Định Luật 4
ĐỊNH LUẬT1 ĐỊNH LUẬT2 ĐỊNH LUẬT3 ĐỊNH LUẬT4 ĐỊNH LUẬT5 ĐỊNH LUẬT6 ĐỊNH LUẬT7
PHẢI CẨN THẬN ĐỐI VỚI BẢN THÂN
Tại sao chúng ta lại làm công việc mình đang làm đây? Dường như Gie Gr 17:9, 10 cho thấy bản thân chúng ta không thể biết được điều đó, rằng chúng ta vốn dối trá và gian ác. Chỉ một mình Thượng Đế mới biết rõ thật ra chúng ta là người như thế nào. Chính vì lý do ấy mà chúng ta cần học tập nghiên cứu bộ sách chỉ dẫn của Ngài (Thánh Kinh). Trong bộ sách ấy, Thượng Đế tiết lộ rất nhiều điều về các động cơ thúc đẩy chúng ta.
Tầm Quan Trọng Của Phần Động Cơ Thúc Đẩy
Sở dĩ thế giới kinh doanh quan tâm đến phần động cơ thúc đẩy bởi vì nó liên quan với lợi lộc tập thể. Các quan điểm về thành công và thất bại hiện nay thường có liên quan với phần động cơ thúc đẩy. Cái gọi là “hạnh phúc ở đời” (các Cơ-đốc nhân gọi là phước hạnh) dường như chỉ dành riêng cho những ai có được phần động cơ thúc đẩy cao.
Kỹ nghệ quảng cáo chú trọng vào phần động cơ thúc đẩy. Các nhà quảng cáo thường xuyên bảo với chúng ta rằng những gì chúng ta mặc không còn hợp thời nữa. Họ nhắc nhở chúng ta rằng các “vật dụng” của chúng ta đều đã lỗi thời cả rồi, và đều rất cần được sửa chữa, tân trang. Chúng ta bị thúc đẩy phải mua một sản phẩm mới - đó là lẽ dĩ nhiên.
Từ lâu, các nhà tâm lý học đã biết rõ tầm quan trọng của phần động cơ thúc đẩy. Các mẫu mực về ăn ở ứng xử, dù tốt hay xấu, đều liên hệ trực tiếp với phần động cơ thúc đẩy người ta. Các quyết định dù lớn dù nhỏ, đều chịu ảnh hưởng của phần động cơ thúc đẩy. Người ta đã dành ra rất nhiều thì giờ dùng phương pháp nội quan và phân tích (tâm lý) để tìm xem tại sao thiên hạ lại phản ứng như cách họ đã làm.
Động cơ thúc đẩy là một đề tài tối quan trọng trong công tác lãnh đạo nữa. Ngày nay, sở dĩ người ta tức khắc thắc mắc đặt vấn đề về sự khôn ngoan của một quyết định của một cấp lãnh đạo, chỉ vì họ đã phải chịu ảnh hưởng của các lãnh tụ có các động cơ thúc đẩy sai lầm trong quá khứ. Ta vẫn nghe những câu như “Ông ta làm như thế chỉ vì bản thân ông ta mà thôi” hay “Tôi sắp phải lãnh đủ điều phải xảy đến cho mình rồi” hoặc “Tất cả bọn họ đều như nhau mà thôi, đừng tin họ”. Khi có một ai đó thành công, thiên hạ sẽ bảo: “Nếu bạn biết rõ anh ta, bạn mới biết tại sao anh ta lại làm như thế!” Chúng ta thắc mắc đặt vấn đề đối với các động cơ thúc đẩy người ta.
Có sáu lãnh vực, trong đó người lãnh đạo thuộc linh phải thận trọng đặc biệt đối với phần động cơ thúc đẩy mình. Trong mỗi lãnh vực có một động cơ thúc đẩy không chính đáng, có thể hủy hoại sự thành công của người lãnh đạo thuộc linh.
Phải Cẩn Thận Đối Với Địa Vị Có Thể Dẫn Tới Kiêu Ngạo
Ước muốn trở thành người đứng đầu về đủ mọi mặt vốn bắt nguồn từ sự kiêu ngạo, là điều mà Thượng Đế thù ghét (xem ChCn 6:17).
Kiêu ngạo xung khắc với tinh thần phục vụ.
Kiêu ngạo chú trọng vào các danh vị thấp hèn và các chức vị phù phiếm chóng qua. Nó muốn được công chúng ghi công và tìm cách phô trương trước mặt tha nhân. Người có động cơ thúc đẩy là địa vị có xu hướng coi trọng uy quyền của mình hơn là việc mình có thể phục vụ người khác.
Địa vị làm mù mắt chúng ta, khiến chúng ta không nhìn thấy các cảm nghĩ của những người chung quanh hoặc dưới quyền ta. Các quyết định sẽ được đưa ra mà không có sự thông cảm và lòng nhân ái. Uy quyền được xem như một tước vị hay một phần mô tả công tác (tất nhiên vốn là một phần của nó) chứ không phải là một trách nhiệm và chỉ một mình Thượng Đế mới có thể giúp bạn chu toàn mà thôi.
Khi nói ra mọi điều trên đây, chúng tôi không hề có ý muốn nói rằng tước vị, chức vị và những phần mô tả công tác đều không quan trọng hay phải bị xem thường. Thượng Đế vốn có cả một chuỗi mệnh lệnh phải ban truyền trong gia đình, Hội Thánh, công việc kinh doanh,vv... Chúng ta được chỉ giáo phải vâng phục mọi loại uy quyền, bất chấp các động cơ thúc đẩy hay tầm cỡ thuộc linh của các nhà cầm
Người lãnh đạo giỏi có tấm lòng của kẻ làm đầy tớ .
Người ấy chẳng tây vị ai cả , nhưng biết học tập
để làm “nô lệ cho mọi người ”.
quyền đó. Điều chúng ta quan tâm là thái độ của vị lãnh tụ, chứ không phải là trách nhiệm của những người dưới quyền lãnh đạo của vị ấy.
Chúa Giê-xu đã minh họa vấn đề này trong các nhận xét của Ngài về các thầy dạy luật và Biệt lập (Mat Mt 23:6-12). Vấn để của họ là háo danh và muốn được địa vị cao. Họ ưa “ngồi ghế danh dự” và “ghế hội trưởng trong các hội đồng”. Họ muốn được mọi người tôn trọng. Họ biết rất ít về thế nào là trở nên một kẻ tôi tớ.
Ba động cơ thúc đẩy căn bản giải thích lòng tham địa vị của một lãnh tụ.
Lòng tham được nắm uy quyền tối cao . Người tham địa vị rất khó có được động cơ thúc đẩy là sẵn sàng phục vụ tha nhân. Trong mọi quyết định và kế hoạch, họ đều muốn chính họ là lời đáp tối hậu. Có một lúc nào đó, các nhà cầm quyền phải đưa ra một quyết định tối hậu, nhưng bất kỳ một cấp lãnh đạo từng trải và có nhiều trách nhiệm nào cũng sẽ nhanh chóng bảo cho bạn biết rằng một uy quyền như thế là một gánh nặng như thế nào đang đè trên cuộc đời bạn.
Các quyết định của bạn có ảnh hưởng đến cuộc đời của nhiều người khác. Người lãnh đạo giỏi có tấm lòng của kẻ làm tôi tớ. Người ấy chẳng tây vị ai cả, nhưng biết học tập để làm “nô lệ cho mọi người” (Mac Mc 10:42-45).
Ước muốn nắm quyền thống trị . Ước muốn kiểm soát và thống trị tha nhân có thể nẩy sinh từ một hình ảnh nghèo nàn và bất an về bản thân. Nếu một người tự cảm thấy bất an hay cảm thấy công việc làm của mình không được an toàn, người ấy sẽ có khuynh hướng thống trị người khác. Người ấy sẽ hài lòng một phần nào đó, khi biết rằng mình đang cầm quyền kiểm soát trên người khác.
Cảm thúc này nẩy sinh từ tánh kiêu ngạo, chứ không phải tinh thần khiêm hạ. Nó không nhận thức được tầm quan trọng của mỗi một cá nhân. Nó khước từ, không chịu chấp nhận các ý kiến khác nhau. Nhiều khi một lãnh tụ muốn nắm quyền thống trị vì sợ các kết quả của sự thất bại. Ông ta cố giấu kín các sai lầm, khuyết điểm của chính mình trước tha nhân bằng cách đàn áp, kiểm soát, thống trị họ.
Ước muốn được khâm phục . Một số người muốn trở thành cấp lãnh đạo chỉ vì tưởng rằng người có địa vị cao sẽ được mọi người quan tâm chú ý. Cấp lãnh đạo có động cơ thúc đẩy là địa vị cảm thấy “những chiếc ghế cao nhất” và “sự đãi ngộ hậu hĩ nhất” thuộc về người có địa vị cao. Ước muốn được tha nhân tôn trọng phản ảnh tinh thần tự tôn tự đại.
Được kính trọng là kết quả của một nếp sống đạo đức tin kính, của con người có cá tính thủy chung như nhất, chứ không phải là của địa vị cao. Nếu nếp sống của bạn không đẹp lòng Chúa, người ta có thể tỏ ra kính trọng bạn ở mặt ngoài, nhưng bên trong thì oán ghét quyền lãnh đạo của bạn.
Tôi từng biết một người muốn được địa vị cao. Điều đó bộc lộ trong cách trò chuyện, đi đứng, ăn mặc của ông ta. Những người làm việc cho ông bảo rằng ông ta rất ngạo mạn và tự cao. Chỉ cần vào văn phòng của ông ta là thấy ngay điều đó. Ông ta treo trong văn phòng của mình đủ thứ phần thưởng, huy chương, thành tích và bằng khen, giấy khen. Dường như chúng là những “lá bùa hộ mệnh” cho ông ta vậy. Tôi cảm thấy tiếc rẻ cho ông ta. Ông ta là một kẻ cô độc, vô phúc và rất bất an.
Đâu là giải pháp cho vấn đề lãnh đạo mà mọi người chúng ta đều bị cám dỗ này? Khiêm hạ; hãy tự đánh giá mình dưới ánh sáng của sự tán thưởng và khen ngợi của Thượng Đế; hãy làm tôi tớ cho mọi người. Đó là giải pháp duy nhất. Hãy lánh xa mọi hư danh giả tạo và nông cạn phù phiếm, chúng ta càng ít bám vào những điều đó bao nhiêu, sẽ càng tự chứng minh được là mình quan trọng bấy nhiêu. Hãy dứt khoát với những điều kém giá trị. Hãy cố chiếm cho kỳ được bằng cấp của kẻ làm tôi tớ. Đó là địa vị đáng vui mừng nhất!
Hãy Cẩn Thận Đối Với Động Cơ Thúc Đẩy Là Tiền Bạc
Động cơ thúc đẩy của thế gian thường là đồng tiền. Như chúng ta đã thấy (ở chương 6), các cấp lãnh đạo Cơ-đốc giáo cũng cần hết sức thận trọng đối với bản thân trong lãnh vực tiền bạc. Tiền bạc tự nó không phải là tội nhưng tham tiền mới là tội lỗi (ITi1Tm 6:10). Không phải vì bạn nghèo mà bạn trở thành người thuộc linh. Nhưng tiền bạc chỉ là một công cụ, chứ không phải là một ông chủ để có thể cai trị kiểm soát bạn (Mat Mt 6:24). Tham tiền hay ham làm giàu có thể là nguyên nhân tạo ra rất nhiều vấn đề (ITi1Tm 6:9, 10).
Một người bạn của tôi phải rời chức vụ vì một món nợ không trả nổi. Anh ta vì thiếu thận trọng nên đã phải trả giá là chức vụ lãnh đạo của mình. Một anh bạn khác bỏ chức vụ vì đối với anh ta tiền bạc quan trọng hơn chức vụ. Anh ta thích được giàu có và các thú vui mà tiền bạc có thể đem đến. Anh ta cũng bị mất chức vụ lãnh đạo.
Tại sao tiền bạc lại gây ra nhiều vấn đề như thế? Tại sao các cấp lãnh đạo lại khước từ phước hạnh Chúa ban cho chức vụ của họ chỉ vì mấy miếng bạc? Tiền bạc ảnh hưởng đến việc thực thi quyền lãnh đạo thuộc linh như thế nào? Xin bạn hãy tự đặt cho mình ba câu hỏi sau đây.
Có phải tôi làm lãnh đạo là vì được trả lương?
Khi lý do khiến bạn làm việc bạn đang làm là vì bạn được trả lương, hay vì đó là một đòi hỏi có ảnh hưởng đến lương bổng của bạn, thì công tác lãnh đạo của bạn đã bị suy yếu rồi. Có một số quí vị mục sư thẩm định ý chỉ của Thượng Đế trong việc hướng dẫn họ đến với một Hội Thánh căn cứ vào mức lương mà họ sẽ được trả. Tốt nhất là nên quyết định việc ấy mà chẳng biết mức lương sẽ là bao nhiêu. Nếu nó nhiều hơn số bạn hiện được hưởng, rất có thể bạn thích chỗ làm đó là vì một lý do sai lầm đấy; nếu nó kém hơn số bạn đang được hưởng, rất có thể bạn sẽ từ chối nó vì một lý do sai lầm đấy!
Mấy năm trước đây, tôi đến dự một cuộc họp mà trong túi chẳng có bao nhiêu tiền. Thật vậy, tôi không dám chắc mình có thể trở về nhà nếu không đổ thêm xăng cho chiếc ô-tô của mình. Trên đường đi, tôi bắt đầu nghĩ đến số thù lao mà tôi có thể được hưởng, dù chẳng hề có ai hứa gì với tôi cả. Tôi nghĩ không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu, và tôi sẽ có phản ứng như thế nào khi nhận được nó. Tôi tự hỏi chẳng hay mình có nên yêu cầu nhận nó bằng tiền mặt để có thể trả tiền xăng trên đường trở về nhà hay không.
Tôi quyết định im lặng về số thù lao ấy, vẫn đứng nhìn quanh sau buổi họp, chờ xem có gì bảo đảm cho việc ấy không. Đã chẳng có ai cho tôi đồng nào cả. Khi tôi lên xe để lái về nhà, lòng cảm thấy cay đắng mỗi lúc một gia tăng. Tôi sớm nhận thức được rằng động lực thúc đẩy tôi nói chuyện trong dịp tiện đó là hoàn toàn sai lầm. Tôi đã làm như thế là vì mình có thể được trả tiền. Hay lắm, lần này thì Chúa đã cho tôi mắc câu. Tôi đã chẳng bao giờ được hưởng thù lao! (Dầu vậy, một việc lạ lùng đã xảy ra, xe tôi không hết xăng cho đến lúc về đến nhà).
Các Hội Thánh và tổ chức Cơ-đốc giáo cần cẩn thận thu xếp vấn đề tài chánh cho những khách được mời đến phục vụ mình, cũng như đó là việc chắc chắn phải làm đối với các vị lãnh đạo phục vụ mình hằng ngày. Không nên để cho các cấp lãnh đạo phải bối rối hay bị ngăn trở trong công tác của họ vì thiếu trợ cấp tài chánh. Nhưng mặt khác, quí vị lãnh đạo cũng không nên làm những gì mình đang làm chỉ vì số tiền mình có thể nhận được. Chúng ta phải làm mọi việc dường như làm cho Chúa. Chỉ một mình Ngài mới có thể kiểm soát các động cơ thúc đẩy chúng ta.
Tôi có lãnh đạo chỉ vì cần tiền không?
Một số người chẳng hề cảm thấy được thúc đẩy làm việc gì cả, trừ phi họ cần tiền. Dường như càng ngày ta càng gặp nhiều khó khăn hơn khi muốn cho người khác đáp ứng mà khỏi phải trả tiền cho họ. Trong rất nhiều trường hợp, chúng ta phải trả tiền cho người ta vì những gì họ làm. Mặt khác, có nhiều trường hợp, việc trả công lại không phải là chính đáng. Nó có thể cướp đi tinh thần tự nguyện phục vụ của cá nhân ấy. Nếu bạn làm một việc gì đó chỉ vì bạn cần tiền, nhưng lại không được trả công như ý bạn mong muốn, bạn sẽ nhận thấy mình có tinh thần oán ghét hoặc chính mình bị xúc phạm.
Tôi có lãnh đạo vì muốn làm giàu không?
Ngày nay, có nhiều cấp lãnh đạo sở dĩ làm việc họ đang làm là vì muốn có thêm nhiều tiền. Tiền bạc là động cơ thúc đẩy số một. Phao-lô đã cảnh cáo chúng ta về vấn đề này trong ITi1Tm 6:9, 10. Thật là khó có thể kính trọng một người ở cương vị lãnh đạo thuộc linh, lại càng khó có thể đáp ứng lại với họ hơn, khi bạn biết rằng động cơ thúc đẩy người ấy là sự giàu có.
Thế thì câu trả lời cho vấn đề tiền bạc là gì? Một cấp lãnh đạo phải làm thế nào để tránh được phần động cơ thúc đẩy sai lầm? Câu trả lời chỉ có một tiếng mà thôi: HÀI LÒNG. Phao-lô đã viết về đức tính này trong Phi Pl 4:11-13 và nói ra điều ông đã học hỏi được. Thượng Đế đã hứa cung cấp mọi nhu cầu cho chúng ta.Chúng ta phải tin cậy Ngài. Trong ITi1Tm 6:7, Phao-lô bảo với chúng ta rằng khi được sinh ra đời, chúng ta đã chẳng mang theo gì cả, cho nên khi từ bỏ nó, chúng ta cũng sẽ chẳng mang gì theo được. Hài lòng với đời sống tin kính đạo đức là một món lợi lớn. Hài lòng có cơ sở là lòng tin cậy vào một Thượng Đế thành tín, đã hứa là sẽ cung cấp mọi nhu cầu cho bạn Phi Pl 4:19).
Phải Cẩn Thận Về Vấn Đề Muốn Nổi Tiếng
Háo danh nằm ngay trong lòng người lãnh đạo tìm ấn tượng trước các công trình của mình. Người lãnh đạo có bịnh này rất thích đọc “các mẫu tin cắt ra từ báo chí” nói về chính mình. Ông ta quan tâm đến những phần giới thiệu và tóm tắt viết thật hay với những bảng liệt kê thật dài ghi lại các vinh dự dành cho mình. Ông ta căn cứ vào số người biết rõ mình để đánh giá sự thành công của mình.
Ngày nọ, một số các cấp lãnh đạo Do Thái giáo sai nhiều thầy tế lễ và người Lê-vi từ Giê-ru-sa-lem đến gặp Giăng Báp-tít trong hoang mạc. Họ muốn biết ông tự cho rằng mình là ai, Giăng đã bảo họ: “Tôi
Người lãnh đạo rất cô đơn , và nhiều khi nhu cầu
muốn được khích lệ rất quan trọng đến nỗi
một người nắm quyền lãnh đạo chỉ để được
người khác khích lệ mình mà thôi . Phải coi chừng !
là tiếng gọi nơi hoang dã” (GiGa 1:23). Ông bảo rằng chức vụ của ông là dọn đường cho Chúa. Ông cảm thấy mình không xứng đáng cởi dép cho Ngài nữa. Trong 3:30, khi đề cập Chúa Giê-xu, ông đã nhận xét: “Chúa phải vượt lên cao, tôi phải hạ xuống thấp”.
Phao-lô viết trong GaGl 6:14 “Còn như tôi, tôi hẳn chẳng khoe mình, trừ ra khoe về thập tự giá của Đức Chúa Jesus Christ chúng ta, bởi thập tự giá ấy, thế gian đối với tôi đã bị đóng đinh, và tôi đối với thế gian cũng vậy”.
Một số người sở dĩ muốn nổi tiếng vì muốn người khác biết mình “quan trọng” như thế nào. Một số khác muốn như thế vì muốn mình cũng giống như một người nào khác. Có người cảm thấy danh tiếng khiến mình trở thành quan trọng. ChCn 22:2 chép: “Kẻ giàu và người nghèo đều gặp nhau. Đức Giê-hô-va đã dựng nên cả hai”. Hoài bảo duy nhất của chúng ta phải là sự vinh hiển của chính Thượng Đế. Trong ICo1Cr 1:29, Thánh Phao-lô nói “không một người nào còn dám khoe khoang điều gì trước mặt Chúa” và trong câu 31 cùng chương ấy “Ai khoe khoang, hãy khoe khoang những việc Chúa làm cho mình”.
Người có đời sống bị thói háo danh cai trị cần phải biết tự-chối-mình. Nói tự chối mình ở đây, chúng tôi không có ý muốn đề cập khắc khổ chủ nghĩa hay thói khiêm hạ giả mạo, nhưng là nói về ước muốn dành mọi vinh hiển cho Thượng Đế. Chính vì không muốn cho ai chú ý đến mình cả, mà Chúa Giê-xu đã được mọi người nhận biết. Đó là việc gạt qua một bên tham vọng ích kỷ, tự đặt mình vâng phục Chúa của tất cả mọi người, là Đấng duy nhất đáng được ca ngợi tán tụng! Thực thi việc tự-chối-mình là dấn thân ca tụng và cảm tạ Thượng Đế trong mọi sự, mọi vinh hiển thuộc về Ngài.
Phải Cẩn Thận Về Các Nhu Cầu Cá Nhân
Vấn đề về động lực thúc đẩy thứ tư mà người lãnh đạo phải trực diện là trong lãnh vực nhu cầu cá nhân. Các cấp lãnh đạo phải đặt các nhu cầu của tha nhân làm động cơ hàng đầu thúc đẩy mình. Mọi người đều có các nhu cầu kể ra sau đây. Nguy hiểm xảy ra khi người lãnh đạo thực thi quyền ấy chỉ nhằm thỏa mãn chúng mà thôi.
Chúng ta cần được khích lệ.
Mọi người đều cần được tha nhân khích lệ. Nhưng người lãnh đạo rất cô đơn, và nhiều khi nhu cầu muốn được khích lệ rất quan trọng đến nỗi một người thực thi chức vụ lãnh đạo chỉ là để được người khác khích lệ mình mà thôi. Phải coi chừng! Chúa vốn biết các nhu cầu của bạn trước khi bạn cầu xin Ngài. Chúng ta phải gánh các gánh nặng của người khác (GaGl 6:2) và phải học tập để tự mang lấy gánh nặng của riêng mình (6:5)
Than thân trách phận có thể xâm nhập người lãnh đạo gặp nỗi cô đơn vì cương vị lãnh đạo quá sức chịu đựng của mình. Hậu quả có thể là lười biếng, lãnh đạm và dửng dưng. Lắm khi chúng ta cần một “cú đá đít” hơn là thiện cảm của người khác!
Giải pháp duy nhất là tin cậy Thượng Đế sẽ đáp ứng các nhu cầu của bạn. Chúa vốn là “Thượng Đế của mọi an ủi”, và Ngài vốn biết rõ mọi sự hơn bất kỳ ai khác. Hãy trao các gánh nặng của bạn cho Ngài và bỏ mặc chúng tại đó! Hãy giao mọi lo âu phiền muộn của bạn cho Ngài, Ngài sẽ chăm sóc bạn (IPhi 1Pr 5:7).
Chúng ta cần sự thương yêu trìu mến thuộc thể.
Mọi người đều thích được “vuốt ve” - không phải chỉ là sự hậu thuẫn về mặt tình cảm mà thôi, nhưng là những biểu lộ sự thương yêu trìu mến thuộc thể nữa. Một cái bắt tay nồng hậu, một cánh tay quàng qua vai, hai người ôm choàng lấy nhau, một cái vỗ nhẹ vào lưng, tuy đơn giản nhưng là những phương pháp hết sức hữu hiệu để nói rằng: “Tôi yêu bạn” hay “Tôi hoan nghênh bạn”.
Nhưng thật là nguy hiểm nếu ta thực thi chức vụ lãnh đạo chỉ vì cần được yêu thương trìu mến về phương diện thuộc thể mà thôi. Dường như các cấp lãnh đạo rất dễ bị tấn công trong lãnh vực này. Có một việc xảy ra dường như là một nghịch lý: những người lãnh đạo mạnh mẽ dường như vượt trên nhu cầu này; dầu vậy, tất cả những người lãnh đạo đều biết mình vốn cô đơn như thế nào, và thật mong muốn một cử chỉ bộc lộ sự yêu thương trìu mến ra sao.
Truyền đạo chương 3 nhắc nhở chúng ta rằng mọi việc đều có “thời” của nó. Vấn đề bộc lộ sự yêu thương trìu mến thuộc thể thường là một vấn đề có thời, có lúc của nó. Sau đây là vài gợi ý với các cấp lãnh đạo:
1. Đừng bộc lộ cử chỉ thương yêu trìu mến thuộc thể do nhu cầu tình dục, ngoại trừ với người bạn đời của bạn. Khi gặp hoàn cảnh bị kích thích hay lôi cuốn của người khác phái, bộc lộ cử chỉ thương yêu trìu mến là rất nguy hiểm.
Một người bạn của tôi làm việc trong văn phòng của mình, thực hiện công tác tư vấn với một phụ nữ khá hấp dẫn. Bà ta có vấn đề về hôn nhân và gần như bị suy sụp về phương diện tình cảm. Bà ta khóc lóc và ôm chầm lấy anh bạn tôi, mong được an ủi. Trong lúc ấy, cả hai cảm thấy bị cuốn hút vào nhau thật mạnh mẽ. Thế rồi việc này dẫn đến việc khác, và sau mấy tuần lễ tư vấn và tiếp xúc nhau liên tiếp, họ đã đi quá xa. Cuộc đời của cả hai người đều bị tổn hại.
Một thời gian khá lâu sau khi ăn năn và được phục hồi, bạn tôi đã đánh giá tình trạng và nhận ra rằng lúc ấy anh ta đang có nhu cầu về tình dục. Hai vợ chồng anh ta đã không lo nghĩ đến nhau theo như Thánh Kinh dạy. Các tham dục đã thắng hơn anh ta.
2. Đừng bộc lộ cử chỉ thương yêu trìu mến thuộc thể với các thành viên khác phái khi bạn chỉ có một mình hoặc cách ly với người khác. Đây chỉ là vấn đề lương tri thôi, nhưng lời chứng của nhiều cấp lãnh đạo hậu thuẫn cho sự khôn ngoan là phải luôn luôn nhắc lại điều này. Chúa Giê-xu từng dạy rằng: “Tâm linh thật muốn, nhưng thể xác yếu đuối” (Mat Mt 26:41). Đừng tin cậy vào khả năng có thể kiểm soát được các tham muốn của mình! Hãy tin cậy Thượng Đế, và làm tất cả những gì bạn có thể làm được để phòng ngừa rắc rối trước khi nó xảy ra.
Lời đáp cho vấn đề các nhu cầu cá nhân trong lòng người lãnh đạo, là hãy tin cậy Chúa. Chẳng có gì thay thế được nó! “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi, tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì” (Thi Tv 23:1). Ngài đã hứa đáp ứng các nhu cầu của chúng ta. Hãy tin cậy là Ngài sẽ làm việc đó!
Phải Cẩn Thận Khi Cảm Thấy Bị Bắt Buộc
Nhiệm vụ có thể là điều tốt, nhưng nó cũng có thể dẫn tới những động cơ thúc đẩy không thích đáng. Có một số người lãnh đạo bị bó buộc làm công tác lãnh đạo; họ cảm thấy không vui và mệt mỏi với trách nhiệm lãnh đạo, họ bị thiếu niềm vui và lòng nhiệt thành.
Một cấp lãnh đạo như thế làm việc mình đang làm vì nghĩ rằng nếu mình không làm, người khác sẽ không còn yêu thích mình nhiều nữa. Ông ta cảm thấy bị bắt buộc phải làm hầu được người khác đáp ứng lại với mình. Mặt khác, có khi người lãnh đạo cảm thấy nếu mình không làm điều người khác trông mong nơi mình, họ sẽ cho rằng mình chịu thất bại. Nỗi sợ thất bại vẫn dồn nhiều nhà lãnh đạo vào chân tường!
Một vấn đề khác nữa là mặc cảm phạm lỗi. Một số cấp lãnh đạo cảm thấy mình có lỗi nếu không làm điều người ta trông mong mình làm. Do đó, vì bị ép buộc, họ phải làm việc gian khổ hơn trước. Mặc cảm phạm lỗi đang dồn ép họ.
Sự bó buộc phải làm công tác lãnh đạo mà nhiều người cảm thấy đó, nẩy sinh từ một hình ảnh xấu về bản thân hay do tự cảm thấy mình bất tài. Thường thường thì người lãnh đạo này đã không biết học tập để tự chấp nhận bản thân dưới ánh sáng của tình yêu thương và sự tha thứ của Thượng Đế. Người lãnh đạo không chịu an nghỉ trong Chúa. Người ấy dồn ép chính mình vào chỗ phải thực hiện công việc.
Câu trả lời duy nhất cho vấn đề về động cơ thúc đẩy này là niềm vui trong Đức Thánh Linh . Sở dĩ bạn làm công tác lãnh đạo là vị bạn cảm thấy phấn khởi trước cơ hội có thể làm việc ấy. Niềm vui sẽ bay qua cửa sổ khi chúng ta không chịu an nghỉ trong tình yêu thương của Thượng Đế và thoả vui vì những người chung quanh chúng ta. Sẽ có rất ít niềm vui khi chúng ta tự áp đặt cho mình nhiều định chuẩn, trong khi chẳng có ai khác áp đặt cả. Thưa bạn là người lãnh đạo, Thượng Đế rất yêu thương bạn! Ngài có thể đổ đầy niềm vui cho lòng bạn khi bạn thực thi chức vụ lãnh đạo của mình. Sở dĩ bạn có giá trị là vì có Thượng Đế - vấn đề vốn đơn giản như thế đấy!
Phải Cảnh Giác “Hội Chứng Thành Công”
Một số cấp lãnh đạo chỉ làm việc hoàn toàn nhằm thỏa mãn các mục tiêu của họ. Lực lượng thúc đẩy chủ yếu trong cuộc đời họ là các mục đích, mục tiêu đó. Các chỉ tiêu vốn tốt, nhưng chúng trở thành không phải lẽ khi chúng bị hội chứng “hơn” chi phối. Chúng ta muốn thành tựu “hơn năm qua”. Người lãnh đạo như thế phải làm thế nào để năm sau phải trội hơn năm trước, nếu không, ông ta cảm thấy mình bị thất bại.
Ước vọng thành tựu có thể tốt và có ích, nhưng nó cũng có thể đưa chúng ta đi sai lệch và ngăn trở chúng ta hoàn thành ý chỉ Thượng Đế. Một số cấp lãnh đạo vốn chịu áp lực của những người “chỉ chú trọng thành công”. Họ có các đồ thị và biểu đồ để chứng minh luận điểm của mình (và thường là giá trị, thành tích của họ). Đằng sau đó là vấn đề so sánh, đối chiếu. Một số cấp lãnh đạo dành trọn số thì giờ rảnh rỗi của họ để tự so sánh mình với các cấp lãnh đạo khác, cố tìm cách tự chứng minh cho chính họ thấy rằng mình giỏi hơn hay thành công hơn người khác. Các con số thủ một vai trò quan trọng trong đời sống các cấp lãnh đạo lấy thành tích làm động cơ thúc đẩy mình. Các con số bị biến thành bảng trắc nghiệm của sự “thành công”. Nếu trong tuần này có nhiều người tham gia hơn tuần trước, tháng này có nhiều người tham gia hơn tháng trước, năm này có nhiều người tham gia hơn năm trước, là họ đã thành công.
Đâu là lời đáp cho vấn đề này? Bình an, yên nghỉ trong quyền năng tể trị của Thượng Đế. Tự đánh giá mình bằng cách so sánh với người khác không phải là câu trả lời. Lãnh đạm hay dửng dưng cũng thế. Câu trả lời là hãy an nghỉ trong Chúa. Câu “được lắm, tốt lắm” của Ngài được phán ra trên cơ sở là lòng trung tín. Ngài phán xét chúng ta căn cứ vào những gì chúng ta đã làm cho Ngài, chứ không phải bằng cách so sánh với các ân tứ, tài năng hay thành tích của người khác.
Tóm Tắt
Để tóm tắt, xin chúng ta duyệt lại các vấn đề mà những người lãnh đạo có thể gặp phải và các giải pháp mà Thánh Kinh đưa ra.
Địa vị.
Vấn đề địa vị, điều có thể dẫn tới thái độ kiêu ngạo, được giải quyết bằng tinh thần khiêm hạ. Câu trả lời của Chúa Giê-xu cho người muốn có địa vị đã được minh họa trong Mac Mc 10:1-52. Hai Thánh Gia-cơ và Giăng thưa với Chúa: “Xin Thầy cho hai anh em chúng con được ngồi bên phải và bên trái ngai của Thầy trên Nước Trời” (c. 37). Chúa Giê-xu đáp:
”...nhưng chí như ngồi bên hữu và bên tả ta thì không phải tự ta cho được: ấy là thuộc về người nào mà đều đó đã dành cho...Các ngươi biết những người được tôn làm đầu cai trị các dân ngoại, thì bắt dân phải phục mình, còn các quan lớn thì lấy quyền thế trị dân. Song trong các ngươi không như vậy; trái lại, hễ ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ, còn ai trong các ngươi muốn làm đầu, thì sẽ làm tôi mọi mọi người, vì Con người đã đến không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người”.
Tham tiền.
Đối với vấn đề tham tiền, Thánh Phao-lô dạy giải pháp là hài lòng như Phi Pl 4:11-13, 19 có chép:
“Không phải là tôi muốn nói đến sự cần dùng của tôi; vì tôi đã tập hễ gặp cảnh ngộ nào cũng thỏa lòng ở vậy. Tôi biết chịu nghèo hèn, cũng biết được dư dật. Trong mọi sự và mọi nơi, tôi đã tập cả, dầu no hay đói, dầu dư hay thiếu cũng được. Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi...Đức Chúa Trời tôi sẽ làm cho đầy đủ mọi sự cần dùng của anh em y theo sự giàu có của Ngài ở nơi vinh hiển trong Đức Chúa Jesus Christ”.
Danh tiếng.
Giải pháp cho vấn đề háo danh là học tập tự-chối-mình . Chúng ta ghi nhận câu nói của Thánh Phao-lô trong ICo1Cr 1:29, 31 “để chẳng ai khoe mình trước mặt Đức Chúa Trời...hầu cho, như có lời chép rằng: Ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa”. Còn Giăng Báp-tít thì nói về Chúa Giê-xu: “Chúa phải vượt lên cao, tôi phải hạ xuống thấp” (GiGa 3:30).
Nhu cầu cá nhân.
Mối bận tâm đến các nhu cầu cá nhân có thể được giải quyết bằng cách tin cậy vào Thượng Đế. Thánh Phi-e-rơ dạy “Hãy trao mọi lo âu cho Chúa, vì Ngài luôn luôn chăm sóc anh em” (IPhi 1Pr 5:7). Đa-vít nói: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi, tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì” (Thi Tv 23:1).
Bị bó buộc.
Người lãnh đạo phục vụ chỉ vì cảm thấy mình bị bắt buộc phải phục vụ bị mất đi niềm vui và lòng nhiệt thành. Thánh Phao-lô dạy trong RoRm 14:17 “Điều thiết yếu trong Nước của Thượng Đế...là sự công chính, bình an và vui vẻ trong Thánh Linh”.
Đạt các chỉ tiêu.
Cuối cùng, người lãnh đạo có động cơ thúc đẩy đạt nhiều thành tích tìm cách đánh giá mình bằng cách so sánh với người khác. Người như thế cần sự an nghỉ trong Chúa, để có được tấm lòng bình an, EsIs 26:3 chép: “Người nào để trí mình nương dựa nơi Ngài, thì Ngài sẽ gìn giữ người trong sự bình yên trọn vẹn, vì người nhờ cậy Ngài”.
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Có bao giờ bạn muốn có địa vị cao để tự cảm thấy mình quan trọng không? Hãy mô tả tình hình ấy.
2. Trên thang điểm từ 1-10, hãy tự cho điểm mình về tại sao bạn lại làm lãnh đạo.
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
3. Bạn có muốn làm giàu không?
4. Bạn có tránh né để cho người khác khen ngợi mình, nhưng dành nó cho Thượng Đế không?
5. Bạn có những nhu cầu cá nhân nào mà bạn không tin là Thượng Đế có thể đáp ứng không? Xin liệt kê ra.
6. Bạn có cảm thấy rằng công việc bạn đang làm là vì bị bắt buộc chứ không phải vì vui vẻ mà làm không? Bạn có thể làm gì trong vấn đề này?
7. Bạn có dành nhiều thì giờ để tự so sánh mình với người khác không? Bạn tự so sánh mình với ai? Tại sao?
8 Bạn có làm những gì bạn làm chỉ vì cảm thấy mình có lỗi nếu không làm không? Xin nêu vài thí dụ.
9. Các con số có ảnh hưởng đến công tác lãnh đạo của bạn không? Bạn có dễ dàng chán nản thất vọng khi thấy các con số kém đi không? Còn những con số lớn có khiến bạn tự hào không?
LÀM MỌI VIỆC VÌ CÁC LÝ DO CHÍNH ĐÁNG
Tại sao một số các cấp lãnh đạo lại bị các động cơ sai lầm thúc đẩy như đã được thảo luận trong chương trước? Lẽ dĩ nhiên, đó luôn luôn là tội lỗi! Nhưng còn có những vấn đề gì khác có thể khiến cho người lãnh đạo bị thiếu động cơ thúc đẩy hay không? Làm thế nào để một người lãnh đạo biết chắc là mình đang làm mọi việc là vì các lý do chính đáng?
Trong những năm đầu tiên của chức vụ lãnh đạo của mình, tôi đã không thấu hiểu rõ ràng những điều này như bây giờ. Dường như phải lấy chính các từng trải đó để chứng minh cho bạn thấy những điều đó có thể ảnh hưởng đến chức vụ lãnh đạo của bạn như thế nào. Tôi vốn luôn luôn muốn vâng theo ý chỉ của Thượng Đế và sống để làm vinh danh Ngài, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn phạm sai lầm. Tôi không hề muốn như thế, nhưng sự việc chỉ tự nhiên xảy ra mà thôi.
Bảy vấn đề sau đây đã ảnh hưởng quan trọng đến chức vụ lãnh đạo của tôi vào lúc này hay lúc khác. Tôi xin lỗi vì tỏ ra quá “riêng tây” như thế, nhưng tôi không biết cách nào khác để chia sẻ với bạn điều tôi tin là quan trọng mà tất cả những người lãnh đạo đều cần hiểu rõ.
Những Yếu Tố Nào Dẫn Tới Các Động Cơ Sai Lầm?
Khi các kết quả không thể thấy trước.
Các cấp lãnh đạo thuờng thắc mắc đặt vấn đề đối với chức vụ lãnh đạo của họ khi họ không thực hiện được tức khắc các kết quả cho mọi người nhìn thấy được. Nhưng trước khi bạn hoàn toàn thất vọng để viết đơn xin từ chức (thường là vào những buổi sáng thứ hai!) thì tốt nhất là xin bạn hãy nhớ mấy điểm sau đây:
Trước hết, có lẽ tâm trí và lòng bạn đang có cả một loạt các kết quả. Có lẽ bạn đang tin vào những con số và các biểu đồ nhiều hơn là từng cá nhân của những người đã được gây dựng và được khích lệ do chức vụ lãnh đạo của bạn. Thượng Đế từng dạy Ê-sai hãy đi, truyền cho dân Ngài bức thông điệp của Ngài, dù Ngài cũng bảo với ông rằng họ sẽ chẳng chịu đáp ứng đâu (Ês 6). Phần đông chúng ta chắc đều bỏ cuộc ngay lúc ấy! Nhưng trách nhiệm của Ê-sai là phải trung tín với Thượng Đế, không để ý đến kết quả.
Thứ hai, vấn đề có thể là do chính bạn thiếu đức tin và khải tượng, và chính vì thế mà bạn thấy quá ít kết quả. Xin đừng đổ lỗi cho người khác. Chính bạn là cấp lãnh đạo kia mà! Trong hoàn cảnh đó, bạn tin là Thượng Đế có thể làm gì? Nếu bạn không có đức tin, bạn sẽ không thể làm đẹp lòng Chúa (xem HeDt 11:6). Thượng Đế coi trọng đức tin của chúng ta. Ngài có quyền tể trị trong mọi việc Ngài làm, nhưng tôi đã khám phá được rằng Ngài đặt quyền tể trị của Ngài khớp đúng với đức tin tôi đặt vào Ngài để niềm vui của tôi sẽ được trọn vẹn!
Thứ ba, có lẽ bạn chưa siêng năng đủ trong công việc. Một số người trong chúng ta dường như không thích làm việc. Có lẽ bạn đã lười biếng hoặc dửng dưng, và chính vì thế mà bạn chỉ thấy có ít kết quả. Bạn cần giải hòa với Thượng Đế và bắt tay vào việc! Thượng Đế không hề ban thưởng cho kẻ lười biếng hay lãnh đạm.
Một thành viên trong ban trị sự của chi hội chúng tôi sẵn sàng bỏ cuộc vì chức vụ của ông ta thiếu kết quả. Tôi đã cố gắng bày tỏ thiện cảm và khích lệ ông ta, nhưng dường như việc làm đó chẳng giúp ích gì được. Rồi một trong các cô thư ký bảo với tôi rằng ông ta vốn lười biếng và công việc của ông ta cứ chất chồng lên. Ông ta không chịu lắng nghe cho thật đầy đủ những người được mời đến để tiếp xúc với ông, cũng không trả lời điện thoại khi có người gọi đến. Ông để nhiều giờ ngồi lì tại bàn giấy chỉ để suy nghĩ (một việc nhiều khi rất cần thiết, nhưng có thể là quá thừa thải).
Sau khi sắp xếp các sự kiện lại với nhau, tôi gọi ông ta đến văn phòng của mình, và lần này thì cuộc đàm thoại không phải là để tỏ thiện cảm hay khích lệ, nhưng là hoặc ông ta bắt tay vào việc, hoặc đi tìm một việc làm khác. Tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy ông ta lập tức thay đổi thái độ, cũng như các kết quả của chức vụ ông ta.
Không chịu nổi lời phê bình.
Một số người lãnh đạo không chịu nổi lời phê bình chỉ trích của người khác. Một số người nổi khùng, còn một số thì khóc. Một số tỏ ra cay cú, còn một số trả thù bằng cách lợi dụng chức vụ lãnh đạo của mình để làm hại hay ngăn chặn những người phê bình chỉ trích ấy.
Phương pháp duy nhất mà tôi biết để tránh lời phê bình chỉ trích là chẳng nói, chẳng làm và chẳng có thái độ gì cả (tôi đã cho in câu này trên một tấm bảng treo trong văn phòng tôi). Nhưng nói như thế vẫn không có nghĩa là tôi thích bị chê bai chỉ trích. Ai lại có thể thích điều ấy cho được? Vấn đề của tôi cũng giống y như vấn đề của bạn - phải học tập phương pháp để giải quyết việc bị phê bình chỉ trích, mà trong trường hợp của tôi, thì đó là một vấn đề vẫn xảy ra hằng tuần.
Một là, phải nhận thức việc rất có thể là bạn xứng đáng bị phê bình chỉ trích như thế. Tôi biết chịu chấp nhận như thế rất khó, nhưng nhiều khi các cấp lãnh đạo xứng đáng phải bị phê bình chỉ trích như thế. Biết đâu điều thiên hạ nói đó chính là sự thật! Bạn có thể trực diện với nó không? Bạn có thể học hỏi được gì từ việc ấy chăng?
Hai là, có lẽ chính bạn là người tạo ra loại môi trường đó. Nếu bạn là một người hay phê bình chỉ trích, bạn có thể trông đợi là đến lượt mình, bạn sẽ bị phê bình chỉ trích càng nhiều hơn. Càng cao tuổi, tôi càng ý thức nhiều hơn những hậu quả tai hại của lời phê bình chỉ trích không đúng theo Thánh Kinh và nhằm mục đích phá hoại. Tôi không muốn nghe chúng, nhưng có một cái gì đó của bản tính tội lỗi xưa cũ của tôi khiến tôi muốn phê bình chỉ trích và nghe lời phê bình chỉ trích người khác. Lạy Chúa, xin giải thoát cho chúng con!
Tôi cố tránh nghe những gì người hay phê bình chỉ trích nói. Tôi không muốn đến gần họ. Nếu tôi không thể nói tốt về một người nào đó, thì tôi còn nói mà làm chi? Tôi vốn biết lắm khi phê bình cũng là đúng đấy, nhưng phần lớn những gì tôi được nghe người ta bảo là “phê bình xây dựng” đều đáng ngờ. Hãy cẩn thận về những gì bạn có thể nói về người khác. Nên học tập khen họ và tìm các đức tính tích cực trong đời sống của họ.
Khi có người kể lại một nhận xét có ý phê bình chỉ trích một người khác cho bạn, hãy học tập trả lời bằng một câu tích cực liên quan đến người kia. Nên tìm một điều gì đó đáng khen trong đời sống của người kia và khiến người khác chú ý đến điểm đó. Làm như thế, chức vụ lãnh đạo sẽ tăng trưởng.
Ba là, phải nhớ rằng lời phê bình chỉ trích vốn có xu hướng khiến chúng ta trở thành những người lãnh đạo vững mạnh hơn, chứ không phải là yếu đuối hơn. Khi bạn bị phê bình chỉ trích và biết rằng nó không đúng, hãy học tập chấp nhận nó và dù sao cũng nên tỏ ra biết ơn nó, vì biết rằng Thượng Đế sẽ sử dụng từng trải đó để khiến bạn vững mạnh hơn. Nó sẽ giúp bạn phản ảnh càng nhiều hơn tình yêu thương của Thượng Đế đối với tha nhân. Nhiều khi chúng ta học hỏi được điều không nên làm nhờ nghe những gì người khác nói về chúng ta. Chắc bạn cũng biết một việc như thế vốn cũng có một giá trị nào đó đấy chứ!
Chẳng hề có người lãnh đạo có thể trông mong mình khỏi bị phê bình chỉ trích. Chính sự kiện bạn là cấp lãnh đạo đã mở cửa cho người khác phê bình chỉ trích bạn. Bạn đang đứng ở hàng đầu, rất dễ bị bôi bẩn và rất dễ bị chê trách. Khi có ai phê bình chỉ trích mình, bạn chỉ nên trả lời thật đơn giản: “Xin cám ơn”. Lắm lúc bạn có thể nói: “Xin cám ơn bạn đã cho tôi biết điều đó, tôi tin chắc rằng Chúa chúng ta có một lý do đằng sau sự kiện bạn vừa kể cho tôi nghe”. Còn một cách trả lời tích cực khác nữa là “Cám ơn bạn vì đã lo lắng cho tôi đến mức chỉ ra chỗ thiếu sót của tôi (chịu khó phê bình tôi)”, hoặc bạn cũng có thể nói: “Xin cầu nguyện cho tôi để tôi biết học tập làm những gì Thượng Đế muốn tôi phải làm”.
Thiếu cộng tác.
Nếu bạn không cẩn thận coi chừng, điều này có thể khiến bạn nản lòng đấy! Bạn bắt đầu thắc mắc đặt vấn đề đối với chức vụ lãnh đạo của mình, bởi vì người khác không chịu cộng tác. Nhưng trước khi nghi ngờ các động cơ thúc đẩy mình, hãy tự đặt cho mình hai câu hỏi sau đây. Câu thứ nhất là “mọi người có biết họ phải làm gì không?” Nếu họ không biết, tại sao bạn lại có thể trông mong họ cộng tác? Thật ra đó không phải là lỗi của họ. Do thiếu giao tiếp để tạo cảm thông hoặc thiếu thông tin về việc phải làm, có thể tạo ra tình trạng này.
Có nhiều cấp bậc và nhiều loại tình bạn .
Bạn không nên tiếp nhận mọi điều
bạn có cần từ chỉ một người mà thôi .
Vào một mùa thu nọ, chúng tôi thảo một kế hoạch chứng đạo lớn. Nhưng chúng tôi khởi sự quá muộn và không thông báo đầy đủ cho các tín đồ. Cho nên đã chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi có rất ít người tham gia chuyến phiêu lưu quan trọng này!
Câu hỏi thứ hai là: “Trong công tác này, bạn có phải là người đi đầu hay không?” Nếu bạn bảo người ta làm một việc mà chính bạn không chịu làm, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chỉ có rất ít người cộng tác.
Một điều quan trọng khác để trông cậy vào khi có ít người cộng tác, là sự kiện chính bạn với Thượng Đế đã tạo thành một đa số rồi. Nhiều khi các cấp lãnh đạo phải đứng một mình. Một số người đang chờ đợi cộng tác với bạn để trước nhất, được thấy loại lòng can đảm mà bạn có ở cương vị lãnh đạo.
Nỗi cô đơn của người lãnh đạo.
Có rất ít người (ngoại trừ các cấp lãnh đạo) hiểu rõ việc trở thành người lãnh đạo sẽ như thế nào. Họ không biết hoàn cảnh của bạn như thế nào, nên cũng không biết phải giúp bạn như thế nào. Người bạn thân mà bạn đang cần đó rất khó tìm ra. Lẽ dĩ nhiên là Chúa đang ở với bạn, cho nên chẳng bao giờ bạn thật sự bị cô đơn cả (Mat Mt 28:20; HeDt 13:5). Sau đây là vài gợi ý tôi thấy rất hữu ích để giải quyết vấn đề cô đơn.
Hãy lưu ý đến những gì mà nhiều người bạn khác có thể giúp cho bạn . Bạn không nên tiếp nhận mọi điều bạn có cần chỉ từ một người mà thôi. Có một số người chỉ là bạn xã giao, rất thích hợp để cùng ăn bữa cơm chiều với bạn, hay có thể cùng giải trí một ít với bạn.
Một số bạn khác chỉ thân nhau đến mức có thể cùng nhau quây quần quanh lò sưởi hay một tách cà-phê. Một số bạn khác nữa thân nhau khi gặp khó khăn, khủng hoảng, họ chẳng khác chi người nhà. Khi gặp bức bách, bạn có thể nhờ đến họ. Có rất ít người có địa vị lãnh đạo lại có thể là bạn tri kỷ, và trong những điều kiện thích hiệp bạn có thể kết thân với họ.
Có một điều cần lưu ý về tình bạn thân thiết với những người khác, cũng là cấp lãnh đạo như mình. Phải chắc chắn là giữa các bạn không có cạnh tranh, và bạn không luôn luôn tự đưa mình ra để so sánh với một người lãnh đạo khác hay với chức vụ của người ấy.
Bức rào lớn cần phải vượt qua, là tìm cách làm mọi việc với chỉ một người hoặc một đôi vợ chồng khác. Chuyện đời thường không êm xuôi khi làm như thế. Hãy học tập kết bạn với nhiều người, và đừng trông mong quá nhiều về những gì bạn có thể nhận được nơi họ. Nếu bạn kết bạn với một người khi cùng đi tranh giải điền kinh với nhau, thì đừng đinh ninh rằng những người bạn đời của các bạn cũng sẽ là bạn thân của nhau. Nhà tôi có thể thích cùng đi mua sắm với một quí bà cá biệt nào đó, nhưng điều đó không có nghĩa rằng chồng của quí bà ấy cũng là bạn thân của tôi.
Nên nhớ phải có thời gian để trở thành bạn thân với nhau . Theo nhận xét của tôi, thì tình bạn thân thiết phải có thời gian để phát triển. Nên kiên nhẫn và đừng cố thân thiết nhau ngay tức khắc. Phải có thời gian để xây dựng lòng tin cậy giữa bạn với người bạn của bạn. Phần lớn “bạn bè” của chúng ta thật ra chỉ là những “chỗ quen biết” hoặc chỉ là bạn xã giao tùy cơ hội mà thôi. Số bạn bè thuộc loại này có thể là rất đông đảo. Hãy cùng vui vẻ kết bạn với nhau như thế!
Trong đời sống còn có những tình bạn thân thiết hơn, được xây dựng trên mối tương giao nghiêm túc hay khi gặp khủng hoảng sâu xa bức thiết. Giữa những người bạn này có một điều gì đó rất “đặc biệt” để cùng giúp đỡ nhau khi cần thiết. Số bạn “tri kỷ” này thì ít hơn nhiều.
Số bạn tri kỷ ta có thể “tâm sự” mọi việc mà không sợ bị khước từ hay chê trách, thường rất ít người. Có người suốt đời chỉ có một bạn tri kỷ duy nhất, ngoài người bạn đời của mình mà thôi. Có lẽ phần đông chúng ta đều không có hơn từ năm đến mười bạn tri kỷ trong đời mình.
Khi tôi cảm thấy thật cô đơn bất luận vì lý do gì, tôi phải nhớ trước nhất là Chúa đang ở với tôi, và tôi tâm sự với Ngài. Thứ hai, tôi quay sang các bạn tri kỷ mà tôi có thể trò chuyện thật thoải mái, tự do. Về phương diện này, thì nhà tôi là người bạn “tri kỷ” nhất. Thêm vào với nhà tôi, thì các bạn tri kỷ nhất của tôi là những người cùng làm việc với tôi trong Hội Thánh của chúng tôi.
Nên tìm nhiều bạn tốt . Trước khi để cho sự tủi thân hay chán nản thất vọng bắt lấy mình vào một lúc bạn cảm thấy cô đơn, hãy tự vấn xem bạn có đang tìm cách trở thành bạn thân với một người nào đó hay không. Làm một người bạn thân quan trọng hơn có một người bạn thân. Thật vậy, khi bạn tìm cách làm bạn của nhiều người khác, thì dường như Thượng Đế sẽ thưởng cho bạn những bạn thân sẽ giúp đỡ bạn.
Sau khi đã nói mọi điều này rồi, tôi vẫn còn phải nhắc nhở toàn thể những ai đang và sẽ là cấp lãnh đạo rằng sự cô đơn là cái giá phải trả để trở thành người lãnh đạo thuộc linh. Cấp bậc của bạn càng cao trong bất kỳ một tổ chức nào, thì bạn sẽ càng cảm thấy cô đơn hơn. Hãy học tập chấp nhận nó và tin cậy Thượng Đế đáp ứng nhu cầu của bạn.
Một gánh nặng công tác chất chồng quá mức.
Lắm khi gánh nặng công tác của chúng ta dường như quá nặng nề, khó mang nổi. Nguy cơ ở đây là khi bạn bắt đầu tìm liệu pháp thiếu khôn ngoan hoặc dựa trên các quyết định vội vã để giải quyết vấn đề này. Thình lình vào ngày hôm sau hoặc tuần lễ sau có lẽ sẽ khác đi. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy khác hẳn đi đối với gánh nặng công việc sau vài ngày.
Nhưng sự thể sẽ ra sao nếu bạn không làm như thế? Giả sử bạn cứ liên tục bị tràn ngập, và công việc cứ chất chồng không ngưng nghỉ? Bạn sẽ làm gì?
Trước hết, bạn phải xét đến vài lý do khiến bạn gặp cảnh công việc chồng chất nặng nề như thế. Sau đây là một số trường hợp có thể đã xảy ra:
1. Phải chăng bạn thiếu khả năng (rõ khổ!) đáp ứng các đòi hỏi của công tác?
2. Chẳng ai có đủ khả năng đáp ứng các đòi hỏi của công tác này cả (thế này thì đỡ hơn).
3. Đã không có những phần mô tả rõ ràng đâu là công việc của ban trị sự, đâu là công việc của các tín đồ thường. Luôn luôn có việc dẫm chân lên nhau, có sự chểnh mảng, bỏ mặc công việc, khiến công việc cứ chất chồng lại trên bàn giấy của bạn.
4. Bạn không thể tin cậy để người khác làm công việc bạn đang làm.
5. Bạn làm quá nhiều việc mà chẳng ai bảo bạn làm cả.
6. Bạn làm việc lộn xộn, chẳng chú ý việc gì phải làm trước, việc gì có thể để lại sau.
7. Bạn quá mệt mỏi về phương diện thể xác hoặc kiệt quệ về mặt tình cảm.
8. Bạn thích để người khác tưởng rằng bạn rất bận rộn và làm việc quá sức mình.
9. Bạn nóng vội và luôn luôn bị căng thẳng - bạn phải làm việc.
10. Bạn nghĩ rằng tổ chức tùy thuộc rất nhiều vào bạn, đến nỗi nếu bạn không vùi đầu vào công việc, thì mọi sự sẽ hỏng bét cả!
Chừng đó vấn đề đã là khá nhiều rồi! Thế thì đâu là các giải pháp? Sau đây là hai gợi ý thực tiễn:
1. Hãy lập một bảng liệt kê . Điều đầu tiên mà một số người lãnh đạo làm mỗi buổi sáng là lập một bảng liệt kê những việc họ muốn thực hiện ngày hôm ấy, và họ kiểm điểm lại khi đã làm xong. Nhiều người khác lập bảng liệt kê “những việc phải làm” từ đêm trước, để họ có thể ngủ ngon hơn! Xin đừng chần chừ, trì hoãn! Nếu bạn có thể làm việc ấy hôm nay, hãy làm đi. Đừng để lại ngày mai điều bạn có thể thật sự làm hôm nay. Phấn đấu để mỗi ngày, bàn giấy của bạn đều gọn gàng sạch sẽ (mọi công việc đều đã hoàn tất).
2. Tự hỏi xem bạn có cần một phụ tá không ? Có lẽ bạn thật sự cần một người giúp đỡ để giảm bớt gánh nặng công việc cứ chất chồng của mình. Có thể đó là một thư ký hay một cấp lãnh đạo khác có thể đảm nhận một vài trách nhiệm của bạn. Hãy xác định xem việc gì mà bạn đang làm, có thể được giao cho người khác. Hãy thẩm định xem những việc gì do chính bạn thực hiện thì sẽ tốt hơn, cũng như những việc gì mà chính bạn phải đích thân làm mới được. Một vài loại công việc cần giao cho những người khác có lẽ sẽ “tốt hơn”.
Có lẽ nên chọn một thư ký chấp hành sẽ tốt hơn là một cấp lãnh đạo khác giống bạn. Một thư ký giỏi sẽ đảm nhiệm tốt hơn những công việc thông thường. Những sự gián đoạn sẽ được kiểm soát và nhiều việc người lãnh đạo đang làm có thể giao cho một thư ký giỏi đảm trách. Một thư ký có thể đáp ứng nhiều nhu cầu của nhiều cấp lãnh đạo, do đó, chẳng những chỉ có thể giúp đỡ bạn, mà còn có thể giúp ích cho nhiều người khác nữa.
Nhưng phải cẩn thận đối với vấn đề thuê một phụ tá. Điều đó gợi ý rằng bạn không thể chu toàn công việc của mình, mà cần được giúp đỡ. Nó cũng khiến bạn trở thành chướng ngại vật “hạn chế tăng trưởng”. Người phụ tá sẽ bị sự hướng dẫn và tán thành (hay không tán thành) của bạn giới hạn. Bạn nên xem người giúp bạn như một “người cộng tác” hơn là một “phụ tá”. Các bạn là bạn đồng công dù rằng bạn có thể là người có những quyết định tối hậu trong những vấn đề quan trọng.
Nếu bản thân bạn đang tìm cách quản lý quá nhiều lãnh vực trong chức vụ, thì tốt hơn nên ủy thác một số lãnh vực của chức vụ cho một người lãnh đạo khác. Có lẽ người lãnh đạo mới mà bạn ủy thác đó sẽ làm mọi việc khác hơn bạn, thậm chí còn giỏi hơn bạn nữa. Hãy giao trọn trách nhiệm cho người ấy trong một lãnh vực nào đó của chức vụ, và để cho người ấy tự điều hành lấy. Hãy để cho chính người ấy tự tạo lấy thành công hay thất bại. Người ấy sẽ tăng trưởng nhanh hơn và hổ trợ bạn nhiều hơn.
Bất hoà và chia rẽ.
Bất hoà và chia rẽ là một gánh nặng quá sức đối với bất kỳ người lãnh đạo nào. Trung thành và yêu thương là hai thành tố quan trọng nhất giữa những người cùng làm việc chung với nhau. Chia rẽ có thể ảnh hưởng quan trọng đến các động cơ thúc đẩy người lãnh đạo. Với ước muốn giải quyết các vấn đề, các cấp lãnh đạo có thể hành động quá vội vàng hay thiếu các thông tin và sự kiện thích hợp.
Ngày nọ, một bạn đồng công nói với tôi về điều mà ông ta cho rằng một nhân viên khác đã tỏ ra bất trung. Nhân viên kia đã làm một việc mà tôi không làm, cho nên có vẻ như một người bất trung. Người cho tôi biết việc đó vốn không biết là tôi đã bảo người nhân viên kia nếu là tôi thì sẽ làm việc ấy như thế nào, nhưng người ấy có thể làm thế nào tuỳ ý. Tôi hoàn toàn tin vậy ông ta. Ông ta không phải là người bất trung, nhưng chỉ đơn giản làm công việc ấy theo một cách khác mà thôi - và kết quả đã chứng minh rằng nó còn kiến hiệu hơn cách mà tôi vẫn thường đối phó với tình hình ấy.
Khi thật sự có bất trung và chia rẽ xảy ra (chứ không phải ta chỉ nghe nói hay do các ý kiến của một người nào khác mà thôi), bạn phải giải quyết vấn đề ấy như thế nào? Những điều sau đây đã giúp ích cho tôi trong những hoàn cảnh và những lúc gặp căng thẳng:
1. Nhận diện vấn đề. Phải chắc chắn là bạn đã nắm vững được các sự kiện rõ ràng.
2. Cần học tập để trực diện với nó và đối phó với nó. Nó sẽ không tự nhiên mà qua đi đâu.
3. Nhận rõ nguồn gốc thật sự của vấn đề (xem Gia Gc 3:14-16; 4:1).
4. Bày tỏ tình yêu thương với tất cả mọi người có liên hệ và tìm cầu lợi ích tối đa cho họ.
5. Phải sẵn sàng lắng nghe các quan điểm của mọi phía.
6. Chú trọng vào việc cầu nguyện, tin cậy Chúa và giải quyết mọi sự thật ổn thoả với Ngài trước nhất.
7. Phải khoan dung và tha thứ, tìm cách phục hồi các mối liên hệ thay vì gây thêm chia rẽ.
8. Tạ ơn Thượng Đế về vấn đề xảy ra. Chính Ngài đã cho phép, cho nên phải biết lợi dụng nó mà học tập.
9. Quyết định xem tình hình có đòi hỏi phải cất chức một thành viên nào đó trong ban giám đốc hay không. Nếu sự bất trung cứ tiếp tục sau khi đã có sự đối chất, thì phải có việc cách chức, nếu không, nhiều vấn đề nghiêm trọng khác sẽ phát triển.
Lẽ dĩ nhiên là mỗi tình hình đều khác nhau. Các cấp lãnh đạo cần được sự khôn ngoan của Thượng Đế. Nếu tôi cứ phải thường xuyên nhúng tay vào vấn đề vẫn thường xảy ra nhất, thì đó là sự thất bại của
Đừng luôn luôn tìm thiện cảm của người khác .
Nếu bạn không giải quyết nổi các vấn đề ấy ,
thì tại sao bạn lại trông mong những
người lãnh đạo theo cách của bạn
giải quyết được các vấn đề của họ .
các cấp lãnh đạo do không giải quyết thật nhanh chóng các vấn đề nảy sinh. Chúng ta cứ mong là chúng sẽ tự nhiên qua đi. Kinh nghiệm của tôi dạy tôi khác hẳn. Phải đối phó và giải quyết chúng bằng tình yêu thương, càng sớm càng tốt.
Trọng lượng của các vấn đề cá nhân.
Các cấp lãnh đạo không được miễn trừ đối với các vấn đề riêng tây. Những việc như kém sức khoẻ, gặp khó khăn về tài chính, bất hoà trong sinh hoạt vợ chồng, và các mối liên hệ xấu với gia đình hay người khác, tất cả đều có thể ảnh hưởng đến các động cơ thúc đẩy và sự bình an trong tâm trí của bạn. Áp lực của những việc đó có thể trở thành quan trọng đối với bạn tới mức bắt đầu ảnh hưởng đến chức vụ lãnh đạo của bạn, khiến những người cùng làm việc với bạn chú ý. Làm thế nào để giải quyết chúng?
Hãy bắt đầu bằng cách tạ ơn Thượng Đế về các vấn đề bạn gặp (xem Phi Pl 4:6, 7), và cầu xin Ngài ban cho bạn sự khôn ngoan và giúp đỡ bạn bằng cách cầu nguyện và nghiên cứu Lời Chúa. Đừng luôn luôn tìm thiện cảm của người khác. Nếu bạn không giải quyết nổi các vấn đề ấy, thì tại sao bạn lại trông mong những người theo cách lãnh đạo của bạn giải quyết được các vấn đề của họ?
Cũng đừng đề cập công khai các vấn đề riêng tây của bạn. Nếu có người hỏi bạn về mối bận tâm của bạn do tình yêu thương, thì bạn có thể phải trả lời. Nhưng đừng rêu rao các rắc rối cá nhân của bạn trước mặt người khác. Nó sẽ gây trở ngại cho cách đáp ứng của họ với bạn với tư cách một cấp lãnh đạo. Nó sẽ khiến họ không muốn được bạn trợ giúp khi họ có cần.
Hãy học tập nguyên tắc là các vấn đề riêng tây của bạn là do ý định của Thượng Đế, để giúp bạn biết thông cảm để cùng chia xẻ tình thương và thiện cảm với người khác. Các vấn đề nhằm mục đích giúp bạn học hỏi về bí quyết của sức mạnh của Thượng Đế (xem IICo 2Cr 12:7-10). Nếu bạn chẳng gặp vấn đề gì cả, thì bạn chưa phải là một con người.
HeDt 5:1, 2 đề cập các thầy tế lễ được tuyển chọn từ giữa loài người để có thể đối phó tử tế với người dốt nát, sai lầm, vì chính họ cũng bị các khuyết điểm bao vây. Nếu bạn không là con người, thì người khác sẽ chẳng đến để nhờ bạn giúp đỡ đâu. Họ phải hiểu rõ rằng bạn vốn nhờ từng trải mà biết rõ những gì họ đang từng trải. Việc sống chan hoà với mọi người là tối quan trọng cho vai trò lãnh đạo thuộc linh.
Các Cấp Lãnh Đạo Thuộc Linh Phải Có
Những Động Cơ Thúc Đẩy Nào?
Chúng ta cần làm mọi việc vì các lý do chính đáng, và phải có các động cơ thúc đẩy phải lẽ và đúng theo Thánh Kinh. Các vấn đề sẽ luôn luôn hiện diện, và chúng ta phải trực diện với chúng. Chúng ta không thể lẩn tránh vấn đề. Vì vấn đề cũng là một phần của chức vụ lãnh đạo. Nhưng chúng ta phải thực hiện mọi việc từ các động cơ chính đáng. Thượng Đế sẽ ban phước cho việc làm ấy. Khi tấm lòng của chúng ta ngay thẳng, thì chức vụ lãnh đạo của chúng ta sẽ tăng trưởng.
Hãy đặt sự vinh hiển của Thượng Đế làm ưu tiên hàng đầu của bạn.
Mọi sự đều bắt đầu với sự vinh hiển của Thượng Đế. ICo1Cr 10:31 dạy phải làm mọi việc nhằm tôn vinh Thượng Đế. Bất luận bạn làm gì với tư cách lãnh đạo, hãy tự vấn bằng câu hỏi này: “Điều này có làm vinh danh Thượng Đế không?” Tôn vinh Thượng Đế là tôn trọng và ca tụng Ngài. Nó có nghĩa là dành mọi vinh dự cho Ngài.
Tìm cách cứu người bị hư vong.
Cho dù trách nhiệm hàng đầu của người lãnh đạo thuộc linh là gì, người ấy phải luôn luôn tìm cách đưa những người bị hư vong về với Chúa Cứu Thế. Người ấy phải làm mọi sự cho mọi người để nhờ một phương tiện nào đó, cứu được một vài người (Xem 9:12-22). Người ấy biết rằng Lời Uỷ Thác Trọng Đại là công việc của mình. Người ấy không thể đem việc mình vâng lời Chúa Cứu Thế trên cơ sở công tác của mình với những người đã được cứu để biện minh. Công tác ấy cũng gồm luôn ước muốn đưa càng được nhiều người đến với Chúa Cứu Thế càng hay.
Các cấp lãnh đạo có tài sẽ tìm cách duy trì thế quân bình trong công tác lãnh đạo của mình, giữa chức vụ với các tín hữu và công tác truyền bá Phúc Âm cho người chưa tin Chúa. Thường thường, các cấp lãnh đạo cần hỏi về công việc mình đang làm: “Có gì trong việc tôi làm góp phần vào việc cứu rỗi những người đang bị hư vong?” Hãy xác định đâu là những công việc nhằm mục đích truyền bá Phúc Âm. Nếu chẳng có công tác nào cả, thì chức vụ lãnh đạo thuộc linh trong tổ chức ấy hãy còn thiếu sót.
Phần lớn các nỗ lực truyền bá Phúc Âm trong các tổ chức Cơ-đốc giáo đều nhằm mục đích mời gọi người chưa tin Chúa đến nhóm lại trong các buổi họp mặt mà các tín hữu thường đến. Nếu bạn muốn thâm nhập cộng đồng của mình vì Chúa Cứu Thế, hãy nỗ lực thiết lập những kế hoạch hấp dẫn người chưa tin Chúa. Hãy thử một “Trạm Y tế Tình Thương” trong cộng đồng, có các nhân viên Cơ-đốc nhân điều hành và nhân cơ hội đó mà truyền bá Phúc Âm.
Hãy đặt một điểm ăn điểm tâm cho đàn ông (miễn phí) trong một khu vực nào đó gần nhà thờ (như một quán ăn địa phương), với một ban nhân viên niềm nỡ, yêu mến Chúa, và biết cách giao tiếp để tạo thông cảm với những người chưa tin Chúa. Hãy tổ chức cho các thanh thiếu niên của bạn tự nguyện rửa xe cho những người trong cộng đồng và phân phát cho họ các ấn phẩm và lời làm chứng thích hợp. Hãy lập vài trung tâm hội thảo đặc biêt về hôn nhân và gia đình có thể thu hút người chưa tin Chúa và đặc biệt nhằm mục đích đến với họ.
Trên hết mọi sự, hãy học tập để đến những nơi nào có người ta,thay vì trông mong họ đến với bạn. Hãy đến với họ tại nơi họ đang sinh sống. Hãy nói tiếng nói của họ. Hãy phục vụ họ như làm công tác tư vấn hay những trung tâm chăm sóc ban ngày. Nên thường xuyên đánh giá số công tác bạn thực hiện với số những cuộc tiếp xúc của bạn với những người chưa tin Chúa. Bạn càng được nhiều cơ hội tiếp xúc bao nhiêu, thì càng có nhiều cơ hội đưa được người ta đến với Chúa Cứu Thế bấy nhiêu.
Có một việc làm rất khôn ngoan, là mở một chương trình huấn luyện cho các tín hữu về phương pháp chứng đạo để chia xẻ đức tin của mình với nhiều người khác. Chương trình này phải được duy trì như một phần thường xuyên của chức vụ của bạn, và như thế sẽ lưu ý được mọi người về trách nhiệm ưu tiên của công tác truyền bá Phúc Âm trong động cơ thúc đẩy ẩn phía sau chức vụ lãnh đạo của bạn.
Tìm cách giúp cho các tín hữu đạt đến sự trưởng thành.
Phao-lô bảo rằng ông đã lao khổ trong nhiệm vụ đưa các tín hữu đến sự trưởng thành (xem CoCl 1:28, 29). Các cấp lãnh đạo thuộc linh phải trang bị các tín hữu cho cộng tác phục vụ Chúa (xem Eph Ep 4:11, 12). Nhiều khi chúng ta lợi dụng người khác để xây dựng công việc riêng của chúng ta, chứ không phải là lợi dụng công tác của chúng ta để gây dựng các tín đồ. Đứng về phương diện động cơ thúc đẩy mà nói, thì chỗ khác nhau là hết sức lớn lao! Phải luôn luôn chú trọng vào sự trưởng thành và tăng trưởng thuộc linh. Phải chắc chắn điều mà bạn đang đóng góp vào đó. Phải tìm cách gây dựng thay vì phá đổ.
Ngày nọ, trong một cuộc họp ban giám đốc, chúng tôi đang đánh giá một dự án. Dường như đó là một ý hay và mọi người đều chăm chú vào, cho đến khi có một người trong số các anh em hỏi rằng dự án đó sẽ làm gì để khích lệ sự tăng trưởng thuộc linh của các tín đồ. Im lặng. Rõ ràng không phải là một dự án nhằm truyền bá Phúc Âm, và dường như nó chẳng có bao nhiêu giá trị để phát triển sự trưởng thành giữa vòng các tín đồ của chúng tôi. Thế thì, tại sao chúng tôi lại làm việc ấy? Đó chỉ là một ý kiến hay, thế thôi. Thế là chúng tôi bàn sang chuyện khác.
Xin có một lời về sự trưởng thành. Phải chắc chắn rằng sự tăng trưởng mà các bạn đang bàn luận là sự tăng trưởng thuộc linh. Chúng ta phải tăng trưởng trong ân phúc và sự hiểu biết Chúa Cứu Thế Giê-xu (IIPhi 2Pr 3:18)
Phục vụ bằng tình yêu thương của Chúa Cứu Thế.
Có hai cách để nhìn vào động cơ thúc đẩy này. Một là tình yêu của chúng ta đối với Chúa Cứu Thế, và những gì Ngài đã làm cho chúng ta. Cách kia là tình yêu thương Ngài đối với chúng ta, như đã được phô bày qua những gì Ngài đã làm tại Thập tự giá. IICo 2Cr 5:14 dường như theo quan điểm sau này. Chúa Cứu Thế đã chịu chết vì chúng ta, và như thế là đã chứng tỏ tình yêu thương của Ngài đối với chúng ta. Tình yêu Ngài dành cho chúng ta tại Thập tự giá đã thúc đẩy, giục giã chúng ta. Ngài kích thích chúng ta để có hành động thích đáng bằng tình yêu thương của Ngài đối với chúng ta. Đó là cách thức mà sự việc phải xảy ra. Chúng ta làm việc hữu hiệu hơn trong những tình trạng mà tình yêu thương chiếm ưu thế.
Khi tình yêu thương của Ngài thúc đẩy và cai trị kiểm soát chúng ta, chúng ta cũng sẽ yêu thương người khác (xem IGi1Ga 4:7 và tt). Phần đông những những người làm việc cho các tổ chức Cơ-đốc giáo trông mong có mức độ yêu thương cao hơn trong những công việc của đời. Đó chỉ là lẽ tự nhiên thôi. Các nhân sự Cơ-đốc rất thất vọng khi bầu không khí rất giống điều họ đã biết ở ngoài đời. Sự việc không nhất thiết phải như thế. Các Cơ-đốc nhân vốn có Đức Thánh Linh ngự trong lòng mình, phải có khả năng yêu thương nhau bằng tình yêu thương của Thượng Đế. Tình yêu thương là một yếu tố thúc đẩy phi thường. Điều sẽ đề cập đến nhiều hơn trong chương sau.
Một phần thưởng trên thiên đàng.
Có người cảm thấy rằng một phần thưởng trên thiên đàng không phải là một động cơ xứng đáng để thúc đẩy việc phục vụ. Nhưng sứ đồ Phao-lô đã dạy trong ICo1Cr 9:24-27 rằng ý nghĩ về chiếc mão miện không hề hư nát trong tương lai, là yếu tố thúc đẩy cách sống của ông. Chúa Giê-xu nhắc nhở chúng ta hãy cất giấu của cải trên trời chứ không phải là ở dưới đất (xem Mat Mt 6:19-21). ICo1Cr 5:10 vạch rõ chúng ta đều sẽ phải ứng hầu trước toà án của Chúa Cứu Thế. Có người tín hữu nào mà lại không được gịuc giã khi nghĩ rằng mình được nghe Chúa Giê-xu phán: “Tốt lắm, con rất ngay thật trung thành... Hãy đến đây chung vui với ta?” (Mat Mt 25:21)
Chúng ta đã thấy điều quan trọng là người lãnh đạo thuộc linh làm mọi việc đều có lý do chính đáng. Nó ảnh hưởng đến cách đáp ứng của người ta cũng như đến sự tôn trọng của họ. Một số vấn đề cụ thể nào đó có thể bủa vây nhà lãnh đạo khiến nhiều lúc ông ta cũng rơi vào một động cơ thúc đẩy không xứng đáng. Tất cả chúng ta đều có lần thất bại. Cần nhắc nhở cho tất cả các cấp lãnh đạo thuộc linh về việc họ cần thiết phải nương cậy vào Chúa. Xin Thượng Đế giúp mọi người chúng ta biết làm mọi việc theo ý Ngài!
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Có bao giờ bạn soát xét xem tại sao mình lại đạt được quá ít kết quả như thế hay không? Hãy liệt kê vài lý do có thể có.
2. Bạn có thể chịu đựng bị người khác phê bình chỉ trích mà không chán nản ngã lòng không? Hãy nghĩ về vài trường hợp bạn bị chỉ trích gần đây. Bạn đã đối phó như thế nào?
3. Bạn có biết tại sao các tín đồ không cộng tác không? hãy liệt kê vài lý do có thể có.
4. Bạn làm gì để đáp ứng nhu cầu khi gặp cô đơn trong đời sống mình?
5. Bạn có hiểu rõ tầm quan trọng của các bạn thân không? bạn có bao nhiêu bạn tri kỷ? Hãy kể tên họ ra. Họ có biết bạn là tri âm tri kỷ của họ không?
6. Tại sao bạn lại phải chịu một gánh công tác quá nặng nề?
7. Một thư ký có giúp bạn tốt hơn một cấp lãnh đạo giống như bạn không?
8. Bạn có những bước tiến nào để đối phó với sự mất đoàn kết và bất trung?
9. Bạn có thường đề cập các vấn đề riêng tây trong đời sống của bạn không? Với ai?
10. Có những động cơ nào thúc đẩy bạn là đúng theo Thánh Kinh và thuộc linh?
ƯU TIÊN CHỦ YẾU
Như chúng ta đã thấy, động đơ thúc đẩy là điều hệ trọng đối với các cấp lãnh đạo. Chúng ta biết là cần phải có các động cơ thúc đẩy để sống tin kính trong mọi phương diện.
Động Cơ Thúc Đẩy Cao Nhất
ICo1Cr 10:31 dạy chúng ta “làm mọi việc anh em phải nhắm mục đích tôn vinh Chúa”. Ưu tiên chủ yếu của mỗi người lãnh đạo là tôn vinh Thượng Đế trong tư tưởng, lời nói và việc làm của chúng ta.
Thi Tv 29:1-2 chép: “Hỡi các con của Đức Chúa Trời, hãy tôn vinh Đức Giê-hô-va vinh hiển và quyền năng. Hãy tôn vinh Đức Giê-hô-va vinh hiển xứng đáng cho danh Ngài; hãy mặc trang sức thánh mà thờ lại Đức Giê-hô-va”. 96:7-9 nhắc lại lời răn bảo đó, còn 115:1 dạy thêm: “Hỡi Đức Giê-hô-va nhơn vì sự nhơn từ và sự chơn thật Ngài, sự vinh hiển chớ về chúng tôi, chớ về chúng tôi, bèn là đáng về danh Ngài”.
Sự vinh hiển thuộc về Chúa. Đặc tính của Thượng Đế xứng đáng được như thế. Cõi thọ tạo của Ngài cũng đòi hỏi chúng ta tôn vinh Ngài, như Thánh Kinh vạch rõ trong KhKh 4:9-11
“Mỗi khi các sinh vật tôn vinh, tung hô và cảm tạ Đấng ngồi trên ngai, là Đấng hằng sống đời đời, thì hai mươi bốn trưởng lão quỳ xuống trước mặt Ngài, thờ lạy Ngài, vứt mũ miện trước ngai và ca ngợi: Lạy Chúa là Thượng Đế của chúng con, Chúa đáng nhận vinh quang, vinh dự và uy quyền. Vì Chúa đã sáng tạo vạn vật. Do ý muốn Chúa, muôn vật được dựng nên và tồn tại”.
Thi Tv 19:1 “Bầu trời phản ánh vinh quang, không gian phô diễn tài năng Chúa Trời”. Khi loài người quan sát những điều kỳ diệu của công trình sáng tạo mà không tôn trọng và tôn vinh Thượng Đế, thì họ “không còn lý do chữa tội” (RoRm 1:20-23). Những điều “không thấy được” của Thượng Đế được nhìn thấy rõ bởi những gì Ngài đã tạo dựng.
Trong công trình sáng tạo của Thượng Đế, chúng ta nhận thấy vinh quang, quyền năng của bản tính đời đời của Ngài. Nếu chúng ta không đề cao và tôn vinh Thượng Đế và dâng lên Ngài sự cảm tạ, nhưng lại chuyển sự vinh hiển của Thượng Đế không hư hoại thành một phát minh của đôi tay thì thật đáng nhận cơn thịnh nộ và sự phán xét của Ngài. Chúng ta sẽ không còn lý do để tự bào chữa nữa.
Chúng Ta Có Thể Tôn Vinh Thượng Đế Như Thế Nào?
Nhưng thật ra, chúng ta có thể tôn vinh Thượng Đế như thế nào? Nếu đó là ưu tiên chủ yếu của các cấp lãnh đạo thuộc linh thì nó phải được thực hiện thế nào?
Thượng Đế được tôn vinh vì chúng ta được cứu rỗi.
Chẳng cần làm gì cả nhưng chỉ tin Phúc Âm mà thôi, là chúng ta đã tôn vinh Thượng Đế rồi! Tại sao thế? Chỉ vì một điều: nó đề cao ân sủng của Thượng Đế điều đã khiến cho mọi việc đó có thể có được. Phao-lô tiết lộ sự kiện quan trọng này về sự cứu rỗi của chúng ta:
“Trước khi sáng tạo trời đất, Thượng Đế đã chọn chúng ta trong Chúa Cứu Thế để thánh hoá chúng ta đến mức toàn hảo trước mặt Ngài. Do tình yêu thương, Thượng Đế đã hoạch định chương trình cho Chúa Cứu Thế Giê-xu xuống đời nhận chúng ta làm con cái Ngài, theo hảo tâm, thiện ý của Ngài. Chúng ta nên ca ngợi Thượng Đế về ân phúc Ngài ban cho chúng ta, vì chúng ta thuộc về Con yêu dấu của Ngài”. (Eph Ep 1:4-6).
Ân sủng Thượng Đế sở dĩ được tôn vinh khi chúng ta được cứu, bởi vì Ngài cứu chúng ta trên cơ sở là chính quyền chọn lựa tể trị của Ngài,
Thượng Đế muốn sử dụng chúng ta nhiều hơn
là chúng ta muốn mình được sử dụng .
chứ không phải do giá trị cá nhân hay công đức với tư cách là con người của chúng ta. 2:8-9 cho thấy chúng ta được cứu là bởi ân sủng của Thượng Đế, chứ không phải là do công đức của chính chúng ta.
Sự cứu rỗi của chúng ta cũng tôn vinh Thượng Đế vì chúng ta sở dĩ được cứu là bởi quyền năng Ngài, chứ không phải là nhờ chính tài năng của chúng ta. Phao-lô viết: “Chúng tôi đựng bảo vật này trong bình đất - là thân thể chúng tôi. Vậy quyền năng vô hạn ấy đến từ Thượng Đế chứ không do chúng tôi” (IICo 2Cr 4:7).
“Bảo vật” là “ánh sáng...giúp chúng tôi hiểu được vinh quang Thượng Đế sáng rực trên gương mặt Chúa Cứu Thế” (c.6). Nó được đựng trong các bình bằng đất tự chúng vốn chẳng có giá trị bao nhiêu, nhưng sở dĩ có giá trị là nhờ có bảo vật ở bên trong. Câu Kinh Thánh cho thấy phía sau mọi điều đó, là quyền năng của Thượng Đế. Thượng Đế được tôn vinh và tôn trọng, vì chỉ có quyền năng Ngài mới cứu được chúng ta, chứ không phải là chính tài năng của chúng ta. Chúng ta không làm gì cả để được trả công hay để xứng đáng được Thượng Đế cứu mình.
Thượng Đế cũng được tôn vinh do chúng ta được cứu, bởi vì việc ấy đề cao Con Ngài, là Chúa và là Cứu Chúa Giê-xu của chúng ta. Phi Pl 2:9-11 đã dạy rất rõ vấn đề này:
“Chính vì thế Thượng Đế đưa Ngài lên đến tội đỉnh. Ban cho Ngài danh vị cao cả tuyệt đối. Để dù ai ở trên trời, dưới đất. Hay dưới vực thẳm không gian. Mỗi khi nghe Danh Chúa Giê-xu. Tất cả đều quỳ gối tung hô. Tuyên xưng Ngài là Chúa tể vũ trụ. Và tôn vinh Thượng Đế là Cha”.
Thượng Đế được tôn vinh khi “mọi đầu gối” đều quỳ xuống và “mọi lưỡi” đều “tôn xưng”. Khi Chúa Cứu Thế được thừa nhận là Vua các vua và Chúa các chúa, thì Đức Chúa Cha được tôn trọng và tôn vinh. Chúa Giê-xu phán: “Con đã làm rạng rỡ vinh quang Cha trên đất hoàn tất mọi việc Cha uỷ thác” (GiGa 17:4). Chúa Giê-xu đã tôn vinh Cha Ngài, và Cha Ngài được tôn vinh khi Chúa Giê-xu được đề cao.
Chúng ta tôn vinh Chúa bằng sự thanh sạch đạo đức
ICo1Cr 6:18-20 chép thật mạnh mẽ:
“Hãy tránh gian dâm! Tội nào cũng còn ở ngoài thân thể; nhưng gian dâm là phạm ngay vào thân thể mình. Anh em không biết thân thể anh em là đền thờ Thánh Linh, và Ngài đang sống trong anh em sao? Thượng Đế đã ban Thánh Linh cho anh em nên anh em không con thuộc về chính mình nữa. Anh em đã được Thượng Đế chuộc với giá rất cao nên hãy dùng thân thể tôn vinh Ngài”.
Khi các cấp lãnh đạo tránh xa tội lỗi do tính dục, họ tôn vinh Thượng Đế trong thân thể mình. Thân thể chúng ta là công cụ để sử dụng cho việc lành, chứ không phải để làm ác. Phao-lô đã truyền cho Ti-mô-thê lời chỉ giáo quan trọng này:
“Nhưng nền tảng Thượng Đế đã đặt vẫn vững như bàn thạch. Trên nền tảng ấy ghi những lời: “Chúa biết người thuộc về Ngài” và: “Người kêu cầu Danh Chúa phải tránh điều gian ác”. Trong một ngôi nhà sang trọng, ngoài dụng cụ bằng vàng, bằng bạc cũng có dụng cụ bằng đất, bằng gỗ. Thứ dùng vào việc sang, thứ dùng vào việc hèn. Vậy người nào luyện mình cho tinh khiết sẽ như dụng cụ quý được dành cho Chúa, sẵn sàng làm việc lành. Con phải tránh dục vọng tuổi trẻ. Hãy hợp tác với người có lòng trong sạch, tin kính Chúa để theo đòi sự công chính, đức tin, yêu thương và bình an”. (ITi1Tm 2:19-22)
Tính cách hữu dụng và “năng suất” của đời sống một người lãnh đạo thuộc linh có liên quan với sự thanh sạch đạo đức. Thượng Đế muốn sử dụng chúng ta nhiều hơn là chúng ta muốn mình được sử dụng. Việc chúng ta sẵn sàng để Chúa sử dụng mình, phải được kết hợp với việc dấn thân xa lánh tội về tình dục. Nếu chúng ta không chịu làm như thế, Thượng Đế sẽ hạn hẹp tính cách hữu dụng của chúng ta.
Chúng ta tôn vinh Thượng Đế bằng lời ca tụng và cầu nguyện.
Chúa Giê-xu phán trong GiGa 14:13 “Các con nhân danh ta cầu xin bất cứ điều gì, ta sẽ làm cho để Cha được tôn vinh”. Trong 15:7-8, Chúa Giê-xu dạy chúng ta: “Nếu các con tiếp tục ở trong ta và lời ta ở trong các con, các con muốn xin gì được nấy. Các con kết nhiều quả, tỏ ra xứng đáng làm môn đệ ta, là các con đem vinh quang về cho Cha ta”.
Thi Tv 50:23 chép: “Kẻ nào dâng sự cảm tạ làm của lễ, tôn vinh ta”. Trong LuLc 17:11-19 qua câu chuyện chữa lành cho mười người cùi, Chúa Giê-xu dạy chúng ta về tầm quan trọng của việc tôn vinh và ca ngợi Thượng Đế. Tuy tất cả đều được chữa lành, chỉ có một người quay lại tôn vinh và tạ ơn Thượng Đế mà thôi. Ông ta là một người Sa-ma-ri. Chúa Giê-xu hỏi: “Ta chữa lành mười người tất cả, còn chín người kia đâu? Chỉ có người nước ngoài này trở lại tạ ân Thượng Đế sao?” (cc.17,18).
Thượng Đế được tôn vinh khi chúng ta ca tụng và tạ ơn Ngài vì chính Ngài, và vì tất cả những gì Ngài đã làm. Lời ca tụng phải luôn luôn có trên môi miệng tín hữu, huống chi trên môi miệng các cấp lãnh đạo thuộc linh của chúng ta, chúng còn phải có nhiều hơn biết bao!
Nếu ưu tiên chủ yếu là tôn vinh Thượng Đế, thì làm sao điều này có thể thành tựu được trong đời sống người lãnh đạo nếu người ấy chỉ dành quá ít thì giờ cho sự cầu nguyện và ca ngợi? Nguyện Chúa giúp chúng ta thấu hiểu những gì tôn vinh Ngài.
Thượng Đế được tôn vinh bằng các việc lành
Chúa Giê-xu phán:
“Các con là muối của nhân loại; nếu các con đánh mất phẩm chất của mình, làm sao lấy lại được? Các con sẽ trở thành vô dụng, bị vất bỏ và chà đạp như muối hết mặn. Các con là ánh sáng của thế giới, như một thành phố sáng rực trên đỉnh núi cho mọi người nhìn thấy trong đêm tối. Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng mọi người trong nhà. Cũng thế, các con phải soi sáng cho mọi người, để họ thấy việc làm tốt đẹp của các con và ca ngợi Cha các con trên trời”.
Các việc làm tốt đẹp của chúng ta tôn vinh Cha chúng ta trên trời. Chúng ta là “muối” và “ánh sáng” của thế gian này. Đời sống của chúng ta phải là những tấm gương sáng cho người khác nhìn thấy - đó là chủ đích của Thượng Đế. Ngài được tôn vinh khi chúng ta vì Ngài mà chiếu sáng!
Chúng ta tôn vinh Thượng Đế khi vì Ngài mà chịu khổ.
IPhi 1Pr 4:12-16 cho thấy chúng ta có thể tôn vinh Thượng Đế như thế nào khi chịu đựng những khó khăn hiện tại:
“Anh em thân yêu, gặp hoạn nạn thử thách, anh em đừng hoang mang, bỡ ngỡ như gặp phải một việc khác thường. Trái lại, hãy vui mừng, vì nhờ thử thách anh em được chia xẻ sự đau khổ với Chúa Cứu Thế, để rồi đến khi Ngài trở lại, anh em sẽ vui mừng tột bực, đồng hưởng vinh quang với Ngài. Khi bị chửi rủa nhục mạ vì Danh Chúa Cứu Thế, anh em được phúc lành bởi Thánh Linh vinh quang của Thượng Đế đang ngự trên anh em,. Đấng chịu khổ như kẻ giết người, trộm cắp, gây rối, hay quấy phá việc người khác. Nhưng nếu chịu khổ vìlàm môn đệ Chúa thì chẳng có gì phải hổ thẹn. Hãy tạ ân Thượng Đế vì mình được mang Danh Chúa”.
Lẽ dĩ nhiên, những người chịu chết vì chính nghĩa của Chúa Cứu Thế, đã tôn vinh Thượng Đế. Lúc Chúa Giê-xu tiên báo cái chết của Phi-e-rơ, Giăng đã viết: “Chúa ngụ ý cho biết ông phải chết cách nào để làm rạng danh Thượng Đế” (GiGa 21:19).
Do đó, cả trong sự sống lẫn sự chết, Thượng Đế đều được tôn vinh. Khi chúng ta vì Ngài chứ không phải vì chính các lỗi lầm sai trái của chúng ta mà chịu khổ - là chúng ta làm rạng danh Thượng Đế. Có thể chúng ta không biết tại sao mình lại phải chịu khổ, nhưng có một lý do để chúng ta luôn luôn giữ cho tấm lòng được vững bền và tâm trí được trong sáng, ấy là Thượng Đế muốn được rạng danh trong tất cả những gì chúng ta suy nghĩ, nói và làm. Khi chúng ta chịu khổ một cách bất công và vì đức tin của mình đặt vào Chúa Cứu Thế Giê-xu, thì Thượng Đế được tôn vinh.
Sử dụng các ân tứ thuộc linh trong chức vụ.
IPhi 1Pr 4:10-11 nhấn mạnh cách sử dụng và “quản lý” các ân tứ thuộc linh, và nhắc nhở chúng ta rằng chính việc ấy cũng quy vinh về cho Thượng Đế:
“Thượng Đế đã ban cho mỗi người chúng ta một khả năng riêng, hãy dùng để giúp đỡ nhau, như người quản nhiệm biết sử dụng ân phúc muôn màu muôn vẻ của Thượng Đế. Nếu anh em truyền bá Phúc Âm, hãy giảng đúng lời Thượng Đế. Nếu anh em phục vụ Hội thánh, hãy sử dụng tất cả năng lực Thượng Đế ban cho mình. Trong bất cứ việc gì, hãy làm sao cho Thượng Đế được tôn vinh qua Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đáng được vinh quang, quyền năng đời đời vô cùng. Thành tâm sở nguyện!”
Dù đó là ân tứ nói năng hay phục vụ, Thượng Đế sẽ được tôn vinh nếu chúng ta sử dụng nó vì lợi ích cho Ngài. Khi nói chúng ta phải chắc chắn là mình đang truyền bá Lời Chúa, chứ không phải chính các ý tưởng hay ý kiến riêng của chúng ta. Thượng Đế được tôn vinh bởi chính Lời Ngài. Khi phục vụ, chúng ta phải làm việc ấy bằng sức lực của Chúa. Khi việc ấy xảy ra thì Thượng Đế được tôn vinh.
Phao-lô viết chức vụ phục vụ lẫn nhau của chúng ta, việc chúng ta làm lẫn cho nhau trong Thân thể Chúa Cứu Thế Giê-xu, có thể tôn vinh Thượng Đế như thế nào.
“Cầu xin Thượng Đế kiên nhẫn và an ủi ban cho anh em tinh thần hợp nhất theo gương Chúa Cứu Thế Giê-xu, để anh em một lòng một miệng ca ngợi Thượng Đế là Cha Đấng Cứu Thế Giê-xu Chúa chúng ta” (RoRm 15:5, 6).
Sự đoàn kết hợp nhất của chúng ta với tư cách tín hữu tôn vinh Chúa khi chúng ta tìm cách phục vụ lẫn nhau, lợi dụng các ân tứ và tài năng của mình để gây dựng người khác, và như thế là tôn vinh Cứu Chúa kỳ diệu của chúng ta vậy.
BẢNG KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
1. Công việc được bạn dành ưu tiên chủ yếu là gì?
2. Tại sao chúng ta phải tôn vinh Thượng Đế?
3. Việc chúng ta được cứu rỗi tôn vinh Thượng Đế như thế nào?
4. Đời sống trong sạch, đạo đức tôn vinh Thượng Đế như thế nào?
5. Cầu nguyện và ca tụng Chúa có phải là một phần trong thời dụng biểu hằng ngày của bạn không? Nếu không bạn có thể làm gì để tăng cường phần dấn thân của bạn vào những việc ấy?
6. Bạn đã từng trải những khó khăn nào trong đó bạn thấy cách thức Thượng Đế được tôn vinh? Hãy giải thích việc đã xảy ra.
7. Các ân tứ thuộc linh tôn vinh Thượng Đế như thế nào?