Chuyện Trăm Năm 6
Khi đến nhà thờ, chúng tôi thấy nhiều người đi ra. Maurice nói: - Nhà thờ đã chật. Những người không kiếm được chỗ phải đi về.
Anh ta nói đúng, không những chỉ có những hàng ghế đầy người mà người ta đứng chật cả lối đi. Chúng tôi khó khăn lắm mới len qua được. Nhiều chiếc ghế được đặt thêm phía trước nhà thờ, bao quanh toà giảng. Có một số quí ông đứng tuổi, trang trọng ngồi ở các hàng ghế đó.
Một lần nữa tôi lại thấy sợ. Tôi đã biết được một số vấn đề nhưng không nắm rõ tất cả. Không thể đoán được những lời nói của tôi sẽ ảnh hưởng đến đời sống của những người này thế nào, cắt xén tâm tư họ ra sao, tạo nên hy vọng hay thất vọng. Đây là cả một trọng trách to lớn.
Một vị cao niên lên cầu nguyện, điều này làm tôi được trấn an. Tôi nghĩ nếu những người đứng tuổi phật lòng qua hai bài giảng trước thì hôm nay vị này đã không lên bục hướng dẫn cầu nguyện.
Khi Daniel đến đứng cạnh tôi trên bục giảng, tôi cảm thấy được thêm sức lực. Tôi bình an trở lại, tự nhắc nhở mình rằng tôi không phải đến đây để truyền sứ điệp của mình nhưng truyền sứ điệp của Chúa.
Người đầu tiên tôi chợt nhận ra trong đám cửa toạ là Fatma. Cô ta ngồi ở hàng ghế phía sau bên phía dành cho phụ nữ. Gương mặt cô sáng rỡ và khao khát, nổi bật lên giữa những khuôn mặt khác. Tôi thầm nguyện: - Xin Chúa ban cho con một lời nào dành cho Fatma.
Rõ ràng có thật nhiều người mới đến hôm nay, họ không dự được hai buổi nhóm trước. Do đó tôi quyết định tóm tắt điều tôi đã nói:
Có ba điều thiết yếu của hôn nhân, đó là: lìa cha mẹ, gắn bó với nhau và trở nên một thịt. Nói cách khác, có ba phương diện của hôn nhân: phương diện pháp lý, phương diện cá nhân và phương diện thân xác. Ba điều đó không thể tách rời. Nếu tách rời, toàn thể sẽ tan rã.
Một người trong quí vị vừa nói với tôi rằng hôn nhân giống như một cái ghế đẩu ba chân, nếu thiếu một chân, ngồi lên sẽ ngã.
Tôi thấy những khuôn mặt sáng rỡ. Thật đây là một hình ảnh tốt. Shilah đã ví rất đúng.
Tối hôm qua chúng ta đã thảo luận câu hỏi: Bước vào hôn nhân từ phía nào là tốt nhất? Từ lối pháp lý, lối cá nhân, hay lối thân xác?
Chúng tôi đã nói về hai lời giải đáp cho câu hỏi này. Giải pháp cổ truyền là bắt đầu với phương diện pháp lý, tức là với đám cưới. Lối này có mối nguy cơ lớn là phương diện cá nhân tức là tình yêu bị loại ra ngoài. Đây là nguyên nhân vì sao lớp người trẻ trong quí vị ngày nay phản đối cách bước vào hôn nhân theo lối cổ truyền, bởi vì họ đang trong tiến trình khám phá ra cái đẹp của phương diện tình yêu.
Giải pháp tân thời bắt đầu từ phương diện thân xác, nghĩa là bằng tính dục. Nguy cơ hiển nhiên là khía cạnh pháp lý bị tách rời và mối quan hệ không dẫn đến đám cưới. Đây là lý do vì sao lớp người lớn tuổi trong quí vị chống lại lối trả lời tân thời. Họ lo ngại đời sống gia đình sẽ bị huỷ phá hoàn toàn.
Hôm nay chúng ta sẽ nghe giải pháp của Kinh Thánh từ câu gốc chìa khoá của chúng ta trong SaSt 2:24.
Bởi Vậy Cho Nên
“Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó cùng vợ mình và cả hai sẽ nên một thịt”.
“Bởi vậy cho nên”, để có thể hiểu được các chữ này, chúng ta cần nhắc lại câu chuyện trước đó. Đây là một câu chuyện nổi tiếng và lắm khi bị coi là buồn cười. Chuyện kể về lòng tốt vô cùng của Thượng Đế bày tỏ với con người khi Ngài cho anh ta “một người giúp đỡ”, “một người giúp đỡ” giống như anh ta, một người bạn đời bình đẳng với anh ta, bổ túc cho anh ta.
2:22 “Giê-hô-va Đức Chúa Trời dùng xương sườn đã lấy nơi A-đam làm nên một người nữ đưa đến cùng A-đam”.
Câu chuyện này là sự mô tả kỳ diệu nhất, độc đáo nhất của sự thực hữu về tình yêu.
Tại sao hai phái tính khao khát nhau không ngừng? Làm sao có thể giải thích được việc họ bị thu hút lẫn nhau? Câu trả lời là họ được dựng nên từ cùng một mảnh - giống như tác phẩm điêu khắc của người Libery mà quí vị xem tối hôm trước. Họ vốn là hai phần của một toàn thể, và muốn khôi phục lại toàn thể này, muốn bổ sung cho nhau, muốn trở nên “một thịt”.
Sức mạnh lôi cuốn họ đến với nhau là sức mạnh của tình yêu.
“Bởi vậy cho nên”, đúng là vì tình yêu hai người phải lìa cha mẹ của họ, gắn bó với nhau và trở nên một thịt.
Cửa Tình Yêu
Khi chúng ta tự hỏi góc nào tốt nhất để bước vào tam giác hôn nhân, Kinh Thánh đã trả lời: góc của sự “gắn bó”.
Tôi cầm tam giác gỗ trên tay và chỉ vào góc trái.
Góc gắn bó này là cửa tốt nhất để chúng ta bước vào tam giác. Tình yêu phải đến trước hôn lễ và tính dục. Không phải hôn lễ dẫn đến tình yêu nhưng tình yêu dẫn đến hôn lễ. Không phải tính dục tạo nên tình yêu nhưng tình yêu đã tìm kiếm, khám phá ra nhiều điều, kể cả thân xác.
Cửa vào tại góc tình yêu là cửa có nhiều hứa hẹn nhất cho sự phát triển và phô bày các quan hệ hỗ tương trong tam giác hôn nhân. Vì vậy nó rất phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời.
Có một lý do khác khiến Đức Chúa Trời muốn chúng ta bước vào hôn nhân qua cánh cửa tình yêu là vì hành vi pháp lý công khai của lễ cưới cũng như hành động tính dục là những hành động một khi đã thực hiện thì không thể rút lại được, trong khi tình yêu thì không như vậy.
Một cặp hứa hôn có thể một ngày nào đó cảm thấy họ đã có quyết định quá sớm, họ thấy thời gian chưa chín muồi và việc đính hôn của họ là một sai lầm. Lúc đó họ có khả năng huỷ lời đính ước mà không gây ra một vết thương nào không hàn gắn được cho đối tượng của mình.
Vì cớ tình yêu họ có thể xa nhau.
Ở điểm này tôi không thể không nghĩ đến Miriam và Timothy. Tôi để ý tìm và thấy họ ngồi với nhau ở dãy ghế gần cuối. Miriam là cô gái duy nhất trong nhà thờ ngồi bên phía các ông. Cuối cùng, tôi nghĩ, họ có thể dẹp những truyền thống của họ nếu họ muốn.
Khi hai góc kia chưa được chạm đến, góc tình yêu như một cánh cửa xoay, qua đó bạn có thể bước vào, nhưng nếu cần, bạn cũng có thể đi ra.
Đám cưới không giống như một cánh cửa xoay. Nó giống như cánh cửa đóng sập lại không mở được từ bên trong. Dĩ nhiên có thể dùng sức mạnh phá cửa, nhưng như vậy khó khăn hơn nhiều. Một cuộc ly dị thường khó khăn và có nhiều hậu quả tai hại hơn là huỷ bỏ một sự đính ước, dù cũng rất đáng tiếc.
Về tính dục cũng vậy. Nó gây ra một tình trạng không cứu vãn được.
Theo Kinh Thánh, khi hai người đã có quan hệ tính dục với nhau thì họ không còn như trước nữa. Họ không thể cư xử với nhau như thể chưa từng có kinh nghiệm này. Điều đó làm cho hai người đã có quan hệ tính dục với nhau bị ràng buộc, tạo nên mối liên hệ một thịt trong ý nghĩa ấy.
Theo Kinh Thánh, hậu quả này không thay đổi cho dù khi ăn nằm với nhau họ chín chắn hay buông thả, có ý định lập gia đình với nhau hay không. Thật vậy, sứ đồ Phao-lô áp dụng điều này cả trong trường hợp mãi dâm. Trong ICo1Cr 6:16 chép: “Anh em há chẳng biết ai liên hiệp với kỵ nữ thì đồng một thể với nó sao?”
Sau khi kết hợp thân xác, họ trở thành lứa đôi dù họ là ai.
Robert Grim nói: “Xác thịt có một dấu ấn không thể tẩy xoá được. Tôi không thể nào ly dị được với thân xác của mình”.
Lúc đó hơi có chộn rộn ở dãy ghế cuối nhà thờ. Có người muốn đi ra, nhưng cửa ra vào đông nghẹt nên những người đứng ở cửa nhốn nháo. Tôi nhận ra người vừa rời nhà thờ là Fatma.
Từ lúc đó trở đi, tôi thấy bất ổn. Tôi tự nhủ có lẽ vì bắt đầu trễ nên cô phải trở về trường học trước khi John đến đón. Nhưng dù gì đi nữa cách giải thích này không làm tôi yên ổn. Tôi cảm thấy có cái gì trục trặc. Nhưng bây giờ đang ở trên bục giảng, tôi không thể chọn cách nào khác. Tôi phải tiếp tục:
Tôi xin nhắc lại, các bạn có thể thành công nếu các bạn bước vào bằng một trong hai cửa kia, nhưng như vậy là liều lĩnh. Một khi muốn rút lui các bạn sẽ làm tổn thương chính mình và đối tượng của các bạn.
Điều này đưa chúng ta đến một câu hỏi rất thực tế. Tôi biết có nhiều đôi bạn trẻ nói rằng: “Chúng tôi muốn bước vào hôn nhân bằng cửa tình yêu, nhưng làm sao chúng tôi có thể biết rằng tình yêu của chúng tôi đã đủ sâu đậm để dẫn chúng tôi đến cả cuộc đời gắn bó với nhau và đến sự trung thành trọn vẹn? Làm sao chúng tôi có thể chắc rằng tình yêu của chúng tôi đã trưởng thành đủ để tiến đến lời thề trong hôn lễ và hứa nguyện sống với nhau trọn đời? Nếu tính dục không phải để thử nghiệm cho tình yêu thì điều gì bây giờ”.
Đây là giải đáp của tôi:
Sáu Điều Trắc Nghiệm Tình Yêu
1. Trắc nghiệm về khả năng chia sẻ . Tình yêu thật muốn chia sẻ, ban cho, bày tỏ, muốn nghĩ đến người khác, không nghĩ về mình. Khi các bạn đọc một cuốn sách, các bạn thường nghĩ như vầy: Tôi muốn chia sẻ điều này với bạn tôi không? Khi dự tính làm một điều gì cho ai, bạn nghĩ đến điều mình muốn làm hay đến niềm vui của đối tượng?
Hermann Oeser, một tác giả người Đức đã nói: “Những ai muốn được hạnh phúc không nên lập gia đình, bởi vì điều quan trọng là phải làm cho người bạn đời của mình hạnh phúc. Ai muốn được cảm thông không nên lập gia đình vì điều quan trọng là phải cảm thông người bạn đời của mình.”
Vậy câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên là : Chúng ta có chia sẻ cho nhau không ? Tôi muốn được hạnh phúc hay tôi muốn mang hạnh phúc đến cho người bạn đời của tôi ?
2. Trắc nghiệm về sức lực . Có một lần tôi nhận được bức thư của một người đang yêu và đang lo lắng. Anh ta đọc được ở đâu đó rằng nếu một người thật sự đang yêu thì sẽ sụt cân. Dù tình cảm đầy ắp, nhưng anh ta lại không sụt cân và điều đó làm anh ta lo lắng.
Sự thật là kinh nghiệm yêu thương sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của các bạn. Nhưng cuối cùng, tình yêu thật không làm các bạn mất hết sức khoẻ; thay vào đó, nó sẽ đem đến cho các bạn năng lực và sức khoẻ mới, làm cho các bạn đầy vui mừng và năng lực sáng tạo, khiến cho các bạn đạt được nhiều điều hơn.
Câu hỏi trắc nghiệm thứ hai là : Tình yêu của chúng ta có đem đến sức mới và năng lực sáng tạo không hay khiến chúng ta mất hết sức khoẻ và năng lực ?
3. Trắc nghiệm về sự kính trọng . Không phải là tình yêu thật nếu trong đó không có sự kính trọng lẫn nhau.
Một thiếu nữ có thể ngưỡng mộ một thanh niên chơi banh giỏi. Nhưng nếu cô ta tự hỏi: “Tôi có muốn người này làm cha của các con tôi chăng?” Câu trả lời thường là: “không”.
Một thanh niên có thể chiêm ngưỡng một thiếu nữ khi cô ta múa. Nhưng nếu anh ta tự hỏi: “Tôi có mong người này làm mẹ của các con tôi không?” Anh ta có thể nhìn cô ấy với cặp mắt khác.
Câu hỏi trắc nghiệm thứ ba là : Chúng ta có quí trọng nhau không ? Tôi có hãnh diện về người bạn tôi không ?
4. Trắc nghiệm về thói quen . Có lần, một thiếu nữ Âu Châu đã hứa hôn lo lắng đến nói với tôi: “Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi không chịu nổi cách anh ấy ăn quả táo”.
Có tiếng cười am hiểu từ phía thính giả.
Tình yêu chấp nhận người yêu với các thói quen của người ấy. Đừng kết hôn với một kế hoạch “trả nợ góp”, nghĩ rằng những điều này sẽ dần dần thay đổi. Thường là chúng sẽ không đổi. Anh em phải chấp nhận người ấy với con người hiện có, bao gồm mọi thói quen và các khuyết điểm.
Câu hỏi trắc nghiệm thứ tư là : Chúng ta chỉ yêu nhau hay chúng ta cũng thích nhau nữa ?
5. Trắc nghiệm về sự cãi nhau . Khi có một cặp muốn lập gia đình đến gặp tôi, tôi luôn luôn hỏi họ xem họ đã từng thực sự cãi nhau chưa. Không phải chỉ là sự khác biệt ý kiến thông thường mà là thật sự tranh chấp.
Họ thường trả lời: “Ồ không, thưa mục sư, chúng tôi yêu nhau lắm”.
Tôi bảo họ: “Hãy cãi nhau đã, rồi tôi mới làm lễ cưới cho các bạn”.
Dĩ nhiên vấn đề không phải là cãi nhau mà là khả năng làm hoà mỗi khi cãi vã. Khả năng này phải được rèn luyện, thử nghiệm trước khi đám cưới. Không phải là thử nghiệm tính dục mà là thử nghiệm về sự cãi nhau, đây là “điều cần yếu” phải có trước hôn nhân.
Câu hỏi trắc nghiệm thứ năm là : Chúng ta có thể tha thứ nhau và nhượng bộ nhau không ?
6. Trắc nghiệm về thời gian . Một đôi bạn trẻ đến gặp tôi xin làm đám cưới. Tôi hỏi: “Hai bạn biết nhau được bao lâu rồi?”. Câu trả lời: “Dạ hơn ba tuần, gần bốn tuần”.
Quá ít. Ít nhất là phải một năm. Hai năm thì an toàn hơn. Cần phải nhìn thấy nhau, không chỉ vào những ngày lễ trong những bộ y phục đẹp đẽ, mà cả trong nếp sống thường ngày, mặc áo may ô, râu chưa cạo, hoặc tóc cần phải gội chải, trong những trường hợp cấp bách hoặc nguy nan.
Có một câu nói xưa: “Đừng bao giờ kết hôn nếu bạn chưa trải qua mùa hè và mùa đông với người bạn mình”.
Trong trường hợp các bạn nghi ngờ về cảm xúc của mình, thời gian sẽ là câu trả lời.
Câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng là : Tình yêu của chúng ta có trải qua mùa hè và mùa đông chưa ? Chúng ta đã biết nhau lâu đủ chưa ?
Và tôi xin minh định điều cuối cùng: Tính dục không phải là điều cần thử nghiệm trong tình yêu.
Đến đây Daniel cho biết nhiều người yêu cầu tôi viết sáu điều trắc nghiệm đó lên bảng. Tôi đồng ý và viết tiếng Anh bên trái, Daniel viết bên phải.
Phải mất khá lâu cho nhiều người ghi chép. Daniel rất lo ngại khi thấy những người không có giấy lại viết vào trang sau của thánh ca.
Sau đó tôi viết dưới sáu điều ấy một câu bằng chữ in cỡ lớn:
KHÔNG DÙNG TÍNH DỤC ĐỂ TRẮC NGHIỆM TÌNH YÊU
Tôi không biết Daniel đã dịch câu ấy như thế nào, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã tiến khá xa kể từ hôm kia đến hôm nay, chúng tôi có thể viết chữ “tính dục” lên trên một tấm bảng đặt trước toà giảng!
Tôi giải thích:
- Nếu một cặp nào muốn dùng tính dục để biết họ có yêu nhau không thì chúng ta phải hỏi họ: “Các bạn yêu nhau ít vậy sao?” Nếu cả hai suy nghĩ: “Đêm nay chúng ta phải thử, nếu không người bạn của tôi sẽ nghĩ rằng tôi không yêu anh ấy hay anh ấy không yêu tôi”. Sự kiện sợ thất bại đủ khiến cho cuộc thử nghiệm không thành công.
Tính dục không dùng để trắc nghiệm tình yêu, vì điều mà người ta muốn trắc nghiệm đã bị phá huỷ bởi cuộc thử nghiệm đó.
Ai quan sát được mình khi ngủ? Hoặc các bạn sẽ quan sát mình và rồi không ngủ được. Hoặc các bạn sẽ ngủ và không quan sát được mình.
Lấy tính dục để trắc nghiệm tình yêu cũng giống như vậy. Nếu phải thử có nghĩa là các bạn không yêu. Còn nếu yêu, các bạn sẽ không cần trắc nghiệm.
Chính bản chất của tình yêu cho thấy nó cần bày tỏ tình yêu qua thân xác cho đến khi căn lều hôn nhân được dựng xong.
Sự chờ đợi này thường khó khăn cho người nam hơn người nữ. Vì vậy trong lãnh vực này người nữ phải giúp đỡ hôn phu của mình, vì theo bản tính tự nhiên, người thanh niên dễ bị cám dỗ vội vàng đạt đến mục tiêu.
Trước hết người thiếu nữ cần học cách đáp “không” mà không làm tổn thương hôn phu, từ chối mà không gây đổ vỡ. Đây là một nghệ thuật. Dầu sao cô ấy sẽ sớm khám phá được rằng tiếng “không” đơn giản và dứt khoát thường có hiệu quả hơn những lời giải thích, thoái thác dài dòng. Nếu yêu cô, anh ta sẽ kính trọng cô nhiều hơn về điều đó. Cô cũng cần giúp anh ta hiểu rằng lời khen chân thật có ý nghĩa đối với cô nhiều hơn là cái ôm say đắm.
Người thiếu nữ cũng có thể sử dụng khả năng đỏ mặt của mình. Có một người nói rằng ngày xưa các thiếu nữ đỏ mặt mỗi khi xấu hổ. Ngày nay họ lại xấu hổ vì đỏ mặt. Nhưng tính đỏ mặt này, phản ứng tự nhiên do xấu hổ này không có gì đáng phải hổ thẹn cả, nó vừa là vũ khí để phòng thủ, vừa để tự vệ. Các thiếu nữ nên xem cảm xúc xấu hổ và e thẹn của mình trong một số trường hợp như một ân tứ dùng để phục vụ tình yêu.
Lúc này cử toạ hoàn toàn im lặng. Tôi biết cảm xúc xấu hổ, e thẹn này vẫn còn phổ thông ở xã hội Phi Châu hơn xã hội Âu Tây nhiều. Những cảnh trong phim về những cái hôn dài, lộ liễu là điều ghê tởm đối với người Phi Châu. Khán giả khó chịu khi tới những đoạn phim đó và có người quay đi chỗ khác. Dầu vậy những phim này vẫn được chiếu khắp Phi Châu và các khán giả bắt đầu không dám tin vào cảm xúc của mình nữa. Đây là lý do tôi nói một lời cho họ vững tâm.
Daniel và tôi vẫn đang đứng trước những hàng ghế đầu. Tôi hỏi về giờ giấc, ông cho biết tôi còn mười hoặc mười lăm phút nữa. Cho nên tôi quyết định kết thúc với vấn đề đặc biệt của những cặp đã hứa hôn.
Bây giờ chúng ta hãy thử nghĩ đến một cặp không đi vào tam giác bằng cửa tính dục nhưng bằng cửa tình yêu. Trường hợp của họ khác biệt hơn, chúng ta cần phân biệt một cách cẩn thận hai trường hợp này.
Họ đã biết nhau được một thời gian dài. Họ không cần phải trắc nghiệm tình yêu của mình bằng cửa tính dục. Họ đã học biết chia sẻ mọi điều với nhau. Cả hai đều được thêm năng lực và sức mạnh nhờ tình yêu. Họ chấp nhận những thói quen của nhau và thật sự yêu thích nhau. Họ đã cãi nhau và đã trải qua những cơn sóng gió. Họ biết có thể tha thứ cho nhau.
Bây giờ đến thời điểm họ có thể hứa với nhau: “Chúng tôi muốn gắn bó với nhau trọn đời”. Điều này có nghĩa là họ đã hứa hôn. Họ đã bước vào tam giác bằng cửa tình yêu - tình yêu quyết định gắn bó. Nhưng bây giờ họ phải đối diện với một sự
lựa chọn có tính cách quyết định: Chúng tôi nên đạt đến góc nào trước trong hai góc còn lại của tam giác? Chúng tôi nên kết hôn rồi ngủ với nhau hay nên ngủ với nhau rồi mới kết hôn?
Tôi dừng lại, nhìn vào những người trẻ và nói:
- Các bạn nghĩ sao?
Với câu hỏi đó dường như tôi đã mở bật một cái nút chai. Mọi người bàn tán, Daniel cố gắng một lúc mới làm cho họ yên lặng trở lại. Tôi nhắc lại:
Đây là trường hợp hoàn toàn khác biệt với trường hợp “cửa tính dục” mà chúng ta bàn cãi hôm qua. Đôi bạn này không xem tính dục là bước đầu tiên trước khi hứa nguyện với nhau. Sau một thời gian trắc nghiệm cẩn thận lâu dài, họ đã hứa nguyện với nhau. Họ thật sự không có những động cơ tư kỷ nhưng đã chấp nhận trách nhiệm đối với nhau.
Bây giờ họ hỏi: “Tại sao chúng ta không thể bày tỏ tình yêu cho nhau qua thân xác? Tại sao chúng ta phải có giấy hôn thú rồi mới ngủ với nhau? Có thật sự là mảnh giấy mới làm cho hôn nhân thành hình được không?”
Dĩ nhiên là không - cũng như một mảnh giấy khai sinh không làm cho một đứa bé ra đời vậy. Dầu vậy nó có giá trị nhiều hơn chỉ là một miếng giấy. Nó bảo vệ mặt pháp lý của một đời người.
Giấy hôn thú cũng vậy. Nó bảo vệ mặt pháp lý của hôn nhân. Chúng ta thấy khía cạnh pháp lý cũng cần thiết cho sự phát triển vai trò của các mối tương quan trong tam giác hôn nhân cũng như khía cạnh tình yêu và khía cạnh thân xác.
Những đôi bạn đã hứa hôn muốn bắt đầu cuộc hôn nhân ngay không chờ đám cưới đã bỏ qua một sự kiện: ấy là tính cách không thể biết trước được của đời người. Làm sao họ biết chắc rằng họ sẽ kết hôn với nhau?
Nếu một trong hai người chết trước đám cưới thì sao? Tai nạn xe cộ, một cơn đau tim. Anh ta sẽ là một người goá vợ? Cô ta sẽ là một người goá chồng? Họ có thể để lại cho nhau những gì? Cô ta là một thiếu nữ hay là một người đàn bà? Rồi trường hợp cô ta có thai đứa bé sẽ lấy họ nào? Những câu hỏi này cho thấy tờ hôn thú không đơn thuần là một mảnh giấy. Khi chưa sẵn sàng cho bước pháp lý, họ cũng chưa được chuẩn bị để nhận trách nhiệm đối với nhau. Trách nhiệm đòi hỏi phải hợp pháp.
Có phải như vậy nghĩa là họ phải dập tắt mọi dấu hiệu bày tỏ tình cảm? Trước hết hãy đi đến nhà thờ làm đám cưới rồi sau đó mới có thể cùng nhau chia ngọt sẻ bùi?
Không, chắc chắn là không. Như vậy sẽ gây ngăn trở sự phát triển vai trò của tương quan ba mặt nhiều khi cũng bằng sự cản trở gây nên do không quan tâm đến mặt pháp lý. Bí quyết là những người yêu nhau phải phát triển và tiến tới cả hai phía một cách đồng đều và không bỏ qua một bước nào cả.
Tôi tiến tới bảng đen và vẽ những đường song song như vầy:
Mỗi bước tiến đến sự thuỷ chung và đám cưới nên đi song song với bước tiến sâu hơn đến sự thân mật sao cho tính từ lối vào góc tình yêu họ tiến đến hai góc kia - góc đám cưới và góc kết hợp thân xác - cùng một lúc.
Vấn đề này chỉ được trả lời cách thoả đáng do nghệ thuật thấy được mục tiêu từ xa. Điều then chốt là mức độ thân mật gia tăng chừng nào thì trách nhiệm và lòng chung thuỷ cũng gia tăng chừng nấy để luôn giữ quân bình.
Tôi quay sang Daniel và hỏi một câu mà mọi người đều có thể nghe được:
- Các bạn của anh thì sao? Họ có thường tiến đến hai góc cùng một lúc không?
Mọi người cười lớn tiếng, ngay cả những người lớn tuổi. Daniel mỉm cười cảm thông và chờ đợi mọi người im lặng. Bấy giờ ông ta mới nghiêm nghị trở lại. Tôi ngồi xuống băng ghế đầu cạnh Maurice, anh ta thông dịch cho tôi những điều Daniel đang nói:
- Đây là điều thường xảy ra ở đây: Khi một chàng trai nói với cô gái: “Anh yêu em”, thì điều đó có nghĩa là anh ta chỉ mới tiến được một phần về hướng chung thuỷ. Nhưng người thiếu nữ sung sướng quá đến nỗi để đáp lại cô ta cho phép anh ta tiến ba phần trong hướng thân mật.
Một lần nữa mọi người cười ồ.
- Thế rồi chàng trai nghĩ điều mình nói có hiệu quả tốt nên anh ta tiến thêm một phần nữa về hướng chung thuỷ. Cô gái trả lời bằng cách cho phép anh ta tiến thêm bốn phần trong hướng thân mật. Trước khi kịp nhận định tình hình thì họ đã kết thúc ở góc tình dục mà không có khả năng gánh trách nhiệm toàn vẹn của bước này. Thay vì có những đường song song các bạn có những đường thẳng chạy xiên.
Daniel xoá những đường song song tôi đã vẽ và thay vào đó những đường chạy xiên:
Tôi hết sức ngạc nhiên về cách minh hoạ vấn đề thật đơn giản của Daniel. Ông ta ra dấu cho tôi, tôi trở về chỗ đứng để kết thúc bài giảng.
Tôi vừa nói vừa chỉ vào những đường xiên trong hình tam giác:
Như các bạn thấy, bây giờ có một khoảng trống trong hình tam giác. Đây là trường hợp của nhiều cặp đã đính hôn ở Mỹ Châu và Âu Châu chúng tôi. Họ nghĩ họ yêu nhau. Rồi họ đi quá xa và quá vội. Một khoảng trống rỗng len vào mối quan hệ của họ. Càng ngày họ càng không chắc về tình yêu của mình. Thế nên họ gia tăng sự thân mật với hy vọng nhờ đó tình yêu sẽ gia tăng. Càng làm như vậy, họ càng ít chắc chắn về tình yêu của họ.
Mặt khác họ không dám huỷ bỏ đính hôn vì đã đi quá xa. Thế nên họ làm đám cưới nhưng đã đem sự trống rỗng ấy vào trong hôn nhân, và đã lập nền tảng cho biết bao rắc rối và nan đề về sau.
Giữ những đường thẳng song song cho đừng chạy xiên là một điều khó. Cần có một năng lực vượt hơn cả sức mạnh và sự khôn ngoan của loài người. Cần có năng lực và sự khôn ngoan của Thiên Thượng. Cần sự giúp đỡ từ nghệ sĩ bậc thầy của hôn nhân là Đức Chúa Trời.
Ngài biết vì sao Ngài nối kết ba yếu tố của hôn nhân - lìa, gắn bó, một thịt - chặt chẽ đến nỗi không thể tách rời. Chúng ta phải tin rằng khi làm như vậy, Ngài không hề muốn lấy mất của chúng ta một điều gì. Ngài giúp chúng ta thực hiện một tác phẩm nghệ thuật. Lòng tin cậy, phó thác nơi Ngài sẽ giúp sức chúng ta vâng theo ý muốn Thiên Thượng.
“Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt”.
Để kết thúc xin các bạn lưu ý câu tiếp theo sau: “Vả, A-đam và vợ cả hai đều trần truồng mà chẳng hổ thẹn” (SaSt 2:25).
Câu này ở một vị trí kỳ lạ trong Kinh Thánh. Nó ở giữa Pa-ra-đi và thế giới sa ngã. Nó là câu cuối cùng trong cuộc sáng tạo, và ở ngay trước phần ký thuật sự sa ngã. Điều này lưu ý chúng ta rằng hôn nhân phản chiếu tia nắng yếu ớt của Pa-ra-đi ở giữa thế giới sa ngã.
“Trần truồng mà chẳng hổ thẹn”.
“Trần truồng” ở đây không có nghĩa chỉ về thể xác mà thôi. Nó có nghĩa là đứng trước mặt nhau, lột trần, không giả trang, không lừa dối, không che dấu một điều gì cả, người bạn đời của mình như thế nào mình nhìn thấy như vậy và cũng bày tỏ cho người ấy con người thật của mình - Dầu vậy không chút hổ thẹn.
“Trần truồng” mà chẳng hổ thẹn”.
Nhưng mục đích tối hậu của tình yêu trưởng thành này chỉ dành cho những ai như câu trên đã nói: Lìa cha mẹ, gắn bó với nhau; nói cách khác, đã cưới nhau cách công khai, hợp pháp. Hai người này không phải là những người nên một thịt trước hôn nhân hoặc ngoài hôn nhân. Vì vậy thật có ý nghĩa khi Kinh Thánh dùng từ “nên một thịt” chỉ trong vòng hôn nhân. Hai người này - không phải là người trước hôn nhân, hoặc bên ngoài hôn nhân - sẽ thành công trong vấn đề vô cùng khó khăn, vấn đề đối diện con người thật của nhau, vấn đề sống với nhau - trần truồng mà chẳng hổ thẹn.
Có lẽ trong giai đoạn tiền hôn nhân cần có cảm xúc biết hổ thẹn hầu có thể được ân sủng để không phải bị hổ thẹn trong hôn nhân.
“Trần truồng mà chẳng hổ thẹn”. Đây chính là điều Kinh Thánh ngụ ý trong từ “ăn ở”. “A-đam ăn ở với vợ mình” (4:1).
Chồng và vợ chỉ có thể “ăn ở” với nhau bên trong túp lều.
“Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó cùng vợ mình và cả hai sẽ nên một thịt”.