắng xác lập tầm quan trọng của mối liên hệ giữa chúng tôi bằng cách dành ít nhất một buổi tối để sống riêng với nhau. Chúng tôi trung tín giữ đêm hò hẹn đó của chúng tôi. Về sau chúng tôi đổi thành một ngày sống riêng với nhau (lúc con cái đều đến trường học). Mỗi tuần, chúng tôi trông cho đến ngày duy nhất để sống chung với nhau đó. Nó đã giúp chúng tôi xác lập ưu tiên dành cho một chỉ tiêu gia đình của chúng tôi - kết bạn tốt nhất với nhau bằng cách sống riêng biệt với nhau ít nhất một ngày mỗi tuần. Việc này có thể đo được, cho nên nó là một chỉ tiêu. Mục tiêu là kết bạn tốt nhất với nhau. Thỉnh thoảng vẫn phải có những lần điều chỉnh, nhưng chúng rất ít và cách khoảng nhau khá xa.
Lý do tại sao đối với tôi chỉ tiêu này là quan trọng, là do những gì tôi biết trong Thánh Kinh, dạy về hôn nhân, và nhu cầu cá nhân của tôi về tình bạn và tình yêu. Nó cũng quan trọng vì nó ảnh hưởng đến công việc làm của tôi. Tôi làm việc tốt hơn và hữu hiệu hơn khi đã có thì giờ sống riêng biệt với nhà tôi. Khi mọi sự giữa chúng tôi đều tốt đẹp, công việc tôi làm trở thành lý thú hơn.
Tại Sao Đặt Chỉ Tiêu Là Quan Trọng?
Bạn không thể xác định sự thành công của cuộc đời mình, nếu không đặt ra các chỉ tiêu. Theo thiển ý, thì mọi người đều có các chỉ tiêu. Có thể là họ không viết chúng ra giấy hoặc không thể thông báo chúng cho người khác, nhưng họ vẫn có các chỉ tiêu ấy. Nếu bạn có thể thâm nhập được các cảm nghĩ nội tâm của một người và phát giác được chỉ tiêu của người ấy, bạn sẽ có thể nói được rất nhiều điều về người ấy và các cơ may có thể sinh lợi của người ấy.
Các chỉ tiêu phi thực.
Nhiều khi các chỉ tiêu chúng ta đặt ra vốn phi thực (unrealistic). Chúng đã không đánh giá cẩn thận tiềm năng của các tín đồ và các nguồn tài nguyên. Thí dụ, một Hội thánh trong một cộng đồng gồm 10.000 người, nằm biệt lập với tất cả các cộng đồng khác ít nhất là 160 cây số, lại đặt chỉ tiêu là sẽ có 20.000 thành viên cho Hội thánh mình, là một chỉ tiêu phi thực, không tài nào thực hiện nổi! Nếu đặt một chỉ tiêu như thế cho một khu vực thuộc các thành phố lớn, thì không phải là phi thực.
Các chỉ tiêu không cụ thể.
Mặt khác, nhiều chỉ tiêu của chúntg ta có thể không đạt được, là vì chúng không cụ thể. Một chỉ tiêu nhằm đem Phúc Âm đến cho càng đông người càng hay thật ra không phải là một chỉ tiêu, mà chỉ là một chủ đích hay mục tiêu tốt mà thôi. Một chỉ tiêu cụ thể nằm trong mục tiêu đó, có thể là đem Phúc Âm đến cho từng nhà trong số 10.000 hộ trong cộng đồng của bạn, trong một thời gian là ba tháng.
Có người chẳng thích các chỉ tiêu chút nào cả. Còn về quyền tể trị của Thượng Đế thì thế nào? Vâng quả đúng là Thượng Đế đang cầm quyền tể trị, và Ngài đang điều hành mọi sự trong vũ trụ này. Tuy nhiên, Ngài làm việc ấy qua trung gian những người thuộc về Ngài. Ngài sắp xếp mọi phương tiện cũng như phần cứu cánh. Chúng ta phải chịu trách nhiệm với Ngài. Các chỉ tiêu thường phản ảnh niềm tin và đức tin của chúng ta vào một Thượng Đế đang nắm quyền tể trị. Chúng ta có tin cậy để Ngài thực hiện công việc của Ngài trong chúng ta không?
Luôn đặt những con số trước mắt.
Cái gọi là “trò chơi với các con số” thường là lý do để phấn đấu đạt chỉ tiêu. Phải có số người nhóm lại tuần sau cao hơn tuần trước là một chỉ tiêu, nhưng điều đó có thể là không xứng đáng với các tín hữu dấn thân vào các nguyên tắc theo Thánh Kinh.
Các chỉ tiêu của chúng ta nhiều khi vốn có cơ sở là một động cơ thúc đẩy xác thịt, muốn so sánh với người khác. Đấng duy nhất mà chúng ta có trách nhiệm phải khai trình, tính sổ, là Thượng Đế. Thi đua, giải thưởng, tranh tài và phần thưởng thường được dùng để kích thích người ta hoàn thành một số chỉ tiêu nào đó. Chẳng cần chi phải tranh luận về giá trị của những phương pháp như thế trong các tổ chức Cơ-đốc giáo, ít nhất chúng ta cũng có thể nhấn mạnh vào phần động cơ thúc đẩy ẩn bên dưới các phương pháp ấy. Nếu các phương pháp đó không vi phạm Lời Chúa, và nếu phần động cơ thúc đẩy là xứng đáng và đúng theo Thánh Kinh, thì công dụng của các phương pháp ấy khả dĩ chấp nhận được. Có thể là bạn chẳng cần chi phải lợi dụng bất cứ một phương pháp nào trong số đó, nhưng với một số người, thì điều đó có thể được cho phép.
Nên học biết chân lý này: Phát triển một số chỉ tiêu trên cơ sở muốn so sánh với người khác là không khôn ngoan. Đừng cố làm một việc gì lớn hơn chỉ để chứng tỏ mình lớn hơn một ai đó. Hãy là người đúng như Thượng Đế muốn bạn phải là như thế. Bạn có trách nhiệm với Ngài trong việc sử dụng các tài năng, khả năng của bạn, chứ không phải vì một người khác đã sử dụng các tài năng và khả năng của họ như thế nào.
Một số cấp lãnh đạo cố tránh việc dùng đến các con số, cuối cùng đã chẳng làm gì cả. Họ không có mục tiêu cụ thể, do đó chẳng có cách gì để đánh giá công tác của mình. Họ chẳng bao giờ cố gắng tự cải tiến hay cải thiện tổ chức của họ. Họ ngồi nhìn tình hình lụn bại trước khi chịu làm một việc gì đó để cứu vãn nó. Một thái độ lạnh lùng và lười biếng như thế không phải là đặc điểm của một người lãnh đạo thuộc linh. Công việc luôn luôn có chỗ cần cải tiến. Chúa cần chúng ta lợi dụng các sở trường, các tài năng tinh vi nhất của chúng ta để phục vụ Ngài!
Theo từng trải của tôi, thì các con số rất quan trọng cho việc đánh giá đứng đắn. Hãy thử xét về một lớp học Trường Chúa nhật cứ tiếp tục suy giảm học viên qua một thời gian. Cần phải thực hiện một cuộc đánh giá. Nó chẳng bao giờ được thực hiện nếu con số sa sút đã chỉ rõ mọi việc rồi. Lý do của sự sa sút là một đề tài khác cần được đánh giá và khảo xét thật kỹ tất cả các sự kiện. Các cấp lãnh đạo không quan tâm đến những gì xảy ra và chẳng làm gì cả để thay đổi tình hình, chỉ cho thấy họ là những người lãnh đạo không xứng đáng mà thôi.
Những người lãnh đạo giỏi phải có một chiến lược. Đây là điều thiết yếu, chứ không phải là một việc mà chúng ta có thể chọn làm hay không tuỳ ý. Theo một ý nghĩa, thì mọi người chúng ta đều có một chiến lược dù nó có được viết ra giấy hay không, dù hay, hay dở. Chiến lược của một số người có thể là dở. Họ chỉ đơn giản chẳng làm gì cả mà chỉ cố duy trì nguyên trạng - là việc chẳng bao giờ có thể làm được.
Chương tiếp theo đây khảo xét cách phát triển và sử dụng chiến lược của bạn. Nếu bạn đang phục vụ với tư cách một nhà lãnh đạo thuộc linh, tại sao bạn lại không dừng đọc quyển sách này lại một chút, để bắt đầu viết ra giấy chiến lược của bạn? Đừng quên đặt các chỉ tiêu cho sinh hoạt cá nhân và sinh hoạt gia đình của bạn, cũng như cho sinh hoạt của tổ chức của bạn nữa.
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Các mục tiêu của bạn là gì? Hãy liệt kê ba mục tiêu quan trọng nhất.
2. Hãy viết ra giấy câu định nghĩa về một mục tiêu và một chỉ tiêu của chính bạn.
3. Bạn có một triết lý về công tác phục vụ hay không? Nó có bao hàm năm điều đã được đề cập ở phần bắt đầu của chương sách này không?
4. Bạn có một chiến lược cho chính đời sống của mình không? Cho sinh hoạt của gia đình bạn? Cho sinh hoạt của tổ chức của bạn? Hãy mô tả các chiến lược đó trong một hoặc hai phân đoạn.
5. Bạn có khả năng đặt ra các chỉ tiêu khả dĩ thực hiện được (khả thi) hay không? Những chỉ tiêu đặc thù (cụ thể)? Hãy nêu tên vài chỉ tiêu của bạn cho năm này, tháng này, tuần này.
6. Việc tranh đua hay đối đầu có khiến bạn đặt ra nhiều chỉ tiêu hơn, và cố gắng gian khổ hơn để đạt được chúng không? Bạn có thể suy ghĩ về một thí dụ gần đây không?
CÁCH PHÁT TRIỂN MỘT CHIẾN LƯỢC TỐT - VÀ LỢI DỤNG NÓ
Lẽ dĩ nhiên, chủ đích cơ bản của một chiến lược tốt là tôn vinh Thượng Đế trong mọi việc chúng ta làm (xem ICo1Cr 10:31). Người lãnh đạo cũng phải dấn thân, tận tuỵ làm mọi sự, và tạo ảnh hưởng trên con số tối đa các tín đồ trong phạm vi mình có thể làm được cho chính nghĩa của Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Một chiến lược tốt lưu xuất từ một đời sống nhằm tôn vinh Thượng Đế. Nếu chủ đích đời sống của người lãnh đạo là có được một Hội thánh lớn nhất thế giới, hay trở thành diễn giả danh tiếng lẫy lừng nhất mọi thời đại, v.v.. thì chiến lược của người đó sẽ phản ảnh các động cơ thúc đẩy vị kỷ ấy, chứ không phải là tôn vinh Thượng Đế.
Một Người Lãnh Đạo Thuộc Linh Phải Có Những Mục Tiêu Gì?
Một chiến lược tốt gồm có các mục tiêu, chỉ tiêu, ưu tiên, kế hoạch và đường hướng chỉ đạo. Mỗi người lãnh đạo đều có cách thiết kế chiến lược của mình khác nhau. Tuy nhiên, thường thường thì người lãnh đạo thuộc linh vốn có các mục tiêu giống như mục tiêu của những người lãnh đạo thuộc linh khác. Mục tiêu là các chủ đích cơ bản của tổ chức.
Hội thánh chúng tôi có ba mục tiêu cơ bản, chi phối những gì chúng tôi làm và dạy: truyền bá Phúc Âm, gây dựng và mở rộng. Các câu định nghĩa cho từng mục tiêu trong số đó vì vậy hết sức quan trọng. Không phải mọi người đều nhất trí với các câu định nghĩa chúng tôi đang dùng, nhưng điều đó thật ra không có gì quan trọng cho phần thảo luận của chúng tôi. Điều quan trọng là khi bạn viết ra các mục tiêu của mình, bạn phải chắc chắn là mình đã đưa ra những câu định nghĩa rõ ràng để các tín đồ biết chính xác chủ đích của tổ chức của bạn là gì. Nó nói với bạn rất nhiều về tổ chức ấy.
Trong trường hợp của chúng tôi, truyền giảng Phúc Âm là việc quảng bá Phúc Âm cho những người chưa tin Chúa dẫn tới kết quả là họ ăn năn tin Chúa Cứu Thế Giê-xu, chịu phép báp-tem trong nước, và trở thành thành viên trong bộ phận tín hữu địa phương.
Trong một vài chiến lược của các chi hội địa phương, mục tiêu của việc truyền bá Phúc Âm được phát họa là việc truyền giảng Phúc Âm cho thế giới những người chưa tin Chúa. Như thế là tốt. Nhưng theo ý chúng tôi, thì nó chưa đi xa đủ, cho nên có ảnh hưởng đến phần còn lại của chiến lược. Các chỉ tiêu của tổ chức là các đường hướng đặc thù, theo đó các mục tiêu sẽ được đo lường và hoàn tất. Bạn làm thế nào phát họa được những chỉ tiêu cụ thể khả dĩ đo lường được trong lãnh vực báp-tem hay thành viên của Hội thánh, nếu chúng không phải là một phần của mục tiêu của mình? Sự tăng trưởng của Hội thánh sẽ chịu ảnh hưởng sâu xa của điểm này.
Một cuộc đàm thoại với một vị mục sư trong khu vực của chúng tôi đã thuyết phục tôi về tầm quan trọng của việc báp-tem và thành viên Hội thánh như một phần của mục tiêu cơ bản trong việc truyền giảng Phúc Âm. (Trong Cong Cv 2:41 lý do ấy vốn đã rất thuyết phục rồi!) Ông và Hội thánh đã hoàn toàn dấn thân để truyền giảng Phúc Âm cho người chưa tin Chúa và có nhiều người ăn năn tin Chúa Cứu Thế. Thật ra, nếu tất cả những người được họ đưa về với Chúa đều trở thành thành viên có trách nhiệm của Hội thánh, thì Hội thánh ấy phải là Hội thánh lớn nhất trên duyên hải miền Tây!
Nhưng, như việc đã xảy ra, đây chỉ là một Hội thánh có tầm vóc khiêm tốn, chẳng có tăng trưởng về số lượng qua nhiều năm. Sau khi trò chuyện với ông ta, tôi đã nhận ra vấn đề. Họ đã chẳng quan tâm đến việc báp-tem và các thành viên chính thức của Hội thánh trong quan điểm truyền giảng Phúc Âm của họ. Chiến lược họ đã có vốn tốt về một phương diện, nhưng lại rất thiếu sót về nhiều phương diện khác.
Cho dù các mục tiêu của bạn là gì, phải chắc chắn là chúng nêu rõ các chủ đích cơ bản của tổ chức của bạn với đầy đủ chi tiết, sao cho mọi người biết rõ để phát họa các chỉ tiêu có thể đo lường và hoàn tất được. Các cấp lãnh đạo thuộc linh muốn làm mọi việc để quy vinh cho Thượng Đế cũng phải chắc chắn rằng các mục tiêu đều có cơ sở là Lời Thượng Đế (Trưng dẫn những câu Kinh Thánh để mọi người cùng học tập nghiên cứu).
Cách Thiết Kế Những Chỉ Tiêu Cụ Thể Cho Chức Vụ Của Bạn
Chỉ tiêu là những phương pháp đặc thù theo đó các chủ đích của tổ chức của bạn sẽ được kiểm tra và hoàn thành. Theo phần đông các cấp lãnh đạo mà tôi được cơ hội tiếp chuyện thì việc viết ra các mục tiêu cụ thể vẫn là vấn đề. Có rất ít người làm việc này. Các chỉ tiêu phải thường xuyên được viết ra giấy. Chúng có thể thay đổi. Các mục tiêu thì vẫn giữ nguyên.
Để phát họa các chỉ tiêu đặc thù cho chức vụ của bạn, cần ghi khắc vào tâm trí vài điểm căn bản sau đây:
Viết ra giấy các chỉ tiêu cá nhân, gia đình và của tổ chức.
Các chỉ tiêu cá nhân của bạn có thể gồm luôn việc giải trí và tập thể dục vì lý do sức khoẻ, đọc hoặc viết sách, du lịch nhiều nơi trên thế giới, tham dự nhiều cuộc hội thảo và hội nghị đặc biệt v.v.. Những chỉ tiêu cá nhân này sẽ ảnh hưởng đến các chỉ tiêu của tổ chức của bạn, nhưng chúng vốn không giống hệt nhau. Các chỉ tiêu cá nhân liên quan với sự tăng trưởng của chính người lãnh đạo. Các chỉ tiêu của tổ chức liên quan đến sự tăng trưởng của tổ chức. Người lãnh đạo cần tăng trưởng bất chấp tổ chức mà người ấy phục vụ.
Các chỉ tiêu gia đình, như nghỉ lễ nghỉ hè, các môn thể thao, trò chơi giải trí, nhà cửa, xe cộ, vốn đầu tư, đảm bảo tài chính, v.v..., thường chịu ảnh hưởng của các chỉ tiêu của tổ chức. Vấn đề các ưu tiên thường xác định phần nào được ưu tiên trên phần nào. Gia đình của người lãnh đạo quan trọng hơn, nhưng cách nhấn mạnh hay xác định tầm quan trọng đó vốn không phải là một vấn đề dễ giải quyết.
Một khi bạn đã có trên mặt giấy các chỉ tiêu mình đặt ra cho từng lãnh vực một, bạn sẽ đánh giá khả năng hoàn tất được các chỉ tiêu ấy dễ dàng hơn. Bạn có thể nhìn thấy ngay đâu là những điểm trùng lấp và xung đột.
Nêu ra cả các chỉ tiêu cận tiếp lẫn dài hạn.
Các chỉ tiêu dài hạn dạy ta phải kiên nhẫn. Chúng giúp bạn bám chặt lấy nhiệm vụ giữa những thất bại tạm thời. Chúng khuyến khích một chức vụ lâu dài hơn trong cùng một công việc tại cùng một chỗ. Chúng tạo hướng cho các chỉ tiêu cận tiếp. Phải phát họa các chỉ tiêu cận tiếp với nỗ lực hoàn tất các chỉ tiêu dài hạn. Các chỉ tiêu dài hạn có thể đặt cơ sở trên bất cứ khoảng thời gian nào trong phạm vi một đời người.
Theo từng trải của tôi, thì các chỉ tiêu dài hơn 10 năm đều thường bị thay đổi. Cho nên đối với tôi, một chỉ tiêu dài hạn, là chỉ tiêu bao trùm một giai đoạn là 10 năm. Sau 10 năm đó, hãy viết ra các chỉ tiêu cho 10 năm kế tiếp, và cứ như thế.
Các chỉ tiêu dài 10 năm cũng phải bao gồm vài chỉ tiêu năm năm nữa. Điều này cho bạn một điểm để đánh giá trong việc thực hiện các chỉ tiêu 10 năm. Đánh giá năm năm đầu tiên trên cơ sở chẳng hay từng trải đó sẽ tạo được các mục tiêu 10 năm không. Nếu không, thì phải thay đổi việc bạn đang làm!
Các chỉ tiêu gần có thể căn cứ vào ngày, tuần lễ, tháng, hoặc năm. Có lẽ cần phải dùng tất cả những điều vừa kể. Mỗi ngày, tôi đều có một vài chỉ tiêu cụ thể. Tôi thích viết chúng ra giấy. Có mấy chỉ tiêu gần cho tuần lễ sau mà tôi phải thực hiện. Trong tổ chức phục vụ của
Thà thực hiện các chỉ tiêu của bạn ,
còn hơn bị lôi cuốn bởi độ lớn của chúng
mà chẳng bao giờ hoàn thành .
chúng tôi, các cấp lãnh đạo phải đánh giá những gì chúng tôi đang làm mỗi ba tháng. Chúng tôi có một buổi họp gọi là buổi thảo kế hoạch hằng quý. Chúng tôi họp cả ngày tại một nơi riêng biệt. Các ý kiến sẽ được chia xẻ thật thoải mái, và các chỉ tiêu được xác định, thay đổi hoặc bỏ đi.
Các Hội thánh phải thiết lập các chỉ tiêu cụ thể cho tổ chức phục vụ của mình ít nhất là mỗi năm. Thì giờ thuận tiện nhất cho việc làm này là vào đầu mùa hè. Hãy đặt kế hoạch cho Hội thánh dường như nó bắt đầu vào tháng 9 dương lịch.
Trong tổ chức phục vụ của mỗi Hội thánh, dường như có bốn mô hình căn bản để bạn có thể dùng làm cơ sở cho việc đặt kế hoạch: thứ nhất kéo dài từ Ngày Lao Động (thứ hai đầu tiên của tháng 9 dl) cho đến lễ Giáng sinh; thứ hai là từ Đầu Năm Mới cho đến tuần lễ Phục sinh; thứ ba từ sau tuần lễ Phục sinh đến ngày bãi trường; và thứ tư là mua hè - cơ bản là tháng Bảy và tháng Tám. Cần học tập đặt kế hoạch và viết ra giấy các chỉ tiêu cụ thể cho bốn giai đoạn đó.
Cố đừng để cho việc bạn đang làm trùng lấp lên một mô hình khác. Đến mùa hè mỗi năm bạn phải đánh giá lại các chỉ tiêu của mình. Bạn có hoàn thành chúng không? Bạn còn có thể làm gì khác hơn hay tốt hơn thế nữa?
Đặt các giới hạn cuối cùng để hoàn thành các chỉ tiêu của bạn.
Có một ý nghĩ sai lầm, là chúng ta có thể làm một việc cá biệt nào đó vào một dịp khác. Thế là chẳng có giới hạn cuối cùng, chẳng có giới hạn thời gian chi cả. Hậu quả là vấn đề thường bị bỏ qua cho đến khi có ai đó đòi hỏi nó phải được thực hiện trong một thời hạn nào đó. Hãy đặt các giới hạn cuối cùng cho các chỉ tiêu của bạn. Khi nào là thích hợp nhất để một dự án phải được hoàn tất? Phần đông các cấp lãnh đạo nhận thấy họ đạt năng suất cao nhất khi có các giới hạn cuối cùng.
Chúng tôi phát hành một bản tin tức Hội thánh. Chúng tôi biết là phải đặt một giới hạn cuối cùng để nộp các bài viết cho bảng tin tức ấy. Nếu bài viết không được nộp đúng thời hạn, thì phải chờ đến lần sau. Chẳng hề có ngoại lệ! Đó là một phương pháp để bắt buộc mọi người phải tự đặt các chỉ tiêu và kế hoạch trước!
Ngay sau khi thời hạn cuối cùng để hoàn thành các chỉ tiêu của bạn đã mãn, phải lập tức đánh giá các chỉ tiêu của bạn. Bạn có cần thiết lập các chỉ tiêu khác căn cứ trên những gì bạn vừa làm không? Bạn có hoàn thành các chỉ tiêu của mình đúng hạn không? Bạn có cần đặt một giới hạn cuối cùng khác nữa không?
Tạo các chỉ tiêu thiết thực
Các chỉ tiêu phải tương đối khả thi so với thời gian các nguồn tài nguyên và nhân lực sẵn có. Phải cẩn thận về điều này. Hoàn tất chỉ tiêu tốt hơn là có ấn tượng tốt về tầm cỡ của chúng mà chẳng bao giờ hoàn thành!
Tín đồ sẽ chán nản thất vọng nếu họ chẳng bao giờ thực hiện được các chỉ tiêu mà người lãnh đạo thuộc linh của họ đã thảo hoạch. Một khi nhiều chỉ tiêu đã được hoàn thành, thì đức tin và khải tượng của họ có thể được mở rộng thêm một chút. Hãy đặt những chỉ tiêu sẽ khích lệ được các tín đồ, và thật thiết thực để họ có thể hoàn thành chúng!
Nếu bình thường phải mất hai năm để xây một ngôi nhà theo tầm cỡ bạn muốn, thì đừng đặt một chỉ tiêu là sáu tháng mà thôi! Phải sử dụng cái đầu của bạn! Phải đặt các chỉ tiêu thiết thực.
Có một chỉ tiêu chúng tôi đã đặt ra cho Hội thánh chúng tôi vào một mùa hè nọ là đi thăm 17.000 nhà trong cộng đồng tiếp giáp với cộng đồng chúng tôi, giới thiệu chính mình và giới thiệu công tác của chúng tôi với tư cách một Hội thánh và Chúa Cứu Thế Giê-xu của chúng ta. Chúng tôi đặt một giới hạn cuối cùng cho chỉ tiêu này. Nó phải được hoàn tất trong tám tuần lễ bằng cách để cho các tín đồ ra đi một đêm trong tuần để thăm viếng khoảng một tiếng đồng hồ. Có hơn 200 người tham gia. Chỉ tiêu này khả thi vì chúng tôi đã dành thì giời để ước lượng con số các nhà, số thì giờ chúng tôi dùng để làm việc ấy, và số nhân sự có sẵn để thực thi công việc này. Đây là một chỉ tiêu khả thi cho chúng tôi.
Gắn liền các chỉ tiêu với các mục tiêu.
Mỗi một chỉ tiêu phải có liên quan trực tiếp với một trong số các mục tiêu căn bản của tổ chức. Đặt một chỉ tiêu chỉ vì để có một chỉ tiêu, thì không phải là một chiến lược tốt. Tín đồ sẽ mỏi mệt vì nó. Một chỉ tiêu phải hết sức đơn giản, để sau khi đọc nó, người ta sẽ tức khắc biết ngay nó liên quan với mục tiêu nào. Nếu mục tiêu không phải là chủ đích của chỉ tiêu thì chỉ tiêu sẽ đi lệch khỏi sự thành công của tổ chức. Nó sẽ hút kiệt nhân lực, tiền bạc và thì giờ. Tổ chức không thể chịu nổi nhiều chỉ tiêu phụ trội nằm ngoài các mục tiêu như thế. Chúng là những chướng ngại vật hạn chế sức tăng trưởng, cho dù chúng có được nhìn nhận là như thế hay không.
Nếu mục tiêu của một tổ chức nào đó là truyền bá Phúc Âm, nhưng một trong các chỉ tiêu là đưa người sang xứ Y-sơ-ra-ên để nghiên cứu khảo cổ học thì tổ chức ấy sẽ bị suy yếu vì chỉ tiêu đó. Chỉ tiêu ấy đã không hoàn thành mục tiêu. Các cấp lãnh đạo phải biết tránh các chỉ tiêu đưa mọi người đi lạc khỏi các mục tiêu chính của tổ chức.
Thông báo trước các chỉ tiêu.
Các chỉ tiêu phải được thông báo thật sớm trước giai đoạn được hoạch định phải hoàn thành chúng. Nhiều người đã phạm sai lầm trong lãnh vực này. Có rất ít các cấp lãnh đạo đặt ra các chỉ tiêu rồi thông báo chúng cho số người phải tham gia để hoàn thành chúng chỉ vào tuần lễ trước khi dự án hay nhiệm vụ ấy bắt đầu! Như thế thời gian sẽ không đủ. Mọi người cần được chuẩn bị tinh thần về những gì người ta trông mong ở họ.
Trong Hội thánh của chúng tôi, chúng tôi có kinh nghiệm là các chỉ tiêu liên quan đến toàn thể Hội thánh cần phải được hoạch định và thông báo ít nhất là sáu tháng trước. Hai tháng trước khi một sự án hay công tác hoặc chức vụ nào đó được bắt đầu, là thời gian quan trọng nhất cho việc truyền thông, thông báo. Mọi thành phần tham gia vào đó đều phải có thì giờ để chuẩn bị cho dự án. Phải có đủ thời gian để “quảng cáo” cho dự án - một tuần để thông báo trước công chúng, một tuần khác để gởi thư, một tuần khác nữa cho người ta ký tên, một tuần nữa để in một tập sách nhỏ, v.v.. Các chỉ tiêu phải được thông báo liên tục. Đừng bất ngờ khiến cho các tín đồ của bạn phải ngạc nhiên rồi than phiền khi cách đáp ứng không được tốt và chỉ tiêu không đạt được!
Bạn Quyết Định Các Ưu Tiên Như Thế Nào?
Trong một chiến lược thành công, các cấp lãnh đạo phải thiết lập các quyền ưu tiên. Quyền ưu tiên là các yếu tố xác định khi nào và tại sao mọi việc phải được thi hành. Khi bạn có một số nhiều các chỉ tiêu, bạn cần phải quyết định các chỉ tiêu nào là quan trọng nhất để bạn phải làm hôm nay, và theo thứ tự nào.
Đừng làm quá nhiều!
Lắm khi một cấp lãnh đạo muốn thực hiện quá nhiều chỉ tiêu. Đó là một lý do khác nữa khiến chúng ta phải sắp xếp ưu tiên. Có một số cấp lãnh đạo quá ôm đồm có khuynh hướng đặt ra quá nhiều chỉ tiêu cho chính họ và cho những người làm khác. Họ tự buộc mình và người khác làm việc quá sức, cho đến khi có ai đó bị ngã quỵ! Người ta không thể xây thành La-mã chỉ trong một ngày, và bạn sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu đừng cố làm như thế!
Có một phương pháp đơn giản để xác lập các ưu tiên giữa toàn thể các chỉ tiêu người ta muốn hoàn thành, là đặt ra một hệ thống giá trị cho các chỉ tiêu. Phải xếp một loại gọi là “quan trọng nhất” rồi tới “khá quan trọng”, rồi “không quan trọng lắm” và cuối cùng, dĩ nhiên là “chẳng có gì quan trọng cả”!
Các ưu tiên và thời gian
Khi giải quyết các quyền ưu tiên, bạn cũng phải xác lập thời gian dành để làm việc đó. Đây là chỗ mà nhiều cấp lãnh đạo bị thất bại. Có một số người thích đánh vần ưu tiên thành ra là t-h-ờ-i g-i-a-n! Nếu tôi bảo với nhà tôi rằng tôi dành cho bà ưu tiên trong đời sống của tôi, nhưng chẳng dành ra chút thì giờ nào để sống riêng ra với bà ta cả, chắc bà sẽ bắt đầu ngạc nhiên về lời rêu rao đó của tôi!
Điều đầu tiên chúng ta phải đặt ra là một giới hạn cuối cùng phải hoàn tất một chỉ tiêu nào đó. Tiếp theo bạn phải ước lượng số thời gian
Phải học tập làm những việc "phải làm " trước .
Thái độ tâm lý và cách đáp ứng của bạn
sẽ thoải mái hơn nhiều khi trực diện
với các quyền ưu tiên khác .
cần thiết để hoàn thành chỉ tiêu này bằng giới hạn cuối cùng mong muốn. Rồi bạn còn phải hoạch định từng khoảng thời gian ngắn trong lịch làm việc hằng tuần của bạn cho phù hợp với các đòi hỏi của chỉ tiêu ấy. Nếu nó chẳng có gì quan trọng cho bạn (một vấn đề của ưu tiên), rất có thể là bạn sẽ chẳng cần phải dành thì giờ cho nó!
Xin thử minh hoạ vấn đề các ưu tiên bằng cách vẽ ra công việc của một cấp lãnh đạo tại bàn giấy trong văn phòng của ông ta. Cô thư ký của ông gọi điện thoại cho ông và báo cho ông tin này: “Vợ ông đang gọi điện thoại cho ông”. Một số cấp lãnh đạo sẽ tức khắc chụp lấy máy điện thoại, nhất là khi người vợ không nổi tiếng là người hay lạm dụng đặc quyền, vì đó là một ưu tiên của họ kia mà!
Giả sử cô thư ký gọi ông và nói: “Bà nhà gọi và bảo ông hãy đến chỗ hiệu giặt ủi để lấy bộ quần áo của ông”. Chắc bạn phải tức khắc đánh giá tầm quan trọng của cú điện thoại đó, và số thì giờ cần thiết để làm theo lời dặn dò trong đó. Nếu bạn chẳng cần chi đến bộ y phục ấy trong vòng mấy ngày nữa, thì dường như thật là lố bịch nếu bạn tức khắc đứng ngay lên, để đến chỗ hiệu giặt ủi vì bộ đồ ấy.
Lắm khi chúng ta phải hành động cấp bách, và những việc như thế có cách để chứng minh ưu tiên của chúng. Giả sử cô thư ký gọi và bảo: “Xin ông rời khỏi văn phòng ngay. Ngôi nhà đang cháy!” Chắc bạn chẳng phải chờ đợi lâu để đáp ứng ngay! Mọi người chúng ta cần học bài học về thời gian. Các ưu tiên sẽ xác định khi nào bạn phải làm việc nào, và bạn phải làm nó trong bao lâu.
Điểm khác nhau giữa việc “phải làm” và việc “có thể làm”.
Muốn điều hành các quyền ưu tiên thật phải lẽ người lãnh đạo phải biện biệt chỗ khác nhau giữa điều người ấy phải làm ngay hôm nay, với điều tuy cũng cực kỳ quan trọng, nhưng vẫn có thể chờ đến ngày mai. Phải học tập để biết làm những việc “phải làm” trước. Thái độ tâm lý và sự đáp ứng của bạn sẽ thoải mái hơn nhiều khi trực diện với các ưu tiên khác.
Một vài việc ưu tiên phải được ấn định vào những thì giờ nhất định nào đó trong tuần. Có một số việc phải làm vào cùng một lúc trong tuần lễ. Nếu một trong những ưu tiên của bạn là dành một ngày để sinh hoạt riêng với “bà xã”, thì hãy đưa ngày ấy vào trong thời dụng biểu của bạn! Khi bạn muốn làm một việc khác hơn vào ngày ấy, bạn phải đặt câu hỏi: “Nó có ưu tiên cao hơn 'bà xã' của tôi không?”
Các ưu tiên và sự dấn thân.
Các ưu tiên vốn được xây dựng chủ yếu trên sự dấn thân của bạn. Sở dĩ bạn tin một điều gì đó là quan trọng, là do bạn đã dấn thân để làm việc gì hoặc trở thành người như thế nào. Người lãnh đạo thuộc linh phải bắt đầu bằng việc tự dấn thân cho Chúa. Điều này được hiểu rõ nhất vào lúc chúng ta dành thì giờ để cầu nguyện và nghiên cứu Lời Chúa. Nếu bạn bảo rằng quả đúng là việc đó được ưu tiên, hãy dành một thì giờ mỗi ngày cho nó, và giữ đúng giờ hẹn đó của bạn.
Một người lãnh đạo thuộc linh cũng phải dấn thân cho vợ và gia đình. Một lần nữa, nên đưa các thì giờ đó vào thời dụng biểu của bạn, và giữ lời hứa của mình. Một người lãnh đạo cũng phải dành thì giờ lo lắng chăm sóc cho các chi thể (thành viên) trong Thân thể Chúa Cứu Thế. Vậy bạn dành thì giờ nào cho việc đó mỗi tuần? Chúng ta cũng phải dành thì giờ cho người thế gian chung quanh ta. Một lần nữa, bạn dành thì giờ nào cho công việc ấy?
Phần chúng ta dấn thân lo công việc Chúa cũng phải đưa vào thời dụng biểu. Nếu bạn là một cấp lãnh đạo thuộc linh làm việc trọn thì giờ cho Chúa như một người làm công ăn lương, thì số thì giờ bạn đã rõ ràng là đã được sắp xếp cả rồi. Nhưng nếu bạn không phải là người làm việc trọn vẹn thì giờ, bạn phải quyết định xem mình sẽ dành bao nhiêu thời gian cho công việc Chúa. Thì giờ thường nói cho chúng ta biết đâu là những công việc được ưu tiên trong đời sống chúng ta.
Ưu tiên được nghỉ ngơi.
Còn một việc cuối cùng nữa, trước khi chúng ta giã từ đề tài các quyền ưu tiên. Nhiều cấp lãnh đạo không đánh giá cẩn thận tầm quan trọng của số thì giờ dành để bảo vệ sức khoẻ của con người ta. Điều này gồm có giờ ăn uống, nghỉ ngơi, tập thể dục và thư dãn. Các cấp lãnh đạo cảm thấy mình bị áp lực của công việc và phải làm gương tốt cho người khác. Họ không muốn bị tha nhân tố cáo là lười biếng hay không muốn làm việc. Họ thường cảm thấy bối rối khi đề cập số thì giờ rảnh rỗi, hay dành thì giờ hằng tuần để tập thể dục hay giải trí.
Nhưng tất nhiên cũng có một số người lạm dụng việc này, dành quá nhiều thì giờ cho nó, và như thế là bỏ bê nhiều việc quan trọng hơn. Tuy nhiên, các sự kiện cho thấy rằng vấn đề thật sự giữa các loại lãnh đạo năng nổ nhất, là việc không đưa vào thời dụng biểu thì giờ nghỉ ngơi, thư dãn và giải trí của mình.
Thật là dễ chứng minh chỗ sai lầm của loại tư tưởng bắt buộc ta cứ phải làm việc luôn để hoàn thành các chỉ tiêu mà không có thì giờ nào rỗi rảnh khỏi làm việc cả. Đứng về mặt con người mà nói, thì tuổi thọ sẽ bị giảm nhiều khi chúng ta không biết nghỉ ngơi, ăn uống và tập thể dục thật phải lẽ. Các cấp lãnh đạo rất thường bị nhồi máu cơ tim (thường là lúc hãy còn trẻ).
Các cấp lãnh đạo có khuynh hướng hoặc trách nhiệm phải ngồi tại bàn giấy suốt ngày. Họ không di chuyển như việc đáng lẽ phải làm. Họ ngồi ô-tô khi đáng phải đi bộ và đứng trong thang máy khi đáng phải đi lên các cầu thang. Chúng ta học tập hưởng thụ các tiện nghi xa xỉ của cuộc đời mà quyên mất tình trạng thể chất của mình.
Nhiều tổ chức Cơ-đốc giáo sẽ làm đúng khi kiểm tra các cấp lãnh đạo của mình trong lãnh vực cá biệt này. Cho dù có làm việc với tốc độ chậm, thì điều ta có thể hoàn thành trong 30 năm vẫn nhiều hơn là chỉ trong 10 năm! Ngay lúc này đây, sức khoẻ phải được bạn dành quyền ưu tiên. Sự thành công của các cấp lãnh đạo trong công tác họ đang làm chịu ảnh hưởng của cách ăn uống, nghỉ ngơi và vui chơi giải trí của họ.
Bốn Kế Hoạch Tốt Thiết Yếu
Các chiến lược tốt dựa trên việc lập kế hoạch cẩn thận. Lập kế hoạch là tiến trình theo đó chúng ta tìm cách hoàn thành các chỉ tiêu của mình. Việc lập kế hoạch đòi hỏi thì giờ cũng như khả năng thấy xa, thấy trước. Chúng ta phải luôn luôn dự đoán cũng như suy nghĩ trước. Điều chúng ta hoạch định có thể là không có thật ngoài chính tâm trí của chúng ta, nhưng nó là một phần tối quan trọng của chiến lược. Nhiều khi các kế hoạch của bạn đã không thành hiện thực. Khi việc ấy xảy ra, chớ nên ngã lòng, mà thay vào đó phải cho đấy là cơ hội để chúng ta thấy Thượng Đế biến mọi sự làm vinh danh Ngài, mặc dù các kế hoạch không hoàn thành của bạn.
ChCn 15:22 “Đâu không có nghị luận, đó mưu định phải phế; nhưng nhờ có nhiều mưu sĩ, mưu định bèn được thành”. Phải có thì giờ để thảo kế hoạch. Có nhiều chi tiết phải xét kỹ, nhiều vấn đề phải giải quyết. Bàn bạc với nhiều người khác về những gì là quan trọng để các kế hoạch của bạn được thành công. Nếu bạn có năm phút để hoàn thành một chỉ tiêu, hãy dành ra hai phút trong số đó để lập kế hoạch.
Có một số các nhà lãnh đạo tưởng rằng đặt kế hoạch là chống lại lòng tin cậy Thượng Đế. Loại tư tưởng này tương tự như việc một nhà truyền đạo tin rằng mình chẳng cần gì phải học hỏi nghiên cứu, bởi vì mình muốn được Đức Thánh Linh hướng dẫn trong khi truyền giảng! Rõ ràng là Thượng Đế có thể hướng dẫn và chỉ dạy cho chúng ta trong khi chúng ta lập kế hoạch! Chúng ta phải nhờ vào sự hướng dẫn của Ngài tại điểm này cũng như trong sự phục vụ thật sự mà vì đó, chúng ta đang lập kế hoạch!
Có bốn thành tố thiết yếu để có được một kế hoạch tốt.
Nhân sự.
Mô tả ai là người tham gia, ai chịu trách nhiệm và ai thi hành công việc, là điều tối quan trọng trong một kế hoạch tốt. Tên của trò chơi ở đây là
Không hoạch định trước các trở ngại
hầu như là bảo đảm rằng chúng sẽ xảy ra !
Một kế hoạch tốt phải dự đoán các vấn đề .
việc truyền thông giao tiếp. Người lãnh đạo bắt đầu tiến trình này trong tâm trí mình, rồi xét xem nên đưa các nhân viên nào vào trong chuỗi mệnh lệnh và trách nhiệm. Nên đưa họ trước tiên vào kế hoạch mà bạn đang soạn thảo.
Tiếp theo, hãy bắt đầu tiếp xúc với những người khác sẽ chịu ảnh hưởng của kế hoạch và đưa các ý kiến và gợi ý của họ vào. Xác định nhân viên nào sẽ chịu trách nhiệm lãnh vực nào của kế hoạch. Giao công việc với thời hạn cuối cùng. Phải chắc chắn rằng nhân viên tham gia kế hoạch biết mình phải khai trình với ai khi công tác của họ đã hoàn tất.
Trong giai đoạn đầu của công việc phục vụ, tôi vẫn tưởng rằng chỉ cần một số tối thiểu các nhân viên tham dự việc lập kế hoạch. Hãy còn rất nhiều thì giờ trước khi công tác phải hoàn tất. Nhưng kinh nghiệm đã chứng minh cho tôi thấy rằng càng có nhiều người tham gia tiến trình thảo kế hoạch, thì mức độ thành công sẽ càng cao hơn. Hãy chia họ ra thành nhiều cấp bậc và quyết định khi nào thì đưa thêm nhiều người khác nữa vào, nhưng phải tìm cách đưa được càng nhiều người càng tốt, vào đúng lúc phải đưa họ vào. Làm việc này thường đòi hỏi phải có sự khôn ngoan của Sa-lô-môn!
Các nguồn tài nguyên.
Nguồn tài nguyên quan trọng nhất chúng ta có là công tác của Đức Thánh Linh trong đời sống các tín đồ. Đây không phải là số nhân viên đặt kế hoạch, nhưng là số người sẽ thực hiện dự án - những người thật sự thi hành công tác. Vật dụng thì có thể thay thế hay loại bỏ, nhưng con người thì không. Thượng Đế hành động qua con người!
Thêm vào số nhân lực, khi lập kế hoạch bạn phải ước lượng những vật liệu nào là cần thiết để thực hiện dự án hay chỉ tiêu. Phải chăng đó là một tập sách nhỏ hay một bức thư? Phải chăng đó là một chữ ký hay một trang thiết bị tốt? Phải chăng đó là bàn ghế hay một phòng cho thuê? Những câu hỏi đó và nhiều câu hỏi nữa giống như thế cần phải được đặt ra tiếp theo.
Rồi còn có vấn đề tài chính. Có rất ít dự án có thể hoàn tất mà không cần phải chi tiền. Một kế hoạch tốt chú ý rất nhiều đến chi phí. Các cấp lãnh đạo không đánh giá các vấn đề này sẽ bị mất sức ủng hộ của những người chung quanh. Trong phần nhiều trường hợp, thật dễ xác định một dự án sẽ phải hao tốn bao nhiêu. Vấn đề nảy sinh khi quyết định cách phải lạc quyên số tiền cần thiết. Tiền bạc từ đâu đến là một vấn đề tối quan trọng trong việc lập kế hoạch tốt.
Các trở ngại.
Không hoạch định trước các trở ngại hầu như là bảo đảm rằng chúng sẽ xảy ra! Một kế hoạch tốt phải dự đoán các vấn đề có thể nẩy sinh. Cũng phải thảo luận cách thắng vượt các trở ngại, cho dù chúng thuộc phương diện tài chính, hay chỉ là ý kiến của người khác. Khắc phục trở ngại không phải là điều ai cũng thích làm, nhưng nó rất cần thiết và dường như là một phẩm cách của việc lãnh đạo.
Cố tiến sĩ Bob Jones có nói một câu như sau: “Bảng trắc nghiệm cho bản tính của bạn là điều có thể dùng để ngăn bạn lại”. Thật chí lý biết bao! Nhiều người đã bỏ cuộc quá dễ dàng. Có những trở ngại, vấn đề, khó khăn dường như quá lớn để có thể thắng vượt được thế là dự án bị bỏ đi. Nhưng, xin chờ một phút! Đó có phải là một chỉ tiêu đáng phải bỏ công không? Nó có đáp ứng một nhu cầu đích thực không? Nó có làm vinh danh Thượng Đế không? Nó có được đặt trên cơ sở là uy quyền của Thánh Kinh không? Đó có phải là ý chỉ Thượng Đế không? Các trở ngại vốn có mặt để thử nghiệm đức tin của chúng ta, cũng như thỉnh thoảng đó là một tấm bảng chỉ cho thấy một cánh cửa đã bị đóng lại.
Khi có người nói: “Điều đó không thể làm được”, thì những người có đức tin cảm thấy bị xúc phạm từ bên trong. Họ cảm thấy Thượng Đế bị nghi ngờ. Chúa Giê-xu phán: “sự đó loài người không thể làm được, nhưng Đức Chúa Trời thì chẳng thế!” (Mac Mc 10:27). Khi đối đầu với các trở ngại, tốt nhất nên nhìn vào những cách chọn lựa khác bạn có:
1. Cánh cửa đã bị đóng rồi; đừng theo đuổi chỉ tiêu của bạn xa hơn nữa.
2. Chúng ta đã bỏ qua một điều gì đó, mà trở ngại chúng ta đang gặp đây nhắc chúng ta phải chú ý.
3. Đức tin chúng ta cần được thử nghiệm.
4. Trở ngại sẽ làm tăng thêm sự hiến thân và dấn thân của chúng ta.
5. Chẳng còn cách nào khác nữa để làm việc đó.
6. Chúng ta được nhắc nhở rằng chúng ta đều bị giới hạn; điều này khiến chúng ta nhờ cậy Thượng Đế càng nhiều hơn.
Đừng sợ các trở ngại. Chúng có thể biến thành các hạnh phúc lớn lao được ngụy trang đấy! Phải học tập có kế hoạch trước để đối phó với chúng và chuẩn bị sẵn sàng để đương đầu với chúng.
Đánh giá.
Không đánh giá các chỉ tiêu cả trước lẫn sau khi chúng được hoàn thành, là một sai lầm nghiêm trọng. Chẳng hề có một kế hoạch nào thật sự có hiệu quả, mà lại không coi trọng việc đánh giá. Thì giờ tốt nhất để đánh giá là ngay sau khi một chỉ tiêu đã hoàn thành hay bị thất bại. Hãy đặt nhiều câu hỏi với chữ “Tại sao” trong đó. Thí dụ:
1. Tại sao có quá ít thanh niên nhóm lại nhân cơ hội này?
2. Tạo sao chúng ta không thông báo được cho những người trưởng thành của mình?
3. Tại sao chi phí lại vượt xa ngân quỹ mà chúng ta đã ấn định?
4. Tại sao các tín đồ cảm thấy chúng ta đã không nghĩ đến các nhu cầu và cảm nghĩ của họ trong vấn đề này?
5. Tại sao phần trang thiết bị âm thanh không kiến hiệu?
Viết phần đánh giá của bạn ra giấy và giữ nó lại ở một nơi nào đó, để bạn có thể thường quay lại với nó để tìm sự giúp đỡ và lời khuyên. Nếu có một số sáng kiến cá biệt nào đó bị thất bại thảm hại, hãy viết ra các lý do tại sao và giữ chúng lại trong một tập hồ sơ để sẽ dùng đến về sau. Dù sao, bạn cũng không muốn phạm cùng một sai lầm như thế đến hai lần.
Trong cả phần thảo luận liên hệ đến việc lập kế hoạch này, nên nhớ là nó cũng phải cần có thì giờ. Bạn có mục thì giờ ghi trong thời dụng biểu của mình cho việc thiết kế không? Nếu không thì tại sao lại không? Phải chăng vì chẳng có một chỉ tiêu cụ thể nào chỉ đạo cuộc đời bạn cả? Thật ra thì các cấp lãnh đạo chẳng còn phải chọn lựa gì nữa cả - họ phải có kế hoạch, nếu không thì tốt hơn nên có kế hoạch cho thất bại.
Thì giờ tốt nhất để lập kế hoạch của người lãnh đạo là thì giờ ở riêng ra một mình. Đừng bắt đầu thảo kế hoạch với những người khác trước khi bạn đã có thì giờ để thảo hoạch và suy nghĩ về đề án hoặc các chỉ tiêu liên hệ. Bạn phải chuẩn bị sẵn sàng về phương diện tinh thần khi dành thì giờ để cùng lập kế hoạch với những người khác.
Tại Sao Chúng Ta Cần Có Đường Hướng Chỉ Đạo?
Nếu không có các đường hướng chỉ đạo, các kế hoạch chúng ta thường sẽ thất bại, hay có giỏi lắm thì cũng bị mất đi tiếng vang của uy quyền và tính cách cấp bách của nó. Các đường hướng chỉ đạo phải được thiết lập thế nào để chúng bao trùm mọi tình hình khác nhau và nhiều loại chỉ tiêu khác nhau. Chúng phải được củng cố và đem ra áp dụng. Nếu bạn không thể củng cố các đường hướng chỉ đạo của mình, có lẽ bạn đã có một loạt đường hướng chỉ đạo sai lầm hoặc chính bạn có thể thiếu tài lãnh đạo.
Đề tài về các đường hướng lãnh đạo có liên hệ rất nhiều với chương trước bàn về uy quyền. Bối cảnh của nó là đạo đức. Nếu không có một định chuẩn đạo đức thì hầu như không thể thiết lập được các đường hướng chỉ đạo. Người lãnh đạo thuộc linh đặt cơ sở cho các đường hướng lãnh đạo của mình trên nền đạo đức của Kinh Thánh.
Các đường hướng chỉ đạo là cấu trúc luân lý đạo đức trong đó tổ chức sẽ tìm cách hoàn thành các chỉ tiêu của mình. Nếu không có chúng, tổ chức bị mất đi viễn cảnh của các mục tiêu nguyên thuỷ của mình, và sử dụng các phương pháp gây ra sự suy tàn cuối cùng của tổ chức ấy. Các đường hướng chỉ đạo giữ chúng ta đi đúng đường và trung thành với các dấn thân nguyên thuỷ của chúng ta.
Sau đây là vài đường hướng chỉ đạo minh họa chúng là gì và chúng ảnh hưởng thế nào đến tổ chức Cơ-đốc giáo.
Ta sẽ chẳng làm bất cứ việc gì vi phạm một nguyên tắc của Lời Thượng Đế . Trong các buổi họp nhân viên của chúng tôi, bất cứ sự thảo luận nào tạo ra vấn đề vi phạm Lời Thượng Đế lập tức bị chấm dứt ngay. Chúng tôi không thể thực hiện nó được.
Tầm quan trọng đặt trên con người thay vì trên công việc phải hoàn tất . Một trong các mục tiêu của Hội thánh chúng tôi là gây dựng, bao gồm việc xây dựng cho các tín đồ đạt mức trưởng thành trong Chúa Cứu Thế. Gây dựng cho một người quan trọng hơn là dùng người ấy để xây dựng công tác.
Mọi tổ chức phục vụ và hoạt động đều phải được đánh giá căn cứ vào các mục tiêu của chúng tôi . Đây chỉ đơn giản là điều để nhắc nhở cho mọi người chúng tôi bám sát vào các mục tiêu đã đề ra. Điều tương đối dễ làm, là phát triển các chỉ tiêu chẳng liên quan gì với các mục tiêu của chúng tôi cả.
Các phương pháp huấn luyện sẽ được tập trung vào việc đào tạo một số ít người trở thành môn đệ (Chúa ) để đến với nhiều người , mà việc này phải do các tín hữu trưởng thành thực hiện . Kinh nghiệm của chúng tôi đã chứng minh cho tầm quan trọng của đường hướng chỉ đạo này. Sử dụng những người chưa trưởng thành trong các vai trò lãnh đạo gây trở ngại cho việc hoàn thành các mục tiêu của chúng tôi. Cố gắng thúc đẩy cả một khối quần chúng đông đảo thì gần như không thành công bằng chỉ thúc đẩy một vài người để họ đến với một số đông người.
Mọi địa vị lãnh đạo và phục vụ đều đặt trên cơ sở là một nếp sống tin kính đạo đức . Thiết tưởng chúng tôi đã bàn khá đầy đủ về vấn đề này rồi. Người ta đã khám phá ra rằng nhiều chiến lược sở dĩ bị sụp đổ, thường chính là tại điểm này!
Nhiều người khác trong tổ chức các tín hữu này sẽ xác nhận các ân tứ , khả năng hay tài năng của một người , trước khi người ấy được đặt vào địa vị lãnh đạo . Chúng ta đều thường nghĩ về mình tốt hơn con người đích thực của chúng ta. Chúng ta cần sự đánh giá của nhiều người khác trước khi đặt người vào công tác lãnh đạo.
Bảng liệt kê các đường hướng chỉ đạo có thể được kéo dài. Nó chỉ đơn giản nêu ra phần cấu trúc luân lý đạo đức trong đó chúng ta tìm cách hoàn thành các chỉ tiêu của mình. Các đường hướng chỉ đạo là tối quan trọng cho vấn đề dấn thân thuộc linh.
Một lần nữa, xin nhắc lại là một chiến lược tốt gồm có năm yếu tố.
. Các mục tiêu (objectives ). Các mục đích căn bản của tổ chức .
. Các chỉ tiêu (goals ). Các phương cách đặc thù qua đó các mục đích của tổ chức được đo lường và hoàn tất .
. Các ưu tiên (priorities ). Những yếu tố quyết định thời điểm và tại sao các sự việc phải thực hiện .
. Đặt kế hoạch (planning ). Diễn tiến dùng để đạt được những chỉ tiêu (bao gồm nhân lực , tài nguyên , trở ngại và lượng giá ).
. Các đường hướng chỉ đạo (guidelines ). Khuôn mẫu đạo đức , luân lý qua đó tổ chức sẽ tìm kiếm để hoàn tất các chỉ tiêu .
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Các mục tiêu của tổ chức của bạn là gì? Bạn có một định nghĩa rõ ràng cho từng chỉ tiêu một trong số đó hay không?
2. Bạn thường viết ra giấy các chỉ tiêu cho chính cuộc đời bạn đến mức nào? Còn cho sinh hoạt của gia đình bạn? của tổ chức của bạn?
3. Bạn có các chỉ tiêu cận tiếp (gần) cũng như các chỉ tiêu dài hạn không?
4. Bạn có dành quyền ưu tiên cho các chỉ tiêu của mình không?
5. Việc thiết kế của bạn có bao gồm cả “bốn thành tố thiết yếu” trong công tác lập kế hoạch không?
6. Bạn có các đường hướng chỉ đạo để thiết lập các mục tiêu của mình không? Chúng có được viết ra giấy không?
MỘT CHIẾN LƯỢC ĐỂ TĂNG TRƯỞNG
Một chiến lược là điều rất quan trọng cho bất kỳ một tổ chức nào. Các cấp lãnh đạo biết rõ các lý do tại sao nó lại là cần thiết và việc gì sẽ xảy ra khi một chiến lược rõ ràng không được triển khai. Một số tổ chức đặt chiến lược của họ trên nền móng là lòng trung thành đối với các chủ đích và mục tiêu của họ. Nếu việc này là điều nên làm và phải lẽ nó không nhất thiết bao hàm sự tăng trưởng. Nhiều tổ chức chỉ đơn giản duy trì nguyên trạng và hài lòng với điều đó. Chẳng có kế hoạch hay dự án gì cho sự tăng trưởng tương lai cả.
Các Hội thánh và hội truyền giáo vốn có truyền thống là chậm chạp trong việc đưa sự tăng trưởng vào như là một thành phần của chiến lược. Với một số tín hữu thì việc ấy nghe ra có vẻ xác thịt, và là những phương pháp mua bán, tiếp thị của “Đại lộ Madison”. Chúng ta thường xem “câu chuyện bàn về sự tăng trưởng” là xác thịt và chưa trưởng thành.
Nói Tăng Trưởng Là Chúng Tôi Ngụ Ý Nói Gì?
Một chiến lược tăng trưởng phải đánh giá ý nghĩa của sự tăng trưởng và quyết định những loại tăng trưởng nào phải được đưa vào phần thảo kế hoạch và bổ sung cho chiến lược đó. Sự tăng trưởng gợi ý tăng gia và sinh sản; điều này thường bao hàm những con số.
Yếu tố căn bản của sự tăng trưởng của Hội thánh là quyền tể trị của Thượng Đế. ICo1Cr 3:6-8 nêu ra vấn đề này:
“Tôi đã trồng, A-bô-lô đã tưới, nhưng Thượng Đế làm cho lớn lên. Người trồng, kẻ tưới đều không quan trọng, vì chính Thượng Đế làm cho cây lớn lên. Người trồng kẻ tưới đều như nhau, mỗi người được thưởng tuỳ theo công khó mình”.
Tăng trưởng số lượng.
Thượng Đế tạo ra sự tăng trưởng. Việc đánh giá và phân tích việc Thượng Đế làm hay có thể làm đưa chúng ta vào vấn đề “các con số”. Trong một số chiến lược, một sự gia tăng số người nhóm lại cao hơn năm trước trong các buổi nhóm thờ phượng của Hội Thánh là tất cả ý nghĩa của sự tăng trưởng.
Các bản tường trình và thống kê về số người nhóm lại tăng lên từ tuần này sang tuần khác vốn không thấy có trong phần ký thuật của Tân ước về sinh hoạt và sự tăng trưởng của Hội thánh. Nhưng các con số vẫn có ở đó, và một chiến lược tốt đặt cơ sở trên lời truyền dạy của Thánh Kinh sẽ xem sự tăng trưởng về số lượng là một phần của chiến lược ấy.
Cong Cv 2:41 đề cập sự tăng trưởng khi Hội thánh khai sinh, và tường trình rằng: “Nhiều người tiếp nhận lời Chúa và chịu báp-tem. Trong ngày đó có độ 3.000 người tin Chúa”. Câu 47 tiếp tục: “Họ luôn ca ngợi Thượng Đế và được mọi người quý mến. Mỗi ngày Chúa cứ tăng thêm số người được cứu”.
5:14 dùng từ ngữ “tăng thêm” một lần nữa “Số nam nữ tín hữu cứ tăng thêm mãi”. 11:24 dùng đến lần thứ tư và cuối cùng từ ngữ “tăng thêm” và được dịch ra là “dìu dắt” (bản Anh văn là brought: đem đến, đưa vào) “Ba-na-ba là người đạo đức, đầy Thánh Linh và đức tin. Ông dìu dắt nhiều người đến với Chúa”. Rõ ràng là các con số rất quan trọng trong công tác phục vụ Chúa.
Bổ sung cho từ ngữ “thêm vào”, chúng ta đọc thấy trong 6:1 “Lúc ấy, số tín hữu càng gia tăng nhanh chóng”. 9:31 chép: “Hội thánh khắp xứ Giu-đê, Ga-li-lê và Sa-ma-ri được hưởng một thời
Bằng chứng đã rõ ràng - các con số
rất quan trọng để đánh giá
sự tăng trưởng và để triển khai
một chiến lược tăng trưởng .
kỳ bình an, và ngày càng vững mạnh. Hội thánh càng tiến bộ trong niềm kính sợ Chúa và sự khích lệ của Thánh Linh nên số tín hữu ngày càng gia tăng”.
Trong 16:5 bản tường trình này cũng được đưa ra liên hệ với Phao-lô và Si-la khi các vị quay trở lại với các Hội thánh của chuyến du hành truyền giáo đầu tiên của Phao-lô nơi ông với Ba-na-ba từng bắt đầu công tác gian khổ: “Vậy đức tin của các Hội thánh càng vững mạnh và mỗi này số tín hữu càng gia tăng”.
Trong khi câu này có thể đề cập một sự gia tăng hằng ngày về số lượng của các Hội thánh dường như điều càng hữu lý hơn, căn cứ vào 15:41 thì câu “tăng về số lượng hằng ngày” (bản Anh văn) này đề cập sự tăng trưởng của các Hội thánh đã được thành lập.
Các con số được tường trình trong Tân ước.
Bằng chứng đã rõ ràng - các con số rất quan trọng để đánh giá sự tăng trưởng và để triển khai một chiến lược tăng trưởng. Trong khi số người nhóm lại trung bình đã không được tường trình, thì con số những người mới ăn năn qui đạo thêm vào hội thánh lại được cho biết. Nếu cách thẩm định của chúng ta về phần ký thuật này của Tân ước là đúng, thì những điều sau đây vốn là một phần của sự tăng trưởng, và của phần ký thuật về số lượng của việc ấy.
1. Số người quyết định trở thành Cơ-đốc nhân
2. Số người chịu phép báp-tem để công khai công bố đức tin
3. Số thành viên của Hội thánh tăng lên
Trong một chiến lược về tăng trưởng, cả ba yếu tố này đều phải trở thành một phần tối quan trọng trong công tác thảo kế hoạch và tường trình. Nếu các biểu đồ về số người thật sự nhóm lại thường là chiếc phong vũ biểu chỉ sự tăng trưởng của một chi hội địa phương, chúng vốn không phải là tâm điểm của các mối bận tâm của phần ký thuật trong Thánh Kinh. Việc nhóm lại có thể chịu ảnh hưởng của các phương tiện và chỗ đậu xe. Số người nhóm lại cũng là một cách đánh giá khó thực hiện. Với nhiều suất lễ và nhiều công tác phục vụ, nhiều người được tìm đến và tham gia qua nhiều con đường có thể hoặc không thể được phản ảnh bằng số người nhóm lại trong các buổi thờ phượng của Hội Thánh được ghi trong các bản tường trình về thành tích.
Tăng Trưởng Thuộc Linh Là Gì?
Sự tăng trưởng thuộc linh rất khó đo lường. IIPhi 2Pr 3:18 khuyến giục các tín hữu hãy tăng trưởng trong ân phúc và học biết nhiều hơn về Chúa Cứu Thế Giê-xu chúng ta, nhưng làm thế nào để chúng ta thẩm định được sự tăng trưởng đó?
Các yếu tố của sự tăng trưởng thuộc linh.
Một trong những khúc sách rõ ràng nhất về tăng trưởng thuộc linh là CoCl 1:9-12
Vì cớ ấy, từ ngày được tin anh em, chúng tôi luôn luôn cầu thay cho anh em, xin Thượng Đế cho anh em trí khôn ngoan và tâm linh sáng suốt để thấu triệt ý chỉ Ngài, cho anh em sống xứng đáng với Chúa, hoàn toàn đẹp lòng Ngài, làm việc tốt lành cho mọi người và ngày càng hiểu biết Thượng Đế. Cũng xin Chúa cho anh em ngày càng mạnh mẽ nhờ năng lực quang vinh của Ngài để nhẫn nại chịu đựng mọi gian khổ, lòng đầy hân hoan, và luôn luôn cảm tạ Cha thiên thượng. Chúa Cha đã làm cho anh em xứng đáng chung hưởng cơ nghiệp với các thánh đồ trên Nước sáng láng.
Trong khúc sách này, những mệnh đề sau đây đề cập sự tăng trưởng thuộc linh:
. thấu triệt ý chỉ Ngài
. sống xứng đáng với Chúa
. hoàn toàn đẹp lòng Ngài
. làm việc tốt lành cho mọi người
. càng hiểu biết Thượng Đế
. càng mạnh mẽ nhờ năng lực quang vinh của Ngài
. nhẫn nại chịu đựng
. lòng đầy hân hoan và luôn luôn cảm tạ
IPhi 1Pr 2:2-3 viết về vấn đề ấy như thế này: “Anh em đã nếm biết lòng nhân từ của Chúa, vậy hãy khát khao Lời Chúa như trẻ em khát sữa, nhờ đó anh em ngày càng tăng trưởng trong sự cứu rỗi”. Đây không phải là lời chỉ giáo những người mới ăn năn quy đạo, nhưng là cho toàn thể các tín hữu muốn tăng trưởng thuộc linh. Chúng ta đều phải khát khao Lời Chúa “như trẻ em” khát sữa mẹ vậy. Câu này đề cập một ước muốn thiết tha, chứ không phải chỉ là một mối quan tâm thỉnh thoảng mới có mà thôi.
Các ân tứ và sự tăng trưởng thuộc linh cho Thân thể Chúa.
Eph Ep 4:11-16 là một trong những khúc sách hay nhất về sự tăng trưởng thuộc linh của Hội thánh. Nó bắt đầu bằng bảng liệt kê các cấp lãnh đạo có ân tứ, và kết thúc với mối liên hệ hỗ tương giữa toàn thể các thành viên với nhau:
Ngài cho người này làm sứ đồ, người kia làm tiên tri, người khác làm truyền đạo, mục sư hay giáo sư... Ngài phận phối công tác như thế để chúng ta phục vụ đắc lực cho Ngài, cùng nhau xây dựng Hội thánh, là Thân thể Ngài. Nhờ đó, chúng ta được hợp nhất, cùng chung một niềm tin về sự cứu rỗi và về Con Thượng Đế - Cứu Chúa chúng ta - và mỗi người đều đạt đến bậc trưởng thành trong Chúa, có Chúa Cứu Thế đầy dẫy trong tâm hồn. Nhờ đó, chúng ta không còn khờ dại như trẻ con, trí óc không còn nông nổi, dễ đổi thay theo các giáo lý mới lạ của kẻ lừa dối khéo dùng thủ đoạn xảo trá sai lầm. Nhưng chúng ta luôn luôn sống theo chân lý và truyền bá chân lý trong tình yêu thương, để ngày càng tăng trưởng đến mức giống Chúa Cứu Thế về mọi phương diện. Chúa Cứu Thế là Đầu: Hội thánh là thân thể. Dưới quyền lãnh đạo của Chúa, mọi bộ phận trong thân thể kết hợp và nâng đỡ nhau. Mỗi bộ phận đều làm trọn chức năng riêng và cả thân thể lớn mạnh trong tình yêu thương.
Một trong những điểm đáng chú ý về sự tăng trưởng trong khúc sách này là câu ám chỉ sự tăng trưởng của Thân thể, chứ không phải chỉ đơn giản là của cá nhân. Lẽ dĩ nhiên, sự tăng trưởng thuộc linh của từng cá nhân là thiết yếu, nhưng khúc sách này chú trọng vào sự tăng trưởng thuộc linh của cả Hội thánh, khi các thành viên biết sử dụng các ân tứ thuộc linh của họ để khích lệ và gây dựng lẫn cho nhau.
Các tín hữu biết sử dụng các ân tứ thuộc linh của mình và đã được trang bị lời truyền dạy của Thánh Kinh, sẽ gây dựng lẫn cho nhau, và như thế là sự tăng trưởng thuộc linh sẽ xảy ra.
Tiến trình này gồm ba điểm:
1. Thống nhất về giáo lý - “hợp nhất cùng chung một niềm tin về sự cứu rỗi và về Con Thượng Đế”.
2. Bản thân phải trung thực - “truyền bá chân lý trong tình yêu thương”.
3. Hoà hợp tập thể - “mọi bộ phận...kết hợp và nâng đỡ nhau”.
Kết quả của ba điều này là xây dựng hay tăng trưởng thuộc linh.
Lời Chúa và công tác phục vụ.
Các cấp lãnh đạo có ân tứ (sứ đồ, nhà tiên tri, nhà truyền đạo và mục sư / giáo sư) làm công tác trang bị cho các tín hữu. Phao-lô tiết lộ tiến trình trang bị được thực hiện bằng việc giảng và dạy Lời Chúa.
Cả Thánh Kinh đều đựơc Thượng Đế cảm ứng, có ích cho việc dạy dỗ, khiển trách, sửa trị, đào luyện con người theo sự công chính. Nhờ đó, người của Thượng Đế được thành thục, có khả năng làm mọi việc lành (IITi 2Tm 3:16, 17).
Kinh Thánh sẽ trang bị cho chúng ta để có khả năng “làm mọi việc lành”. Đó là công việc của các cấp lãnh đạo có ân tứ. Các tín hữu đã được trang bị như thế sẽ lao vào “công tác phục vụ”. Các Hội thánh thường bị ngăn trở trong Tiến trình tăng trưởng là do sự kiện các cấp lãnh đạo được ân tứ lại là những người làm công tác phục vụ, còn đa số hội chúng thì ngồi trên các hàng ghế của nhà thờ để chờ đợi, theo dõi!
Công tác phục vụ được đề cập trong IPhi 1Pr 4:10-11 và chỉ việc thực thi các ân tứ thuộc linh.
Thượng Đế đã ban cho mỗi người chúng ta một khả năng riêng, hãy dùng để giúp đỡ nhau, như người quản nhiệm biết sử dụng ân phúc muôn màu muôn vẻ của Thượng Đế. Nếu anh em truyền bá Phúc Âm, hãy giảng đúng lời Thượng Đế. Nếu anh em phục vụ Hội thánh, hãy sử dụng tất cả năng lực Thượng Đế ban cho mình. Trong bất cứ việc gì, hãy làm sao cho Thượng Đế được tôn vinh qua Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đáng được vinh quang, quyền năng đời đời vô cùng. Thành tâm sở nguyện!
Lãnh vực trong đó mọi sự tăng trưởng thuộc linh xảy ra là tình yêu thương. ICo1Cr 8:1 nhắc nhở chúng ta rằng sự hiểu biết chỉ sản sinh ra sự kiệu ngạo mà thôi; còn tình yêu thương thì xây dựng.
Một chiến lược của sự tăng trưởng phải bao gồm nhiều hơn là những gia tăng về số lượng người quyết định (tin Chúa) phép báp-tem và số các thành viên. Nó phải gồm luôn việc thảo kế hoạch và chuẩn bị cho sự tăng trưởng thuộc linh của Hội thánh nữa. Chiến lược phải chú trọng vào các ưu tiên theo Thánh Kinh. Phải cẩn thận để khỏi làm lẫn lộn các vai trò và trách nhiệm giữa các cấp lãnh đạo có ân tứ, với các thành viên của Hội thánh .
Chiến Lược Và Lời Uỷ Thác Trọng Đại
Chẳng một chiến lược tăng trưởng nào có thể được đầy đủ nếu không đưa vào đó nhiệm vụ mà Chúa Cứu Thế Giê-xu đã uỷ thác cho Hội thánh. Nếu thiếu nó, chiến lược của chúng ta là thiển cận. Điều vẫn được gọi là “Lời uỷ thác Trọng đại” là những khúc sách sau đây:
Mat Mt 28:19-20 Vậy, các con hãy đi dìu dắt tất cả các dân tộc làm môn đệ ta, làm báp-tem cho họ nhân danh Cha, Con, và Thánh Linh, và dạy họ vâng giữ mọi mệnh lệnh ta! Chắc chắn ta ở với các con luôn luôn, từ nay cho đến ngày tận thế!
Mac Mc 16:15-16 Chúa bảo các môn đệ: Hãy đi khắp thế giới, công bố Phúc Âm cho cả nhân loại. Ai tin và chịu báp-tem sẽ được cứu, còn ai không tin sẽ bị kết tội.
LuLc 24:47-49 và Phúc Âm cứu rỗi phải được công bố cho tất cả các dân tộc, bắt đầu từ thành Giê-ru-sa-lem. Ai ăn năn trở về với ta sẽ được tha tội. Các con đã chứng kiến các việc đó. Ta sẽ sai Thánh Linh đến với các con như Cha ta đã hứa. Vậy các con cứ chờ đợi trong thành phố này, cho đến khi đầy dẫy quyền năng thiên thượng.
GiGa 20:21 Chúa Giê-xu tiếp: Chào mừng các con! Cha đã sai ta cách nào, ta cũng sai các con cách ấy.
Cong Cv 1:8 Nhưng khi Thánh Linh giáng trên các con, các con sẽ nhận được quyền năng làm chứng cho ta tại Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri và khắp thế giới.
Nhiệm vụ và quyền năng.
Nếu chúng ta hiểu đúng những lời chỉ giáo của Chúa Cứu Thế, thì chúng vốn được ban truyền trước nhất cho các sứ đồ đã được Ngài sai đi khắp thế giới với sứ điệp của Ngài. Các vị ấy, cùng với nhiều người khác là những người đã chứng kiến tận mắt mọi sự việc. Theo một nghĩa thứ hai, chúng ta cũng là những chứng nhân cho Ngài, là những người tin vào sứ điệp của Thánh Kinh và đã có từng trải cá nhân về sự cứu rỗi kỳ diệu và sự sinh ra thuộc linh đã được hứa ban cho nhờ chúng ta tin cậy vào sự chết của Chúa Cứu Thế vì tội lỗi chúng ta, và vào sự sống lại từ kẻ chết của Ngài!
Lời Uỷ Thác Trọng Đại trở thành nhiệm vụ của tất cả các Hội thánh. Mọi chiến lược về tăng trưởng thuộc linh đều phải quan tâm sâu xa đến điều đó. Nó gồm những điều sau đây:
1. Uy quyền - “Cha đã sai ta cách nào, ta cũng sai các con cách ấy”.
2. Tài năng - “được mặc lấy quyền năng từ trên cao” và “Khi Thánh Linh giáng trên các con, các con sẽ nhận được quyền năng”.
3. Mục đích - “dìu dắt tất cả các dân tộc làm môn đệ ta”.
4. Hành động - “đi khắp thế gian”.
5. Phương pháp tiếp cận - “truyền giảng Phúc Âm” và “các con...sẽ làm chứng cho ta”.
6. Khu vực - “tất cả các dân tộc”, “khắp thế giới” và “phần xa nhất của địa cầu”.
7. Lời bảo đảm - “Chắc chắn ta ở với các con luôn luôn, từ nay cho đến ngày tận thế!”.
Thượng Đế là Đấng cứu rỗi và tạo ra sự tăng trưởng. Ngài dùng người tín hữu nào sẵn lòng ra đi. Nhiệm vụ không tập trung vào việc “đến”, mà vào việc “đi”. Môi trường là cả thế giới, và các cơ hội vốn phi thường. Chính Thượng Đế là Đấng “mở” và “đóng” các cánh cửa của cơ hội (ICo1Cr 16:9; CoCl 4:3).
Thâm nhập các nền văn hoá.
Chiến lược tăng trưởng của chúng ta nhằm đến với nhiều nền văn hoá, quốc gia và thành phố trên thế gian này đòi hỏi phải có các nhân sự được đào tạo huấn luyện, sẵn sàng phục vụ trong các nhóm dân tộc đa văn hoá và đa ngôn ngữ. Chiến lược của chúng ta chẳng bỏ sót một ai - chúng ta phải “dìu dắt tất cả các dân tộc làm môn đệ Chúa”.
Việc này chắc chắn phải bao gồm nhiều người nói nhiều ngôn ngữ khác nhau khắp thế giới, phần lớn vẫn chưa biết một câu Kinh Thánh nào bằng tiếng nói của họ. Chúng ta phải dấn thân nhiều vào việc tuyển chọn và huấn luyện các nhân sự để họ đến với các nhóm người đa văn hoá và đa ngôn ngữ, làm việc với các đoàn thể và các tổ chức, vốn tài giỏi hơn chúng ta trong việc hiểu rõ các nhu cầu của cái thế giới luôn luôn biến chuyển này của chúng ta.
Phao-lô đưa ra lời thách thức:
Vì tất cả những người kêu cầu Danh Chúa đều được cứu rỗi. Nhưng nếu họ chưa tin Chúa thì kêu cầu Ngài sao được? Nếu chưa nghe nói về Ngài, làm sao biết mà tin? Nếu không có người truyền giảng thì nghe cách nào? Nếu không được sai phái thì ai đi truyền giảng? Nên Thánh Kinh ghi nhận: Bàn chân người đi truyền giảng Phúc Âm thật xinh đẹp biết bao!” (RoRm 10:13-15)
Chúng ta cần nhiều hơn “những bàn chân xinh đẹp” trong chiến lược tăng trưởng của mình và trong hoài bảo đến với tất cả mọi người trong thế giới của chúng ta vì Chúa Cứu Thế Giê-xu!
Các yếu tố của chiến lược của chúng ta.
Tuyển chọn và ủng hộ các nhân sự . Việc tuyển chọn, sai phái và trợ cấp cho các nhân sự là những yếu tố thiết yếu để hoàn thành Lời Uỷ Thác Trọng Đại. Cơ hội thì rất nhiều, mà nhân sự thì ít.
Chiến lược tăng thêm con số các cán bộ của chúng ta sẽ là gì? Chúa Giê-xu đã cho câu trả lời:
Thấy nhân dân đông đảo, Chúa động lòng thương xót vì họ yêu đuối khốn khổ, tản lạc bơ vơ chẳng khác đàn chiên không có người chăn. Chúa bảo các môn đệ: Mùa gặt thật trúng, song thợ gặt còn ít. Các con hãy cầu xin Chủ mùa gặt đưa thêm nhiều thợ gặt vào đồng lúa của Ngài! (Mat Mt 9:36-38)
Chiến lược của chúng ta phải gồm cả việc cầu nguyện! Nói nhiều về nhu cầu nhân sự đôi lúc cũng rất ích lợi, nhưng lắm lúc cũng có thể ngăn trở chúng ta trong công tác mà chúng ta phải làm - Hãy cầu nguyện xin Chúa sai thêm nhiều nhân sự ra đi.
Cầu nguyện, nhân sự, v.v.. đều hết sức quan trọng, nhưng ủng hộ, tài trợ cho các nhân sự cũng thế. Một chiến lược tăng trưởng phải lẽ cũng phải tự mình quan tâm đến yếu tố sinh tử này. Công tác sẽ được tài trợ như thế nào? Phải cần có bao nhiêu tiền?
ICo1Cr 9:14 chép rằng Chúa dạy phải hậu thuẫn cho những người đem Phúc Âm đến cho người khác trong các nỗ lực của họ. Người làm công phải được trả công xứng đáng. Trách nhiệm của các Hội thánh là phải ủng hộ các cán bộ đã ra đi, đem thông điệp Phúc Âm đến cho người thế gian và tìm cách thành lập nhiều Hội thánh tại tất cả các quốc gia, các nền văn hoá, và thành phố. Với giá cả cứ tăng khắp nơi trên thế giới, trách nhiệm đè trên các Hội thánh phái người ra đi rất lớn lao. Chúng ta cần có một khải tượng lớn hơn và một sự dấn thân lớn hơn để đến với thế giới hư vong của chúng ta vì Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Các môn đệ tăng trưởng . Một chiến lược tăng trưởng thành công sẽ hướng vào kết quả là tạo thêm nhiều môn đệ Chúa trong một thế giới đang rất cần được nghe Phúc Âm của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Nó phải bao gồm các loại tăng trưởng sau đây:
1. Tăng trưởng về số lượng bằng cách truyền bá Phúc Âm mà kết quả là có nhiều người quyết định tin Chúa Cứu Thế, chịu phép báp-tem và trở thành các thành viên có trách nhiệm trong Hội thánh.
2. Tăng trưởng thuộc linh nhờ các cấp lãnh đạo có ân tứ trang bị cho Hội thánh bằng việc giảng dạy Thánh Kinh, đào tạo nhiều thành viên biết lợi dụng các ân tứ của họ để gây dựng lẫn nhau trong bầu không khí đầy tình yêu thương của Thượng Đế.
3. Tăng trưởng mở rộng bằng cách sai phái và hậu thuẫn cho các nhân sự đi vào các khu vực đa văn hoá và đa ngôn ngữ khắp thế giới để lập Hội thánh cho Chúa trong tất cả các nhóm sắc tộc.
Lập nhiều Hội thánh mới
Sự tăng trưởng mở rộng cũng xảy ra ngay trong chính nền văn hoá của chúng ta nữa. Việc lập nhiều Hội thánh trong tất cả các cộng đồng vẫn còn là một chỉ tiêu của Hội thánh của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Rất có thể một cộng đồng nào đó ngay trong đất nước chúng ta đangbị một nền văn hoá khác, một ngôn ngữ khác thống trị, hoặc cộng đồng ấy có những người có cùng một bối cảnh văn hoá và nếp sống giống như chúng ta. Nhưng chỉ tiêu vẫn không thay đổi - lập Hội thánh Chúa, đào tạo môn đệ cho Chúa từ tất cả các dân tộc!
Bản thân tôi đã được đặc ân tham gia thành lập một Hội thánh. Ngay từ đầu, đã có nghi ngờ, thắc mắc, nhầm lẫn, lo âu và tranh chấp. Nhưng Thượng Đế vốn thành tín. Khi người ta đến với Chúa, chịu phép báp-tem và trở thành các thành viên có trách nhiệm trong Hội thánh, thì Hội thánh tăng trưởng. Từ Hội thánh ấy, nhiều Hội thánh khác lại ra đời, và nhiều giáo sĩ đã được sai phái đi khắp thế giới.
Sau niềm vui lập một Hội thánh và theo dõi các cấp lãnh đạo phát triển và tăng trưởng, tôi còn được một niềm vui nữa là tham gia trong việc phát triển, tăng trưởng và lập nhiều Hội thánh khác nữa. Tôi trở thành mục sư của Hội thánh mà tôi đã từ đó lớn lên. Trên hơn 14 năm phục vụ, chúng tôi được thấy Hội thánh tăng trưởng qua công tác truyền giảng Phúc Âm, đào tạo các môn đệ cho Chúa, và trang bị cho các thành viên.
Hội thánh mẹ bắt đầu lập nhiều chi hội khác, và chúng tôi vui mừng được thấy nhiều nhân sự từ giã Hội thánh ấy để bắt đầu đi lập nhiều Hội thánh khác nữa tại nhiều nơi trên thế giới. Chẳng những chỉ có các Hội thánh được thiết lập trong các cộng đồng khác có cùng bối cảnh văn hoá với chúng tôi, mà chúng tôi còn được thấy nhiều Hội thánh được thiết lập với sự phục vụ được thực hiện bằng nhiều ngôn ngữ khác.
Việc thiết lập Hội thánh ở khắp nơi trên thế giới tiếp tục là chiến lược hàng đầu. Sau nhiều năm phục vụ trong một Hội thánh cứ ngày càng tăng trưởng tại Orange County, California, chúng tôi được thấy việc thành lập một Hội thánh đa văn hoá và đa ngôn ngữ, cũng như việc thiết lập một Hội thánh khác nữa bên trong nền văn hoá của chính chúng tôi, nhưng cách xa các cộng đồng tiếp giáp với chúng tôi nhiều dặm đường.
Chúng tôi có các nhân sự đi khắp nơi trên thế giới để lập Hội thánh Chúa trên các lục địa khác và các nơi xa xôi mà phần đông chúng ta chẳng hề biết tới. Nhưng niềm vui chính là ở đấy và đó là một đặc quyền lớn lao. Chiến lược tăng trưởng của chúng tôi tiếp tục ảnh hưởng đến sự phục vụ của chúng tôi và giữ đôi mắt chúng tôi luôn đặt trên ước nguyện của Cứu Chúa mong chúng tôi “dìu dắt tất cả các dân tộc làm môn đệ” Ngài.
Một trong những nhu cầu lớn nhất trong đời sống các cấp lãnh đạo thuộc linh trong các Hội thánh của Chúa,là khai triển một chiến lược tăng trưởng khiến chúng ta nhìn ra khắp thế giới. Khi chúng ta chỉ thấy các vấn đề và những gì chúng ta phải phấn đấu cho riêng mình mà không nhìn xa hơn các biên giới để thấy “những đám quần chúng đông vô số”, thì chẳng những chúng ta bị hụt mất cơ hội quan trọng mà Chúa chúng ta đã uỷ thác mà còn thấy rằng sự thiếu khải tượng và dấn thân đó sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến các tình hình địa phương của chúng ta nữa.
Các tín đồ cần nhìn thế giới như cách Chúa đang nhìn thấy nó. Ngài đã động lòng thương xót khi thấy hoàn cảnh của người ta - như chiên không có người chăn, bơ vơ lạc lõng cần được tìm về cho Chúa. trong LuLc 15:1-32, có ba ẩn dụ (con chiên lạc, đồng bạc mất và con trai phóng đãng) cho thấy tấm lòng của Chúa chúng ta. 19:10 cho chúng ta biết rằng Con Người đến trần gian để tìm và cứu những người lầm lạc.
Nguyện Thượng Đế đặt vào lòng chúng ta những gì vốn đang ở trong lòng Ngài! Nguyện Chúa mở mắt các cấp lãnh đạo của chi hội địa phương của chúng ta và khiến họ nhìn thấy nhiều nền văn hoá, ngôn ngữ và nhiều nhóm sắc tộc khác, đang cần đến Phúc Âm và việc thiết lập nhiều Hội thánh.
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Bạn tin gì về sự tăng trưởng số lượng?
2. Cần phải giữ luôn các bảng thống kê nào trong chiến lược cho tăng trưởng Hội thánh?
3. Bạn tin gì vào sự tăng trưởng thuộc linh? Bạn đo lường nó như thế nào? Làm thế nào để bạn biết được khi việc ấy xảy ra?
4. Bạn thấy những điểm thiết yếu nào khiến chúng ta cần khai triển một chiến lược tăng trưởng cho chi hội địa phương?
5. Làm thế nào để chúng ta có thêm nhiều nhân sự cho các dân các nước trên thế giới?
6. Bạn tin gì về Lời Uỷ Thác Trọng Đại? Chúng ta có thể làm gì để đưa nó vào trong chiến lược tăng trưởng của mình?
7. Tại sao nhiều chi hội địa phương thiếu một khải tượng cho thế giới?
8. Các cấp lãnh đạo thuộc linh có thể làm gì để khích lệ một chiến lược tăng trưởng trong chi hội địa phương? Bạn đang có kế hoạch làm gì?