- NIỀM VUI HỘI NGỘ
- ANH CÒN NỢ EM
- NHỚ MẸ
- BẠN ĐỜI
- TÌNH MẸ
Niềm Vui Hội Ngộ
Mình gặp nhau mái tóc đã pha sương
Mặt đối mặt, ấm lòng tình bằng hữu
Tay trong tay, ánh mắt ngập niềm vui
Ngày hội ngộ, vui mừng không kể xiết
Bạn bè luân phiên nhắc chuyện ngày xưa
Giữa cuộc vui nhiều tiếng cười rộn rã
Bỗng đôi lúc nghe ngậm ngùi xa vắng
Bởi cuộc đời nhiều thay đổi bể dâu
Kỷ niệm đẹp lưu hoài trong ký ức
Xa thật rồi tuổi mười sáu tròn trăng
Bước chân sáo khắp sân trường cửa lớp
Trường Ngô Quyền yêu dấu của chúng mình.
Hôm nay gặp gỡ bạn bè đông quá!
Từ phương xa có Hữu Hạnh, Ngọc Lan
Xứ bưởi Biên Hòa, quê hương đất Mẹ
Có rất nhiều các bạn lớp Tứ Hai,
Nào là... Ngọc Điệp, Kim Chi, Kim Vạn
Mỹ Chơn, Trần Bốn, Võ Thi, Nhung Phùng
Ngọc Nga, Chu Loan, Nguyễn Tâm, Tuyết Lệ...
Tứ Một, Tứ Ba các bạn đến chung vui
Mỹ Châu, Mai Trần, Thanh Thu, Bạch Tuyết
Chỉ riêng Ngọc Yến ở xa Vũng Tàu.
Nói sao hết niềm vui ngày hội ngộ
Bỗng giật mình thức giấc nửa đêm khuya
Hồn ngơ ngẩn giữa không gian vắng lặng
Mới hay rằng vừa trãi giấc mơ hoa
Lòng bâng khuâng mang nỗi niềm tiếc nuối
Nhưng vẫn vui vì giấc mộng tuyệt vời!
Sẽ có ngày giấc mơ thành hiện thực
Để chúng mình tận hưởng trọn niềm vui...
Đinh Mỹ Chơn
ANH CÒN NỢ EM
Ngày xưa ấy... nếu anh đừng nhút nhát
Đừng ngập ngừng... khi tình đã lên ngôi
Đã bao lần... thư tình không dám gởi
Bởi vì em trong sáng tuổi thơ ngây
Bởi vì em nét đoan trinh thánh thiện
Dấu thời gian chưa hoen ố cuộc đời
Tuổi đôi tám vầng trăng tròn mười sáu
Tình yêu em… anh dấu kín trong lòng
Trái tim côi bao nhiêu lần thổn thức
Vì tên em dệt kín cả hồn anh...
Trót sinh ra thân trai thời chinh chiến
Xếp bút nghiên anh làm kẻ đăng trình
Kiếp chinh nhân - căn phần anh chấp nhận
Lời yêu em - ấp ủ trái tim côi
Ngày anh đi - lòng ngậm ngùi tiếc nuối
Nghìn trùng xa - kỷ niệm mãi không quên
Xa em rồi - từ đây thân đơn độc
Mai anh đi - vương quyện áng mây sầu
Cho anh hôn tóc đen huyền trong gió
Hồn đắm chìm vào cõi nhớ xa xăm…
Mai anh đi - xa nụ cười dung dị
Xa vòng tay ngôn ngữ một mùa Đông
Xa ánh mắt cho hồn anh xao xuyến
Mai anh đi - đừng xa lạ nhìn anh!
Mai anh đi - buồn không đôi mắt nhỏ?
Mai anh đi - ai theo bước em về?
Mai anh đi - hành trang là nỗi nhớ
Là ưu phiền - chưa dám nói "yêu em"
Còn đêm cuối - xin một lời ước hẹn
Mai xa rồi - hồn chất ngất ưu tư
Phút tiễn đưa niềm riêng buồn man mác
Vẫy tay chào - người con gái anh yêu...
Đinh Mỹ Chơn
Anh Còn Nợ Em - Bảo Yến
NHỚ MẸ
Con đường mòn đưa con về với Mẹ
Bên bụi tre già mỏi mắt trông xa.
Mới hôm nào tiếng cười vui rộn rã
Sao giờ đây nghe hoang vắng lạnh lùng?
Người Mẹ hiền đi một chuyến chơi xa
Đi thanh thản để lòng con trĩu nặng.
Con nhớ dáng Mẹ hiền bên ngưỡng cửa
Trên võng đưa - ngồi nhắc chuyện ngày xưa.
Kỷ niệm Mẹ Cha đong đầy nỗi nhớ
Mãi theo con đến cuối quãng đường đời...
x x x x
Con lặng lẽ quỳ bên chân của Mẹ
Khóc nhiều - nào níu kéo được gì đâu!
Còn đâu nữa dáng Mẹ gầy mình hạc?
Mỗi cuối tuần ngóng đợi những đứa con.
Xác xương mai giờ buốt giá lạnh lùng
Còn đâu nữa những điều Người nhắn nhủ:
"Rằng các con nhớ học đạo làm người,
Học đạo đức để đời con hưởng phước
Học đối nhân xử thế được vẹn toàn,
Học nhân tâm để con người hoàn thiện
Học cả đời không hết chữ nghĩa nhân..."
Lời Cha Mẹ dạy vẫn còn văng vẳng
Là hành trang theo suốt cuộc đời này,
Kim chỉ nam dẫn đường con bước tới.
x x x x
Cõi xa xăm con tìm qua dư ảnh
Thổn thức đau - buồng tim như ai cắt...
Quặn thắt lòng - cảnh cũ thiếu người xưa.
Dây trầu cay giờ héo lá lìa cành,
Cau xanh trái nay úa vàng chờ rụng.
Trầu cau kia héo hắt đợi chờ ai?
Có phải chăng cau trầu buồn thương nhớ
Cũng như con - giờ mất mát thật rồi!
Ngàn tiếc nuối chỉ còn trong ký ức,
Kỷ niệm một thời - Cha hứng Mẹ nâng.
Thật sự rồi - con không còn điểm tựa,
Thật sự rồi - con thành kẻ mồ côi.
Nén hương lòng - con thành tâm khấn nguyện,
Cõi vĩnh hằng - Cha Mẹ được siêu sinh.
Đinh Mỹ Chơn
BẠN ĐỜI
Thuở tóc còn xanh tung bay trong gió
Để mây ngàn gió núi lã lơi hôn
Cho đến lúc tóc pha màu sương khói
Bụi thời gian dần phủ nhạt hương xưa
Anh vẫn là chỗ dựa nồng nàn, vững chắc
Tình vẫn dạt dào như thuở mới vào yêu.
Ngoài công Cha nghĩa Mẹ đấng sanh thành
Đạo hiếu nghĩa luôn một lòng ghi nhớ
Làm hành trang song bước cuộc đời này
Ngoài tình nghĩa kim bằng thời cắp sách
Ơn nghĩa Thầy, Cô trao tri thức vào đời
Bao kỷ niệm đẹp - thời gian lưu giữ mãi...
Giữa cuộc đời - còn tình yêu khác nữa
Tình BẠN ĐỜI - kết ước nghĩa tào khang
Cám ơn anh - người bạn đời chung thủy
Luôn chung vai gánh vác những nhọc nhằn
Dãi nắng dầm mưa - mưu tìm sinh kế
Dù sức tàn lực kiệt lắm mõi mòn...
Anh vẫn âm thầm lặng lẽ hy sinh
Để vợ con yên vui niềm hạnh phúc
Cho con đến trường, no cơm ấm áo
Trăm vất vả, ngàn gian nan chờ đợi
Không một lời than vãn, vẫn bền lòng
Một biển đời thua thiệt - bởi vì đâu?
Đếm thời gian trôi, bóng câu cửa sổ
Trải hơn ba mươi năm đầy có lẽ
Nghĩa vợ chồng vẫn đậm - tình vẫn sâu
Như thuở ban đầu - tuổi đời còn trẻ
Dù hiện tại - đã cuối mùa nhan sắc
Vẫn bên nhau - hát trường ca hạnh phúc
Cùng cháu con - rộn rã tiếng cười vui
Không cao lương mỹ vị chốn cung đình
Nhưng thắm đượm tình yêu thương chung thủy
Cùng dắt dìu nhau đi trọn đường trần
Bằng nụ cười viên mãn nở trên môi
Bên con cháu - khơi bếp hồng ấm mãi...
Đinh Mỹ Chơn
******************
Ngày Hạnh Phúc - Tiếng hát Anh Khoa & Phương Hồng Quế
TÌNH MẸ
Dù lận đận với cuộc đời cơm áo
Dù biển đời nhiều thay đổi, lao đao
Con vẫn không quên lối cũ quê nhà
Nơi ấy có dáng Mẹ gầy mong ngóng
Dành cho con những quà đậm tình quê
Được tích lũy từ mồ hôi Cha Mẹ
Cho đơm hoa kết trái những hạt mầm
Miếng gừng cay, tép sả, trái dừa xanh
Dăm ba nải chuối vàng èo uột chín
Vài mụt măng tre, cọng hành, trái ớt
Không rau đắng Mẹ thay bằng bồ ngót
Húp chén canh nghe ngọt đắng ùa về
Lòng ngậm ngùi… nhìn dáng Mẹ liêu xiêu
Con sợ mất một điều gì vô giá
Bởi biết chắc rằng - dù lòng đau đớn
Sẽ có một ngày Mẹ giã biệt đi xa
Đi mãi mãi - không hẹn ngày trở lại
Để con buồn - thương nhớ Mẹ khôn nguôi.
*** *** ***
Mẹ bây giờ không còn hương xuân sắc
Tóc pha màu một nắng với hai sương
Hơn chín mươi năm - nơi miền thôn dã
Vẫn sớm hôm dù mưa nắng dãi dầu
Mẹ vẫn giữ một mùi hương muôn thuở
Suốt cuộc đời tận tụy với chồng con
Tuổi chồng chất - mắt Mẹ giờ mờ nhạt
Tóc bạc lưng còng, chân yếu tay run
Chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua nhanh
"Gió lay Mẹ rụng - con thời mồ côi"…
Đinh Mỹ Chơn
******************