Khi nền kinh tế tăng trưởng, đặc biệt nếu lạm phát không phải là vấn đề, người lao động và doanh nghiệp nhìn chung sẽ tốt hơn so với khi không có tăng trưởng.
Nhiều ngành nghề thường sử dụng từ viết tắt. Đối với các bác sĩ và kế toán viên, những từ viết tắt MRI (chụp cộng hưởng từ) và GAAP (nguyên tắc kế toán được chấp nhận chung) là không cần giải thích. Tuy nhiên, đối với những người không quen thuộc với những lĩnh vực này, những từ viết tắt này là một trở ngại ngăn cản họ hiểu rõ hơn về chủ đề được bàn luận nếu không có lời giải thích.
Kinh tế học cũng không ngoại lệ. Các nhà kinh tế học sử dụng nhiều từ viết tắt. Một trong những chỉ số kinh tế học phổ biến nhất là GDP, viết tắt của Gross Domectic Production (tổng sản phẩm quốc nội). Chỉ số này thường được trích dẫn trên báo, trên tin tức truyền hình và trong các báo cáo của chính phủ, ngân hàng trung ương và cộng đồng kinh doanh. Chỉ số được sử dụng rộng rãi như một điểm tham khảo cho sức khỏe của nền kinh tế các quốc gia và toàn cầu. Khi GDP đang tăng trưởng, đặc biệt nếu lạm phát không phải là vấn đề, người lao động và các doanh nghiệp nhìn chung sẽ khá hơn so với khi không có tăng trưởng.
GDP đo lường giá trị tiền tệ của hàng hóa và dịch vụ cuối — nghĩa là những sản phẩm được mua bởi người dùng cuối — được sản xuất tại một quốc gia trong một khoảng thời gian nhất định (chẳng hạn như một quý hoặc một năm). GDP tính đến tất cả sản lượng được tạo ra trong phạm vi biên giới của một quốc gia. GDP bao gồm hàng hóa và dịch vụ được sản xuất ra để bán trong thị trường và cũng bao gồm một số hoạt động sản xuất phi thị trường, chẳng hạn như dịch vụ quốc phòng hoặc giáo dục do chính phủ cung cấp. Một khái niệm thay thế, tổng sản phẩm quốc dân, hay GNP, tính tất cả sản lượng của công dân của một quốc gia. Vì vậy, nếu một công ty thuộc sở hữu của Đức có nhà máy tại Mỹ, sản lượng của nhà máy này sẽ được tính vào GDP của Mỹ nhưng lại được tính vào GNP của Đức.
Không phải tất cả hoạt động sản xuất đều được tính vào GDP. Ví dụ, những công việc không được trả lương (chẳng hạn như công việc được thực hiện ở nhà hoặc bởi các tình nguyện viên) và các hoạt động chợ đen không được đưa vào GDP vì chúng rất khó đo lường và định giá chính xác. Ví dụ, điều đó có nghĩa là một người thợ làm bánh sản xuất một ổ bánh mì cho một khách hàng sẽ đóng góp vào GDP nhưng sẽ không đóng góp vào GDP nếu anh ấy nướng cùng một ổ bánh mì đó cho gia đình mình.
Hơn nữa, "tổng" sản phẩm quốc nội không tính đến sự hao mòn của máy móc, nhà xưởng, v.v. (gọi là vốn cổ phần) được sử dụng để sản xuất ra đầu ra.
Nếu sự hao mòn nguồn vốn này, gọi là khấu hao, được loại trừ khỏi GDP, chúng ta có sản phẩm quốc nội ròng.
Về mặt lý thuyết, GDP có thể được tính theo ba cách khác nhau:
Phương pháp sản xuất: tổng “giá trị gia tăng” của các giai đoạn sản xuất, trong đó giá trị gia tăng được xác định là tổng doanh thu trừ đi giá trị của các đầu vào trung gian cho quá trình sản xuất. Ví dụ, bột mì sẽ là đầu vào trung gian và tạo ra sản phẩm cuối, hoặc dịch vụ của kiến trúc sư sẽ là một đầu vào trung gian để tạo ra sản phẩm cuối cùng.
Phương pháp chi tiêu: tổng giá trị mua hàng được thực hiện bởi người sử dụng cuối cùng - ví dụ như tiêu dùng cho thực phẩm, tivi và dịch vụ y tế theo hộ gia đình; các khoản đầu tư máy móc của các công ty; và việc mua hàng hóa và dịch vụ của chính phủ và người nước ngoài.
Phương pháp thu nhập: tổng thu nhập được tạo ra từ hoạt động sản xuất - ví dụ, tiền thù lao trả cho nhân viên, tiền thuê đất, lãi trả trên vốn và lợi nhuận trả cho chủ sở hữu công ty.
GDP của một quốc gia thường được tính bởi cơ quan thống kê quốc gia bằng cách tổng hợp thông tin từ một số lượng lớn các nguồn. Tuy nhiên, khi tính toán, hầu hết các nước đều tuân theo các tiêu chuẩn quốc tế đã được thiết lập. Tiêu chuẩn quốc tế để đo lường GDP có trong Hệ thống Tài khoản Quốc gia, 1993, biên soạn bởi Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), Ủy ban Châu Âu (EC), Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (OECD), Liên hợp quốc (UN), và Ngân hàng Thế giới (WB).
Một điều mọi người muốn biết về một nền kinh tế là liệu tổng sản lượng hàng hóa và dịch vụ của nước này đang tăng hoặc giảm.
Nhưng vì GDP được thu thập theo giá hiện hành - hoặc danh nghĩa - nên không thể so sánh hai thời kỳ mà không thực hiện điều chỉnh với lạm phát. Để xác định GDP “thực”, giá trị danh nghĩa phải được điều chỉnh để tính đến những thay đổi về giá nhằm cho chúng ta thấy liệu tăng trưởng giá trị sản lượng là do có nhiều hàng hóa và dịch vụ được sản xuất hơn hay chỉ đơn giản vì giá đã tăng lên. Một công cụ thống kê có tên gọi chỉ số điều chỉnh GDP được sử dụng để điều chỉnh GDP danh nghĩa sang một mức giá cố định.
GDP rất quan trọng vì nó cung cấp thông tin về quy mô của nền kinh tế và nền kinh tế đang hoạt động như thế nào. Tốc độ tăng trưởng GDP thực thường được sử dụng như một chỉ báo về sức khỏe tổng thể của nền kinh tế. Theo nghĩa rộng, sự gia tăng của GDP thực được hiểu là dấu hiệu cho thấy nền kinh tế đang hoạt động tốt. Khi GDP thực tăng trưởng mạnh, việc làm có khả năng được tạo ra nhiều hơn khi các công ty thuê thêm công nhân cho nhà máy, và mọi người có nhiều tiền hơn trong túi của họ. Tuy nhiên, tăng trưởng GDP thực biến động theo chu kỳ theo thời gian. Nền kinh tế đôi khi ở trong thời kỳ bùng nổ và đôi khi có những giai đoạn tăng trưởng chậm hoặc thậm chí suy thoái (định nghĩa là hai quý sản lượng giảm liên tiếp). Ví dụ ở Mỹ, có mười cuộc suy thoái với độ dài và mức độ nghiêm trọng khác nhau giữa 1950 và 2017. Cục Nghiên cứu Kinh tế Quốc gia của Mỹ (NBER) là cơ quan xác định thời điểm của các chu kỳ kinh doanh của nước Mỹ.
GDP của một quốc gia được đo bằng tiền tệ của quốc gia đó. Điều đó đòi hỏi phải điều chỉnh khi so sánh giá trị sản lượng ở hai quốc gia sử dụng các loại tiền tệ khác nhau. Thông thường, phương pháp được sử dụng là quy đổi giá trị GDP của mỗi quốc gia thành đô la Mỹ và sau đó so sánh chúng. Việc chuyển đổi sang đô la được thực hiện bằng cách sử dụng tỷ giá hối đoái thị trường — tỷ giá trên thị trường ngoại hối (FX) — hay tỷ giá hối đoái ngang bằng sức mua (PPP) . Tỷ giá hối đoái PPP là tỷ giá mà tại đó tiền tệ của một quốc gia sẽ phải được chuyển đổi thành một lượng tiền của một quốc gia khác sao cho số lượng hàng hóa và dịch vụ mua được ở hai nước là bằng nhau. Có một khoảng cách lớn giữa tỷ giá hối đoái thị trường và tỷ giá hối đoái dựa trên PPP ở các thị trường mới nổi và các quốc gia đang phát triển. Chênh lệch này là do hàng hóa và dịch vụ không được xuất nhập khẩu ở các nước thu nhập thấp có xu hướng rẻ hơn so với ở các nước thu nhập cao — ví dụ, cắt tóc ở New York đắt hơn ở Hà Nội — ngay cả khi chi phí sản xuất hàng hóa có thể xuất nhập khẩu, chẳng hạn như máy móc, ở hai quốc gia là như nhau. Đối với các quốc gia tiên tiến, tỷ giá hối đoái thị trường và tỷ giá hối đoái PPP có xu hướng gần nhau hơn nhiều.
Những khác biệt này có nghĩa là các thị trường mới nổi và các quốc gia đang phát triển có ước tính GDP tính bằng đô la PPP cao hơn so với khi tỷ giá hối đoái thị trường được sử dụng.
Điều quan trọng là phải hiểu GDP không thể cho chúng ta biết điều gì. GDP không phải là thước đo mức sống hay phúc lợi tổng thể của một quốc gia. Mặc dù những thay đổi trong sản lượng hàng hóa và dịch vụ bình quân đầu người (GDP bình quân đầu người) thường được sử dụng làm thước đo cho thấy người dân bình thường ở một quốc gia sống tốt hơn hay tệ hơn, chỉ số này không nắm bắt được những thứ có thể được coi là quan trọng đối với phúc lợi tổng thể. Ví dụ, tăng trưởng sản lượng có thể phải trả giá bằng thiệt hại về môi trường hoặc các chi phí bên ngoài khác, chẳng hạn như tiếng ồn. Hoặc nó có thể liên quan đến việc giảm thời gian giải trí hoặc sự cạn kiệt của các nguồn tài nguyên thiên nhiên không thể tái tạo. Chất lượng cuộc sống cũng có thể phụ thuộc vào sự phân bổ GDP giữa các cư dân của một quốc gia chứ không chỉ ở cấp độ tổng thể. Để tính đến các yếu tố như vậy, Liên hợp quốc tính toán Chỉ số Phát triển Con người (HDI), xếp hạng các quốc gia không chỉ dựa trên GDP bình quân đầu người mà còn dựa trên các yếu tố khác, chẳng hạn như tuổi thọ, tỷ lệ biết chữ và tỷ lệ tuyển sinh vào trường học. Ngoài ra, còn có những nỗ lực khác được thực hiện để giải quyết một số thiếu sót của GDP, chẳng hạn như Chỉ số tiến bộ thực sự (Genuine Progress Indicator) và Chỉ số hạnh phúc quốc gia, nhưng tất cả cũng đều phải đối mặt với một số chỉ trích.