- Đón Xuân Tươi - Xuân Nhớ
- Lời Cho Lá Mùa Đông
- Mùa Đông Trong Nỗi Nhớ
- Xin Đời Đôi Phút Bình Yên
- Giáng Sinh Nhớ
ĐÓN XUÂN TƯƠI - XUÂN NHỚ
ĐÓN XUÂN TƯƠI
Khai bút mừng Xuân gửi khắp nơi
In trang thiệp Tết tặng cao vời
Nôn nao chào đón mừng hoan lạc
Hớn hở cười reo rạng rở đời
Con cháu Tiên Rồng mây gặp hội
Hùm thiêng Âu Lạc nước dâng thời
Ung dung phất phới cùng mây gió
Chấp cánh cờ bay khắp biển trời
HOÀNG ANH VY
BIÊN HOÀ
XUÂN NHỚ
(Họa thơ HOÀNG ANH VY)
Nâng chén rượu mừng chúc khắp nơi
Hoan hỉ̉ chào Xuân đẹp tuyệt vời
Âm vang tiếng pháo còn đâu đó
Một niềm thương nhớ -nhớ thương đời
Tung tăng áo đỏ trên thềm cũ
Hớn hở bên cha mẹ một thời
Ìn dấu từng lời cha dạy dổ
Người đã về xa giữa cõi Trời
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
LỜI CHO LÁ MÙA ĐÔNG
(Họa bài thơ LỜI CỦA LÁ MÙA ĐÔNG của HÀ THU THỦY)
Chưa bao giờ hẹn thề cùng trời đất
Nhưng lá với em: cô bạn hiền từ
Mang diụ dàng một mùi hương ngan ngát
Phủ kín hồn em... dào dạt ước mơ...
Ép lá vào trang thư tình xanh biếc
Bên gối em trong giấc mộng đêm dài
Thì thầm với nhau những điều " bật mí "
Những dỗi hờn không thể nói anh hay
Anh lính rừng quen cuộc đời sương gió
Dừng bước quân hành một sớm mùa Đông
Em thả vầng thơ nơi khung cửa sổ
Tình bén trao như hoa thắm trên cành
Bao mùa Đông ... lá nhớ gì không nhỉ?
Anh ra đi bỏ lại ánh trăng rằm
Em góp nhặt từng mảnh hồn rạn vở
Lá cùng em... đã khóc... thật âm thầm...
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
LỜI CỦA LÁ MÙA ĐÔNG
Chiếc lá vàng trước khi rơi xuống đất
Kịp nói với em vài tiếng tạ từ
Thôi chào nhé vòm trời xanh bát ngát
Khung cửa hồng và cô bé mộng mơ.
Thưở mới là một nhỏ nhoi lộc biếc
Tôi đã mến em, cô bé tóc dài
Hay nhìn tôi bằng mắt xinh một mí
Và nụ cười răng khểnh ngó hay hay.
Tôi đã lớn lên cùng mưa nắng gió
Tươi tắn bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Đã cùng em vui bên khung cửa sổ
Đến hôm nay đã tới hạn lìa cành.
Lá vàng rơi là chuyện thường em nhỉ
Cũng giống như trăng lúc tận lúc rằm
Hãy nhặt lên và ép vào trang vở
Thật nồng nàn hương lá ngủ âm thầm.
HÀ THU THỦY
MÙA ĐÔNG TRONG NỖI NHỚ
(Họa bài thơ MÙA ĐÔNG CÒN NỖI NHỚ của anh TRẦN KIÊU BẠC)
Rồi cuối cùng em cũng bỏ ra đi
Bỏ sau lưng khoảng trời xanh lộng gió
Chỉ giữ riêng mình... lặng thầm nỗi nhớ...
Tiếng nấc buồn vụn vỡ giữa hư không
Dù thương yêu đắm đuối đến khôn cùng
Em vẫn biết không bao giờ trở lại
Dù ngay sau cánh đồng tình rụi cháy
Sức nóng vẫn còn âm ỉ mênh mông...
Nơi em về tuyết ngập trắng mùa Đông
Gió bão mịt mù cay sè đôi mắt
Quanh quẩn một đời đi tìm cõi thật
Vẫn lạc loài chưa thoát khỏi mê cung
Chưa nói với nhau lời nói sau cùng
Chưa cho hết những nồng nàn còn lại
Nếu nhìn vào mắt em anh sẽ thấy
Đêm thật dài trong NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
MÙA ĐÔNG CÒN NỖI NHỚ
Mùa Đông qua rồi đã mang em đi
Trời không lạnh sao lòng mang đầy gió
Thả gió ra lại nhốt vào nỗi nhớ
Nhớ lên nhiều mà lòng vẫn trống không
Ánh mắt nhìn theo như thể cuối cùng
Đâu biết được gió Đông còn quay lại
Em đi mang theo lửa tình đang cháy
Thả tình yêu vào đáy vực mênh mông
Anh bây giờ mới biết thật mùa Đông
Lạnh bên ngoài không bằng trong ánh mắt
Mắt quay đi làm nỗi đau có thật
Bao la buồn trong biển nhớ vòng cung
Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng
Đã biết được gió đi không trở lại
Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy
Em trở về trong mây xám mùa Đông
TRẦN KIÊU BẠC
XIN ĐỜI ĐÔI PHÚT BÌNH YÊN
(Họa bài thơ ĐỂ LẠI CHO ĐỜI của anh ĐỔ CÔNG LUẬN)
Đêm mơ nhặt ánh nắng tàn
Suối ưu tư chảy miên man vào hồn
Tuổi nào bóng ngả hoàng hôn?
Tuổi nào khao khát vẫn còn trong ta?
Làm sao dứt bỏ phiền hà ?
Làm sao thoát cảnh bôn ba kiếp người?
Sáu mươi năm lặng lờ trôi...
Hỏi ta còn nhớ bao lời kệ kinh?
Đêm mơ qua cổng sân đình
Vầng trăng xưa vẫn lung linh - ảo huyền...
Xin đời đôi phút bình yên
Tham - sân - si bỏ lại miền phù hoa
Gối tay dưới cội thông già
Để nghe hương cỏ vô ưu ngập hồn...
THY LỆ TRANG
MASSACHUSETTS
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
ĐỂ LẠI CHO ĐỜI
Ta đi trong nắng Thu tàn
Để nghe gió thổi miên man cuối hồn
Chợt buồn tắt nắng hoàng hôn
Sáu mươi năm nửa ,ai còn nhớ ta ?
Sao rơi cuối giải ngân hà
Người về với đất ,bôn ba phận người
Có nghe máu đỏ ngừng trôi ?
Có nghe nhân thế đọc lời cầu kinh ?
Bồng bềnh mây trắng Thiên Đình
Lửa sân si tắt, lung linh hảo huyền
Trăm năm trong cỏi bình yên
Xin vô ưu nở xanh miền cỏ hoa.
ĐỔ CÔNG LUẬN
GIÁNG SINH NHỚ
(Họa thơ bài thơ cùng tựa NGUYỄN THỊ MINH THỦY)
Trên biển chiều cuối Đông
Ngậm ngùi đời dâu bể
Từng giọt sầu nhớ mong...
Vào đời anh quạnh quẽ
Người có ngồi lặng lẽ
Vòng tay gầy xanh xao...
Tiếng thở dài vẫn thế...
Hay buồn hơn thủa nào...?
Gíó nhẹ từ muôn phía
Len vào tim nao nao...
Giữa đường đời vạn nẽo
Người vui -buồn ra sao?
Anh muôn đời vẫn lạ
Đường thênh thang...độc hành...
Trong trái tim rệu rả...
Nghe nhịp buồn...buồn tênh...
Mong đợi thủy triều lên
Bước chân buồn bải hoải
Sóng vỗ bờ cuồng dại...
Vang vọng lời chia phôi
Dường như trong sương khói
Suối tóc nào buông lơi
Bước giang hồ đã mỏi...
Một mình anh chơi vơi
Anh vẫn thèm sống lại...
Đêm Giáng sinh bên người...
THY LỆ TRANG
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
GIÁNG SINH NHỚ
Orange những ngày Đông
Sương che mờ phố bể
từng đợt sóng nhớ mong
vỗ bờ hồn quạnh quẽ
đêm vẫn đêm lặng lẽ
ngày vẫn ngày lao xao
sao lòng tôi chẳng thế
bình yên như hôm nào?
đèn sao giăng tứ phía
người bây giờ nơi nao?
mưa rơi rơi kín nẻo
người ấm lạnh ra sao?
muôn ngàn người quen/lạ
cô độc: bạn đồng hành
môi cười chào rộn rã
tim khắc khoải buồn tênh
thuyền đời bước xuống/lên
chân vô hồn bải hoải
đóa hoa yêu thơ dại
nở muộn màng - chia phôi
chút tình như sương khói
sao buộc ràng chẳng lơi!
tim son dù đã mỏi
lòng mong vẫn chưa vơi
dõi chờ ai trở lại
nương nhau rời kiếp người
Nguyễn Thị Minh Thủy
(Trích Cõi Riêng – 2000)