Ủng hộ tôi
Để thực thi chương trình, CPU nạp lệnh từ bộ nhớ chính và sau đó nạp dữ liệu cần xử lý từ Bộ nhớ chính lên thanh ghi hoặc lưu dữ liệu đã xử lý từ thanh ghi xuống Bộ nhớ chính. Một lượng ít các biến thường xuyên sử dụng sẽ được giữ trong các thanh ghi của CPU, nhưng hầu hết các chương trình đều thao tác với lượng dữ liệu lớn hơn khả năng lưu trữ mà CPU có thể chứa.
Trong thực tế thì hiệu suất của các máy tính hiện đại nhất đều bị giới hạn bởi băng thông (tức là số lượng byte truyền nhận được trong 1 giây) giữa CPU và Bộ nhớ chính, điều này gây ra hiện tượng "thắt cổ chai" vì CPU hoạt động rất nhanh còn Bộ nhớ chính thì hoạt động rất chậm. Các công nghệ bộ nhớ khác nhau sẽ khác nhau về dung lượng lưu trữ, độ trễ, băng thông, hiệu quả năng lượng và chi phí. Mỗi loại công nghệ bộ nhớ khác nhau thì hữu dụng cho nhiều ứng dụng khác nhau trong cùng một hệ thống.
Thanh ghi (register) là một loại bộ nhớ có độ trễ thấp nhất (khoảng 20ps hoặc hơn) nhưng dung lượng lớn nhất chỉ khoảng vài nghìn bit dữ liệu. Thanh ghi là một loại bộ nhớ được dùng để lưu trữ tạm dữ liệu, dữ liệu trong thanh ghi sẽ bị mất khi ngắt nguồn cấp điện. Thanh ghi được làm từ các flipflop. Flipflop là một thiết bị nhớ được chế tạo theo công nghệ bán dẫn (Semiconductor).
SRAM và DRAM cũng được chế tạo theo công nghệ bán dẫn nhưng có khả năng lưu trữ lớn hơn và độ trễ lại lớn hơn thanh ghi. Tương tự như thanh ghi, SRAM và DRAM đều chỉ sử dụng để lưu trữ tạm dữ liệu vì dữ liệu lưu trữ trong chúng sẽ bị mất khi mất nguồn cung cấp điện.
SRAM là viết tắt của Static Random Access Memory, được thiết kế với độ trễ thấp (khoảng vài ns) cho hàng ngàn địa chỉ (lưu ý là không gian địa chỉ càng lớn thì độ trễ càng cao, điều này đúng cho mọi bộ nhớ).
DRAM là viết tắt của Dynamic Random Access Memory, được tối ưu cho dung lượng và chi phí thấp nhưng đổi lại thì độ trễ khá cao.
Bộ nhớ Flash (SSD, USB, Thẻ nhớ) và Ổ đĩa cứng (HHD) là các thiết bị lưu trữ lâu dài (nonvolatile), nghĩa là dữ liệu trong bộ nhớ không bị mất khi ngắt nguồn cung cấp điện cho thiết bị hoạt động.
Bộ nhớ Flash được chế tạo theo công nghệ bán dẫn nên nhanh hơn gấp 100 lần so với Đĩa cứng và thường được kết hợp sử dụng với Đĩa cứng (giống như cách mà SRAM được kết hợp sử dụng với DRAM) nhằm tạo ra một hệ thống lai để lưu trữ dữ liệu lâu dài với tốc độ cao và khả năng lưu trữ lớn.
Đĩa cứng được chế tạo theo công nghệ từ tính và chuyển động cơ học, nó nằm ở cấp thấp nhất trong Phân cấp Bộ nhớ (Memory Hierarchy), nó cung cấp một khả năng lưu trữ rất lớn với chi phí thấp.
Hiện nay trên thị trường còn một loại công nghệ bộ nhớ phổ biến nữa đó là công nghệ quang học được sử dụng cho các ổ đĩa CD/DVD. Tuy nhiên với sự phát triển của Flash và các dịch vụ lưu trữ đám mây (cloud) khiến cho các đĩa CD/DVD chỉ còn sử dụng trên các máy tính để bàn hoặc các hệ thống giải trí gia đình.