Tưởng Nhớ

NNXuan

Gia đình chúng tôi vô cùng đau đớn báo tin,

Chồng và Cha của chúng tôi là:

Ông NGUYỄN NGỌC XUÂN

Sinh ngày 06 tháng 09 năm 1951 tại Biên Hòa

Vừa từ trần lúc 10 giờ ngày 10 tháng 09 năm 2017

(nhằm ngày 20 tháng 07 năm Đinh Dậu)

tại thành phố Đà Nẵng – Việt Nam

HƯỞNG THỌ 68 TUỔI

Lễ nhập quan lúc 17 giờ ngày 10 tháng 09 năm 2017

(nhằm ngày 20 tháng 07 năm Đinh Dậu)

Linh cửu được quàn tại tư gia số 294/48 đường Điện Biên Phủ,

phường Chính Gián, quận Thanh Khê, Tp. Đà Nẵng.

Lễ động quan lúc 07 giờ 00 ngày 14 tháng 09 năm 2017

(nhằm ngày 24 tháng 07 năm Đinh Dậu)

Sau đó linh cửu ông Nguyễn Ngọc Xuân

được đưa đi hỏa táng lúc 09 giờ cùng ngày.

TANG GIA ĐỒNG KÍNH BÁO

Vợ: Bà quả phụ Nguyễn Ngọc Xuân

Nhủ danh Trần Thị Hạnh

Cùng các con:

- Trưởng nữ: Nguyễn Thị Cẩm Vân, chồng và các con.

- Trưởng nam: Nguyễn Phụng Hiệp, vợ và con.

- Thứ nam: Nguyễn Phụng Hải, vợ và các con.

Chị: Nguyễn Thị Thu Cúc, chồng và các con (Pháp)

Các em :

- Nguyễn Thị Ngọc Sương, chồng Nguyễn Ngọc Ẩn G, cựu học sinh khoá 10 NQ (USA)

- Nguyễn Ngọc Thu, chs khoá 12 NQ (VN)

- Nguyễn Ngọc Hoà, chs NQ khoá 13, vợ và các con (VN)

- Nguyễn Ngọc Long, chs NQ khóa 15, vợ và con (VN)

- Nguyễn Thị Kim Hồng, chs NQ khóa 17, chồng và con (VN)

@@@@@@@@@@@@@@@

PHÂN ƯU

phanuu

Hội ái hữu CHS trung học Ngô Quyền Biên Hòa nhận tin buồn:

Chs. K7 NGUYỄN NGỌC XUÂN

Sinh ngày 06/09/1951 tại Biên Hòa.

Vừa từ trần lúc 10 giờ ngày 10 tháng 09 năm 2017

(nhằm ngày 20 tháng 07 năm Đinh Dậu)

tại thành phố Đà Nẵng – Việt Nam.

HƯỞNG THỌ 68 TUỔI

HỘI ÁI HỮU CỰU HỌC SINH NGÔ QUYỀN BIÊN HÒA

QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Cùng bà quả phụ Nguyễn Ngọc Xuân và toàn thể Tang quyến.

Nguyện cầu hương linh Chs.NQ K7 Nguyễn Ngọc Xuân

sớm siêu thăng nơi cõi Phật.

**********

Điện thoại chia buồn: Chị Trần Thị Hạnh 0906 432 251

______________________________________________________________________________

Sáng nay vào email,

Được tin bạn vừa mất

Trong lòng buồn chất ngất

Một giọt lệ vừa rơi

Bạn đã buông tay rồi....

VongHoaTangTrang

BẰNG HỮU CỰU HỌC SINH NGÔ QUYỀN KHÓA 7 (62-69) lớp B1 pháp văn)

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Cùng bà quả phụ Nguyễn Ngọc Xuân và toàn thể Tang quyến.

Xin hiệp tâm chung lời cầu nguyện hương linh bạn Nguyễn Ngọc Xuân

sớm về cõi Phật thanh tịnh an vui.

Bạn bè cùng lớp

Chu Mai

Tô Anh Tuấn

Trần Minh Tâm

Trần Phụng Tiên

Nguyễn Liễu

Võ Ngọc Bữu

Nghiêm Thái Bình

Đoàn Trung Chánh

Trương Quang Chánh

Ninh văn Lập

Diệp Cẩm Thu

Lê Thành Tươi

Nguyễn Thanh Tùng

Ngô Đình Dũng

Trầm Vĩnh Châu

Trần Văn Hoa

Mai Quỳnh Lâm

Nguyễn Văn Ngàn

Nguyễn Thanh Nhã

Ma Thành Phúc

Lê Tấn Mười

https://ngo-quyen.org/a1003/danh-sach-chs-ngo-quyen-khoa-7-1962-1967-lop-phap-van

https://ngo-quyen.org/search?r=Lw&k=nguyen+ngoc+xuan

___________________________________________________________________________________

cảm tạ

Gia đình chs.NQBH K.7 Nguyễn Ngọc Xuân chân thành cảm tạ:

- Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hoà;

- Quý Thầy Cô, CHS.NQBH các khóa ở quê nhà và hải ngoại;

- Quý anh chị cựu sinh viên Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Saigon,

Đốc Sự khoá 18;

- Quý thông gia, thân bằng quyến thuộc, họ hàng Nội – Ngoại gần xa,

bà con láng giềng …

Đã điện thư, điện thoại, cầu nguyện, gửi hoa, phúng viếng, phân ưu,

tham dự lễ tang và tiễn đưa linh cửu của chồng, cha, em, anh của chúng tôi là :

Ông NGUYỄN NGỌC XUÂN

Sinh năm 1951 tại Biên Hòa

Từ trần ngày 10 tháng 9 năm 2017

(nhằm ngày 20 tháng 7 năm Đinh Dậu)

Tại thành phố Đà Nẵng, Việt Nam.

HƯỞNG THỌ 68 TUỔI

đến nơi an nghỉ cuối cùng tại

Trung tâm hỏa táng An Phước Viên – Tp. Đà Nẵng.

Trong lúc tang gia bối rối không tránh khỏi điều sơ suất,

kính mong quí vị niệm tình tha thứ.

TANG GIA ĐỒNG CẢM TẠ

Bà Quả Phụ Nguyễn Ngọc Xuân, nhủ danh Trần Thị Hạnh

Trưởng Nữ: Nguyễn Thị Cẩm Vân, chồng và các con;

Trưởng Nam : Nguyễn Phụng Hiệp, vợ và con;

Thứ Nam : Nguyễn Phụng Hải, vợ và các con;

Chị: Nguyễn Thị Thu Cúc , chồng và các con (France);

Cùng các em :

- Nguyễn Thị Ngọc Sương, chồng Nguyễn Ngọc Ẩn G,

chs k10 NQ Biên Hoà (USA);

- Nguyễn Ngọc Thu, chs K12 NQ Biên Hoà (VN);

- Nguyễn Ngọc Hoà, chs K 13 NQ Biên Hoà, vợ và các con (VN );

- Nguyễn Ngọc Long, chs K 15 NQ Biên Hoà, vợ và con (VN);

- Nguyễn Thị Kim Hồng, chs K17 NQ Biên Hoà, chồng và con (VN);

CHẾT MÀ, CHỈ MỘT LẦN THÔI!..

Nguyen Ngoc Xuan (1)

Chắc chắn anh Nguyễn Ngọc Xuân sẽ cười xòa, khi nghe cô em “tửng từng tưng” như vậy. Mà thật đấy! Đến lứa tuổi “lục, thất, bát… thập” của anh chị em mình rồi, thì “sự kiện… chết” đâu có chi trầm trọng trong vòng tuần hoàn “sinh – lão –

bệnh – tử” đời người? Thầy Cô giáo cũ của mình mỗi bận gặp nhau, lại “khoe” với học trò:

- Passport chúng tôi lúc nào cũng sẵn, chỉ chờ “có vé” là bay thôi…

Khi tôi đậu đệ Thất thì anh Xuân đã tốt nghiệp Tú đôi, vì vậy hai anh em không hề biết mình chung trường trung học Ngô Quyền. Mấy chục năm sau qua trang nhà, hai anh em mới “khám phá” mình có cùng một nhánh sông xưa. Chưa từng gặp nhau, vậy mà anh em lại khá thân nhau. Điều này khiến tôi nhớ lại bài ca Hướng Đạo năm nào “Thân nhau chưa chắc đã gần bên nhau. Gần bên nhau chưa chắc đã thân nhau. Thân nhau chưa chắc đã gần bên nhau, gần bên nhau (chứ) gần bên nhau, chưa chắc đã là thân nhau…”

Đã hơn chục lần anh em hò hẹn café – và chia đôi số lần hẹn ấy cho Đà Nẵng lẫn Biên Hòa – nhưng đến tận bây giờ, chầu café sum vầy của hai anh em vẫn trôi tuồn tuột… Nhưng có hề hấn chi đâu? Bởi hai anh em đã kịp sẻ chia nhiều điều về trường xưa lớp cũ, về những thân hữu năm xưa, và những hình ảnh đẹp đất nước quê mình…

Anh Nguyễn Ngọc Xuân – và chị Võ Thị Ngọc Dung – là hai người đầu tiên tôi chia sẻ dự định về Đêm Tri Ân Thầy Cô giáo cũ. Và theo yêu cầu của cô em, anh chị giữ kín đến phút 89,9 bản kế hoạch này. Lý do, tôi “thà bị cực hơn bị bực” nên thường “im im hỏng nói mà làm” – Tôi ớn thành viên khối NATO (No Action Talk Only) ghê lắm! Hễ những “thầy bàn” này mà góp lời bàn, là công việc thế nào cũng chuyển từ tan sang nát (??!..)

May cho nhóm bạn 12B3 của tôi quá thể, Đêm Tri Ân Thầy Cô giáo cũ trung học Ngô Quyền xưa đã thành công ngoài mong đợi – Rất đông, rất vui, ấm áp tình nghĩa thầy trò – Và anh Xuân chị Dung là người luôn ủng hộ tinh thần tôi, ngay từ lúc kế hoạch còn trong… trứng nước.

From: Mai Diep <diepmails@yahoo.com>

To: xuanxuan.nn@gmail.com, tdung18@yahoo.com

Sent: Monday, September 24, 2012 12:32 AM

Subject: Re: Dự kiến Tri Ân Thầy Cô Giáo cũ,

Anh Xuân thân mến,

Chương trình "Học trò Ngô Quyền xưa Tri Ân Thầy Cô giáo cũ" em chỉ mới phác họa, anh Xuân là một trong hai người đầu tiên em chia sẻ ý tưởng này – Em gửi email này cùng lúc cho chị Dung – Nếu anh Xuân thu xếp được, về Sài Gòn dự Đêm Hội Tri Ân Thầy Cô thì hay quá! Em đang cầu mong Thầy Phạm Đức Bảo khỏe mạnh, để anh em mình được tri ân Thầy Cô lần cuối trong đời. Thầy Bảo 93 tuổi rồi anh Xuân, quí hiếm lắm đối với đám học trò cũ như anh chị em mình.

Em làm cho có vẻ “prồ” một chút vậy thôi, chứ an hem đâu có thì giờ để họp với hành? Em email “giao” mỗi anh một việc – Thấy em “oai” oái ghê chưa? – Đến giờ G là các anh chỉ “A lát xô, nhào dô” thực hiện mà thôi. Em chỉ chạy vòng ngoài “thăm bẫy, nhắc tuồng”, chứ việc khó em “ đùn đẩy” hết cho mấy ông anh hứng…đạn. Anh Khương Văn Mười đòi ... chạy trốn, em đe dọa liền tù tì:

- Anh Mười có mặt, em sẽ nói tốt. Anh Mười vắng mặt, em nói xấu anh Mười ráng chịu đó nghen..."

Em đùa vậy thôi, chứ anh em đã thân thiết từ hồi đi học, nên không việc chi... trầm trọng cả. Với lại lo cho thầy cô, là trách nhiệm chung của tất cả anh chị em mình mà! Kế hoạch này em chỉ email “gói gọn” trong nhóm bạn và anh chị em mình, chưa dám ‘bung xung” rộng rãi. Mà em cũng mắc cười em thiệt! Chuyện hay vầy mà bày đặt "dấu dấu, diếm diếm" cứ như mình đang làm chuyện ... phi pháp hỏng bằng? Thiệt tình, em chỉ phòng xa cho đỡ bị ... bực mình vậy mà. Em gửi phác thảo chương trình, anh Xuân chị Dung xem trước cho vui nghen…

From: xuanxuan nguyen <xuanxuan.nn@gmail.com>

To: Mai Diep <diepmails@yahoo.com> Dung Tuong <tdung18@yahoo.com>

Sent: Tuesday, September 25, 2012 8:16 PM

Subject: Re: Dự kiến Tri Ân Thầy Cô Giáo cũ,

MAI ơi,

Thật là một ý tưởng và kế hoạch "trên cả tuyệt vời", MAI ạ!

Anh cảm ơn MAI đã chân tình tin cậy anh (và chị Ngọc Dung) mà "bật mí" trước dự định ấy của MAI. Riêng về phần anh, trước nhiệt tình và tâm huyết của MAI, anh mừng lắm nhưng cũng lo lắm. Mừng vì trường NQ còn có người như MAI, thì tương lai vẫn còn xán lạn. Lo vì trước một ý tưởng kế hoạch đầy ý nghĩa và đáng quý như vậy, anh lại không được chung vai gánh vác với MAI. Anh rất mong làm việc cùng MAI, mặc dù quỹ thời gian của cuộc đời anh bây giờ không còn nhiều nữa. MAI ơi, anh em mình ở cách xa nhau quá, và hoàn cảnh hiện tại của anh thật khó vô cùng...

Không biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi gần 2 tháng sắp tới, anh có thể phụ giúp MAI được việc gì không? Anh không dám hứa trước, nhưng anh sẽ cố gắng thu xếp ngay khi sức khỏe cho phép, nha MAI? (Vả chăng, MỘT THUỞ cũng quen lắm với gia đinh anh ở Phú Nhuận)

Anh sẽ liên lạc tiếp với MAI sau.

Thăm MAI vui khỏe.

Quý mến : NNX

From: Dung Tuong <tdung18@yahoo.com>

To: xuanxuan.nn@gmail.com, diepmails@yahoo.com

Oct 2, 2012 at 4:28 PM

Sent: Wednesday, September 26, 2012 4:28 PM

Subject: Re: Dự kiến Tri Ân Thầy Cô Giáo cũ,

Cũng như anh Xuân, chị Dung rất tán thành, ngưỡng mộ việc làm và tấm lòng của HMai đối với trường xưa và Thầy Cô. Anh Xuân đã nói... hết ý rồi, nên chị chỉ biết góp thêm một tràng pháo tay cho Mai. Mong dự kiến của Mai nhanh chóng trở thành sự thật và đạt được kết quả tốt đẹp.

Anh Xuân và Mai ráng giữ gìn sức khỏe nha.

Quý mến,

ND

From: Mai Diep <diepmails@yahoo.com>

To: xuanxuan nguyen <xuanxuan.nn@gmail.com>

Sent: Friday, September 28, 2012 10:24 PM

Subject: Re: Dự kiến Tri Ân Thầy Cô Giáo cũ,

Anh Xuân thân mến,

"Quỹ thời gian của cuộc đời anh bây giờ không còn nhiều..." anh Xuân nói cứ như anh có "quyền" định đoạt thời gian cho cuộc đời cuả anh vậy. Thời gian sống của anh em mình phụ thuộc... Nam Tào, và còn nhiều yếu tố "hên, xui" khác nữa. Anh cứ "lừ đừ như ông Từ vào đền" nghen, tới đâu hay tới đó. Em chúc anh Xuân sớm phục hồi sức khỏe, còn nhiều việc của trường em cần "nhờ vã" anh mà!..

Đúng như lời anh Xuân khen tặng, ý tưởng và kế hoạch của em ... quá hay, đến mức em không thể “hứng đâu làm đó” theo thói quen được nữa. Em phải tổ chức đàng hoàng, bởi nó liên quan đến thầy cô của mình anh ạ! Em đã làm kế hoạch và dự toán, mời Thầy Cô ở Sài Gòn và ở Biên Hòa về dự Đêm Hội Tri Ân. Em ngại nhất là kinh phí – bởi nhóm tổ chức không nhận tài trợ – Nhưng không sao, tụi em chủ yếu lo cho Thầy Cô mà thôi. Còn học sinh tất cả đều tự túc, vậy là ổn.

Tụi em không phổ biến rộng rãi, bởi khuôn viên Một Thưở chỉ có thể “chứa” khoảng 200 người. Em mong muốn chương trình diễn ra trong không khí ấm cúng, đúng với ý nghĩa Tri Ân. Em hy vọng Thầy Cô sẽ của anh em mình sẽ hài lòng, về nghĩa tình của đám trò xưa…

Tặng phẩm độc đáo nhất trong Đêm Tri Ân là một bức tranh sơn mài khổ 30 x 30 cm, phía trên là chiếc hiệu đoàn đầu tiên của trường Ngô Quyền – món ... đồ cổ 56 năm của trường mình em sưu tầm được – với dòng chữ Trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa – Nửa thế kỷ tri ân thầy cô giáo cũ, ngày và địa điểm tổ chức. Dưới hiệu đoàn là chữ ký của Thầy Bảo ở vị trí trung tâm, chữ ký và bút tích các Thầy Cô khác vây quanh... Để có được bộ chữ ký của Thầy Cô, em đã chạy rạc cẳng khắp các đường phố Sài Gòn và Biên Hòa, trong lúc em đang bị bệnh lúc nào cũng ho ầm ầm y như... cún sủa.

Không phải em giỏi giang gì đâu, tại thời gian thúc bách phải gửi chữ ký thầy cô cho trường Mỹ Thuật trang trí Sài Gòn kịp thiết kế mẫu, rồi em phải nhờ anh chị trong nghề kiểm tra bản mẫu nữa. Có đến mấy công đoạn cho sản phẩm thủ công này, nếu đặt làm phải ... thần tốc giao đầy đủ nguyên liệu. Ứng biến nhanh trong tình huống CuBa căng thẳng lúc này, chắc chỉ có ... mình em. Em được cô Kiều Tiên khen “Chỉ dân Hướng Đạo của em mới làm được vậy..." trong buổi chiều tối em bơ phờ ghé nhà cô xin chữ ký – rồi vội vàng quá, em bỏ quên luôn áo khoác ở nhà của cô – Đường phố Sài Gòn đang kẹt xe dữ dội, nếu quay trở lại biết bao giờ em mới tới nhà? Thôi thì liều mạng phông phanh, em thoát ra xa lộ rồi phóng xe máy chạy tuốt về Biên Hòa. Hậu quả hôm sau em... sốt tơi bời, anh Xuân chị Dung thấy em "gan cóc tía" chửa?

Nhưng chẳng bõ công, bởi nhóm tổ chức có được một tặng phẩm đáng trân trọng dành tặng Thầy Cô giáo cũ của anh chị em mình. Ý nghĩa ở chỗ, tranh sơn mài bền bĩ theo thời gian –tương tự nghĩa tình Thầy Trò trường Ngô Quyền xưa – mà đây cũng là mặt hàng thủ công truyền thống của quê mình. Trong đó có cả tấm lòng của các thân hữu không phải là học sinh trường mình – nhưng cảm kích tấm lòng học trò trường Ngô – đã nhận làm tranh với giá hữu nghị đặc biệt...

From: ngocxuan nguyen <ngngocxuan@gmail.com>

To: Mai Diep <diepmails@yahoo.com> Vo Thi Ngoc Dung <ngocdung0717@yahoo.com>

Sent: Wednesday, November 14, 2012 10:08 PM

Subject: Fwd: Tri Ân Thầy Cô

MAI thân mến,

Vì nhiều lý do riêng, anh XUÂN rất tiếc không thể về tham dự Buổi Lễ Tri Ân Thầy Cô tại "MỘT THUỞ" - Sài Gòn, với chương trình kế hoạch do MAI phác thảo từ trước. Đó là một sự kiện lần đầu tiên được thực hiện tại Việt Nam, chắc chắn rất hấp dẫn và đầy ý nghĩa. Với tất cả lòng chân thành, anh chúc buổi Lễ thành công mỹ mãn. Anh kính thăm Quý Thầy Cô, và chúc Quý Bạn NQ có một buổi tối họp mặt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Xin gửi tặng MAI và Buổi Họp Mặt một tấm ảnh (đính kèm). Hình ảnh có thể chưa đẹp lắm, nhưng xin MAI hãy nhận chút lòng thành của anh gửi đến Quý Thầy Cô và bạn hữu cũ ở Ngô Quyền xưa.

Chúc MAI nhiều sức khỏe, nghị lực và may mắn.

Thân mến

NNX

Ngoài chân tình gắn bó với mái Trường Ngô Quyền xưa, anh Xuân còn dành sự ưu ái với gia đình cựu hđs. Biên Hòa của cô em nữa. Không biết 3 tập album cựu HĐS. Biên Hòa, đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức của anh Xuân? Nhưng ngày anh Xuân báo tin hoàn thành sản phẩm – chị Ngọc Dung và tôi sung sướng vô cùng tận – trước khi hai chị em chia sẻ niềm vui ấy đến cả nhà…

From: Dung Tuong <tdung18@yahoo.com>

To: ngocxuan nguyen <ngocxuanng@yahoo.com>; DiepMai <diepmails@yahoo.com>;Cc: ngocxuannguyen <ngngocxuan@gmail.com>

Sent: Wednesday, September 12, 2012 6:14 AM

Subject: Re: Trọn Bộ 3 Tập Tiểu Thuyêt Kiếm Hiệp DIỆP HOÀNG MAI

Anh Xuân ơi,

Bộ tiểu thuyết “kiếm hiệp” Cựu HĐS Ngô Quyền Biên Hoà gồm 3 tập này, thật công phu và quá tuyệt... chiêu! Như vậy là DHMai đã thỏa lòng ao ước, và anh chị em Cựu HĐS.BH cũng được dịp vui vầy, sum họp với nhau qua Bộ hình ảnh lưu trữ này rồi. Về sau, mỗi năm họp mặt Mai cứ nhờ anh Xuân làm thêm 1 tập để add vào là ...hết xẩy, phải hông Mai? .

Anh Xuân ơi,

Cho Dung thắc mắc tí nghen: Sao AX không bỏ dấu tiếng Việt vào các chú thích trên Smilebox? Vì tên Rừng mà bỏ dấu vào đọc mới...hăng (??!...) Dung sẽ post lên web ngay hôm nay, để ngày mai trình làng bà con sớm.

Chúc AX luôn vui và có nhiều sức khỏe, để tiếp tục... chìu 2 cô em "lắm chuyện" này nha. Hihihi…

From: xuanxuan nguyen <xuanxuan.nn@gmail.com>

To: Mai Diep <diepmails@yahoo.com>

Sent: Saturday, November 1, 2014 1:06 PM

Subject: Re: Những chuyến đi,

Diệp Mai thân mến,

Tôi vui mừng thấy em đã đi được khắp mọi nẻo đường đất nước quê mình, sau khi em đã chu du nhiều nước trên thế giới. Đó cũng chính là ước nguyện của tôi khi rời Miền Nam ra Đà Nẵng. Nhưng ước nguyện của tôi chưa thành, còn em đã làm được phần lớn.

Tôi mong MAI hãy tiếp tục những chuyến đi dọc đường đất nước. Với vốn kiến thức sâu rộng và một trái tim chân thành như MAI, tôi không buồn vì mình đã không thực hiện được ước mơ. Bởi nay đã có MAI, một nhân chứng sống, đã đi và lưu giữ những dấu tích quý giá về đất nước và con người của quê mình. Đi là sống đó, MAI ạ...

Tôi cầu mong em luôn dồi dào sức khỏe, nghị lực và nhiều cơ hội để tiếp tục cuộc hành trình.

Chị TRẦN THỊ HIỆP, bạn học cùng khóa với tôi ở NQ, cũng may mắn hơn tôi, vừa đi qua những con đường quê hương mà MAI đã đi, và có cùng cảm nhận như MAI “Càng đi càng thấy quê hương mình đẹp quá! Nhưng sao dân mình vẫn còn khổ quá !...”

Mong tiếp tục được xem nhiều hình ảnh đẹp của quê hương do MAI chia sẻ, trên những nẻo đường mà MAI đi qua…

Tôi rất đồng ý với MAI về ý tưởng…..

Nguyen Ngoc Xuan (6)

Anh Xuân ơi,

Không ai chọn được nơi ta sinh và chọn nơi ta ở, cũng không ai đếm được ta sống được bao năm và ta cười khóc bao lần? Chỉ có sinh ra và chết đi, mới đến với cuộc đời mỗi người chúng ta 1 lần duy nhất. Nếu không sống được như mình muốn, hãy sống như mình có thể. Chính cách sống sẽ quyết định ta cười hay khóc, vào thời điểm ta giã biệt cõi đời.

Trong cơn mưa gió bão bùng sáng nay – khi những người thân của anh Nguyễn Ngọc Xuân khóc tiễn biệt anh – tôi hằng tin anh Xuân thanh thản mỉm cười bay về chốn bình yên vĩnh cửu – Chỉ là “sự kiện chết” thôi mà, đâu có gì lạ phải không anh? – Thay mặt “cả nhà” những người thân quý mến anh Nguyễn Ngọc Xuân, cô em cầu chúc anh Xuân an nhiên giấc ngủ vô thường…

Diệp Hoàng Mai

Tháng 09/2017

BỎ LẠI CON ĐÒ

SÔNG ĐỒNG NAI

Sau đêm tham dự văn nghệ Biên Hòa, về khuya nhưng không thức muộn. Những tiếng lay động liên hồi từ cell phone với những mối dây liên lạc thân tình qua facbook, với những lời vấn an, những lời cầu nguyện cho một người bạn, chia sẻ cùng người bạn đời của anh từ một nơi cách xa nửa vòng trái đất. Bạn tôi đang đối diện trước sự chung cuộc của một đời người, như một giòng sông sắp bỏ lại con đò.

Cùng một con đò trên một giòng sông với những con nước ròng rồi nước lớn. Cũng giống như đời người trôi xuôi theo vận mệnh. Lần cuối cùng trở về thăm Biên Hòa tôi đã có lần dừng lại bến đò Hóa An, bến vẫn còn đây nhưng con đò đó không còn nữa. Lòng bỗng dưng bồi hồi cảm xúc bao kỹ niệm ấu thơ vẫn còn trong trí nhớ.

Hôm nay ngồi lại viết vài hàng về anh như nhớ thời của chúng tôi của những năm đầu bước vào trường trung học Ngô Quyền, những đứa học trò từ Tân Hạnh, Tân Ba Tân Uyên, Hóa an muốn qua học trường tỉnh Ngô Quyền đều phải qua bên đò Hóa An. Cùng trên chuyến đò này chúng tôi đã quen biết và gần gũi nhau Nguyễn Ngọc Xuân, Diệp Cẩm Thu, Trầm Vĩnh Châu, Bảnh, Hội v.v...

Tôi có duyên có quen biết và thân tình với các lớp đàn anh, trên mình một khóa cả Anh văn và Pháp văn, những lớp bạn đàn anh thân quen phải nói là những học sinh ưu tú một thời của khóa 7. Pháp văn có Nguyễn Ngọc Xuân, Diệp Cẩm Thu, Trầm Vĩnh Châu. Anh văn có Phạm văn Xuân, Đỗ Thái Hùng, Hồ Chí Tường. Tôi đã cùng các bạn chia sẻ sự thương tiếc của những người bạn đã ra đi trong chiến tranh với Lại Minh Lâm bỏ mạng tại Lai Khê, Trần Quang Tuyên Tiểu đoàn Trâu Điên trong trận Hạ Lào, Đinh Công Minh tử trận tại Tiền Giang sau ngày hiệp định ngừng bắn 1972 và Lâm Phước Dân mất ngay giờ thứ 25 tại Quang Trung...

Riêng tôi vẫn luôn nhớ đến những người bạn đã sớm bỏ chúng tôi sau 1975 với bệnh tật hành hạ và tuổi già đến sớm Đỗ Thái Hùng, Trương văn Út, Phạm văn Xuân, Lê Quang Luật...

Bài viết dở dang tôi muốn dừng lại nơi đây, tôi muốn cầu nguyện sự an lành cho một người bạn quen biết xa nhau đã lâu. Chúng tôi có một thời tuổi trẻ may mắn có, gian nan có, những người bạn dang dở học hành làm thân lính chiến. Còn lại các bạn, người thì tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn, du học Paris, người thì ra trường kiến trúc, riêng Xuân tốt nghiệp QGHC vê làm việc tại TUDV. Vận mệnh đất nước sau 1975 đã thay đổi những mãnh đời, nhưng tình cảm tình bạn chung trường chúng tôi vẫn giữ. Sau hơn năm năm tù từ ngày quăng áo lính, tôi gặp lại Xuân một lần tại nhà người bạn tù của tôi N.Đ. Dũng cũng là người bạn thân của Xuân, chỉ được biết bạn đã thành hôn với cô ca sĩ nỗi tiếng một thời theo chân các đoàn hát để được yên ổn cuộc đời.

Với những đổi thay cuộc đời Xuân đã lưu lạc ra ngoài miền Trung xây dựng cuộc đời mới. Những ngày định cư ở Hoa Kỳ tôi vẫn còn liên lạc với Xuân qua những hình ảnh sinh hoạt gia đình, những bài viết của Xuân được gởi từ Đà Nẵng và những cuốn đặc san Biên Hòa được gởi từ California…

Qua tin người bạn đời của Xuân báo tin bạn đang vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, từ một nơi xa tôi chỉ biết cầu nguyện, vì đời là một sự vô thường của chuyện tử sinh. Chúng tôi sinh cùng thời cùng năm, có những kỹ niệm về một ngôi trường, những chuyến đò ngang. Bạn đã lớn lên từ Tân Ba, Tân Uyên, tro cốt của bạn cũng sẽ trở về với Tân Uyên Tân Ba với vùng đất hiền hòa nuôi nấng và sản sinh bao người tài hoa.

Như một lời từ giã, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi trôi mãi... như những người bạn đã ra đi ... bỏ lại con đò...

Nguyễn Hữu Hạnh

Vĩnh Biệt Hai Đàn Anh Ngô Quyền

chia buon

Trong vòng 5 ngày, Hội cựu học sinh Ngô Quyền Biên Hòa mất đi hai nam sinh thông minh, đa tài: anhNguyễn Ngọc Xuân -NQ K7, và anh Phạm Kim Phi Hùng -NQ K14.

Họ cùng quê Tân Ba, một xã nhỏ xíu của tỉnh Biên Hòa ngày trước, lúc nước sông Đồng Nai còn trong vắt, hai bờ sông bên lỡ, bên bồi vẫn là nơi chơi đùa thời thơ dại của cả hai anh, của hầu hết học sinh Ngô Quyền ngày đó.

Khi anh Xuân đậu Tú tài, chuẩn bị thi vào Quốc gia Hành chánh, thì anh Hùng chuẩn bị thi vào lớp 6, một kỳ thi tuyển không dễ dàng vì cả tỉnh Biên Hòa thời đó có hàng trăm trường Tiểu học nhưng chỉ có một ngôi trường Trung học công lập duy nhất. Họ không biết nhau, nhưng như truyền thống của làng quê Tân Ba, của trường Ngô Quyền, cả hai anh đều chăm học, và đều là học trò giỏi của lớp, của trường Ngô Quyền .

@@@

Chúng tôi biết anh Hùng từ hồi học Tiểu học vì Biên Hòa là một tỉnh lỵ nhỏ "đi dăm ba bước đã về chốn cũ", Ba Mẹ anh quen với Ba Mẹ chúng tôi, thỉnh thoảng chạm mặt anh, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Thế hệ của chúng tôi, cuối thế kỷ 20, không nói chuyện với người khác phái, dù học chung trường, ở gần nhà, biết cả "tông chi họ hàng" của nhau, nhưng ra đường vẫn cứ nhìn thẳng.

Sau tháng 4 năm 1975, vì vận nước, chúng tôi không còn ở cùng thành phố, nhưng hiểu nhau hơn vì cả Ba anh, lẫn Ba chúng tôi đều vướng vào cảnh "tù không tội". Chúng tôi, những đứa học trò mặt mày còn nguyên nét trẻ thơ, bị gạt ra ngoài lề xã hội với "bản án" rất rõ ràng, được công an Phường ghi trên giấy trắng mực đen: “thành phần thứ 14 trong xã hội” (chỉ đứng trên thành phần thứ 15, là thành phần tù hình sự).

Anh Hùng lao vào học, tìm quên trong kiến thức, đặc biệt là môn Lý Hóa. Anh đậu thủ khoa vào Đại học Bách khoa Saigon niên khóa 1976-1977 với số điểm gần như tuyệt đối 29/30 cho 3 môn Toán, Lý, Hóa. Vậy mà Ban Tuyển sinh tỉnh Đồng Nai lúc đó không cho anh đi học vì lý do "cha có nợ máu với nhân dân".

Anh mang chất xám và tuổi 17 đầy sức sống của mình về làm ruộng một thời gian rồi được mẹ cho vượt biển vì không có một chỗ dung thân cho anh trên chính quê hương mình.

@@@

Lúc anh Xuân xong Trung học, chúng tôi mới bắt đầu đi học. Nên mãi đến về sau, sau này, lúc Hội cựu học sinh Ngô Quyền ở hải ngoại có website, chúng tôi mới biết chs NQ K7 Nguyễn Ngọc Xuân, và biết anh là bạn học của Thầy Thu (thầy dạy Tân Toán học cho chúng tôi thời Trung học.)

Nhờ có website, nơi hội tụ của nhiều thế hệ chs Ngô Quyền, các anh chị chs NQ viết về thời học trò, chúng tôi biết được thành tích học tập lẫy lừng đậu Tú tài ban B ưu hạng của anh Xuân.

Anh Xuân giúp ban biên tập website Ngô Quyền dựng lại trường xưa trên youtube qua những hình ảnh của giai đoạn 1956-1975. Nghĩ đến một số đàn em có công ngày cày bừa trả nợ áo cơm, tối thức khuya "vác ngà voi", anh có làm cho chúng tôi một youtube cá nhân, và có tặng chúng tôi một bài thơ khi chúng tôi về thăm quê nhà ở Nha Trang vào dịp Tết năm 2011, trong đó có hai câu rất hay

"Biển về trải cát em nằm

Giao thừa sóng vỗ thì thầm ca dao"

@@@

Đầu tháng 9 năm nay, không hẹn mà cả hai anh cùng rời trần gian. Anh Hùng bỏ cuộc đời ngày 5 tháng 9 (ngày lễ Vu Lan năm 2017) ở Toronto, Canada. Nỗi buồn chưa nguôi, chúng tôi được tin anh Xuân xuôi tay ở Đà Nẵng Việt Nam vào ngày 10 tháng 9 năm 2017.

Từ California, xin chân thành thắp nén hương lòng hướng về Toronto và Đà Nẵng, cầu mong hai anh được thanh thản ở thế giới bên kia. Và xin mượn hai câu thơ của Thiền Sư Mãn Giác để thay lời vĩnh biệt chs NQ K7 Nguyễn Ngọc Xuân, và chs NQ K14 Phạm Kim Phi Hùng :

"Ta từ vô lượng về chơi

Ngồi trên đỉnh núi mỉm cười với trăng"

Nguyễn Trần Diệu Hương

California, cuối hè đầu thu 2017

Tưởng Nhớ Anh Nguyễn Ngọc Xuân

Cuối tuần qua đọc tin trên trang nhà NQ tôi thật sửng sốt, không tin vào mắt mình trước những dòng phân ưu anh Nguyễn Ngọc Xuân vừa mới mất ở Đà Nẵng. Anh đã ra đi thật rồi sao?

Tôi và anh quen biết nhau thật tình cờ. Vào một ngày tháng 9 năm 2012 anh gởi mail cho Ngọc Dung nhờ chuyển đến tôi. Anh muốn nhờ tôi làm giùm anh một trang site để lưu giữ những bài thơ và hình ảnh của anh làm kỷ niệm.

Tuesday, September 25, 2012 9:03 PM

DUNG thân mến,

Được xem các trang sites do Chị Phạm Thị Hữu Hạnh làm cho Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Ngọc Dung, Diệu Hương và gần đây của Hoàng Mai, NN XUÂN rất thích.

Nhưng N XUÂN chưa được làm quen với Chị HẠNH, mặc dù từ lâu đã biết và rất mến mộ Chị qua trang web Ngô Quyền. Lúc này, sức khỏe N XUÂN lại không được tốt, phải hạn chế làm việc trên computer theo lời khuyên của Bác Sỹ.

Việc trực tiếp nhờ cậy khi chưa một lần nào nói chuyện, e quá đường đột và vô phép. Vậy dám mong nhờ DUNG chuyển lời giúp đến CHị HỮU HẠNH, kính nhờ Chị thực hiện giùm N XUÂN một trang cá nhân như của DUNG, MAI...để anh XUÂN giữ mãi làm kỷ niệm.

Nếu không có gì bất tiện, hết sức mong DUNG tận tình giúp N XUÂN.

Xin cảm ơn NGỌC DUNG và Chị HẠNH.

Thân ái ,

NNX

Tôi đã hồi âm cho anh và vui vẻ nhận lời. Kể từ đó tôi biết đến anh dù chỉ trên mạng ảo mà tình thân anh em thật gần gũi. Để thực hiện trang site cho anh, tôi đã tìm trên trang NQ những bài thơ, bài viết và hình ảnh của anh để đưa vào trang site.

HẠNH thân mến,

Rất vui mừng vì HẠNH đã hoan hỷ tiếp nhận lời yêu cầu của tôi, hết sức nhanh chóng nhiệt tình thực hiện ngay giúp tôi một trang site cá nhân. Bước đầu, trang NNX được xây dựng cơ bản như thế là tốt lắm rồi, Hạnh ạ ! Để rồi trong tương lai, tôi gửi thêm bài vở tài liệu để xây dựng thêm cho phong phú, HẠNH nhé?

Có mấy điều sau đây xin được bổ túc :

1. ) Về "Vài dòng về NNX", vì anh XUÂN không phải Cựu Hướng Đạo Sinh, nên nhờ HẠNH chỉnh sửa giúp, có thể ghi lại vài dòng như sau:

- Cựu học sinh Trung Học Ngô Quyền Biên Hòa - Khóa 7 ( 1962-1969)

- Cựu Sinh Viên Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Sài Gòn, Ban Đốc Sự HC, Khóa 18

- Cựu Công Chức Chính Phủ Sài Gòn

- Hiện đang sinh sống tại thành phố Đà Nẵng - Việt Nam

2.) Các bài đăng trên web Ngô Quyền, ngoài bút danh Nguyễn Ngọc Xuân, các bút danh khác như : VƯƠNG TRỌNG THÚY, XUÂN THẮM đều chính là NGUYỄN NGỌC XUÂN , nhờ HẠNH post cả vào site nha?

Tài sản trong căn nhà "Site NNX" còn quá khiêm tốn, HẠNH nhỉ? Nhưng tôi sẽ mãi mãi trân quý nhớ ơn người đã xây dựng ra nó.

Một lần nữa, hết sức cảm ơn HẠNH nha?

Thăm HẠNH cùng quý quyến an vui. Mong được tiếp tục liên lạc thường xuyên.

Quý mến

NNX

Mùa lễ Thanksgiving 2012, mặc dù không được khỏe nhưng anh vẫn có gắng thực hiện cho trang NQ một slideshow rất hay và công phu với nhiều hình ảnh của Thầy trò NQ mà ai xem cũng thích.

Sau đó anh hiếm khi làm thơ gởi lên trang NQ nữa. Mãi sau nầy tôi mới biết anh bị bệnh và bác sĩ khuyên nên hạn chế dùng internet. Anh rất buồn vì đó là phương tiện anh liên lạc với Thầy Cô và bạn bè trong đại gia đình NQ.

Tuesday, December 11, 2012 9:39 PM

HẠNH thân mến,

Gần đây, do tim và phổi có vấn đề, nên anh Xuân bị "thiếu máu lên não", gây nhức đầu chóng mặt, ù tai, hoa mắt, khó thở..Đọc sách, đọc màn hình (TV, điện thoại, thiết bị di động hay computer...) một lát là nhức đầu, hoa mắt, không thấy gì nữa. Bệnh này rất dễ gây đột quỵ, tai biến. Vì vậy,anh bị buộc phải hạn chế nhiều điều ngoài ý muốn, trong đó có điều anh rất thích là liên lạc với trang web và anh chị em bằng hữu Ngô Quyền trong và ngoài nước. Việc này khiến anh buồn vô cùng.

Vì vậy, thành thật mong HẠNH thứ lỗi, thông cảm. Rất cảm ơn HẠNH đã quan tâm thăm hỏi. Anh Xuân đang tích cực điều trị, cố gắng vượt qua bệnh tật, để còn được tiếp tục liên lạc với những người bạn quý mến như HẠNH.

Một lần nữa, xin cảm ơn HẠNH. Thăm em và quý quyến vui khỏe.

Anh NNX.

Qua những lời tâm sự của anh tôi được biết vì hoàn cảnh gia đình anh phải xa Biên Hòa, nơi chôn nhau cắt rốn để lập nghiệp ở Đà Nẵng nhưng lâu lâu cũng về lại Biên Hòa để thăm viếng người thân và bạn bè.

Tuesday, December 18, 2012 3:01 AM

HỮU HẠNH thân mến,

Tôi vừa nhận được Thiệp Chúc Mừng Giáng Sinh của HẠNH. Cảm ơn HẠNH nhiều.

Kể từ khi được biết HẠNH, tôi rất vui mừng. Tôi tiếc là sao mình không được biết HẠNH sớm hơn, để anh em mình có nhiều thời gian tâm sự với nhau hơn?

Mặc dù chỉ mới trao đổi với nhau vài bức điện thư trong thời gian ngắn gần đây, nhưng tôi có cảm giác HẠNH như một người thân thật gần gũi.

Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà ra Đà Nẵng sinh sống từ năm 2006 đến nay. Khi biết tôi từ Biên Hòa Sài Gòn đi ra Đà Nẵng làm ăn, bạn bè và người thân đều bảo tôi là tôi "đi ngược đường". Bởi lẽ, từ trước 1975, thường là người ta đi từ Miền Trung vô Sài Gòn ăn học lập nghiệp, chứ không ai đi từ SG ra Miền Trung cả. Lúc tôi vừa ra Đà Nẵng, thì đụng ngay một cơn bão to, tâm bão hướng thẳng vô thành phố Đà Nẵng, đó là cơn bão Xangsane ( bão số 6). Cả thành phố bị bão tàn phá tan nát và cả tâm trí tinh thần tôi lúc đó cũng đều tan nát rụng rời hết! Vậy mà, nhờ Trời thương, tôi đã cố gắng duy trì cuộc sống đến hôm nay.

May mà Đà Nẵng bây giờ thay đổi rất nhiều , HẠNH ạ ! Nó đã là Đô Thị loại I, tương đương với SàiGòn ở Miền Nam và Hà Nội ở Miền Bắc. Nhưng Sài Gòn và Hà Nội thì to lớn, phức tạp ồn ào hơn, còn Đà Nẵng tuy nhỏ và ít dân ( chỉ có 1triệu dân theo thống kê năm 2006 ) nhưng có đặc điểm ưu thế về địa dư thiên nhiên, có vịnh biển, có sông, có núi đồi, xung quanh có nhiều danh thắng, như Phó Cổ Hội An , núi Ngũ Hành Sơn, Huế....Thời gian gần đây, các Hội Nghị, seminars quan trọng trong và ngoài nước, đều được tổ chức tại Đà Nẵng, để sau khi hội họp làm việc, khách có chỗ đi du lịch thăm viếng.

Đối với tôi, điều tôi thích nhất là môi trường ở đây tốt hơn ở Sài Gòn : đường xá rộng rãi, không khí biển rất thông thoáng trong lành, rất hữu ích cho sức khỏe, không bon chen cướp giật nhiều như ở Sài Gòn hay Hà Nội.

Một ngày nào đó, nếu có dịp về VN, xin mời HẠNH và gia đình ra Đà Nẵng chơi cho biết.

Dài dòng văn tự làm mất thời gian của HẠNH, thôi cho phép tôi dừng nha? Một lần nữa, xin cảm ơn HẠNH. Chúc HẠNH và quý quyến một Mùa Giáng Sinh đầy Ơn Chúa và năm mới 2013 thật thạnh vượng. Xin hẹn thư sau.

Quý mến : NNX.

Thỉnh thoảng tôi có gởi email thăm anh nhưng không nhận được hồi âm. Tôi nghĩ là anh đang dưỡng bệnh. Rồi một ngày tháng 1 năm 2013, tôi nhận được email với font chữ màu xanh mà anh yêu thích.

Friday, January 18, 2013 2:45 AM

HẠNH thân mến,

Đà Nẵng đang mùa Đông. Ngày ngắn hơn đêm, nên 5 giờ sáng mà trời vẫn còn tối và lạnh.

Giờ này mỗi ngày tôi thức dậy đi tập thể dục. Khi mùa lạnh chưa đến, tôi thường đi bộ, bây giờ mùa Đông nên tôi đi xe đạp, dọc bờ biển, rồi quay về phố, ngồi uống cà phê với bạn già, trong một quán cà phê nhỏ nhưng lịch sự và dễ thương.

Không biết có dịp nào để tôi được mời HẠNH cùng đi uống cà phê không?

Thôi bây giờ xin hãy mời HẠNH tách "CÀ PHÊ" này và xin nhờ HẠNH post vào site NNX giúp tôi nhé?

Cảm ơn Hạnh nhiều.

Chúc cuối tuần vui vẻ!

Quý mến

NNX

CÀ PHÊ

đạp xe qua phố nhỏ

uống cà phê ban mai

trời Đông chưa sáng tỏ

ngày ngắn để đêm dài

đường đi ngang phố biển

sóng rì rào bên tai

núi xa nằm im tiếng

mịt mờ trong khói mây

thuyền chài sắp ra khơi

mang nỗi buồn ngư phủ

đại dương nghìn năm cũ

bóng lưới giăng ngang trời

quán ở lưng chừng dốc

phố bên bờ biển khơi

ngọn hải đăng cô độc

tình ở lưng chừng đời

chào em, cô chủ nhỏ

đôi mắt sáng rạng ngời

đôi môi hồng thắm đỏ

trân trọng một lời mời

bản nhạc tình năm cũ

vừa gần, vừa xa xôi

tách cà phê nhỏ giọt

giọt sầu nào cho tôi?

NGUYỄN NGỌC XUÂN

( Đà Nẵng, mùa Đông 18 / 01 /2013 )

Mỗi khi post bài mới vào trang site của anh tôi đều gởi email cho anh biết để mở ra xem. Anh rất vui và chính tôi cũng vui lây với anh vì mình đã làm một điều gì đó có ý nghĩa.

HẠNH thân mến,

Anh XUÂN đã mở trang NNX ra xem rồi . Anh cảm ơn HẠNH nhiều.

Anh về BH " nghỉ Hè" cho giảm stress, thắp hương mộ phần song thân nhân dịp sắp đến Vu Lan tháng 7 â.l.

Thăm em và quý quyến an vui.

Quý mến,

NNX

Cho đến tháng 4 năm 2013 tôi gởi email báo cho anh biết Thầy Nguyễn Xuân Hoàng đang chống chọi với cơn bệnh nặng. Anh đã nhanh chóng gởi email vấn an Thầy. Thầy cũng nhanh chóng hồi âm cho anh dù Thầy đang chống chọi với cơn đau.

2013/4/11 Ngocxuan Nguyen

Kính thưa Thầy,

Qua bạn PHẠM THỊ HỮU HẠNH, em vừa được biết tin Thầy bị cụp xương sống, phải điều trị trong thời gian dài.

Xa xôi quá, không đến trực tiếp giường bệnh để được cầm tay Thầy, em chỉ có mấy lời thư nầy kính thăm Thầy. Thành thật kính chúc Thầy sớm tai qua nạn khỏi, nhanh chóng bình phục sức khỏe, tinh thần minh mẫn như trước.

Nguyện Ơn Trên gia hộ cho Thầy của em.

Kính Thầy :

Em NGUYỄN NGỌC XUÂN

từ Đà Nẵng - Việt Nam

Khi anh nhận được hồi âm của Thầy thì anh cũng không quên chuyển tiếp cho Ngọc Dung và tôi cùng đọc.

Friday, April 12, 2013 2:31 AM

HẠNH & DUNG thân mến,

Chuyển hai bạn cùng xem, để biết, thư hồi âm của Thầy HOÀNG.

Mong tình cảm Thầy Trò và tình bạn của chúng mình mãi mãi bền lâu.

Quý mến,

NNX

From: Hoang Nguyen <hgngxuan@gmail.com>

Date: 2013/4/12

Subject: Re: Kính thăm Thầy

To: Ngocxuan Nguyen <ngngocxuan@gmail.com>

Nguyễn Ngọc Xuân thân mến,

Cám ơn em đã hỏi thăm.

Bệnh cup xương sống này vừa đau đớn vừa khó chịu quá Xuân ạ!

Công việc Xuân lúc này ra sao? Mọng em và gia đình mọi việc bình thường và an bình.

Mong có dip thầy trò mình ngồi lại với nhay bên ly cafe chắc là vui lắm!!!

Cám ơn Xuân rất nhiều.

Nguyễn-Xuân Hoàng

Đến khi Thầy mất anh cũng có một bài thơ thắm thiết tình thầy trò gởi đến trang nhà NQ. Những vần thơ thương tiếc của anh cách nay 3 năm vẫn còn lưu giữ trên trang NQ. Giờ thì Thầy trò đã gặp nhau ở một nơi thật bình yên, vĩnh cửu…

Sunday, July 28, 2013 3:18 AM

Là một cựu học sinh NQ, anh được nhiều Thầy Cô biết đến thuở còn ngồi ghế nhà trường vì anh là một học sinh giỏi và ngoan hiền. Anh cũng được những người bạn cùng khóa lẫn khóa đàn anh, đàn em quý mến. Anh cũng rất quan tâm đến Thầy Cô và những người bạn, người em trong đại gia đình NQ. Với tôi, anh đã xem như một người em dù sống cách nhau nửa vòng trái đất. Tôi cũng rất vui khi tạo cho anh những niềm vui nho nhỏ qua trang site NNX.

Sunday, June 16, 2013 12:53 AM

HẠNH thân mến,

Hai anh em mình chưa một lần gặp mặt nhau, lại cách xa nhau vạn dặm, vậy mà bất cứ điều gì HẠNH làm cho anh từ trước đến giờ, mặc dù anh chưa biết trước và chưa hề gợi ý với em, đều rất hạp ý anh và khiến anh rất mãn nguyện.

Anh thành thật cảm ơn HẠNH. Em thật là giỏi.

Kỳ này, HẠNH có về tham dự họp mặt NQ ở Anaheim không ?

Chúc em và quý quyến cuối tuần an vui, hạnh phúc.

Quý mến,

NNX

Mùa thu nầy anh đã ra đi. Thầy trò NQ mất đi một người học trò, một người bạn, một người anh quý mến!

Trang site Nguyễn Ngọc Xuân vẫn còn đây, lưu giữ những hình ảnh và tâm tình của anh qua những vần thơ chan chứa nỗi niềm. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm của một thời để nhớ!

Nguyễn Ngọc Xuân

Trang site của anh bây giờ có thêm trang mục “Tưởng Nhớ” để lưu lại những lời tiếc thương gửi đến một người chs NQ vừa nằm xuống như một lời chia tay người anh thân quý.

Chỉ vài năm ngắn ngủi quen biết anh qua những cánh điện thư. Dù sống cách nhau nửa vòng trái đất nhưng anh đã để lại trong lòng tôi tình anh em đồng môn thật gắn bó. Có lẽ anh em mình cùng chung quê hương Biên Hòa và mái ấm Ngô Quyền nên đã có sẵn một thân tình phải không anh?

Xin được thắp một nén hương lòng tưởng nhớ đến một người anh quý mến vừa rời bỏ chuyến tàu đời vào một ngày mùa thu.

Vĩnh biệt anh Xuân! Hãy an nghĩ nơi chốn bình yên anh nhé!

Hát Bình Phương

Tháng 9/2017

ANH TÔI, NGUYỄN NGỌC XUÂN.

Mùa xuân là mùa đầu tiên của 4 mùa xuân hạ thu đông trong thiên nhiên, là mùa tuơi trẻ nhứt của một đời người. Mùa xuân tượng trưng cho sự bắt đầu phấn khởi, hy vọng tràn trề, sung mãn mọi điều. Anh tôi mang tên Xuân mà Ba tôi đặt trong ý hướng đó. Anh tôi có dáng người cao thanh lịch như những tài tử nổi tiếng Pháp thời Alain Delon, Jean Paul Belmondo... Tính tình anh nghệ sĩ phóng khoáng, chơi đàn guitar rất hay nhứt là loại nhạc classic.

Khuôn mặt anh hình chữ điền nên anh thông minh vả học giỏi. Suốt quãng đời học sinh, từ lúc anh học trường tiểu học Nguyễn Du, trường trung học Ngô Quyền ở Biên Hòa rồi cho đến khi anh tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh ở Saigon, anh hoạt động, học hỏi, tìm tòi, trao dồi kiến thức nên hầu hết thầy cô bạn hữu đều quí mến anh. Anh tôi ít nói, tánh hiền hậu, cho nên dù học giỏi biết nhiều mà không khi nào "gáy" hay "nổ" như những người thường tình khác. Chính vì vậy mà thời trai trẻ, " học giỏi đẹp trai con nhà ... không giàu", anh có nhiều bạn gái cảm tình đặc biệt với anh. Ngày anh tốt nghiệp QGHC giữa năm 1973, các bạn học của anh có người về làm phó quận hay phó tỉnh nội an ở địa phương, anh được ở lại Saigon và được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng Quỹ Ứng Trước thuộc cục thông tin quốc nội, tại Phủ Tổng Uỷ Dân Vận mà Tổng Trưởng là ông Hoàng Đức Nhã, ông muốn trẻ trung hoá bộ máy hành chánh, ông giao các sinh viên trẻ mới ra trường đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong phủ. Lúc đó anh tôi mới 22 tuổi. Phiên họp đầu tiên khi anh nhận nhiệm vụ, các nhân viên của anh đa số là những người đáng tuổi cha chú. Trong bụng anh lo nhưng bề ngoài anh ra vẻ cương nghị lãnh đạo, sau nầy tôi nghe anh tâm sự với Ba tôi như vậy, nhưng anh nói nhờ vậy mà anh trưởng thành ra. Anh có một người bạn gái thân dạo đó là chị Thành, em của chị thư ký của anh. Chị Thành là phó giám đốc ngân hàng Việt Nam Thương Tín, chi nhánh đường Triệu Đà trong Chợ Lớn. Anh và chị Thành thân nhau đến nỗi tính chuyện hôn nhân. Đùng một cái, biến cố lịch sử của đất nước xảy ra, hoàn cảnh người dân cũng thay đổi hoàn toàn. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Anh tôi và chị Thành mất liên lạc, sau nầy anh tôi mới biết trong lúc hỗn loạn, chị Thành đã vội vã theo gia đình lên tàu ra ngoại quốc.

Quyển vở đã sang trang, anh tôi cố gắng quên hết quá khứ vàng son tuổi thanh niên, thích ứng cuộc sống mới theo bánh xe lịch sử, và anh luôn hy vọng. Trong năm đầu sống trong chế độ mới, vì có khả năng âm nhạc, anh tham dự làm việc cho đoàn văn công thành phố. Và cũng chính cơ duyên nầy anh đã gặp ca sĩ Trang Mỹ Dung. Anh đàn, chị Dung hát, cảnh sinh tình, rồi 2 người quyết định lấy nhau. Đám cưới được tổ chức ở Saigon, không phải đám cưới chạy giặc, dù đơn giản nhưng có nghi thức đàng hoàng giữa sự chứng giám của 2 họ trai và gái. Từ 1975 cho đến khi VN mở cửa năm 1989 bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giới nghệ sĩ ở miền nam ở lại thường theo các đoàn văn nghệ đi lưu diễn ở miền tây và các tỉnh miền trung. Chị Trang Mỹ Dung cũng là 1 trong những nghệ sĩ đó. Và dĩ nhiên khi chị Dung đi lưu diễn là có anh tôi đi cùng. Vợ đâu chồng đó mà, lại là vợ chồng son nữa. Anh nói từ miền tây sông nước đến miền trung khô cằn sỏi đá, ra Huế cổ kính buồn lặng lẽ, tỉnh thành đến thôn quê nơi nào anh cũng biết. Còn tuổi trẻ còn xông pha nhưng đi mãi cũng chùn chưn, anh quay về Saigon làm kế toán trưởng trường cao đẳng vật tư, mà hiệu trưởng là chị Nguyệt, chị bà con của chị Dung. Trong giai đoạn nầy đời sống dân miền nam rất cơ cực, luật lệ xã hội không rõ ràng, đời sống thụt lùi đến bần cùng, gạo không đủ ăn phải độn thêm khoai, lương của một người đi làm công chức (lúc đó gọi là công nhân viên nhà nước) gói ghém lắm cũng sống chí 1 tuần đến 10 ngày, cho nên ai cũng bương chải tìm đủ cách để tranh đấu cho sự sống. Ai có khả năng bương chải giỏi, biết lợi dụng thời cơ lúc giao thời, có thể được "giải thoát" ra khỏi cảnh bần hàn. Anh tôi, cũng như rất nhiều người khác mang tư tưởng của kẻ sĩ, anh không quen chụp giựt bon chen giữa một xã hội rất khác trước.

Anh và chị Dung từ từ có quan niệm sống không tương đồng để đi đến ly dị sau hơn 12 năm sống chung, mặc dù anh đã chọn chữ tình trên tất cả ngay trong ngày hôn lễ, khi có một người bạn thân học chung ở QGHC, chạy tất tả từ Nha Trang vô Saigon rủ anh đi vượt biên, vì nhà anh bạn đóng tàu, và còn chỗ dành cho anh tôi. Anh tôi đã không đủ bản lĩnh để quyết định tức thời. Một quyết định mà có thể đã thay đổi vận mệnh của anh. Thời kỳ đó trong nước đời sống đói khổ ai ai cũng bôn ba trôi dạt nơi nầy nơi khác để tìm đường sống. Đa số bạn bè anh tôi tìm đường bôn ba xứ người, còn anh thì bôn ba "quốc nội" cũng chì vì chữ tình của anh tôi quá nặng. Anh thương Ba thương Má, thương vợ, thương em. Anh nói: "không đâu bằng quê hương mình cho dẫu nó đang khó thương, người ta sống được thì mình cũng sống được". Anh nói vậy nhưng sau thời gian anh làm việc ở nhiều chỗ như là manager cho Minh Tâm hotel ở quận 5, hay manager cho hãng giày Biti's và nhiều chỗ khác tôi không nhớ rõ, anh tôi than vãn "bây giờ tụi nó làm việc 'ngộ 'quá...!". Anh bỏ chỗ làm nầy rồi làm chỗ khác, rồi anh gặp chị Hạnh, người vợ sau của anh. Chị Hạnh không phải là người của công chúng. Như những người phụ nữ Việt Nam bình thường khác, chị Hạnh biết chịu thương chịu khó, chăm chút cho anh tôi từ bữa ăn giấc ngủ, chu đáo để ý đến sức khỏe và cả tinh thần của anh. Khi anh tôi phán quyết chuyện gì, chị phục tùng tuyệt đối. Cũng vì cảm kích đức tính của chị Hạnh, nên khi chị đề nghi với anh tôi ra Đà Nẵng sống để phụ giúp đứa con gái lớn mở công ty dán giấy tường ngoài đó, anh đã đồng ý. Ra ĐN sống, anh bắt đầu "về hưu non". Ngày ngày, anh lái xe hơi đưa rước cháu ngoại đi học, dạy dỗ tụi nó. Buồn thì anh ra mấy quán cà phê mà anh gọi là "café romantic" đọc sách coi Internet, viết văn làm thơ, viết bài cho site nhà NQ. Nghe anh kể, những lúc thời tiết đẹp, anh hay đi bộ vào sáng sớm hoặc chiều xuống dọc bờ biển ĐN. Biển ĐN rất đẹp. Gió biển rất tốt cho sức khỏe. Anh đã nhìn tận mắt chỗ mà thủy quân luc chiến Mỹ đổ bộ đầu tiên vô VN năm 1965.

Ở ĐN an lành nhưng anh cảm thấy buồn vì không có bạn bè cùng thời, xa quê nhà Tân Ba. Cho nên mỗi năm 2 lần, tết và mùa Vu Lan, anh vô Saigon và về nhà Tân Ba để gặp các em, để đốt nhang Ba Má, và nhứt là anh muốn gặp các bạn học NQ ngày xưa như anh Thu, anh Tùng, anh Dũng và nhiều anh khác nữa. Tội nghiệp anh tôi, 2 năm gần đây nhứt, anh cảm thấy mệt mỏi, sức khỏe sa sút dần anh muốn về Biên Hòa Tân Ba nhưng không được, cho tới ngày gia đình TB vĩnh biệt anh.

Làng quê Tân Ba, nơi anh tôi lớn lên cùng gia đình ruột thịt, cũng như những vùng nông thôn khác, đa số dân sống bằng nghề nông gồm trồng lúa và hoa mầu, còn vườn cây ăn trái chỉ là phụ ,chỉ một số tư gia có đất rộng mới có. Tuy vậy, vì Tân Ba gần Biên Hoà, cũng là một xứ thương mại có Chợ, có lò gạch, trại cưa, v. v... Anh tôi cùng nhiều anh bạn học cùng quê về học chung lớp ở trường trung học NQ như anh Thu, anh Châu, anh Danh, anh Phát. Ba tôi và Ba anh Trầm Vĩnh Châu là nhà giáo, Ba anh Diệp Cẩm Thu là nhà mua bán, ba anh Phạm Sơn Danh là nhiếp ảnh gia, chủ tiệm chụp hình Phạm Lung ở Biên Hoà, Ba anh Phát là công chức ở Ty Công Chánh Biên Hòa.

Sống và lớn lên giữa vùng dân quê, nhứt là trong lúc quê hương còn chiến tranh, tôi biết anh tôi có mang hoài bão. Anh muốn mang sở học, sự hiểu biết của mình, làm cái gì đó, không phải chỉ là chuyện vinh thân phì gia, mà có ích nước lợi dân, khai hoá dân trí. Những ngày anh còn làm việc cho chính phủ VNCH, anh nói con đường quan lộ của anh mà thẳng tắp, thì khoảng 30 tuổi anh phải là bộ trưởng, để có cơ hội thực hiện các ước vọng của anh. Nhưng, "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", dòng đời đưa đẩy với số phận nghiệt ngã, sự yếu mềm tình cảm của anh đã thắng tài năng của anh.

Cuộc đời anh tôi là những chuỗi ngày đầy hối tiếc. Tết năm 2015, vợ chồng tôi từ xa về thăm quê nhà TB, anh cũng từ ĐN bay về, anh em vui mừng gặp nhau dưới mái nhà Ba Má để lại. Trưa mùng 3 tết, lúc chỉ có tôi và anh tôi, 2 anh em ngồi bên tách trà nhâm nhi miếng mứt, nói chuyện xưa nay, tôi nhớ anh nói : "thời thế bây giờ tạo ra nhiều loại anh hùng lắm, anh 5 (anh tôi thứ 5 trong nhà) thì dở quá, không có chút anh hùng nào hết trong thời thế nầy !...".Tôi nói với anh :"Em suy ngẫm ra 1 điều. Con người không ai hay hơn ai hết, chỉ là may mắn và không may mắn mà thôi. Anh cứ sống vui sống khỏe đi, anh em gặp nhau vầy là vui rồi. Que sera sera!... lâu rồi sao không thấy anh 5 chơi đàn?" . Anh cười nhẹ nói: "cung đàn đã lỡ rồi, chơi gì nữa !...". Tôi không ngờ định mệnh an bày, đó là lần cuối cùng tôi gặp anh tôi. Biết rằng ai cũng một lần chết, nhưng anh tôi ra đi hơi sớm và đột ngột quá. Dù người Mỹ hay nói chết không theo lịch, không theo tuổi tác (dead no calendar), gia đình tôi đau đớn tột cùng khi biết không bao giờ gặp anh tôi nữa trong cõi đời vô thuờng nầy. Nếu, nếu thực sự có kiếp nầy và kiếp sau, tôi cầu nguyện cho anh tôi mãn nguyện tất cả hoài bão anh có từ kiếp anh mới vừa buông tay sang kiếp mới nhẹ nhàng sáng sủa. Trong lúc viết những dòng nầy, tôi nghẹn ngào thương nhớ anh tôi. Mong thời gian là thần dược giúp tôi giảm bớt cơn đau nầy. Tôi xin cúi đầu cảm tạ tất cả quí Thầy Cô và quí thân hữu gần xa đã thương tưởng và cầu nguyện cho anh tôi, Nguyễn Ngọc Xuân.

Nguyễn Thị Ngọc Sương - Rochester, MN

đầu thu 2017.

anhtoi2

Nguyễn Ngọc Xuân, Đệ Nhứt B1, Ngô Quyền

anhtoi

Xuân, Lâm, Châu, Tâm

anhtoi3

Nguyễn Tất Nhiên, Thọ, Tâm, .., Diệp Xuân, Lâm, Ngọc Xuân

anhtoi1

Lâm, Tâm, Thu, Liễu

2017-11-19 9:30 GMT-08:00 Suong <suong53@gmail.com>:

Ngọc Dung quí mến,

N.Dung khỏe hôn ?

Nhân mùa lễ Tạ Ơn ở Mỹ, một lần nữa chị Sương thay mặt gia đình xin chân thành cảm ơn Dung và BĐH web site NQ đã tận tình thực hiện đầy đủ mọi thông tin về anh Xuân mất trong lúc gia đình quá đau buồn.

Nếu có dịp, chị S cũng mong Dung giúp chuyển lời cảm ơn đến anh Nguyễn Hữu Hạnh, Phạm Thị Hữu Hạnh ( Hát Bình Phương ), Diệp Hoàng Mai, Nguyễn Trần Diệu Hương đã dành thì giờ quý báo thực hiện Trang tưởng nhớ Nguyễn Ngọc Xuân cũng như viết bài thương tiếc anh Xuần.

Gia đình chị S rất cảm động khi được đoc những tấm chân tình nầy. Chỉ biết đau buồn thương tiếc anh Xuân không còn nữa để tiếp tục cộng tác cho trang nhà NQ chúng ta thêm phần phong phú !....

Chị S mến chúc N.Dung và gia đình những mùa lễ sum vầy vui vẻ, hạnh phúc và an lành.

Cảm ơn rất nhiều,

Ngọc Sương ( tứ 1 K10 NQ ).

From: Ngocdung VO T. [votngocdung@gmail.com]

Sent: Wednesday, November 22, 2017 8:15 AM

To: Suong

Cc: Hanh Nguyen; Hanhhoi Nguyen; Diepmai; Dieu Huong

Subject: Re: Lễ Tạ Ơn .

Chị Sương ơi,

Anh Xuân là một Chs, một thành viên tích cực trên trang nhà NQ trong những năm qua, nên những việc chúng em làm chỉ là phần nào đáp lại ân tình của anh thôi. Em xin chuyển thư này của chị đến anh Hạnh, chị Hạnh (HBP), Hoàng Mai, D Hương để các anh chị em biết nhé.

Em đã nhận được thiệp chúc Thanksgiving Ecard của chị rồi. Cám ơn chị nhiều lắm.

Xin chúc chị một mùa lễ thật ấm cúng, vui vẻ, an lành bên gia đình và người thân.

ND