- Tứ Ba Yêu Dấu
- Năm Tháng Ngày Xưa
- Thảo Nguyên Xanh
- Cội Nguồn
- Cánh Chim Tìm Đàn
TỨ BA YÊU DẤU
Vào giữa tháng 7-2011,tôi nhận được email của Lợi- Bùi thị Lợi , cô bạn làm trưởng lớp từ thất 3- tứ 3 ngày nào .Hơn 40 năm kể từ Lợi chuyển lên Bảo Lộc học trường Nông Lâm Súc , tôi không nhận được tin bạn.Năm 2007, tôi về thăm VN gặp lại bạn bè và hỏi thăm về Lợi.Không một ai biết tin về Lợi cả.Bạn bè ai cũng nghĩ Lợi đang ở nước ngoài.Khi nhận thư Lợi ,tôi mừng suýt khóc .Nhất là khi nhìn lại những tấm ảnh ngày xưa- hình tôi tặng cho Lợi và hình lớp Tứ 3 chụp
chung với thày Thạc dưới cột cờ.Thuở đó chúng tôi khoảng 15,16 tuổi -tuổi hồn nhiên, vô tư chỉ biết học và nô đùa.
Mân mê tấm hình trên tay, tôi thầm cảm ơn và phục Lợi vô cùng.Hơn bốn mươi năm đã qua, bao thay đổi trong cuộc đời Lợi vẫn còn giữ được những lưu niệm ngày xưa.Từng khuôn mặt bạn bè thân quen gợi tôi nhớ lại một thời xôn xao của lớp Tứ 3 yêu dấu.Hàng đầu tiên từ trái sang phải:
-NGUYỄN THỊ NGỌC LAN: Bạn thân của Lợi .Có nụ cười tươi trong ảnh cũng như ngoài đời.Tuy không năng động cởi mở như Lợi nhưng đối với bạn cũng chân tình.Hiện đang định cư tại Úc.
-THÀY THẠC: Tự dưng tôi quên họ của thày Thạc dù tôi là con nhỏ có tiếng nhớ dai.Thày Thạc vừa là giáo sư Pháp văn vừa là giáo sư hướng dẩn lớp tứ 3.
-BÙI THỊ LỢI: Trưởng lớp năm xưa.Hiện là cánh chim đầu đàn đang tập hợp lại những cánh chim lạc bầy tìm về tổ cũ.Tuy nhỏ nhắn nhưng rất cương nghị và phóng khoáng . Nhờ những đức tánh trên nên Lợi đã vượt qua giai đoạn khó khăn,bi đát trong cuộc đời: chồng bỏ đi nước ngoài và cô con gái thân yêu mất đi giữa tuổi thanh xuân.
-LÊ KIM LOAN: Cô bạn có đôi mắt mí lót to và khuôn mặt phảng phất buồn. Tôi nhớ Loan có chị tên Lê Kim Đính cũng học sinh trường Ngô Quyền
-NGUYỄN THỊ CÚC: Chính tôi ,con vịt đẹt ốm nhách ,làm trưởng ban báo chí của lớp
-NGUYỄN THU XUÂN : Cô bạn thân của tôi, cùng trong nhóm Ngũ qũy nhưng thật sự hiền hơn cả ma soeur . Ca sĩ của lớp tôi.Có khuôn mặt dễ thương và làn da thật đẹp. Hiện đang định cư ở Mỹ.
-TRỊNH THỊ TUYẾT SƯƠNG: Sương có nét đặc biệt mà tôi không thể nào quên: khuôn mặt lấm tấm tàn nhan và mái tóc dầy quăn tự nhiên rất đẹp.
-DƯƠNG NGỌC THẢO: Phải nói là Thảo qúa hiền, lúc nào cũng cười xuề xòa ..Giống như Lợi, Thảo vẫn còn giữ lưu bút ngày xưa. Nhờ vậy mà tôi và Thu Xuân có được tấm ảnh chụp chung dưới cột cờ.
-PHẠM THỊ QÚY: Hàng thứ nhì, đứng phía sau Ngọc Lan.Mới đầu tôi không nhận ra Qúy.Hình như có điều gì thiếu sót trên khuôn mặt thân quen này." Qúy cận" ,Lợi nhắc nhở .À thì ra thiếu cặp mắt kiếng. Qúy trong nhóm Lợi .Vui vẻ, hay cười.Tôi nhớ Qúy có đôi bàn tay búp măng thật đẹp. Mỗi lần nghe tôi khen, Qúy thường phân trần về đôi chân của mình " mình hạc mà chân voi"
-HỒ THỊ BẠCH TUYẾT: Hiền lành, học giỏi .Những lần nghe nhỏ Ba, nhỏ Lưu pha trò-Tuyết chỉ chỉ khúc khích cười .Năm 2007, khi về thăm quê nhà - tôi và nhỏ Hồng có dịp ăn sáng với vợ chồng Tuyết, anh Mây Trắng và Tống Kim Mỹ.
-NGÔ KIM NGỌC: Cô ca sĩ của lớp với tướng cao ráo và tiếng cười ròn tan .Ngọc có giọng hát trong veo-ca nhạc đã hay mà ca vọng cổ cũng rất mùi. Trước đây Ngọc định cư ở Pháp , bây giờ phu quân đã qua đời nên Ngọc về quê hương tìm lại cội nguồn . Vẫn còn tâm hồn văn nghệ như thuở nào .
-HÀ NGỌC LỆ: Học sinh ưu tú, không những của lớp tôi mà còn của toàn trường .Thông thường , tôi thấy con gái chỉ cần có một trong hai điều kiện" học giỏi hoặc nhà giàu "-thì các nàng đã vênh mặt tự kiêu rồi.Nhưng đặc biệt ở lớp tôi có nhiều bạn vừa là con nhà giàu,vừa học giỏi lại rất giản dị,dễ thương.Lệ là một trong những người đó.Sau khi thi đậu phần hai, Lệ du học Thụy Sĩ và định cư cho đến bây giờ.
-HÀ THỊ HIẾU: Có giọng nói êm ái như ru lòng người. Hát hay nhưng không thích xuất hiện trước đám đông.Hồng thường bảo tôi Hiếu rất được chồng cưng,Có gì lạ đâu ...vì Hiếu có giọng nói êm ái mà...đúng không?
Lớp Tứ 3 có khoảng 50 người nhưng trong tấm ảnh này chưa được phân nửa .Tôi nhớ thày Thạc đã thông báo cả lớp đến trường vào ngày thứ bảy để chụp hình lưu niệm. Vì là ngày nghỉ nên có một số bạn bận việc nhà và một số lười nên vắng mặt.Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nào quên những khuôn mặt thân quen đó.
-CHÂU THỊ HUỆ: Trong nhóm của Lợi. Huệ có nhiều ưu điểm : dáng cao, tóc dài, xinh gái, học giỏi. Miệng lúc nào cũng nở nụ cười. Vài năm sau này , với mái tóc bạc phơ Huệ giống như một bà tiên trong chuyện cổ tích.Thật đúng như Lợi đã tả " rất đẹp lão".
-NGUYỄN THỊ BA: Từ trường Phước Thành chuyển về -trưởng nhóm Ngũ qũy .Xinh đẹp, ngỗ ngáo, hay chọc phá thày cô và bạn bè. Bây giờ vẫn yêu đời, vẫn diện và vẫn mê nhảy đầm. Hiện đang sống tại Mỹ.
-TRẦN THỊ LƯU: Nước da ngâm đen. Theo cô Hà Bích Loan là "đen dòn, duyên dáng". Tánh tình ồn ào ,vui vẻ. Hay buộc miệng chửi thề, nhưng tiếng chửi thề của Lưu nghe không tục mà lại rất thân mật, vui tai.Đặc điểm của Lưu ở nhà hay " chỉ tay năm ngón" với chồng.
-ĐINH HỒNG HẠNH: Nhỏ nhắn,xinh xắn. Có đôi mắt to và tròn trông rất ngây thơ. Em gái của anh Đinh Thiên Phương - một bạn thơ của tôi trong nhóm Mạch Thở .Hiện đang ở Pháp
-BÙI THỊ ĐIỆP:Khuôn mặt Điệp đẹp, dịu dàng như bức ảnh Đức Mẹ.Lưu và Ba hay chọc phá Điệp-tôi nhớ những lời Điệp thỏ thẻ -thật điệu nhưng cũng thật dễ thương của cô gái Bắc: "các bồ có nói gì thì nói tớ thôi nhé , đừng nói tới anh tớ tội nghiệp" Anh tớ tức là phu quân của Điệp : Giáo sư kiêm Nghị Viên Vũ Khánh Thành .Hiện đang sống tại nước Anh.
-NGUYỄN KIM TUYẾT: Nhà ở Cây Chàm ,quán depot Ngọc Mai- hiền lành,nghiêm nghị dáng thích hợp với cô giáo và business .Đã biết lái xe hơi từ thủa còn đi học .Bây giờ có Agency cho mướn xe du lịch tại BH.
-NGUYỄN THỊ CHẲN: Duyên dáng với mái tóc thề- cười tươi , thân thiện với tất cả mọi người. Đặc điểm khi cười ánh mắt cũng cười theo nên hay bị các thày để ý ,theo dõi ...vì nghĩ Chẳn là kẻ chủ mưu nghịch phá trong lớp. Năm học đệ Ngũ Chẳn bị tai nạn phải gián đoạn việc học trong một thời gian dài nhưng sau đó nhờ cố gắng nên theo kịp các bạn.
-LÊ THỊ ĐẸP: Hiền lành,bạn thân của Chẳn .Năm xảy ra tai nạn - Đẹp chở Chẳn bằng xe đạp về nhà ,khi xuống dốc Ngô Quyền thì bị tai nạn.
-ĐỒNG THỊ SÁNG: Cô bạn Bắc Kỳ - lúc nào cũng cười hệch hạc, dễ chịu .Nói chuyện từ từ, đi đứng khoan thai .Chắc nhờ vậy mà Sáng có cuộc sống an lành.Đang ở Mỹ.
-TRẦN THỊ MAI: Với bím tóc thả một bên hay cuộn tóc tròn với cây viết cài ngang,lúc nào Mai cũng mang dáng dịu dàng,nữ tính . Năm đệ nhị cấp Mai thân với Lê Ngọc Yến.Cả hai đều chăm chỉ, hiền lành. Sau năm 75,Mai làm cho báo Đồng Nai ở BH.
-TRẦN THỊ HIỆP:Dáng người tròn trịa.Thường đi học về chung với Cẩm Vân .Chẳn vẫn còn nhớ về Hiệp rõ ràng : khi Chẳn bị tai nạn nằm ở nhà thương ,Hiệp có đến thăm và chuyện trò với bác sĩ người Úc rất dạn dĩ.Hiệp đang ở Úc
-TRỊNH THỊ BẠCH TUYẾT: Ngồi bên dãy bàn củaTrần thị Mai- nước da trắng, ít nói
-PHAN THỊ QÚY LONG: Cô bạn có gương mặt đẹp với vành môi trái tim, hay cười, ngồi bên Nguyễn kim Tiến.
-NGUYỄN KIM TIẾN: Được bọn tôi đặt tên là "dáng buồn Tân Hạnh ".Giỏi toán và cũng thích làm thơ. Kỷ niệm nhớ nhiều nhất là tôi và Lưu,Ba hay kéo nhau lên nhà Tiến chơi. Báo hại Tiến và người chị phải lo cơm nước đầy đủ.
-TRẦN LỆ KHANH: Người Bắc,hiền lành có khuôn mặt tròn và đôi mắt to.
-TRẦN THỊ BẠCH MAI:Vui vẻ,dáng mập mạp.Có xe nước mía bán ngoài chợ BH,trước tiệm vàng Kim Châu.-
-NGUYỄN THỊ NGUYỆT ÁNH:Nhà bán phụ tùng xe đạp, ở cạnh nhả̀ Lợi
-TRẦN KIM THOA:Hay nói,hay cười.Nhà dưới bờ sông gần trường Nguyễn Du.
-PHẠM THỊ MINH: Người Bắc -cao lớn , rất thẳng tính.Cởi mở với tất cả mọi người.Trong khi trò chuyện thường có chữ đ. bố kèm theo.- cũng giống như Lưu ,lời nói không cảm thấy thô tục chỉ̉ làm cho bạn bè vui và gần gủi hơn.
-MÃ THỊ NGỌC LAN: Em chị Mã Ngọc Huệ.Có nước da trắng hồng,hay mắc cở.Khi mắc cở da mặt càng đỏ hơn.Hiện đang ở Mỹ.
-VÕ THỊ CÔNG: Ở cùng xóm với Lan .Thường đi chung đôi với nhau.Hiện đang ở Mỹ.
-PHAN THỊ CHU: Hiền lành.Khi nghe các bạn bông đùa chỉ mĩm cười nhẹ nhàng
-ĐẶNG THANH NHÀN: Khó mà quên được Nhàn vì Nhàn có chiếc cằm trái táo rất đặc biệt.Lúc nào cũng cười vui.
-NGUYỄN THỊ BẠCH TUYẾT:Tôi nhớ Tuyết học ở BH nhưng gia đình lại ở Long Khánh.Tuyết hiền lành,dễ gây thiện cảm với mọi người.
-NGÔ THỊ NGỌC HƯƠNG: Cô bạn ở Hiệp Hòa , có khuôn mặt tròn ,phúc hậu.Xa cách một thời gian thật dài, khi gặp lại tôi Hương vẫn nhớ " Mình nhớ bồ làm thơ bút hiệu Thy lệ Trang,phải không?"
-NGUYỄN HỮU HẠNH: Nước da đen ,khuôn mặt tròn. Nhà ở Tân Vạn.
-NGUYỄN THỊ BÍCH LIÊN : Đôi mắt to, khuôn mặt gầy có nét buồn .Nhà ở Chợ Đồn
-VĂN THI NGÀ: Hay cười ,có duyên ngầm .Nhà trong khu cư xá nhà thương Điên.Năm học đệ Thất ,khi có giờ nghỉ chúng tôi thường hay đến chơi.Hiện đang ở Mỹ.
-NGUYỄN THỊ LIÊN: Nhà ở chợ BH .Dáng cao-lanh lợi -vui vẻ.Sau này nghe các bạn cho biết Liên bị bệnh hay quên
-NGUYỄN THI THU NGUYÊN: Người Huế, từ trường khác chuyển tới .Hay hát,bài hát còn để lại ấn tượng cho bạn bè là Màu tím pensee .
-ĐINH NGỌC HOA: Xinh xắn, dễ thương .Ngồi dãy bàn trên cùng với Mai Hữu Huệ,Trần thị Diệu
-MAI HỮU HUỆ: Học chung với tôi thời tiểu học.Nhỏ con,liếng thoắng.Đến ngày đám cưới Diệu tôi mới biết Huệ có
biệt tài nói chuyện tiếu lâm. Một điều tôi hay than phiền Huệ là gửi thơ email cho bạn không bao giờ bỏ dấu.
-TRẦN THỊ DIỆU: Có cái miệng hơi móm rất duyên dáng, nhẹ nhàng với mọi người.Hiện đang du lịch bên Úc
-NGUYỄN THỊ THÚY NGA: Lanh lợi, trắng trẻo .Cũng ngồi dãy bàn trên với nhóm Huệ và Diệu.
-NGUYỄN THỊ CẨM VÂN: Có mái tóc và khuôn mặt giống cô ca sĩ Phương Hoài Tâm
-NGUYỄN THỊ ÚT: Tóc ngắn, nhỏ con .vui vẻ .Nhà Út gần trường học .Thường theo chơi với nhóm Lợi, Lan và Qúy
-TRƯƠNG KIM MAI: Da trắng ,tóc cắt ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bỉnh ,dễ thương. Trông Mai giống con búp bê Nhật.Hiện đang ở Úc.
-NGUYỄN THỊ BĂNG: Người Bắc, rất nhỏ nhắn nhưng đối đáp rất lanh lẹ.Mỗi lần nhỏ Lưu hay Ba chọc ghẹo thường bị Băng phản pháo lại .Làm việc ở nhà thương BH.
-TRẦN LỆ DUNG: Trong nhóm chúng tôi. Rất tinh nghịch.Thích đọc tiểu thuyết trong giờ học. Vì hay nghịch phá nên Dung làm bọn tôi điêu đứng nhiều lần. Giã từ cuộc vui rất sớm, theo chồng khoảng cuối năm đệ tứ.
-DƯƠNG THỊ HÀ: Nhà đối diện với rạp hát Lido. Hà là cuốn tự điển sống về tài tử, ca sĩ,nghệ sĩ. Có lối kể chuyện rất lôi cuốn. Hình như Hà đang ở Mỹ.
-NGÔ KIM HỒNG: Thật hiền -trên khuôn mặt có một bớt son . Nhỏ Ba hay đùa gọi Hồng là " kép hun" vì bị "hun"nhiều nên để lại dấu tích.
Có một vài bạn không có mặt trong tấm hình Tứ 3 và cũng không còn hiện hữu trên cõi đời ,nhưng vẫn còn để lại trong lòng tôi và các bạn bao niềm thương tiếc :
-NGUYỄN THỊ HOA: Chị em bạn dì với Nguyễn thị Liên . Rất hiền ,lập gia đình sớm .Tôi không nhớ bạn mất năm nào,chỉ nhớ mỗi lần đi học về ngang tiệm chụp hình có tấm hình của bạn được chưng bày qủang cáo thật to, thật đẹp.
-NGUYỄN THỊ THANH MINH: Người Bắc.Dáng gầy ,cao .ít nói. Nghe bạn bè báo tin mất năm 1975.
-NGUYỄN THỊ TÂM: Đẹp gái, cởi mở.Trong khi hầu hết bọn tôi còn nhỏ xíu thì Tâm đã có dáng vóc của cô gái dậy
thì.Tâm rất được các anh lớp đệ Nhất ái mộ.Nói chuyện lưu loát và giỏi về gia chánh.Thuở đó có bạn chưa biết nấu ăn
là gì, Tâm đã biết nấu cà ri ,thịt bò bảy món và nhất là biết chiên đậu phộng da cá làm sao cho dòn ,cho ngon .Sau năm 75,Tâm bỏ nghề cô giáo ra kinh doanh.Rất thành công, rất giàu.Tâm mất năm 2011 sau cơn bệnh nặng.Điều này cho chúng tôi biết tiền bạc không mua được sức khỏe và hạnh phúc cho người đời.
Khi Lợi đến California dự Đại hội trường Ngô Quyền năm 2012 ,tôi không thể đến chung vui vì thời gian này mẹ tôi rất yếu.Lợi gọi phôn cho tôi, giọng nói vẫn như ngày nào, Vẫn là Bùi thị Lợi vui tươi, tự tin- một trưởng lớp năng động sẳn sàng bênh vực quyền lợi của lớp và bạn bè chỉ vì bản tánh " chịu chơi" hết mình.Nói chuyện với Lợi để tôi có dịp nhớ lại những năm làm Trưởng ban Báo chí của mình : Bận rộn nhưng ngập tràn niềm vui.Từ những tờ Bích báo đến đặc san của lớp, tôi cùng các bạn viết với tất cả say mê và đã thành công.Nói chuyện với Lợi để nhớ những ngày đi bán báo, cả bọn đến những trường nổi tiếng ở Sài Gòn như Gia Long, Petrus Ký và Chu văn An với sự bỡ ngỡ,ngượng ngùng của các cô học trò tỉnh lẻ. Nói chuyện với Lợi để tôi sống lại những giờ phút sôi nổi của những buổi thuyết trình trong giờ Việt văn về những tác phẩm nổi tiếng: Đoạn Tuyệt của Nhất Linh, Nửa chừng xuân của Khái Hưng và Chim hót trong lồng của Nhật Tiến. Ôi một thời vàng son thật sống động, thật đẹp.
Bây giờ chúng tôi vừa qua ngưỡng cửa sáu mươi-lứa tuổi sống bằng hoài niệm .Tất cả đều hân hoan nối lại vòng tay thương yêu thuở học trò để cùng ôn lại những ngày đằm thắm xa xưa.Tôi vui khi nghe tin Lợi và các bạn ở VN đã gặp gỡ thường xuyên ,chia sẻ những niềm vui cũng như nỗi buồn.Hạnh phúc biết bao khi có giây phút thư thái bên tách cà phê hay chén trà để cùng tán gẫu. Đầm ấm , thân thương biết bao khi đến thăm và giúp đở những bạn bệnh hoạn ,khốn cùng.Trong một khoảng thời gian ngắn , lớp Tứ 3 dường như đã tụ họp gần đầy đủ.Ngoài sự nhiệt tình của Lợi còn có sự giúp đở của bạn bè.Nếu không nhắc đến Hồng và Hữu Hạnh đó là điều thiếu sót lớn.
-NGUYỄN THỊ HỒNG: Cô bạn học lớp Tứ 1-đến năm đệ Tam chia ban đã học chung với lớp chúng tôi.Khi được tin Lợi muốn tìm những cánh chim lạc đàn ,Hồng đã thông tin cho các bạn thân quen như Diệu, Kim Mai...và một số bạn khác........
-PHẠM THỊ HỮU HẠNH: Học lớp Tứ 1.Phải nói Hạnh- biệt hiệu Hát Bình Phương và tôi có duyên văn nghệ với nhau. Hạnh thích đọc thơ tôi nhưng không biết Thy lệ Trang là ai ,ngược lại tôi cũng không biết Hát Bình Phương là cô bạn lớp " láng giềng" thuở nào.Đến năm 2011,khi đi dự Đại hội Ngô thế giới chúng tôi mới biết nhau.Trong tình thân ,Hạnh bỏ thời gian qúy báu để làm cho tôi những PPS nhạc và youtube nhạc thật đẹp. Đặc biệt ,Hạnh đã làm cho tôi " Trang thơ Thy Lệ Trang" rất công phu.Vì thích bài đoản văn NÓI VỚI ANH của Hạnh ,tôi đã chuyển thể thành thơ và nhờ Cao ngọc Dung phổ nhạc - bài hát ̣rất được nhiều người ưa thích.Với bàn tay khéo léo và đầy sáng tạo Hạnh đã đưa những hình ảnh lớp Tứ 3 xưa và nay lên net-những thông tin, bài vở ̣để chúng tôi dễ dàng nhận diện ra nhau.Không chỉ dừng lại ở đó .Hạnh và Lợi đã làm nhịp cầu choTứ 3,Tứ 1,Tứ 2 nối thành một vòng tay lớn yêu thương. Bây giờ Lợi là con chim đầu đàn của ba lớp.Tôi cho đó là một hạnh ngộ tuyệt vời.
Lợi vẫn mong những cánh chim hải ngoại về thăm lại bạn cũ ,trường xưa.Tôi cũng thầm mong như thế.Dù bây giờ đã có nhiều thay đổi .Tôi vẫn yêu Biên Hòa và những ngày tháng xa xưa...
Biên Hòa ngày xưa ôm từng nhịp thở
Con dốc thân thương mỗi sáng đến trường
Nghe vang trong lòng từng cơn sóng vỗ
NGÔ QUYỀN lẫy lừng trận Bạch Đằng Giang
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi .Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm.
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS
NĂM THÁNG NGÀY XƯA
Sau khi dọn nhà nhà về BIÊN HÒA ,việc đầu tiên là ba xin cho tôi đi học. Từ nhà tôi đến trường tiểu học Tân Thành khoảng hai cây số. Ba dẩn tôi đi bộ để tôi có thể nhớ đường về nhà một mình. Thời đó nhàcửa thưa thớt - xa xa mới có một căn nhà.,vẫn còn một ít nhà lợp mái tranh,vách đất. Hai bên đường là những luống mạ trải dài như tấm thảm màu xanh xinh xắn.Không khí thật bình an, trong lành. Ba rất thích phong thổ nơi này và tuyên bố sẽ ở đây cho tới ngày nhấm mắt. Thày Hiệu trưởng Huỳnh văn Rao tiếp ba và tôi tại lớp hai trong giờ dạy học - vì thày vừa là Hiệu trưởng vừa là thày giáo. Ba xin cho tôi vào lớp hai .Vì công việc làm ăn thất bại ba phải bán nhà ở Sài Gòn và đưa gia đình về Vĩnh Long theo lời mời của một người bạn. Nhưng chỉ được vài tháng cho là không thích hợp ba lại đưa cả nhà về Sài Gòn. Sau đó ba nghe lời bác tôi đi về Biên Hòa. Di chuyển nhiều lần như thế nên sự học của tôi bị gián đoạn. Tôi chưa học hết lớpmột. Tuy nhiên nhờ học ở nhà nên tôi biết đọc và làm toán rất giỏi. Ba trình bày với thày Hiệu trưởng và khoe thêm về tôi " con bé còn thuộc làu thơ bà Huyện Thanh Quan nửa đấy" Thày nhìn tôi cười. Thật lạ -lúc này tôi không cảm thấy nhút nhát mà còn dạn dỉ hơn bình thường. Tôi đã đọc một đoạn văn thật rõ ràng và làm vài bài toán theo yêu cầu của thày. "Khá lắm" Thày nhận tôi vào lớp hai. Ba chờ tôi vào chổ ngồi và yên chí tôi không khóc ba mới ra về. Lúc này tôi mới nhận thấy cả lớp đang nhìn tôi. Chắc lúc đó mặt tôi trông rất ngố. Dảy bàn con trai yên lặng - chỉ nghe tiếng xầm xì phía bên con gái, nhất là lúc thày xoay lưng viết bài trên bảng - tiếng xầm xì càng rỏ hơn :"con nhỏ này Bắc Kỳ tụi bay ơi ""Con nhỏ Bắc Kỳ mỏ chu " " con nhỏ tóc quăn dể ghét "...Trước ngày tôi về BH ,người chị con bác tôi - chủ một tiệm uốn tóc ở đường Gia Long Sài Gòn đã uốn cho tôi một kiểu tóc mà chị cho là mốt mới nhất : tóc quăn xuăn tít vào nhau. Tôi thường hay dang nắng nên da tôi đen sậm hơn. Mệ gọi tôi là "Chà Và con ". Ởđây những đứa con gái trạc tuổi tôi chỉ để tóc dài kẹp lại hoặc cắt bum bê. Đến giờ ra chơi, tôi đứng sớ rớ trước cửa lớp -nhìn các bạn vui đùa vứi nhau mà thèm. Một nhỏ học chung dáng to lớn - giống Tây lai - có đôi mắt rất đẹp lân la làm quen với tôi. Tôi chưa kịp trả lời thì có hai đứa khác đã đẩy nó ra và lớn tiếng trêu chọc :"Ê -bộ mày đi Tây Ninh bỏ dấu nặng hả ?". Từ nhỏ tôi chỉ sống quanh quẩn với mẹ và anh chị em trong nhà -chúng tôi rất hòa thuận ,chưa nặng lời với nhau bao giờ nên tôi không hiểu những câu "móc lò" hay " chửi xỏ". Sau này tôi mới hiểu đi Tây Ninh bỏ dấu nặng là Nịnh. Không phải trong lớp ai cũng xấu với tôi chỉ có một số thôi nhưng vì bọn này "dử như chằn" nên các bạn kháckhông dám trái ý. Mỗi lần đi ngang tôi bọn chúng hay làm dấu "lêu lêu " tôi :" Bắc Kỳ con bỏ trong lon kêu bon bon bỏ trong đít kêu chít chít " và "uốn tóc quăn như con chó xù xách bóp đầm không có đồng xu". Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ lặng im. Không có bạn tôi chăm chú vào việc học hơn. Tôi lắng nghe thày giảng bài và thường hay xung phong trả lời. Thày rất vừa lòng. Tuần lễ đầu ba còn đi đón -sau đó ba cảm thấy yên tâm nên để tôi về nhà một mình. Mấy đứa "dử như chằn" cùng đường về với tôi. Tôi không ngờ chúng đã sắp đặt sẳn kế hoạch "đánh tôi cho bỏ ghét'". Còn một đoạn ngắn nửa là tôi về đến nhà, tụi nó khoảng năm đứa giả vờ xô đẩy nhau để đụng vào người tôi. Một đứa tên út Tám chỉ vào tôi nói to :" Ê tụi bây mấy hôm trước tao nghe con nhỏ này nó "buồn cười" ha...ha...đã buồn sao cười được ...tức cười qúa ha...ha...Tự dưng tôi cũng vọt miệng phản pháo lại :"còn mày thì sao -đã "tức" sao còn "cười" được ?". Con nhỏ tên Lắm dường như chỉ huy bọn này đã chỉ định một đứa khác :"Nhào vô đánh nó đi Phượng ,bộ mày ngán nó hả -có gì tụi tao giúp cho". Con nhỏ tên Phượng cao hơn tôi -tóc dài cột đuôi ngựa -chạy lại định ôm vật tôi xuống. Bất ngờ và nhanh trí - tôi nắm đuôi tóc nó siết mạnh. Tuy ốm yếu nhưng tôi nắm bằng hai tay và quay một vòng làm nó siểng niểng. Mấy đứa ở ngoài quăng cặp định nhào vô. Thật may - một chú nông dân dắt bò ngang qua "Ê mấy đứa tụi bay con cái nhà ai tan trường chưa chiụ về nhà mà còn bày đặt đánh lộn - học lớp nào vậy để tao mét lại thày Rao". Nghe chú la lớn tụi con Lắm chạy mất. Tôi được yên thân về nhà. Tôi không kể lại cho ba mẹ hay vì tôi biết ba thương tôi và nóng tánh -ba sẽ mét thày và ba mẹ chúng. Tôi không muốn bị chúng gọi là "con Bắc Kỳ nhỏng nhẻo". Sáng hôm sau ,tôi vào lớp học như thường lệ. Trong đầu tôi dự định tới giờ ra chơi tôi sẽ trình bày tất cả sự việc cho thày biết. Bọn con Lắm và út Tám nhìn tôi bằng đưôi mắt. Bất ngờ thày gọi tôi lên bảng. Chẳng lẻ thày biết mọi chuyên rồi sao? Nhưng mà không -khuôn mặt thày tươi cười, hân hoan lắm. Chuyện gì đây? Tôi lên bục gỗ mà lòng nghe hồi hộp. Thày đưa một tấm giấy màu đỏ cho tôi -tôi liếc nhìn -tờ bảng khen tên tôi được viết thật to và thật đẹp. Nước mắt viền quanh mi tôi. Thày đặt tay lên đầu tôi vổ nhẹ :-"trò rất xứng đáng được bảng khen này". Nói xong thày đưa những bài tập tôi làm dơ cao cho các bạn xem -bài nào cũng điểm cao cả. Lúc này cả lớp nhìn tôi tỏ vẻ thán phục Từ đó có nhiều bạn đến làm thân với tôi -tụi nó không còn sợ áp lực của bọn con Lắm và út Tám nửa. Vài ngày sau -bọn con Lắm và út Tám rủ tôi tham dự những trò chơi chung với chúng. Thời con nít thật hồn nhiên-vô tư. Những trò chơi con gái làm chúng tôi gần gủi nhau hơn. Đánh đủa, nhảy dây, lò cò, chơi u, chơi hấp...trò chơi nào tôi cũng có mặt. Năm lớp hai của tôi từ từ trôi qua ...thật êm đềm...
Lên lớp Ba-thày hiệu trưởng vẫn là thày giáo phụ trách lớp tôi. Cũng từng đó khuôn mặt quen thuộc của lớp Hai. Cũng hai dãy bàn -một bên con trai - một bên con gái. Có điều bọn chúng tôi già dặn hơn. Tôi có thêm cô bạn mới -Trần thị Châu Châu ở trên xóm tôi-mỗi sáng chúng tôi thường gập nhau trên đường đến trường. Châu trạc cở tôi - hình như tròn trịa hơn một chút. Nhỏ có nụ cười tươi và đôi mắt to. Tôi để ý đến Châu vì nhỏ ôm cặp táp giống tôi. Nói là cặp táp chứ thật sự chỉ là cái vỏ bọc ngoài của cái Radio Nhật Bản -tôi thấy xinh xắn nên dùng đựng sách vở. Những ngày vào Đông không khí se lạnh.Trên đường đến trường, tôi thích nghe mùi rơm và lá khô đốt từ vài nhà bên vệ đường. Mùi khói tỏa lên cao nghe thật ấm ấp ,dể chịu. Con đường dài vừa đủ cho bọn tôi nhâm nhi củ khoai hay trái bắp. Ở trường làng con gái học giỏi và mang tên đẹp hơn con trai. Thường là con gái mang tên các loài hoa hay các loại ngọc đá qúy, trái lại tên con trai được đặt theo thứ tự trong gia đình là nhiều : Hai,Tư ,Năm ,Mười...hoặc qúa bình dân như Soài ,Thôi...Tân Thành là vùng phần đông dân cư sống bằng nghề làm ruộng và đập đá ,có một số ít người Hoa mở các cửa hàng buôn bán. Trong lớp tôi có một số bạn vừa đi học vừa phụ gia đình -nhất là con trai ; Phụ đập đá ,chăn bò,cắt cỏ và những việc lặt vặt nơi đồng áng. Vì vậy các bạn ấy không có nhiều thời giờ học bài. Thày Rao rất nghiêm khắc. Nhiều lần không thuộc bài thày sẽ lấy thước khẻ vào tay thật mạnh. Mắt thày "lé" nên thày hay đeo kính đen .Học trò rất sợ thày - vì không biết thày đang để ý đứa nào. Khi vừa ý, thày cười ha hả -rất vui vẻ. Những khi thày cười gần trong cổ họng thì hảy coi chừng -sẽ có một tên học trò nghịch ngợm bị trừng phạt. Tôi chưa bao giờ thấy thày cô nào có nét chữ đẹp như thày Rao. Lối viết vừa đậm vừa lợt, vừa bay bướm như 'rồng bay phượng múa”. Không những thày nắn nót trên những Bảng Khen, Bảng Danh Dự mà ngay viết trên bảng cũng vậy -lúc nào cũng cầu kỳ ,sắc sảo. Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất trong năm học này là những ngày lễ có hát Bội ở chùa Long Ẩn. Trước ngày lễ đã thấy nhộn nhịp, rộn ràng. Loa phóng thanh đã thông báo từ làng trên xóm dưới. Từ lớp học nhìn ra ngoài, tôi có thể nhìn thấy cảnh tấp nập hai bên đường -xe cộ nhiều hơn -người đi qua lại cũng nhiều hơn. Ai ai cũng nôn nao đón chờ ngày vui sắp đến. Chùa Long Ẩn với tôi không xa lạ gì. Tôi thường theo mẹ đến chùa trong những ngày rằm. Trong lúc mẹ và các bác lớn tuổi qùy trên chánh điện, tôi mon men theo các bạn cùng trang lứa xuống nhà bếp. Ở đây có một tấm ván bằng gõ thật to-thường dùng làm bàn ăn khi có lễ lớn. Chung quanh tường có treo những tấm hình Hồi dương chánh qủa. Lối vẽ thật sống động về sự trừng phạt của chín tầng địa ngục làm tôi vừa sợ, vừa thích thú.Tội nói láo sẽ bị cắt lưỡi -tội có chồng còn lấy trai bị cưa hai nấu dầu - tội buôn bán gian lận...tội giết người...tội nào cũng bị hình phạt xứng đáng. Ngoài xem những hình ảnh trên, bọn con nít chúng tôi thích tụ tập ở nhà bếp vì lý do đơn giản: được ăn. Các dì, cô nấu bếp sau khi sắp xếp chè xôi lên bàn Phật, phần còn lại phân phát cho bọn tôi -dù là chè cháy hay xôi cháy lúc nào ăn cũng thơm ngon, đậm đà. Những ngày lễ ở chùa Long Ẩn không phải chỉ dành riêng cho xã Tân Thành mà hầu như cho thành phố Biên Hòa và các vùng lân cận. Hát Bội được hát hai xuất; xuất trưa và xuất tối. Việc này làm ảnh hưởng không ít cho lợ́p học của tôi.một số trốn học-một số đi học trể - một số vào lớp ngủ gà,ngủ gật. Dỉ nhiên thày Hiệu trưởng không vui. Lúc này ba là hương chức ,hương làng gì đó trong xã nên ba thường có mặt ở chùa. Tôi và thằng em út thường theo ba xem hát vào những ngày nghĩ. Những tuồng tích cổ xưa chúng tôi đã nghe ba kể cho mẹ mỗi ngày nên đã thuộc lòng. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên chúng tôi xem các đào ,kép diển trên sân khấu. Tôi đặc biệt thích cô đào chánh-vai nào cô đóng cũng xuất sắc. Khi đóng vai Phàn lê Huê hay Thần Nữ dâng ngũ linh kỳ trông cô thật oai phong -đôi mắt sáng long lanh trông thật có hồn. Nhất là lúc cô đi bằng hai đầu gối mọi người đều vổ tay khen thưởng. Khi đóng vai Hàn tố Mai hay Bàng qúy Phi chao ơi cô đẹp qúa - đẹp từ ánh mắt đến nụ cười. Cô làm nhà vua điêu đứng và làm tôi cũng ngẩn ngơ. Trong khi các bà cụ và các dì đứng tuổi ngồi phía trước tôi nguyền rủa cho cô chết đi -còn tôi -tôi mong cô đừng chết để vở tuồng được kéo dài thêm. Những ngày lễ vui tươi...rồi cũng qua mau...Đời sống dân làng trở lại bình thường-lớp chúng tôi cũng vậy. Nhưng thày Rao không quên những tên học trò ham vui bỏ học. Khoảng năm tên được gọi lên bàng-mặt tên nào cũng xanh xao vì thiếu ngủ-" Đêm qua các trò xem tuồng gì ?". Thày cười gằn trong cổ họng. Câu hỏi lập lại hai lần mới được cả bọn lí nhí trả lời:-"Dạ tuồng Ngũ Long Công chúa '". Đang cười thày đổi sang sắc mặt giận dử :-" Ngũ long Công chúa -Ngũ hổ trùm mền ...ngủ luôn tới sáng..nè ...”. Thàydơ thước lên cao đánh cho mỗi tên vào lòng bàn tay thật mạnh. Đau qúa tên nào cũng rơm rớm nước mắt -xoa tay vào mông cho đở đau. Đám con gái chúng tôi nhìn nhau rụt đầu, le lưỡi...
Lên lớp nhì,chúng tôi có cô giáo mới -cô Võ thị Lành. Cô thật xinh xắn ,dễ thương. Trên khuôn mặt đầy đặn phúc hậu luôn điểm nụ cười dịu dàng. Từ lâu chúng tôi chỉ học với thày Hiệu Trưởng -người nổi tiếng nghiêm nghị, khô khan. Bây giờ cô đến tao một bầu không khí thật mới mẻ,linh động. Có nhiều khác lạ trong việc giãng dạ. Không giống như các thày cô khác mỗi sáng chỉ chọn một vài học trò lên bảng trả bài. Với cô Lành, chúng tôi phải trả bài mỗ ngày. Không phải trả bài với cô mà trả bài cho người bạn ngồi bên cạnh. Tùy theo mức độ thuộc bài, chúng tôi được phép đánh dấu trên bài học a,b hay c. Buổi sáng lớp học thật rộn ràng -tiếng trả bài xôn xao...Cô khoanh tay đi vòng quanh kiểm soát. Bọn con gái lớp tôi vẫn học xuất sắc hơn con trai. Những khuôn mặt học giỏi, siêng năng tiêu biểu như Trần thị Ngọc ,Trần thị Châu, Đặng nhựt Hưng, Mai hữu Huệ...Bọn con trai học dở hơn -nhất là môn luận văn thật dở tệ. Có tên đã copy bài mẩu tả con chó để tả bà ngoại của mình " vì sợ trộm đạo nên nhà em có nuôi một bà ngoại ". Vì vậy cô Lành đặc biệt quan tâm đến các con trai -cô khuyến khích nâng đở các bạn nhiều hơn. Thật tinh tế -cô để ý có một bạn lúc nào cũng mặc chiếc áo sơ mi trắng sờn vai ,cũ kỷ. Cô mua chiếc áo mới tặng cho bạn. Tuy nhiên cũng có bạn thật lì lợm, hổn hào. Một lần, qúa tức giận cô đã dùng thước khẻ vào tay một tên. Đối với thày Rao đó là chuyện bình thường.Nhưng với cô đó là điều đau khổ nhất -cô đã ôm mặt khóc nức nở. Cuối cùng bạn ấy đã biết lỗi và xin lỗi cô. Tôi thích nhất giờ đọc sách ,kể truyện. Cô có những cuốn sách bìa cứng màu sắc và hình ảnh thật đẹp. Giọng cô nhẹ nhàng ...Đưa hồn tôi vào thế giới thần tiên...Ở đó có những nàng công chúa mắt to, tung tăng chạy đuổi theo qủa banh và có những chàng hoàng tử đẹp trai, uy nghi trên con bạch mã. Cô đã cho lớp tôi nhiều kỷ niệm khó quên. Buổi đi chơi trên núi Bửu Long. Lần đầu tiên tôi và các bạn tung tăng ngoài trời, được ngồi trên Hàm Hổ, Hàm Rồng. Cô đã chỉ cho chúng tôi pha màu những chiếc lá để lưu niệm. Theo lời cô chỉ dẩn, tôi đã lấy lá cây mảng cầu xiêm ngâm vào bùn. Khỏang hơn một tuần sau lấy ra -lá cây chỉ còn những gân lá giống như một mạng lưới mong manh, đem nhúng vào mực xanh, tím hay đỏ trông thật đẹp. Tôi thích màu lá đỏ-dưới ánh nắng mặt trời màu đỏ lóng lánh vô cùng. Năm học lớp Nhì thật thoải mái dể chiụ. Vừa học -vừa chơi-không phải lo nghĩ đến việc thi cử Cuối tuần, tôi dẩn em trai tôi đi xem hát ở rạp Biên Hùng. Tôi có rất nhiều Bảng Danh Dự. Để khuyến khích học sinh giỏi, rạp hạt Biên Hùng đá nhận bảng Danh dự thay vé hát. Khi vào xem, người soát vé chỉ cắt một góc nhỏ và trả lại BDD để học sinh giữ làm lưu niệm. Vào mùa hè, tôi thường đến nhà cô bạn trưởng lớp Trần thị Ngọc chơi. Ngọc lớn hơn tôi khoảng hai tuổi -ốm và cao. Tôi không thua Ngọc về việc học chỉ thua bạn về sự ngăn nắp, cẩn thận. Sách vở của Ngọc lúc nào cũng thẩng tắp, sạch sẻ. Bìa bao và nhản tên đàng hoàng. Ở bên trong lúc nào cũng có sẳn hai tờ giấy chậm. Nhà Ngọc xây theo lối xưa nên nền nhà thật cao -thật kiêng cố. Vườn nhà Ngọc thật rộng có trồng nhiều loại cây ăn trái. Vườn nhà tôi nhỏ chỉ có một vài cây xoài, bưởi, mảng cầu xiêm, mận và cây cóc. Còn vườn nhà Ngọc có thêm các loại trái cây hấp dẩn hơn như chôm chôm, vú sửa, dâu và sa bô chê. Vú sửa nhà Ngọc trái tuy nhỏ nhưng mỏng vỏ và rất ngọt. Ngọc rất lanh lợi, tháo vát. Cây vú sửa cao thật cao -có những trái trái tận trên ngọn - Ngọc có thể khéo léo đưa chiếc lồng lên và hái xuống. Tôi đã cố gắng thử nhiều lần mà vẫn không làm được. Trái cây nhiều, nhà Ngọc lại ít người nên Ngọc thường đem trái cây ra chợ Biên Hòa bán -Ngọc thích rủ tôi theo. Theo Ngọc có hai địa điểm bán tốt nhất: trước cửa tiệm vàng Kim Châu và cửa bán xe đạp Đông Hưng. Tôi vốn ít nói, không lanh lẹ mời mọc khách hàng như Ngọc nên chỉ giúp bạn tính tiền và thu tiền. Bán xong chúng tôi kéo nhau đi ăn hàng. Cả hai đứa có chung một món khoái khẩu -món cá chiên của chú người Tàu có chiếc xe bán ở góc cửa tiệm vàng Kim Châu. Miếng cá nhỏ khoảng bằng hai ngón tay ướp với bột chiên vàng -chấm một chút tương ớt thật ngon -còn có thêm một chén súp nhỏ thật béo. Trước khi đi mẹ đã cho tôi vài đồng nhưng Ngọc không để tôi trả tiền. Nhỏ vổ tay vào túi tiền bên hông :" Đừng lo tao có nhiều tiền ..." Cũng có đôi lần bán chậm, nhưng Ngọc cũng biết khéo léo xoay sở -nhỏ giảm gía và nài ép những người quen mua dùm -ai cũngcho là Ngọc có duyên bán hàng. Lúc đầu được tin cô Lành sẽ tiếp tục dạy lớp tôi năm lớp nhất, nhưng cuối cùng cô được lệnh đổi về trường Nguyễn Du. Ngày chia tay thật buồn. Cô và học trò đều khóc. Tôi chỉ còn một điều an ủi: cô về Nguyễn Du dạy lớp em tôi -tôi sẽ có dịp gặp lại cô. Cô Đổ thị Ba thay thế cô Lành. Cô cũng hiền diụ, nhẹ nhàng. Tóc cô dài chấm vai, thỉnh thoảng cô thắt một bím tóc để qua một bên trông thật duyên dáng. Niên khóa này lớp tôi có một bạn từ Nguyễn Du đổi về: Trần văn Ba. Lần đầu tiên lớp tôi có một bạn trai học giỏi. Có nhiều nhỏ xầm xì " tên này học giỏi vì học lớp nhất hai năm liền ". Tôi chỉ chú ý một điều bạn ấy viết chữ thật đẹp -nét chữ thật lạ, thật hay. Vì tò mò tôi đã quan sát và nhận thấy ngòi viết tre của bạn rất đặc biệt -thì ra bạn đà khéo léo cắt ngang đầu ngòi viết một chút, khi viết chữ có nét đậm -nét lợt như những chấm phá của họa sĩ...Năm lớp nhất là năm học quan trọng. Cô giáo chú tâm hơn và học trò chuyên cần hơn. Tuy nhiên những lễ lớn cô Ba cũng cho lớp tôi được trình diển văn nghệ. Giọng hát nổi tiếng nhất là Nguyễn thị Hòa - giống như tên gọi Hòa rất nhu mì, hiền lành. Hòa hát bài Cánh thiệp đầu Xuân rất hay. Tôi và nhỏ Châu cũng tham gia văn nghệ nhiệt tình. Ở nhà chị Mai tôi hay hát nên tôi cũng bắt chước theo ...Những bài Sương lạnh chiều Đông, Bóng nhỏ đường chiều, Về đâu mái tóc người thương, Ngày em hai mươi tuổi ...tôi đều thuộc nằm lòng. Nhỏ Châu cũng được chị Mai hướng dẩn hát bài Em không buồn nửa chị ơi -bài hát này hạp với nhỏ nên khi trình diển cũng được bạn bè ái mô. Không hiểu tại saotôi lại chọn bài Ngày em hai mươi tuổi. Vừa nghe tên bản nhạc cô Ba đã bật cười ...cả lớp cũng cười theo. Kể từ ngày đó tên tôi gắn liền với tên bản nhạc ( năm2005- trước khi đi dự ĐH trường Ngô Quyền nhỏ Hồng có gọi cho Châu ở SanJose :" kỳ này có Cúc đi nửa -Cúc học chung với mày ở trường Tân Thành mày nhớ không ?" Châu ̣đã ròn rả trả lời :" sao không nhớ Cúc ngày em hai mươi tuổi đó mà …”)
Vì là năm thi nhất là thi tuyển vào đệ Thất nên tôi bỏ nhiều thú vui riêng để gạo bài. Ba mua cho tôi quyển 366 bài toán đố và một luyện thi luận văn. Nhân đọc báo tôi thấy bảng quảng cáo lớp luyện thi đệ Thất ở trường Khiết Tâm, tôi xin ba đi học. Lớp học vào ban đêm. Tôi không dám đi xe đạp nên đi học bằng xe lam. Lớp học thật đông - toàn là dân thành phố. Có hai thày phụ trách. Thày Kỳ dạy môn Toán và thày Chấn{?} dạy môn văn. Tôi ngồi bàn cuối cùng, cô bạn gần bên là Bùi thị Duyên -chính là Duyên của Thà như giọt mưa...về sau này. Không khí lớp học thật sôi nổi hào hứng -chúng tôi thi đua nhau học tập. Một lần bị cúp điện -lớp học phải dùng đèn cầy. Chẳng hiểu hôm đó tôi loay hoay thế nào mà để lửa chảy xém một ít tóc phía trước - may là không bị phỏng. Đôi khi đi học về không có xe lam, tôi phải đi bộ về nha. Sợ nhất là đi ngang nghĩa địa của người Tiều Châu. Vừa ̣đi tôi vừa khấn Phật Bà Quan Âm. Không ngờ lớp luyện thi cũng được tổ chức thật xôm tụ - khi mản khóa có thi đàng hoàng và có lễ phát phần thưởng. Một bạn trai được xếp hạng nhất, tôi hạng nhì và Duyên hạng ba. Ngày phát phần thưởng có chương trình văn nghệ. Một bạn trong đám con trai đã hát bài vọng cổ nổi tiếng của nghệ sĩ Út trà Ôn ..." tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài...ngờ đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây ...". Duyên hát bài Giấc ngủ cô đơn -giọng Duyên thật trầm ấm -truyền cảm. Sau cùng là lễ phát phần thưởng. Duyên và tôi - hai con bé Bắc kỳ nho nhỏ - Duyên nói giọng Bắc còn tôi nói giọng Nam - khệ nệ ôm phần thưởng cao nghều về nhà. Năm học này tôi vui nhất vì được hai phần thưởng ...
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thày Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thày đến nhà tôi Ba và thày đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thày luôn luôn quan tâm ...Nếu tôi chăm chỉ hơn một chút, bớt ham chơi một chút ...như thày luôn nhắc nhở...có lẻ cuộc đời tôi sáng lạng hơn chăng? Đôi khi tôi cảm thấy tiếc nuối ...Khi cô Lành đổi về trường Nguyễn Du, năm đầu tiên tôi vẫn còn đến thăm cô ...Nhưng sau đó tôi mất liên lạc với cô-vì cô chuyển đi hay vì tôi mãi mê ham chơi mà không nhớ đến ??? Bây giờ mỗi lần Thu về...nhìn màu lá đỏ tôi vẫn nghe xôn xao, bùi ngùi. Tôi nhớ chiếc lá đỏ năm xưa và ao ước gặp lại cô dù chỉ một lần. Cô Baở Oregon - cách đây vài tháng cô có gọi cho tôi -giọng cô vẫn dịu dàng, đằm thắm như thủa nào. Nhắc về tôi cô vẫn không quên con bé với chiếc áo trắng cúp tay và cái đầu luôn "bù xù tóc rối"-chắc biểu hiệu của một thi si ̃-cô vừa nói vừa cười. Tôi hình dung nụ cười nửa miệng của cô và chiếc bím tóc để một bên vai của cô -thật dễ thương. Dù bao nhiêu năm chưa gặp tôi vẫn nghỉ cô không già - vì cô sống giản dị -ăn chay và đọc kinh Phật. Một điều mất mát luôn làm tôi băn khoăn ,muộn phiền: Tình bạn cúa tôi và Ngọc đã chấm dứt khi tôi thi đậu vào Ngô Quyền. Ngọc nghỉ học và tránh gặp mặt tôi. Cả hai lúc đó còn nhỏ nên không có những suy nghĩ chính chắn để tìm đến nhau hàn gấn lại những ̣đổ vở. Vài năm gần đây, khi nghe tin Ngọc mất ở quê nhà- lòng tôi rất buồn. Tôi vẫn nhớ những lần theo bạn ra chợ Biên Hòa - nhớ chiếc xe bán cá chiên của chú người Tàu mà cả hai đều ưa thích. Ôi tất cả chỉ còn là kỷ niệm ....Trong giấc ngủ tôi thường mơ về thời tuổi nhỏ...về ngôi trường làng ...Tôi thấy ba dẩn tôi đến trường ...Khung cảnh xung quanh vẫn êm ̣đềm ...hòa bình như thủa nào. Tôi
thấy ngôi chùa Long ̉Ẩn với những ngày lễ hội tưng bừng...với nụ cười và ánh mắt của cô Bàng qúy Phi một thời làm tôi ngơ ngẩn. Trong tiềm thức tôi nghe văng vẳng tiếng chuông chùa và giọng ngâm nga của ba -một bài thơ của Hồ Dzếnh mà ba từng yêu thích:
..........................................................
Chỉ nghe thiếu vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ
Chân đi đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
THẢO NGUYÊN XANH
Ngày họp mặt cuối năm của nhóm bạn lớp Tứ 3 vào giờ chót có sự thay đổi một chút. Thời gian được ấn định sớm hơn 1 tuần, địa điểm vẫn là quán Café Thảo Nguyên Xanh vào sáng ngày Chủ Nhật 22 tháng 12 năm 2013. Sự thay đổi nầy tuy có thuận lợi cho một số bạn nhưng lại bất lợi cho vài bạn khác. Tôi và đa số các bạn đành phải chấp nhận vì không thể nào vẹn toàn cho tất cả. Mong các bạn thông cảm.
Những ngày cuối năm nầy, tôi thường bị bao vây bởi những bận rộn không thể tránh được, đành phải nhờ Hồ Bạch Tuyết và Trần Thị Lưu lo liệu dùm từ việc thông báo bạn bè, đặt nhà hàng… Đến đúng ngày hẹn tôi mới vội vàng chạy xe Honda từ Saigon về. Tôi muốn mở ngoặc kể riêng cho các bạn nghe một điều thú vị, là gần đây con đường Vành Đai Tân Sơn Nhất - Bình Lợi mới chính thức hoạt động, từ nhà tôi ở Gò Vấp cứ theo con đường mới rông thênh thang nầy chạy thẳng khoảng 10 phút là đến Thủ Đức. Vì vậy đoạn đường Saigon - Biên Hòa với tôi giờ như thật gần. Cũng như tình bạn già của nhóm bạn Tứ 3 ngày càng thân thiết hơn.
Buổi sáng Chủ Nhật, Café Thảo Nguyên Xanh thật nhôn nhịp, quán khá đông khách. Có lẽ khung cảnh nơi đây đã cuốn hút thực khách. Chủ quán hẳn đã bỏ nhiều công sức kiến tạo một góc café sân vườn thành một tiểu thảo nguyên với đồng cỏ xanh xanh, được uốn quanh bởi con suối nhân tạo nước trong veo, điểm thêm những vòi phun tạo nên những tia nước phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Bàn ghế ở đây cũng được chọn lựa với phong cách thẩm mỹ. Những chiếc ghế mây có nệm bọc dựa lưng êm ái, những chiếc ghế sắt được uốn cong sơn trắng đặt trên thảm cỏ xanh, trên mái hiên lợp tranh treo thêm những chậu hoa Dạ yên Tử đủ màu sắc tạo thành một phong cảnh nên thơ mộc mạc. Người Biên Hòa bây giờ thật rất phong lưu…
Tôi đến sớm (từ Saigon về đến thẳng quán café ở Hóa An không phải qua cầu Mới đang xây dựng đầy bụi đất và kẹt xe). Nhìn quanh chưa thấy bóng dáng bạn mình. Tôi ung dung tìm một góc ngồi có tầm nhìn ngắm được cảnh đẹp nhất. Nhớ lại những lần họp mặt đã qua. Nhớ đến từng người bạn già thân thương quê nhà. So với những tấm ảnh chân dung các bạn tặng ngày xưa tôi còn giữ được, có ảnh chụp rất nghệ thuật, có những ảnh chỉ đơn thuần là ảnh thẻ học sinh, các bạn tôi thay đổi hoàn toàn. Từ những cô nữ sinh tuổi 15-16 trăng tròn bây giờ thành những phụ nữ trên 60. Hỏi làm sao chống lại được sự tàn phá của thời gian. Nhiều bạn hỏi tôi làm sao ngày xưa có nhiều hình bạn bè như vậy. Tôi bật mí: có một số hình bạn bè dán vào lưu bút cho tôi, nhưng cũng có một số hình tôi xin bạn không cho, tôi lợi dụng lúc giúp Thầy Cầm Giám Thị làm sổ học bạ cho lớp, tôi lén lấy cắp hình trong sổ của các bạn rồi báo là lạc mất, thế là Thầy bảo các bạn đem hình khác vào nộp. Nhờ vậy mà bây giờ tôi giữ được nhiều hình mà chính bạn không còn. Nhờ vậy mà bây giờ tôi mới có hình Châu Thị Huệ ngày xưa tóc dài kẹp đến eo, so với hình bà lão tóc bạc phơ uốn quăn quí phái. Tôi cũng có hình Ngô Ngọc Hương ngày xưa mủm mĩm, mắt tròn xoe bây giờ đậm đà phúc hậu. Tôi cũng có hình Dương Ngọc Thảo bây giờ gánh nặng oằn vai, khắc khổ nhọc nhằn khác xưa thơ ngây xinh xắn. Thương hơn nữa là Bích Liên gầy gò, ốm yếu nhìn bạn cứ như già hơn cả chục tuồi. Lệ Dung cũng vậy, sức khỏe kém thêm kinh tế gia đình khó khăn, các bạn thật quá vất vả…
Tôi đang miên man nhớ bạn mình thì nghe tiếng gọi. Các bạn lần lượt đến rồi. Đặc biệt có Tạ Nguyệt Ánh và anh Tâm cũng từ Saigon lên, có anh Đỗ Công Luận mà không thấy anh Thông phu quân Hồ Bạch Tuyết. Anh Thoại gọi điện nói sẽ đến trể. Thật lòng chúng tôi rất muốn mỗi lần họp mặt mời thêm nhiều bạn các lớp Tứ 1,2 và các anh chị em khác khóa để nối vòng tay lớn hơn nhưng nhất thời vẫn chưa có cơ duyên và chưa đủ điều kiện. Thôi thì vẫn cứ gọi là họp Lớp đơn giản vậy thôi.
Nghe nói Bạch Tuyết đã đặt món ăn ở quán, nhưng vẫn thấy Tống Kim Mỹ chở đến rất nhiều trái cây đủ loại, rồi Mỹ Châu cũng đem đến bánh PateChaux, bánh Chocolat hình trái vải rất hấp dẩn.
Bloi thay mặt các bạn tuyên bố khai mạc. Cả nhóm họp ca bài hát Hè Về (chưa ai thuộc, cứ phải cầm bản nhạc mà hát cũng rất hay). Để giúp vui văn nghệ, ca sĩ lớp Kim Ngọc mở đầu với bài hát về Mùa Xuân. Nguyệt Ánh góp phần kể chuyện tiếu lâm có Bạch Tuyết và Mỹ Châu phụ họa rất sôi nổi. Phía đầu bàn trên kia nhóm Châu Huệ, Quí Cận, Kim Mỹ, Ngọc Hoa bàn chuyện Kinh Phật cũng sôi nổi không kém, thay đổi không khí Bloi hát tặng các bạn bài Tình Bạn Già, Lợi nói bài hát nầy chỉ dành để hát tặng các bạn chứ không dám hát cho người khác nghe, Đinh Ngọc Hoa hiểu ngay là Lợi sợ hát dở quá người ta nghe không lọt lỗ tai người ta rượt chạy không kịp. Cô cháu ngoại của Băng chở Bà Ngoại đi họp cũng được kêu lên hát tặng các bà một bài hát nhạc trẻ. Không khí thật náo nhiệt thì Trần Thị Diệu ở Úc gọi về cho Quí Cận, thế là cái điện thoại di động được chuyền qua tay và cả tai từng bạn. Mỗi người 1 câu, chỉ kịp hỏi: “Mầy khỏe không? Mầy nhớ Tao không?” vậy là đủ vui rồi. Chắc là bên kia Diệu vui lắm vì được gặp nhiều bạn cùng lúc. Còn bên đây thì khỏi nói, các bạn đã rất vui.
Thức ăn được dọn lên từ lâu, thực đơn gồm 1 món Bò Beefs Teak Khoai Tây Chiên thêm ly nước sinh tố, trái cây thì ê hề… Phần 1 kết thúc. Giờ đến phần 2.
Bạch Tuyết và Mỹ Châu đã chu đáo đặt sẵn phòng Karaoke. Tất cả kéo nhau lên lầu. Bây giờ anh Thoại mới đến thật đúng lúc. Bloi đề nghị mỗi người phải hát ít nhất 1 bài.
Ai không hát không cho về. Kim Tuyết nói sẳn sàng ở lại vì về nhà cũng chẳng có việc gì cần làm. Anh Tâm và Nguyệt Ánh cần về sớm nên tình nguyện hát trước, Quí Cận cũng cần về để giữ cháu ngoại nên vội hát cho xong bổn phận. Ngọc Hương hát bài Giọng Ca Dĩ Vãng nói để nhớ ngày xưa Hữu Hạnh từng hát tặng Ngọc Hương bài nầy. Ngọc Hoa và Châu Huệ ngồi gần anh Thoại nên cũng nhờ anh hát phụ cho một chút. Kim Ngọc vẫn là ca sĩ chính. Những giọng ca đều có triển vọng đi thi chương trình Tiếng Hát Mãi Xanh càng hát càng hay. Ước gì còn có nhiều thời gian để các bạn hát cho nhau nghe thêm chút nữa. Nhưng chiều đã xuống. Vui mấy rồi cũng phải tạm chia tay. Các bạn lưu luyến chúc nhau Merry Christmas and Happy New Year. Hẹn gặp lại lần sau.
Tôi ghi lại những cảm nghĩ nầy dành tặng các bạn tôi. Nhất là các bạn ở xa chưa thể về họp mặt luôn háo hức. Tặng các bạn lần nầy bận việc riêng không tham dự được. Tôi cũng muốn cám ơn Hữu Hạnh đã ưu ái dành cho tôi một góc Tứ 1,2,3. Cám ơn Bạch Tuyết đã in những bài viết của tôi và Cúc (Thy Lệ Trang) đóng thành tập dành tặng cho các bạn chưa quen sử dụng vi tính. Và trên tất cả là cám ơn Tình Thân Ái các bạn dành cho nhau. Một Tình Bạn tuyệt vời...
Bùi Thị Lợi
Diệp Hoàng Mai - Bùi Thị Lợi - ĐIỆP KHÚC THƯƠNG YÊU (click)
PHỤ ĐÍNH HÌNH ẢNH HỌP MẶT NGÀY 24/11/2013 (CLICK VÀO LINK NÀY ĐỂ XEM SLIDE SHOW)
CỘI NGUỒN
Khi nhận được mail của Diệp Hoàng Mai báo tin: Sáng Thứ Bảy 23 tháng 11 đến Quán Café Suối Đá đường Nam Kỳ Khởi Nghỉa ăn sáng với Thầy Cô và các bạn cựu học sinh Ngô Quyền. Đồng thời sáng Chủ Nhật 24 tháng 11 ở Café Côi Nguồn Biên Hòa cũng có buổi hop mặt Thầy Cô và bạn bè thì tôi hiểu ngay năm nay nhóm bạn NQ tổ chức ngày tri ân Thầy Cô ở 2 nơi chứ không tập trung như năm ngoái ở Café Một Thuở Saigon. Tiếc là Thứ Bảy tôi phải về quê cúng giỗ nên đành chỉ tham dự buổi sáng Chủ Nhật thôi. Tôi báo tin cho Hoàng Mai biết là sẽ rủ thêm những người bạn lớp Tứ 3 Khóa 9 của tôi, Hoàng Mai hết sức hoan nghênh.
Trưa Thứ Bảy tôi còn đang loay hoay với gia đình thì Hoàng Mai đã gọi báo tin buổi họp mặt ở Café Suối Đá kết thúc tốt đẹp, Thầy Cô và các bạn còn rủ nhau đi thăm Thầy Phạm Đức Bảo rất vui. Chúng tôi hy vọng sáng mai ở Cội Nguồn cũng sẽ được vui như thế!
Nhớ đêm tri ân Thầy Cô năm 2012. Nhóm bạn khóa 9 thuê nguyên chiếc xe du lịch 15 chỗ, ngồi không đủ phải đi thêm xe riêng từ Biên Hòa xuống Saigon họp mặt đến khuya mới về, vậy mà vui lắm. Năm nay nghe báo tin không phải đi xa các bạn càng hăng hái hơn. Với lòng mong muốn được thăm lại Thầy Cô và gặp gỡ bạn bè, Hồ Bạch Tuyết nói các bạn được báo tin đều nhận lời tham dự. Tiếc là hơi vội nên không gọi được đông đủ.
Chưa đến 8 giờ tôi đã có mặt ở điểm hẹn. Sáng sớm quán còn vắng khách, tôi nhớ nơi đây lần đầu tôi đến để gặp lại bạn Châu Thị Huệ sau hơn 30 năm bặt tin, cũng nơi đây nhiều lần tôi đến họp mặt anh em Hướng Đạo Biên Hòa. Café Cội Nguồn như có cái gì gần gũi, phải chăng là phong cách của Chủ Quán, một cựu học sinh NQ cũng là một Hướng Đạo Sinh BH?
Người đầu tiên đến sau tôi là Lê Kim Loan. Nhiều lần Loan gọi rủ tôi về BH ghé nhà bạn chơi mà tôi chưa có dịp, hôm nay nghe tin tôi về họp mặt bạn chạy vội đến ngay.
Kế đến là Nguyễn Thị Tâm và Nguyễn Thị Phụng khóa 10 nhưng chơi thân với Trần Thị Lưu lớp tôi, nơi nào có Lưu là có Tâm, có Phụng. Rồi lần lượt Châu Thị Huệ, Nguyễn Thị Chẳn, Trần Thị Chu, Ngô Thị Ngọc Hương, Kim Tuyết, Bạch Tuyết, Kim Ngọc, Kim Loan, Thanh Thu, Tống Kim Mỹ, Nguyễn Thị Hiền khóa 15. Tôi tíu tít đón các bạn mình, có một vài gương mặt khác như anh Thông , anh Chiếu, anh Ánh khóa 8. Anh Sơn khóa 10 tôi cũng có quen. Tôi nhìn thấy hai người lớn tuổi bước vào, đoán là Thầy Cô của mình nên bước tới chào. Đúng là Thầy Nguyễn Văn Có và Cô Vũ Thị Kim Liên, tôi mời Thầy Cô bước vào bên trong mới thấy Hoàng Mai và Ngọc Dung đã có mặt từ lâu đang sắp xếp bàn ghế. Tôi quay trở ra vừa kịp đón Cô Đào Thị Nga và Cô Khương Thị Bàn cùng đến. Tôi không nhìn thấy Thầy Nguyễn Ngọc Ẩn nên hỏi, Cô Nga nói Thầy bận việc không đến được, thật tiếc quá. Nghe Hoàng Mai nói có nhiều Thầy Cô đã nhận lời mời nhưng sáng nay không đến được, Ban Tổ Chức cũng chỉ định họp mặt đơn giản thân mật trong tình Thầy Trò nên cũng không phổ biến rộng như năm ngoái.
Sau lời khai mạc ngắn gọn, Hoàng Mai nhờ các anh chị đại diện trao tặng quà kỷ niệm cho Thầy Cô. Quý Thầy Cô cũng lần lượt phát biểu cảm tưởng như những lời chân tình thăm hỏi nhau trong một sáng café cuối tuần. Đâu phải đợi đến ngày Hiến Chương Nhà Giáo mới trịnh trọng bày tỏ tấm lòng yêu kính Thầy Cô. Như có lần tôi đã viết, thế hệ cựu học sinh chúng ta có mỗi năm 365 ngày Tri Ân Thầy Cô cơ mà!
Tuy chỉ là Café Sáng Chủ Nhật nhưng cũng không thể thiếu phần Văn Nghệ. Bạn Hiền mở đầu với bài Bụi Phấn có phần hát đệm của những ai thuộc câu nào hát câu đó. Tiếp theo nhóm bạn Tứ 3 họp ca bài Hè Về để nhắc nhớ Thầy Lê Hoàng Long. Lần nầy bạn Phụng có đem theo bài hát nên cả nhóm hát suông sẻ từ đầu đến cuối chứ không kết thúc bằng câu: “ Chúng em quên rồi Thầy ơi” như lần trước. Được Thầy Cô vỗ tay khen ngợi. Sau đó giọng ca vàng Kim Ngọc hát bài Nắng Đẹp Miền Nam tặng Thầy Cô, giọng ca mượt mà cao vút của Ngọc được cô Nga khuyên nên đi dự thi Chương Trình Ca Nhạc Tiếng Hát Mãi Xanh của Đài Truyền Hình TP Hồ Chí Minh, thế nào cũng đoạt giải.
Thầy Trò trao đổi nhau những mẩu chuyện vui. Riêng tôi được hân hạnh nghe cô Kim Liên kể một Mối Tình Chung Thủy giữa Thầy Trò và Đồng Nghiệp đáng ngưỡng mộ.
Anh Thông, anh Chiếu, anh Ánh cũng góp phần tạo không khí sinh hoạt vui nhộn.
Thầy Hoan trước khi cáo từ ra về có gọi tôi đến góp ý thế nầy: Thầy nói truyền thống học sinh Ngô Quyền xưa nay không cho phép nói 2 tiếng Mầy, Tao nên khi Thầy nghe chúng tôi gọi nhau Tao, Mầy thì Thầy muốn nhắc nhở. Tôi thưa với Thầy chuyện nầy tôi mới nghe lần đầu, nhưng cũng xin ghi nhận và nhân tiện hát tặng Thầy bài hát Mầy Tao ( bài hát trong sinh hoạt Hướng Đạo).
Tôi bắt giọng và Hoàng Mai phụ họa: “ Đừng nói 2 tiếng Mầy Tao nha, nghe sao mà nghe quê quá xá. Đừng nói 2 tiếng Mầy Tao nha, nghe sao mà quê quá chừng hè.”
Khi Thầy Hoan về rồi, Cô Nga và Cô Bàng cũng nói chưa nghe ai nói về truyền thống NQ không nói Mầy Tao. Dù sao, cũng xin thưa với Thầy Cô rằng lớp tụi em đều trên 60 tuổi rồi mà còn có cơ hội nói 2 tiếng Mầy Tao với bạn bè sao thấy mình thật hạnh phúc và thấy như trẻ lại như thời còn cắp sách đến trường.
Đến gần 11 giờ, quý Thầy Cô ra về. Anh Ánh bắt nhịp hát bài “ Gặp nhau đây rồi chia tay…” Tôi thật sự xúc động, cứ mỗi lần được gặp gỡ Thầy Cô và bạn bè tôi lại bồi hồi, tiếc là năm nay không tổ chức được qui mô như năm ngoái. Tôi thầm mong năm sau sẽ tổ chức đông vui hơn. Nhìn Thầy Hoan đạp xe đạp ra về. Cô Kim Liên dìu Thầy Có bước đi, người con trai của Cô Bàng đi xe Honda đến đón cô, Cô Nga một mình ra đón xe… Ước gì chúng em có điều kiện đưa đón Thầy Cô chu đáo hơn. Được như thế niềm vui hội ngộ mới thật trọn vẹn. Thôi thì xin quý Thầy Cô hiểu cho tấm lòng của chúng em. Những đứa học trò mà bây giờ mổi khi đi họp mặt có bạn đề nghị tụi em phải nhuộm cho tóc đen trở lại để luôn là nhửng đứa học trò nhỏ của Thầy Cô.
Buổi họp mặt kết thúc, tiễn Thầy Cô ra về rồi nhóm bạn lớp Tứ 3 còn ngồi nán lại. Một buổi sáng Chủ Nhật êm ả như thế nầy với bạn bè đông vui không ai nỡ ra về. Hôm nay gặp Thầy Cô là chính nhưng gặp bạn bè lại là mười. Câu chuyện râm ran không dứt. Được một lúc thì Chu kêu nhức đầu, sáng nay Chu không khỏe nhưng vẫn đến để chào Thầy Cô và gặp bạn bây giờ xin về trước. Kim Tuyết cũng không được khỏe nên không ở lại. Bạn Chẳn cũng cáo lỗi vì phải về đón cháu nội cho con trai và dâu đi công chuyện. Kim Loan đi ăn cưới, Thanh Thu nhà ở xa, Tống Kim Mỹ có công chuyện phải đi, mỗi người một việc riêng… nhưng Hoàng Mai nói có một vị Mạnh Thường Quân là cựu học sinh Ngô Quyền nhã ý mời chị em đi hát Karaoke, thế là ai rỗi rảnh thì đi tiếp.
Tôi cũng tò mò muốn biết không khí Karaoke ở Biên Hòa nên tháp tùng. Hoàng Mai đi mua bánh mì thịt quay làm bữa trưa. Chúng tôi kéo nhau đến quán Karaoke gần đó. Quán nhỏ nhưng lịch sự và âm thanh cũng êm dịu. Hóa ra người có lòng tốt mời chúng tôi hát Karaoke là anh Thoại khóa 8. Phải công nhận anh Thoại có giọng hát rất hay, trong nhóm chỉ có Kim Ngọc là có thể hát xứng với anh, nhưng bạn Tâm cũng hát hay không kém, Ngọc Hương cũng đâu thua gì, Hoàng Mai và Ngọc Dung thì nhường cho các chị hát nhiều hơn, chỉ có Lưu và Châu Huệ ngồi nghe và vỗ tay nhiệt tình. Bùi Lợi khan tiếng cũng ráng hát bài Niệm Khúc Cuối được có 78 điểm. Cả nhóm họp ca bài 60 Năm Cuộc Đời được 100 điểm. Lương Viên hát bài Mùa Đông Của Anh. Anh Sơn đi đón anh Đạo khóa 10 đến tham gia cho vui. Nghe nói trước đây Đạo bệnh nặng lắm nay thì tạm ổn nhưng cũng chỉ nói cười chứ chưa hát được.
Đến gần 2 giờ cả nhóm định kết thúc thì Hồ Bạch Tuyết đi công chuyện về ghé kéo theo 3 cô bạn nữa. Thế là phải đợi những người mới tới hát mỗi người một bài xong mới tuyên bố giải tán. Cám ơn anh Thoại, cám ơn Hoàng Mai, đã dành cho nhóm bạn Tứ 3 một buổi hát hò thật vui, hẹn gặp lại nhé!
Tưởng phải chia tay rồi, nhưng Kim Loan nhắc lại lời mời các bạn đến chơi thăm nhà mới của Loan ở Chung Cư A 5 TP Biên Hòa. Tòa nhà mới xây có 11 tầng, nhà Loan ở tầng thứ 5. Thôi thì phải đi thôi. Cả nhóm kéo nhau chạy lên đường Nguyển Ái Quốc tìm chung cư A 5. Kim Loan đã về nhà trước mua Gỏi Cuốn dọn sẳn đãi bạn. Tôi gọi điện thoại kêu 2 bạn nhà ở gần đó là Kim Tuyết và Hữu Huệ, 15 phút sau Kim Tuyết đến ngay. Hữu Huệ nói bận trông cháu ngoại không đến được. Muốn gọi Chẳn nhưng nghe nói Chẳn giờ đó phải đi đón cháu nội. Nghĩ thương các bạn mình giờ đã là bà nội bà ngoại, mỗi người một cảnh bận rộn, như Châu Huệ và Ngọc Hương thì hôm nay ung dung đi chơi suốt từ sáng đến giờ nói ở nhà có ông nội ông ngoại tụi nhỏ lo rồi, sướng ghê!
Tôi bàn với các bạn và thống nhất ý kiến họp mặt lớp Tứ 3 cuối năm nay ngày chủ nhật 29 tháng 12 tại Quán Café Thảo Nguyên Xanh. Bạch Tuyết nhận nhiệm vụ thông báo cho tất cả các bạn. Lưu nói đợi đến tháng sau họp lớp còn chiều nay Lưu thay mặt nhóm Cà Phê Cà Lăm mời các bạn uống café. Thật không thể tưởng tượng, từ sáng đến giờ đi từ Cội Nguồn qua Karaoke rồi về nhà Kim Loan vậy mà các bạn vẫn còn chưa chịu chia tay. Tôi đành phải dời ý định về Saigon vào sáng mai để theo các bạn đến cùng.
Trời chiều mưa bụi lất phất bay, cả bọn kéo nhau đi bộ ra quán café gần nhà Loan, ai nấy cũng đều no căng bụng nhưng vẫn phải kêu 1 ly nước để có cớ ngồi với nhau thêm nhiều giây phút nữa, cũng chẳng có gì mới lạ để nói nhưng những tiếng cười vẫn râm ran.
Trời đổ cơn mưa rào, càng vui. Chỉ có Tâm sợ ướt cái chân giả nên vội lấy bao ny lon bọc chân lại, còn mấy bà già tuổi quá lục tuần thản nhiên để những giọt nước mưa bám ướt mái tóc màu muối tiêu làm thành những giọt lóng lánh như sương. Tôi nhìn thấy các bạn mình thật đẹp lão.
Trời tối thật nhanh, Ngọc Hương và Châu Huệ phải về xa nên không tiện ngồi thêm nữa. Bây giờ mới chịu tạm biệt nhau. Hẹn ngày 29 tháng 12 gặp lại đông vui hơn nhé các bạn!
Tôi hứa sẽ viết kể lại ngày vui hôm nay dành tặng cho các bạn vì nhiều lý do không tham gia được cùng chúng tôi. Mong các bạn hiểu rằng chúng tôi luôn muốn được họp mặt đông đủ cùng tất cả các bạn. Mong ngày ấy không xa.
Thân ái tặng các bạn Khóa 9 và riêng các bạn Tứ 3
Bùi Thị Lợi
CÁNH CHIM TÌM ĐÀN
Tôi thi đậu vào lớp Đệ Thất trường TH Ngô Quyền Biên Hòa niên học 1964-1965. Tôi chọn Ban Pháp Văn nên được xếp vào lớp Đệ Thất 3. Còn nhớ những ngày đầu bước chân bỡ ngỡ vào lớp tôi lạc lõng xa lạ với tất cả các bạn. Dù những năm học cuối của bậc Tiểu Học tôi cũng từng là đứa chăm ngoan, nhanh nhẹn nhưng hòa mình vào môi trường mới tôi chỉ là một cá thể không có gì đặc biệt nên trong buổi họp lớp bầu trưởng lớp không bạn nào thèm nghĩ đến tôi, các bạn đã chọn Trần thị Mai. Hồi đó, Mai rất hiền có mái tóc dài lúc nào cũng thắt một bính vắt qua bên vai rất điệu. Tất niên năm đó Trường phát động phong trào thi đua trang hoàng lớp học tổ chức Tất niên. Có lẽ Mai quá hiền nên không năng động trong việc điều khiển sinh hoạt lớp. Bây giờ tôi mới hé lộ cho các bạn thấy năng lực của mình, tôi thuyết phục được các bạn cộng tác với tôi trang hoàng lớp học thật đẹp. Hồi đó, mà tôi đã có sáng kiến kết màn cửa lớp bằng những sợi hoa giấy ngộ nghĩnh Thầy Cô đều khen lớp Thất 3 là đẹp nhất. Sau lễ tất niên các bạn đã nhất trí xin cô Hòa là giáo sư hướng dẩn cho bầu lại tôi làm Trưởng lớp. Và từ đó suốt 4 năm liền: Thất, Lục, Ngũ, Tứ tôi vẫn giữ vững vai trò lớp trưởng của mình.
Trong lớp tôi thân với nhiều bạn nhưng thân nhất là Nguyễn thị Ngọc Lan, Hà Ngọc Lệ, Phạm thị Quí và Châu thị Huệ, nhóm bạn chúng tôi học rất giỏi mà hoạt động cũng rất tích cực, năm lớp Đệ Ngũ chúng tôi đã biết làm Báo Xuân quay roneo phân phát nôi bộ, lên lớp Đệ Tứ chúng tôi đã in được tờ Báo Xuân bìa màu offset và xin phép được giới thiệu với các trường bạn. Chúng tôi cả gan dám đem xuống Sài Gòn rao bán trong trường Gia Long và Petrus Ký. Có lẽ để khuyến khích các cô em nữ sinh tỉnh lẻ nên các anh chị cũng ủng hộ nhiệt tình lắm. Trong lớp tôi có một nhóm bạn chơi thân với nhau gồm 5 người tự xưng là nhóm Ngũ Quỷ từ hối học Đệ Ngũ đến khi lên Đệ Tứ thì nổi tiếng khắp trường. Đầu tiên là Nguyễn Thị Ba xinh đẹp, ngổ ngáo, kế đến Trần Thị Lưu ăn nói lưu loát, Nguyễn Thu Xuân thì hát rất hay, Trần Lệ Dung thì bình thường, đặc biệt Nguyễn Thị Cúc thì có tài văn thơ. Nhờ Cúc làm Trường ban Biên Tập Báo Chí mà lớp tôi đạt thành tích 2 năm liền hoàn thành 2 tờ Báo Xuân xuất sắc. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ trong tâm trí mình hình ảnh Báo Xuân năm con Dê Đinh Mùi 1967 của lớp Đệ Tứ 3.
Sau nầy nghe nói Cúc tiếp tục tham gia làng viết và có bút danh là Thy Lệ Trang.
Tôi rời trường Ngô Quyền sau khi học xong lớp Đệ Tứ, đó là mùa Hè năm 68, tôi thi vào trường Trung Học Nông Lâm Súc Bảo Lộc và học nội trú trên vùng cao nguyên lạnh lẽo suốt 3 năm liền. Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét. Thỉnh thoảng tôi vẫn mở ra xem để nhớ một Ngọc Lệ học giỏi nhất lớp, dù tôi có cố gắng thế nào vẫn chỉ đứng hạng 2 chứ không bao giờ qua được bạn. Thi xong Tú Tài 2, Lệ đi du học ở Thụy Sỹ, thời gian đầu vẫn thư từ thường xuyên cho tôi nhưng sau năm 75 thì bặt tin nghe nói hiện Lệ có gia đình và định cư ở Mỹ, một Ngọc Lan vui vẻ hoạt bát là cánh tay mặt của tôi trong các trò tinh nghich thời ấy. Tụi tôi rũ nhau thêu lên tà áo dài hình con dế và tự xưng mình là Băng Dế Mèn. Năm 76, Ngọc Lan gặp tôi lần cuối để đi định cư ở Mỹ và từ đó cũng không có tin tức gì. Quí cận thì như cánh tay trái của tôi. Quí hiền lành ít nói nhưng sau nầy khi lên lớp Đệ Tam thì Quí nổi bật trong vai trò Trưởng lớp mấy năm liền. Sau nầy nghe nói Quý học Sư Phạm Kỹ Thuật và làm cô giáo. Châu Huệ thì xinh đẹp, học giỏi có mái tóc dài rất mượt mà óng ả vậy mà lần đầu tiên gặp lại sau hơn 40 năm tôi sững sờ kinh ngạc khi nhìn bạn với mái tóc bạc trắng nhưng uốn dợn rất sang. Bạn tôi vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng giờ là đẹp lão, Huệ có cửa hàng bán thuốc Tây ở chợ Đồn Biên Hòa, nghe nói cuộc sống cũng hạnh phúc an nhàn.
Tôi tốt nghiệp lớp Kiểm Sự Thú Y về công tác ở Viện Vi Trùng Sài Gòn sau năm 75 đổi tên là Công Ty thuốc Thú Y TW 2. Đến năm 2007 thì nghỉ hưu. Từng ấy năm tôi vẫn sống ở Sài Gòn, thỉnh thoảng vẫn có về Biên Hòa vào các dịp giỗ, Tết nhưng về rồi đi ngay nên không có cơ hội gặp lại bạn bè. Tôi có hỏi thăm vài người quen về tin tức của bạn cũ và được biết mơ hồ vậy thôi. Cuộc sống những năm thập niên 80-90 rồi năm 2000 tôi vẫn loay hoay với những khó khăn vất vả đời thường. Chồng tôi đã có cuộc sống riêng ở Mỹ, đứa con gái duy nhất của tôi vừa trưởng thành chưa được bao lâu thì qua đời vì một cơn bệnh cấp tính. Đã có một thời gian tôi hụt hẫng… nhưng may mắn là tôi có một tập thể sinh hoạt rất náo nhiệt đó là Hội Cựu Học Sinh trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc mà tôi gắn bó suốt mấy chục năm nay. Hằng năm, chúng tôi vẫn tổ chức họp mặt tại Sài Gòn vào ngày 1 tháng 1, tôi cũng có một may mắn hơn nữa là có cơ hội tham dự 3 kỳ Đại Hội Nông Lâm Súc tại Mỹ vào những năm 2005, 2007 và 2010. Tôi có nghe nói Hội Cựu Học Sinh trường TH Ngô Quyền mỗi năm cũng có tổ chức họp mặt. Tôi rất muốn tham dự để hy vọng tìm lại bạn bè nhưng tôi không quen biết ai lại nghĩ mình đã ra trường quá sớm sợ không ai nhớ mình nên cứ ngần ngại mãi… Cho đến cuối năm vừa rồi tình cờ như là duyên số, trong lúc tôi tâm sự ước vọng muốn tìm kiếm bạn học cũ lớp Đệ Tứ 3 Ngô Quyền thì con gái một người bạn học NLS của tôi nói có một cô giáo giống như tôi kể về bạn Quí Cận của tôi. Tôi liền xin số điện thoại và gọi ngay. Tôi xưng danh và hỏi thì đúng là bạn Quí của tôi. Mừng quá, tôi hỏi dịa chỉ của Quí và ngay hôm sau tôi tìm đến gặp bạn ở làng Đại Học Thủ Đức. Không diễn tả hết nỗi vui mừng của chúng tôi khi gặp nhau. Nhờ Quí tôi biết được tin của Châu thị Huệ. Tôi tìm về Biên Hòa hẹn gặp Huệ ở quán Cội Nguồn rồi tôi gọi cho Mai Hữu Huệ, nhỏ bạn ngày xưa xí xọn, lanh chanh bây giờ vẫn lanh chanh, xí xọn đáng yêu. Hữu Huệ cho tôi biết Nguyễn Thị Tâm đang ở Sài Gòn rất gần nhà tôi. Tôi tìm đến thăm Tâm được vài lần, chưa kịp hàn huyên tâm sự bao nhiêu thì Tâm đã ra đi vĩnh viễn vì cơn bệnh hiểm nghèo. Trong ngày tiễn đưa Tâm chúng tôi cảm nhận quỷ thời gian của mình không còn bao nhiêu lâu nữa. Nhu cầu tìm kiếm lại bạn bè càng thúc bách. Ngày Mùng 3 Tết có một cuộc gặp mặt nho nhỏ tại nhà Hồ Thị Bạch Tuyết. Chồng của Tuyết là anh Thông học trên tụi tôi 1 lớp. Vợ chồng tiếp đãi chúng tôi thật nồng hậu. Anh Thông gọi điện cho anh Nam học cùng lớp là chồng của Đinh Hồng Hạnh cho chúng tôi nói chuyện vói Hạnh dù lúc đó bên Pháp là 1, 2 giờ sáng.
Lần đó tôi được gặp Đinh Ngọc Hoa và Phạm thị Phương Lan và Tống Kim Mỹ. Sau đó tôi và Mai Hữu Huệ chạy qua Cù Lao thăm Ngô Ngọc Hương, Trần Bích Liên, Trần Thị Mai và Nguyễn Hữu Hạnh. Ngọc Hương bây giờ đã là Bà Ngoại nhưng nụ cười vẫn tươi như xưa. Bích Liên thì gầy ốm quá nghe nói bạn vẫn còn nhiều vất vả trong cuộc sống. Mai, cô bạn ngày xưa nhường chức Trưởng lớp cho tôi bây giờ vẫn mái tóc dài nhưng búi lên gọn gàng, Mai vẫn chưa lập gia đình và còn công tác ở đài Phát Thanh Đồng Nai. Thương nhất là Hữu Hạnh, nhớ ngày xưa Ba của Hạnh đi tu trong ngôi chùa nhỏ bên Tân Vạn, Hạnh thường dẫn tụi tôi về chùa, ngôi chùa nhỏ trên một ngọn đồi cao có ao sen rất đẹp. Hạnh thay đổi nhiều quá, tôi không nhận ra người phụ nữ buồn phiền trước mặt đã từng là bạn mình. Tôi liên lạc với Châu Thị Huệ ngỏ ý muốn họp mặt nhóm bạn lớp Đệ Tứ, Huệ rất sẳn lòng hợp tác. Nhà Huệ rất rộng thuận tiện cho việc họp bạn ở nhà. Và chúng tôi chọn ngày 26 tháng 6. Hôm đó chúng tôi tập trung được 13 người. Không riêng gì tôi ở xa, mà ngay cả các bạn ở cùng TP Biên Hòa vẫn còn nhiều bạn lâu lắm rồi chưa gặp lại. Thật là tay bắt mặt mừng, câu chuyện râm ran không dứt. Các bạn tôi nhiều người già đi theo quy luật của thời gian nhưng nét thân quen đã giúp tôi nhận ra bạn cũ. Như Nguyễn Thị Chẳn, Nguyễn thị Băng, Lê Kim Loan, Đặng Thanh Nhàn. Duy có một người tôi nhớ mãi không ra, đến lúc bạn chỉ vào tấm ảnh ngày xưa chúng tôi một nhóm chụp hình chung ở Cột cờ trong sân trường, tôi mới sửng sốt, thật không thể nào tưởng tương Ngô Thị Kim Ngọc của ngày xưa ốm nhom, cao nhòng có giọng cười dòn tan bây giờ lại khác lạ như vậy. Nghe nói Ngọc theo gia đình định cư ở Pháp lâu rồi, đã có cháu nôi ngoại, nhưng giờ chồng mất Ngọc dành thời gian về VN nhiều hơn để tìm lại cội nguồn. Trong lúc chúng tôi rối rít thăm hỏi nhau thì Mã Thị Ngọc Lan ở Mỹ gọi về cho Huỳnh Thị Lương Viên, rồi Trần Thị Diêu ở Úc cũng gọi. Niềm vui như òa vỡ, tuy còn nhiều bạn không đến được vì nhều lý do như Trần Thị Lưu bị mệt vì huyết áp cao, Hà Thị Hiếu phải đi dự đám đứa cháu, Ngọc Hương thì đưa cháu ngoại về quê… Tôi vẫn có tham vọng chụp hình đông đủ các bạn nên hẹn sẽ tìm đến nhà thăm riêng từng người. Tôi gặp Lưu mới biết tin của Cúc và Ba, Lưu cho tôi xem hình hôm các bạn về thăm quê hương. Nhỏ Ba vẫn trẻ đẹp, Cúc thì có mập hơn xưa, tôi cũng được xem hình của Hồng và nghe kể về Thanh Thu. Có nhiều bạn ngày xưa học lớp Đệ Tứ 1 nhưng khi lên lớp Đệ Tam thì học chung với Tứ 3, bây giờ chúng tôi không phân biệt 1 hay 3, chúng tôi giờ là một nhóm. Tuần rồi tôi về Tân Ba thăm người chị họ bị bệnh, nhân tiện tìm thăm Thanh Thu, cô bạn hiền lành hiếu khách, hôm sau tôi xuống Biên Hòa thăm Hiếu, tưởng chỉ gặp mình Hiếu thôi không ngờ Hiếu đã gọi thêm một số bạn ở gần đó. Nhà Hiếu cũng rất rộng nên bạn bè tập hợp thật thoải mái. Lần nầy chỉ thiếu có Châu Huệ và Quí, bù lại chúng tôi có thêm Chu, Lưu, Phương Lan, Hương… như vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi.Tôi đã tổng hợp được danh sách các bạn có địa chỉ gần 30 người còn một số bạn nhớ tên nhưng chưa liên lạc được. Hy vọng qua bài viết nầy các bạn tôi sẽ tìm lại với nhau. Tôi được biết có trang Web của Hôi cựu hoc sinh Ngô Quyền, tôi cũng mới được biết hằng năm ở Cali có tổ chức Đại Hội Cựu Học Sinh Ngô Quyền toàn thế giới vào khoảng đầu tháng 7. Tôi ao ước có được thêm một lần đi Mỹ để tham dự. Nhưng trước nhất và chắc chắn là cuối năm nay, ngày 31 tháng 12 tôi sẽ về BH cùng các bạn lớp đệ Tứ của tôi tham dự Họp Mặt Cựu Học sinh Ngô Quyền tổ chức tại trường. Chúng tôi sẽ tìm thăm lại quý Thầy Cô, tìm thêm các bạn tôi và tìm lại kỷ niệm tuổi thơ. Một lần nữa xin cám ơn các bạn đã cho tôi cơ hội viết lên những dòng tâm sự nầy…
BÙI THỊ LỢI (cựu Trưởng Lớp lớp Đệ Tứ 3 niên khóa 67-68)
Một số hình ảnh bạn bè lớp Tứ 3, NK 67-68 họp mặt