- TRÁCH MÌNH (Trầm Vân)
- CHO NGƯỜI TÌNH XƯA (Thy Lệ Trang)
- HỎI MƯA (Châu Thạch)
- NHỚ MƯA (Thy Lệ Trang)
- MUÔN TRÙNG XA THẲM (Đỗ Công Luận)
- DẨU CÁCH XA (Thy Lệ Trang)
Trách Mình
Trách mình nào có trách ai
Lệch bàn tay lỡ viết sai mấy dòng
Cho tình nghĩa lệch thương mong
Giận hờn cuộn mớ bòng bong rối nùi
Cánh diều thả gió rong chơi
Trách mình chỉ thấy bầu trời hoàng hôn
Tháng năm cúi mặt dỗi hờn
Heo may hắt lạnh nỗi buồn vào đông
Sân si còn nặng trong lòng
Bước chân khập khiễng long đong gót trần
Dòng sông sương khói phù vân
Trách mình nấn níu nửa vầng trăng tan
Tình xa để lửa nguội than
Mặc cho gió cuốn lỡ làng trôi đi
Trách mình tự thắt vòng mê
Trái tim vọng động câu thề trầu cau
Thời gian vội bước qua cầu
Ngoảnh trông nhìn lại bạc đầu nào hay
Để mưa bão đọng chân ngày
Lâu rồi sẽ hóa vũng lầy ngập thân
Trầm Vân
CHO NGƯỜI TÌNH XƯA
Họa bài thơ TRÁCH MÌNH của anh TRẦM VÂN
Bản đàn ai -bản đàn ai
Vì sao lỗi nhịp, cung sai đôi dòng ?
Biết người vẫn nhớ - vẫn mong..
"Giận hờn cuốn mớ bòng bong rối nùi "{ TV}
Em theo chồng bỏ cuộc chơi
Là bao năm lạc giữa trời hoàng hôn
Khép trong tim nỗi tủi hờn
Dấu trong ánh mắt chuổi buồn đêm đông
Nhiều khi lòng tự trách lòng
Sao không xóa sạch,còn đong bụi trần
Đong đầy một kiếp phù vân
Như con Hồ Điệp ngậm vầng mây tan
Mộng xưa giờ đã phai tàn
Tình xưa một thủa ...lở làng...quên đi...
Tiếc chi ngày tháng đam mê
Trách chi trầu vội quên thề cùng cau
Em xa cách mấy nhịp cầu
Và người ...ở bến Giang đầu có hay...
Em mong ngày lại qua ngày...
Đừng cho cay đắng ...ngập lầy xác thân
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
HỎI MƯA
Mưa qua phiến đá cổ thành
Hoen như màng lệ rêu xanh tháng ngày
Mưa trên thân xác ăn mày
Uớt như một kiếp đọa đày trần gian
Mưa trên bạo chúa cung vàng
Chảy như từng vệt máu oan hằn thù
Mưa trên đôi mắt tật mù
Giọt nghe lành lạnh âm u sắc màu
Mưa trên tượng đấng nhiệm mầu
Đá trơ hứng chịu giọt sầu tháng năm
Mưa trên nghĩa địa ai nằm
Lửa hồn đêm tối về thăm cõi trần
Mưa ra từ đám phù vân
Mưa ơi, sao để muôn phần đổi thay?
Mưa rơi trên cõi đời nầy
Mầm non lú mọc, chồi cây nhú màu
Sao còn bao chuyện thương đau?
Hỏi mưa, mưa cứ rầu rầu, mưa! Mưa!
Châu Thạch
NHỚ MƯA
Họa bài thơ HỎI MƯA của anh CHÂU THẠCH
Mưa xưa xóm nhỏ Tân Thành
Rong chơi một thủa xuân xanh ...những ngày...
Hồn nhiên gọi bạn tao ,mày
Tắm mưa ,đùa giởn ...chia đầy không gian...
Mưa trên những nụ hoa vàng
Ngây thơ áo lụa còn mang đặc thù
Mưa qua núi Bửu mịt mù...
Lá rơi lặng lẻ...chiều thu úa màu...
Trên bàn tay Phật nhiệm mầu
Mưa như trút bỏ tủi sầu bao năm
Mưa rơi trên tượng Phật nằm...
Đài sen ngàn đóa hoa đăng tuyệt trần
Cuộc đời như bóng phù vân
Mưa nơi xứ lạ muôn phần đổi thay
Làm sao đong nổi nhớ này ?
Mưa như lệ nhỏ hàng cây xanh màu
Mưa gieo từng hạt thương đau
Nhìn mưa tự nhủ ..." ta rầu hơn mưa !!!"
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
MUÔN TRÙNG XA THẲM
Người đi bỏ phố xưa xa vắng.
Còn chút tình tôi trong mắt ai.
Phố buồn nên phố đành câm lặng.
Hiu hắt đèn khuya bóng đỗ dài.
Dòng sông thơ ấu nước chia đôi.
Bên đục, bên trong, bến lở bồi.
Bến nhớ thương ai mà bến đợi?
Sông buồn, nước cũng lững lờ trôi.
Trăng vẫn cao cao trên ngọn cây.
Trăng đợi ai, héo úa trăng gầy?
Ta níu thời gian dùm trăng nhé !
Để em về cho kịp tối nay.
Ta gọi tên em trên biển vắng.
Chỉ nghe tiếng sóng vọng vô thường.
Mới hay, bờ bến mờ xa thẳm.
Còn đó sông buồn nổi nhớ thương.
Đất muốn níu chân em ở lại.
Biển cuốn em vời vợi muôn trùng.
Có lẽ ngàn đời xa cách mãi?
Trong nổi đau thương nhớ tận cùng.
Thôi cố tìm nhau trong giấc ngủ.
Đêm đêm về mộng mị chiêm bao.
Bao giờ biển nối liền bên đất.
Qua cầu ô thước gắng tìm nhau.
Biên Hòa, ngày 17/5/2012
Đỗ Công Luận
DẨU CÁCH XA
Họa bài thơ MUÔN TRÙNG XA THẲM của anh ĐỔ CÔNG LUẬN
Một mình lặng lẻ trên đường vắng
Cứ ngỡ đi về chung với ai
Trong khoảng không gian đầy tỉnh lặng
Nhè nhẹ em nghe tiếng thở dài
Anh ạ - ngày xưa ta có đôi
Tình như hoa mới được vun bồi
Nắng lụa vàng ươm nơi bến đợi...
Trên trời mây trắng lững lờ trôi...
Đêm cuối , giã từ dưới hàng cây
Trăng nghiêng soi rõ dáng em gầy
Ừ nhỉ -cầm tay nhau đi nhé...
Khi về...ai sẽ khóc đêm nay ?
Từ đó bên em toàn trống vắng
Tình đến rồi đi chuyện rất thường
Nhưng trong ký ức mờ xa thẳm
Gói ghém hồn em bao luyến thương
Làm sao níu được ngày xưa lại ?
Bây giờ đã cách biệt muôn trùng
Giòng đời vẫn hửng hờ trôi mãi ...
Có tiếc vầng trăng buổi cuối cùng?
Dẩu cố tìm quên trong giấc ngủ
Vẫn nhớ ngút ngàn...thương biết bao...
Dẩu cách xa nửa vòng trái đất...
Vẫn ngậm niềm đau ...chung với nhau...
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS