CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA - HỌA THƠ THYLETRANG
Bài xướng
ẢO VỌNG
Hồn thơ thuở đó lạc về đâu?
Để áng mây đen phủ nguyệt lầu
Bút mực im lìm- trang giấy lạnh
Thi phòng quạnh qũe- dĩa dầu hao
Trăng xanh bàng bạc triền sông rộng
Sương trắng mịt mờ đỉnh núi cao
Em vẫn tìm hoài trong ảo vọng
Hồn thơ thuở đó lạc về đâu ?
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
Các bài họa
EM Ở ĐÂU ?
Em đã xa rồi, biết ở đâu ?
Trăng soi quạnh quẽ mái hiên lầu
Bình hoa bàn phấn giờ khô héo
Lọ mực thư phòng nay cạn hao
Chìm đắm cơn mơ, sầu trĩu nặng
Bàng hoàng giấc mộng, muộn dâng cao
Tháng ngày lặng lẽ trong nhung nhớ
Em đã xa rồi, biết ở đâu ?
Sông Thu
KHÔNG BIẾT
Không biết bây giờ em ở đâu?
Mình anh cô lẻ một gian lầu
Ngày qua đợi mãi – vầng đông hạ
Tháng lại chờ hoài – ánh nguyệt hao
Nát ruột quốc kêu – miền đất rộng
Tan lòng vạc gọi – khoảng trời cao
Tóc thơm hương bưởi còn in gối
Không biết bây giờ em ở đâu?
ĐỘC HÀNH
ANH BIẾT ĐÂU
Em đã đi rồi anh biết đâu
Tháng năm mòn mỏi ngóng trăng lầu
Tập thư ngày nọ hương còn thoảng
Xấp ảnh bây giờ sắc chẳng hao
Ứa lệ xem thơ - khơi lệ đẫm
Dâng sầu chuốc rượu - gợi sầu cao
Trách ai nông nổi theo người mới
Em đã đi rồi anh biết đâu . . .
Võ Làng Trâm
ĐÀNH QUÊN
Hồn thơ thuở ấy chẳng còn đâu
Đắm nguyệt say hoa nán lại lầu
Mực cạn bút khô, tâm giá lạnh
Tình vơi nghĩa đoạn, vóc hư hao
Người yêu mờ mịt nơi đồi thấp
Hồn mộng dật dờ chốn phố cao
Thôi thê em đành quên lãng nhé !
Hồn thơ lạc lõng chẳng còn đâu !
Văn Thanh
VẮNG BẠN THƠ
Ngó mãi trông hoài chẳng thấy đâu
Phòng thư bỏ đó vắng tây lầu.
Bầu trời lạnh lẽo sao thưa vắng
Vũ trụ âm u nguyệt khuyết hao.
Lãng đãng sương mờ nơi biển rộng
Bồng bềnh khói nhạt phía non cao.
Tâm giao thủa trước giờ xa cách
Bạn cũ đi rồi biết ở đâu?
LTH
NGƯỜI ƠI !
Mòn mỏi trông người biết chốn đâu?
Hằng đêm nhỏ lệ ngóng bên lầu
Quay lưng tiếc nuối - thời gian phí
Đối mặt ngậm ngùi - sức khỏe hao
Anh mãi ước mơ trời biển rộng
Em hoài tơ tưởng núi non cao
Tháng năm cách biệt xa vời vợi
Mòn mỏi trông người biết chốn đâu?
Như Thu
TƯƠNG TƯ
Anh đây, em đó có xa đâu!
Chẳng khác vì sao cạnh mái lầu
Đêm lại âm thầm thương quạnh qũe
Ngày qua lặng lẽ nhớ gầy hao
Người như bóng nguyệt khung trời rộng
Ta tựa vòm mây giữa đỉnh cao
Mòn mỏi tương tư nào nói được
Anh đây ,em đó có xa đâu!
Mạnh Trương
WASHINGTON DC
BIẾT KIẾM ĐÂU
Em đã đi rồi biết kiếm đâu
Cô đơn chiếc bóng ngủ hiên lầu
Ngày đêm ngóng đợi thân tiều tụy
Năm tháng chờ mong trí tổn hao
Mới biết tình yêu như biển rộng
Giờ hay duyên nợ tựa non cao
Căn phòng bỏ trống không chăn gối
Em đã đi rồi biết kiếm đâu
Hoàng Từ
CÓ ĐẶNG ĐÂU
Nhung nhớ nhau nhiều- có đặng đâu!
Gương Nga chếch bóng rọi hiên lầu
Trời Tây vạn dặm tâm mòn mỏi
Đất Mẹ ngàn trùng trí tổn hao
Ý hiệp nào chê nơi cõi thấp
Tâm đầu chẳng tưởng chốn nhà cao
Vầng Dương xế bóng Tùng se lá
Nhung nhớ nhau nhiều - có đặng đâu!
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
NGHĨA TÌNH
(Thuận,nghịch độc,Thủ vĩ ngâm)
Đọc xuôi
Chung thủy nghĩa tình kết đặng đâu !
Tỏ trăng soi bóng xế hiên lầu
Nung nao đó Chấn thương tâm mỏi
Thức thổn đây Đoài tiếc lực hao
Nhung nhớ giữ hoài lòng bạch thấp
Vấn vương còn mãi dạ thanh cao
Tùng thân dãi nắng mưa năm tháng
Chung thủy nghĩa tình kết đặng đâu!
Đọc ngược
Đâu đặng kết tình nghĩa thủy chung
Tháng năm mưa nắng dãi thân Tùng
Cao thanh dạ mãi còn vương vấn
Thấp bạch lòng hoài giữ nhớ nhung
Hao lực thôn Đoài đây thổn thức
Mỏi tâm tiếc Chấn đó nao nung
Lầu hiên xế bóngsoi trăng tỏ
Đâu đặng kết tình nghĩa thủy chung
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA ĐẦU NĂM
BÀI XƯỚNG
LUYẾN TIẾC
Em đón Xuân về với gió Đông
Mênh mông tuyết phủ , xót xa lòng
Ngoài sân ảm đạm - đầy mây xám
Trong bếp buồn hiu - chút lửa hồng
Nhớ mẹ, mưa chiều luôn ngóng đợi
Thương người , nắng sớm mãi chờ mong
Đầu năm, uống rượu mừng- nghe đắng...
Trên mắt còn vương giọt lệ nồng
Trên mắt còn vương giọt lệ nồng
Muôn trùng, nhớ mãi một dòng sông
Đồng Giang...nắng Tết trêu môi thắm
Bửu Tự ...mưa Xuân ghẹo tóc bồng
Lân múa tưng bừng qua phố rộng
Long chào rộn rã giữa đường đông
Phong lưu,rực rỡ ba ngày lễ
Nguyên Đán nơi này...có cũng không!!!
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
BÀI HỌA
NHỚ THƯƠNG
Xứ người Tết đến tiết trời đông
Vọng nhớ quê hương lại chạnh lòng
Những tưởng qua rồi thời dĩ vãng
Nào hay giữ mãi buổi tình hồng
Lẳng hoa bày đó trông càng nhớ
Hình mẹ trên kia ngắm lại mong
Xuân đến gợi buồn thương phận lẻ
Mềm môi uống mãi rượu cay nồng
Mềm môi uống mãi rượu cay nồng
Trôi dạt bên đời chẳng bến sông
Chu sét* tuyết dày vương tóc rối
Biên Hòa gió nhẹ quyện mây bồng
Múa lân chẳng thấy nơi băng giá
Hát bộ có đâu giữa phố đông
Năm tháng vui buồn theo khí hậu
Mấy ai hiểu thấu cảnh mình không ?
*Massachusets
VÕ LÀNG TRÂM
GIỮ VẸN TÌNH NỒNG
Anh một mình đi giữa phố đông
Bóng em riêng giữ ở trong lòng
Nơi đây tia nắng xanh chồi biếc
Chốn ấy sương mai thắm nụ hồng
Ngày trước cận kề luôn nguyện ước
Bây giờ xa cách mãi trông mong
Gởi thương đón nhớ qua làn gió
Muôn kiếp tình ta vẫn mặn nồng
Muôn kiếp tình ta vẫn mặn nồng
Dù qua trăm núi vượt ngàn sông
Cành khô khao khát làn mưa nhẹ
Mầm ẩn nâng niu giọt nắng bồng
Trãi nỗi yêu thương trời biển vắng
Che niềm ân ái phố phường đông
Trọn đời giữ vẹn lòng chung thủy
Cách trở muôn trùng kể cũng không
SÔNG THU
CUỘC TÌNH NỒNG
Thu đi tất sẽ đến mùa đông
Nhớ lúc hai ta ấm lửa lòng
Ngày đợi bồn chồn lòng lửa đỏ
Đêm trông thổn thức dạ than hồng
Xuân về mát mẻ lòng sung sướng
Tết đến vui tươi sống thỏa mong
Chúc tụng nâng ly cùng cạn chén
Say sưa hưởng trọn cuộc tình nồng
Say sưa hưởng trọn cuộc tình nồng
Hạnh phúc dâng tràn như nước sông
Đất Mỹ giờ đây luôn bận rộn
Biên Hòa thuở ấy chỉ phiêu bồng
Sài Gòn đón Tết thôn phường đủ
Xứ ngoại chào Xuân phố xá đông
Xa cách quê hương ai cũng nhớ
Linh hồn tiên tổ hiểu cho không?
HOÀNG TỪ
NỖI NIỀM VIỄN XỨ
Tết Việt quê người - gặp gió đông
Nỗi niềm viễn xứ chạnh xao lòng
Vọng về cố quốc niềm xuân ấm
Tưởng đến quê nhà rực ánh hồng
Thương bạn Giao Thừa lòng thổn thức
Xót người Nguyên Đán dạ hoài mong
Bồi hồi lãng tử đêm trừ tịch
Nhắp chén xuân bôi- thiếp giấc nồng
Nhắp chén xuân bôi - thiếp giấc nồng
Mơ về bến nước với bờ sông
Họ hàng náo nức, bà tay dắt
Nội ngoại nâng niu-mẹ ẩm bồng
Ríu rít nâng ly lời chúc tụng
Dập dìu sánh bước dạo tây đông
Xa rồi nào thấy, vui năm cũ
Nay Tết quê người có -tợ không
NGỌC ẨN NHI HUYỀN
KHÔNG ĐỀ
Đã gặp tình em giữa chợ đông
Duyên tơ gắn kết mắt như lòng
Nhẹ nhàng lời nói xinh môi thắm
Mủm mỉm làn da trắng, má hồng
Hạnh phúc đâu còn mòn mỏi đợi
Hân hoan chẳng phải thẩn thờ mong
Yêu nhau và sống chan hòa điệu
Để máu qua tim mãi ấm nồng
Để máu qua tim mãi ấm nồng
Dù đời trôi nổi cuộn cuồn sông
Đừng lo bão tố mưa ào ạt
Chẳng sợ phong ba sóng bập bồng
Chi sá lũ ong ve lãng nhách
Cóc cần bầy bướm vãn bao đông
Hai ta vun xới vườn ân ái
Hiện tại tuyệt vời,qúa khứ không
VÕ SĨ QÚY
CHUYỆN TÌNH GIÀ
Phòng không gối lẻ- giữa đêm đông
Phu lão- tình phai- thiếp lạnh lòng
Năm tháng thờ ơ - môi xám nhạt
Ngày đêm hờ hững- má phai hồng
Đầu xuân sắc thắm- ân còn muốn
Cuối hạ hương tàn- ái hết mong
Bảy chục thương thời- mười sáu nguyệt
Trăng khuya luyến tiếc- thủa thanh nồng
Trăng khuya luyến tiếc- thủa xuân nồng
Hai đứa du thuyền ngắm cảnh sông
Xem cá tung tăng- đùa sóng biếc
Nhìn chim bay lượn- giỡn mây bồng
Thảm nhung chân gác- trong chiều hạ
Gối ấm đầu kê- bán dạ đông
Tết đến,Xuân về - buồn xé ruột
Tình gìa nằm cạnh- cũng như không
ĐỘC HÀNH
TIẾC NHỚ
Xuân về- xứ lạ vẫn còn đông
Nhìn tuyết rơi rơi...bổng chạnh lòng
Nhớ mãi năm xưa- câu đối đỏ
Chẳng quên ngày cũ- bếp than hồng
Về thăm đất mẹ- lòng mong đợi
Trở lại quê cha- dạ ước mong
Thầm đếm bao mùa xuân đất khách
Rượu vui chát đắng lẫn cay nồng
Rượu vui chát đắng lẫn cay nồng
Cách biệt lâu rồi ...một bến sông
Gia Hội xinh xinh tà áo trắng
Kim long phơi phới áng mây bồng
Câu hò mái đẩy thương ngày hạ
Điệu hát Nam ai tiếc tháng đông
Trẩy hội Hương Giang tình gợn sóng
Hỏi người còn nhớ đến hay không ?
MOTTHOI
THƠ XƯỚNG HỌA TÌNH RIÊNG
THY LỆ TRANG- THANH TRƯƠNG- HOÀNG TỪ- LƯƠNG THẾ HÙNG- ĐỘC HÀNH- SÔNG THU- NHƯ THU- TRẦN VĂN HẠNG- VÕ LÀNG TRÂM- VÕ SĨ QÚY .
BÀI XƯỚNG
TÌNH RIÊNG
Mình em góp nhặt mảnh tình riêng
Ngày tháng chưa vơi những muộn phiền
Sáu khắc mơ màng...sầu chất ngất...
Năm canh tỉnh giấc... lụy triền miên
Thề xưa trọn kiếp...toàn gian dối
Nguyện cũ ngàn đời ...chỉ đảo điên
Đã biết lòng người là thế đó
Sao còn ray rứt mãi chưa yên!
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
BÀI HỌA
TÌNH RIÊNG
Một đời ôm ấp nỗi buồn riêng
Khoắc khoải ngày qua dạ luống phiền
Ký ức xưa kia còn thổn thức
Niềm đau thuở ấy mãi liên miên
Tưởng đâu chung thủy người yêu dấu
Khổ nổi tình si kẻ dại điên
Số phận an bày đành lận đận
Từ nay quên hết đặng bình yên
THANH TRƯƠNG
ƯU PHIỀN
Cuộc sống tình duyên lắm chuyện riêng
Niềm vui lẫn lộn những ưu phiền
Ngày đêm thổn thức mơ màng suốt
Sáng tối trở trăn ước mộng miên*
Lắm lúc quên đi- lòng thoải mái
Nhiều khi nhớ lại -dạ như điên
Thôi đành chấp nhận đời là thế
Số phận an bày để được yên
HOÀNG TỪ
*ước mong,mộng mị triền miên
HÃY QUÊN ĐI
"Góp nhặt" làm chi để giữ riêng
"Chưa vơi" chuyện cũ chỉ mua phiền
"Mơ màng "tiếc nuối thêm sầu thảm
"Tỉnh giấc" thương gì để lụy miên?
"Trọn kiếp" ghi sâu còn mắc dại
"Ngàn đời"nhớ mãi có mà điên
"Lòng người" bội bạc thường như vậy
"Ray rứt" đeo hoài , chẳng tịnh yên
LƯƠNG THẾ HÙNG
AN ỦI
Khuyên ai vướng phải mối sầu riêng
Chớ có suy tư-não dạ phiền
Trúc úa tìm mai-thay thế tiếp
Lan phai kiếm cúc-đổi liên miên
Thương hoài tình cũ-là thương dại
Nhớ mãi nghĩa xưa -ấy nhớ điên
Bão tố qua rồi trời lại sáng
Cuộc đời lập lại-sống bình yên
ĐỘC HÀNH
CÕI MUỘN PHIỀN
Sầu muộn đong đầy một cõi riêng
Người đi để lại nỗi ưu phiền
Sớm mai,chim hót- mơ câu nói
Đêm tối, trăng soi- nhớ giấc miên
Nát bút đề thơ, lời gượng gạo
Mềm môi nốc rượu ,trí cuồng điên
Nhủ lòng bỏ hết đừng suy nghĩ
Mà vẫn loay hoay dạ chẳng yên
SÔNG THU
NỖI LÒNG
Canh cánh bên lòng nỗi nhớ riêng
Nhân sinh thế tục lắm ưu phiền
Duyên xưa nhắc mãi -buồn dai dẳng
Nợ cũ khơi hoài- khổ lụy miên
Thuở ấy than thân không tỉnh táo
Giờ đây trách phận ́quá rồ điên
Em ơi! Quẳng gánh lo vui sống
Thanh thản tâm hồn thế mới yên
NHƯ THU
NIỀM RIÊNG
Trăng khuya lẻ bóng gợi niềm riêng
Lắng đọng tâm can với nỗi phiền
Sầu buổi chia uyên còn mãi mãi
Hận ngày rẽ thúy vẫn liên miên
Buồn cho thế sự nhiều gian trá
Thương bởi tình đời lắm loạn điên
Cố sống hồn nhiên quên chuyện cũ
Sao lòng khoắc khoải ,chẳng bình yên
TRẦN VĂN HẠNG
GÁC SỰ ĐỜI
Gác thượng thiền tâm một cõi riêng
Chẳng màng thế sự lắm ưu phiền
Chiều về xếp tính đừng suy tưởng
Tối đến buông toan hết mộng miên
Chụp giật cho nhiều gây nghiệp chướng
Bon chen càng lắm chuốc khùng điên
Mặc ai chìm đắm vòng danh lợi
Bỏ quách đua đòi sẽ tịnh yên
VÕ LÀNG TRÂM
RIÊNG CHUNG
Có cái chung rồi hé nét duyên
Đời vui nhộn đó đến buồn phiền
Chưa đầy khao khát ôm triền mộng
Chả đủ mong cầu trải lạc miên
Nào muốn từ thân tình xáo xát
Không mong tự thể ý cuồng điên
Kéo rèm thôi thế nhân thành bướm
Trang tử cùng ta lặng cõi yên
VÕ SĨ QÚY