Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, Người Phản Chúa
(Giăng 13:21-22)
Nói đến Giu-đa Ích-ca-ri-ốt thì ai cũng biết: Giu-đa là kẻ phản bội Chúa Jêsus. Nhưng khi tranh luận về Giu-đa thì nhiều thắc mắc được nêu lên. Ta thử xem Giu-đa là ai?
Thường khi nói đến Giu-đa, ta chỉ nghĩ đến hình ảnh một người mắt đồ đen, đen từ người đến tâm hồn, ngược lại với Chúa Jêsus, biểu tượng của sự trong trắng...Ta tưởng tượng Giu-đa với cặp mắt dữ dằn, tóc tai không chải, gương mặt phản trắc...Dĩ nhiên như vậy rất tiện. Vì Giu-đa sẽ biến thành tên lưu manh không còn đáng bàn tới...
Thật ra,
Bạn có thể sánh vai với Giu-đa trong đám đông,
Bạn có thể bàn bạc với Giu-đa mọi kế hoạch,
Bạn còn có thể quỳ canh Giu-đa trong nhà thờ....
Giu-đa là một sứ đồ cơ mà!...
Có những người đồng hóa Giu-đa với Sa-tan, và hơn một người đã nâng Giu-đa lên hàng thánh vì Giu-đa là điều kiện không thể thiếu được trong chương trình cứu rỗi của Đấng Christ.
Thật ra Giu-đa ở giữa hai thái cực đó:
giữa một thằng quỷ và một ông thánh,
Giữa một tên lưu manh và một vị anh hùng,
Giu-đa là một con người...
Có một điều chắc chắn: Giu-đa không phải là một tên đốn mạt và bất trị. Nghi ngờ điều này là nghi ngờ sự khôn ngoan của Chúa Jêsus. Chọn lựa một tên gian manh để theo mình khắp nơi: đấy là hành động của một người điên, mà Chúa Jêsus người Na-xa-rét thì không điên tí nào!
Vậy, ta tìm lại xem Phúc Âm nói gì về Giu-đa. Ta hãy đọc lại Phúc Âm theo Lu-ca: “Đến sáng, Ngài gọi các môn đệ đến, chọn mười hai người làm sứ đồ: Si-môn ( Chúa đặt tên là Phi-e-rơ), Anh-rê,...và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt ( về sau phản Chúa) (Lu-ca 6:12-16).
Suốt đêm, Chúa Jêsus đã cầu nguyện để rồi chọn sứ đồ Giu-đa. Điều ấy quả thật rõ ràng: Giu-đa đã được chọn sau một đêm Chúa Jêsus thức trắng cầu nguyện.
Giu-đa đã được chọn để trở nên một sứ đồ.
Giu-đa không được chọn để quay lưng với Ngài.
Giu-đa không được chọn để phản bội Ngài.
Giu-đa được đặt ngang hàng với Phi-e-rơ, Anh-rê, Ma-thi-ơ, Phi-líp,
Giu-đa được nghe những gì họ nghe.
Giu-đa được thấy những gì họ thấy
Giu-đa cũng đi rap giảng Nước Trời,
Giu-đa cũng đi làm chứng như những sứ đồ khác...
ba năm trời ông là sứ đồ của Chúa.
Ba năm trời ông ở bên cạnh Chúa Chí Thánh.
Xin đừng vội xếp ông vào hạng đốn mạt.
Trong ông cũng có một ưu điểm nào đó khiến Chúa chọn.
Có thể là khả năng tổ chức, có thể là óc thông minh...
Giu-đa là người duy nhất gốc ở Miền Nam trong số 12 sứ đồ.
Mười một người kia ở Ga-li-lê.
Không phải không có lý do khi một người miền Nam được chọn vào cộng đồng toàn người miền Bắc.
Giu-đa đã nhanh chóng đáp lại tiếng gọi của Đấng Christ:
Ông muốn trở nên một môn đệ của Chúa,
ông đã từ bỏ tất cả, ông theo Chúa không một chút do dự...
Nhưng ta chú ý một điều: Giu-đa là người miền Nam nói giọng miền Nam, mà người Do Thái thì lại mang nặng óc kì thị phân biệt địa phương sau quá nhiều tác động của lịch sử. Ông có thấy khó chịu vì ông không hoàn toàn như những người khác trong Nhóm không?
Chúng ta không nói rằng những người kia bỏ rơi ông, nhưng quả là không có được sự thân thiện tự nhiên, nhất là trong nhóm lại có những cặp anh em như Phi-e-rơ và Anh-rê, Giăng và Gia-cơ, và lại họ vốn cùng sinh sống với nhau bằng nghề chái lưới. Mặt khác, Phi-líp và Na-tha-na-ên là bạn thân với nhau từ trước khi gặp Chúa Jêsus...
Họ đã chọn Giu-đa làm thủ quỹ,
Họ tôn trọng tài năng của ông, họ tin cẩn ông...
Thế nhưng vẫn có một nhóm người quyết định mọi sự:
Đó là Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng.
Còn Giu-đa thì bị đứng bên lề.
Phải chăng đó cũng là một nguyên nhân bất mãn và khó chịu?
Giu-đa không hề xuất hiện từ đầu
như một người quay lưng lại với Chúa.
Ta chỉ biết rõ ông sau ba năm ông theo Chúa... Trước cái ngày quyết liệt đó, Giu-đa đã được nhắc đến hai lần trong Phúc Âm, qua đó ta biết ít nhiều về con người của ông.
Không ai bỗng dưng mà phản bội....
Giu-đa không thay trắng đổi đen đầu hôm sớm mai,
ông bước dần đến hố thẳng, ông bước đi từng bước một...
Khi đám đông rời bỏ Chúa Jêsus vì những lời giảng của Ngài nghe chói tai và không bình thường, một cuộc đối thoại đã diễn ra: “ Còn các con muốn bỏ Ta không?” Si-môn Phi-e-rơ thưa: “ Thưa Chúa, chúng con sẽ đi theo ai? Chúa đem lại cho chúng con Đạo sống vĩnh cửu. Chúng con đã tin Chúa và biết Chúa là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.” Chúa Jêsus đáp: “Ta chọn có mười hai người thân tín, mà một người đã thành ác quỷ!” Chúa muốn nói về Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, con Si-môn, một sứ đồ sẽ phản Chúa sau này. (Giăng 6:67-71)
Vậy là Chúa Jêsus có biết trước về Giu-đa.
Vì sao Ngài biết?
Ngài đã nói trước là sẽ có một người sẽ phản bội Ngài.
Nhưng làm sao Ngài lại biết kẻ ấy chính là Giu-đa?
Vì đã có những dấu hiệu suy giảm nhiệt tình,
sự cứng cỏi,
sự biếng nhác cầu nguyện,
sự kiêu ngạo trong đường học Đạo,
tính ham mê lời khen và sự nể vì...
Chúa Jêsus đã nói, nhưng Giu-đa nào có biết,
Giu-đa cũng không hề nghĩ rằng kẻ đó chính là mình...
Ôi, tiên tri Na-than ngày xưa đã chỉ nói một lần với vua Đa-vít: “Người đó chính là Ngài.” ( II Sa-mu-ên 12:1-7) Nhưng ngày nay, không biết tiên tri na-than cần phải lặp lại bao nhiêu lần cho mỗi một Giu-đa: “Người đó chính là bạn...”
Mọi việc đều ổn thỏa, Giu-đa vẫn thấy thoải mái với Chúa,
thoải mái với công việc mà ông gọi là phục vụ.
Ông là một Sứ đồ chính danh.
Phản bội ư? Không bao giờ chữ này lại thoáng qua đầu óc ông.
Nếu ta hỏi ông, chắc hẳn ông sẽ cười vào mặt ta mà bảo:
“ Tôi mà phản bội Chúa Jêsus ư? Anh điên rồi! Không bao giờ!
Ngài là Đấng được sai đến, là Con Đức Chúa Trời, làm sao tôi có thể phản bội Ngài?”
Đó là lần thứ nhất ta được gặp Giu-đa qua Phúc Âm Giăng.
Lần thứ nhì xảy ra tịa Bê-tha-ni, khi Ma-ri xức dầu thơm lên chân Chúa Jêsus, Giu-đa đã phản đối: “ Sao cô không đem bán chai dầu thơm lấy ba trăm bạc bố thí cho người nghèo?” (Giăng 12:5). Giu-đa không phải là người phản đối duy nhất, mười một sứ đồ kia cũng nghĩ thế.
Ma-thi-ơ ghi lại: “Các môn đệ tức giận trách...” (Ma-thi-ơ 26:8). Sau này, Giăng lại nói thêm: “Giu-đa nói thế không phải vì thương người nghèo, nhưng vì anh làm thủ quỹ, thường quen thói trộm cắp...” (Giăng 12:6)
Lúc bấy giờ, chưa ai biết Giu-đa là một tên ăn cắp, mãi sau này mới biết.
Hình ảnh Giu-đa chưa bị phát hiện.
Giu-đa, cũng như nhiều người khác theo Chúa, là một kẻ có ý đồ:
Ông tỏ ra yêu thương người nghèo nhưng bên trong là vụ lợi,
Ông đưa ra bên ngoài khuôn mặt yêu thương,
để che giấu lòng ganh tị.
Trên môi ông là lời lẽ vị tha, nhưng trong tâm tư là động cơ vị kỷ,
Một người nói điều đúng nhưng làm điều sai hoặc chẳng làm gì,
Một người phục vụ chính mình thay vì phục vụ Chúa.
Bây giờ, đã đến lúc phản bội...
Lu-ca ghi lại: “Quỷ Sa-tan nhập vào sứ đồ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt. Giu-đa tìm gặp chắc thầy trưởng tế và các viên chỉ huy lính gác Đền Thờ để bàn mưu bắt Chúa Jêsus...” (Lu-ca 22:3-4)
Câu hỏi được đặt ra:
Vì sao Giu-đa lại làm như thế?
Vì sao Giu-đa lại trở nên một kẻ chỉ điểm?
Vì sao Giu-đa ám hại Chúa Jêsus?
Mọi người sẽ dựa vào Kinh Thánh mà trả lời: tại Sa-tan nhập...
Dĩ nhiên, Sa-tan không thể tông cửa mà vào,
Giu-đa đã vui lòng tự ý mở cửa...
Cảnh phản bội bắt đầu từ bàn Tiệc Thánh.
Mở màn là một hành động khiêm nhường đến rùng mình.
Chúa Jêsus rửa chân cho các môn đệ.
Ngài đến với cả Giu-đa, quỳ dưới chân Giu-đa.
Còn Giu-đa ngồi đó, lặng người, khó chịu,
nhận ra mình đã chơi gian...
Làm sao bây giờ?
Giu-đa vẫn chấp nhận cho Chúa rửa chân cho mình,
Chúa nhìn ông, thing lặng,
cố gắng cảm hóa và kêu gọi lương tri ông,
Vô phương, Giu-đa đã cau mày phủ quyết...
Sau đó, họ ngồi quanh bàn ăn,
Chúa Jêsus chuẩn bị thành lập lễ Tiệc Thánh,
Ngài chưa thể khởi sự cử hành vì Giu-đa còn ngồi đó.
Rồi Ngài đành bắt buộc phải thốt lên trong âu sầu:
“ Một người trong các con sẽ phản Ta..” (Mác 14:18)
Không một người nào quay về phía Giu-đa để hỏi: “Có phải người này không?”
Không một ai nhìn về phía Giu-đa,
Giu-đa vượt khỏi mọi sự nghi ngờ,
Ông là một con người công chính, một môn đệ chính danh cơ mà.
Ngược lại, mọi người lại tự hỏi: “Một người trong chúng ta ư? ai vậy? Phải chăng là con?” ( Ma-thi-ơ 26:22). Tất cả đều buồn rầu, từng người một nói với Chúa như vậy.
Cuối cùng tới phiên Giu-đa, Giu-đa cũng hỏi: “Thưa Thầy, có phải con không?”
Chúa đáp: “Con chứ còn ai nữa!” (Ma-thi-ơ 26:25)
Đến giờ này mà Chúa còn trao cho Giu-đa một miếng bánh chia sẻ.
Quả là một cử chỉ thân thiện.
Giu-đa nhận lấy, nhưng như thế là quá đủ rồi,
Giu-đa đứng dậy, ra khỏi phòng,
Những người chung quanh không hiểu Chúa nói về việc gì... (Giăng 13:28)
Đến lúc này, họ vẫn không nghi ngờ ông,
Họ nghĩ rằng Giu-đa ra đi lo chuyện tiền nông cho nhóm
Giu-đa đã đi vào bóng tối, vào đêm đen,
Giu-đa đã đi một mình, một mình cho đến bao giờ...
Giu-đa đã nói với những người muốn hại Chúa:
“Tôi hôn người nào, các anh cứ bắt giữ ngay!” (Ma-thi-ơ 26:48)
Phản bội bằng một cái hôn!
Giu-đa có thể chỉ cho họ biết nơi Chúa đang có mặt,
Giu-đa có thể mô tả cách ăn mặc của Chúa cho họ nhận diện.
Nhưng không! Giu-đa đích thân đến để tố giác Chúa bằng một nụ hôn phản bội.
Không phải vì 30 đồng tiền mà Giu-đa làm như thế,
nhưng là để trả thù, trả thù cho sự ghét bỏ,
cho mặc cảm bị chà đạp.
Và rồi, Giu-đa đã tiến đến hôn Thầy của mình...
Một lời kêu gọi cuối cùng thốt lên từ môi Chúa Jêsus: “Bạn ơi, cứ làm cho xong việc của bạn đi” (Ma-thi-ơ 26:50). Lúc Giu-đa bỏ đi, Ngài đã gọi môn đệ của mình là bạn... “Ta không gọi các con là tôi tớ nữa... nhưng Ta gọi các con là bạn hữu Ta” (Giăng 15:25)
Vâng, tất cả anh em, tất cả những người Thầy đã chọn, không trừ ai, dù cho người đó là Giu-đa...
Nhưng tất cả đã quá trễ rồi, Giu-đa đã đóng chặt cửa tâm hồn.
Những người lính ập đến vồ lấy Chúa Jêsus.
Thế là anh đã phản bội Thầy rồi, anh Giu-đa ơi!
Nhưng câu chuyện của Giu-đa chưa chấm dứt.
Ngay đêm hôm đó,
khi Giu-đa thấy Chúa Jêsus bị hành hạ, chửi bới, lăng nhục,
ông đã hối hận, tâm hồn bị đảo lộn...
Điều này làm ta ngạc nhiên ư?
Vì sao ông phản bội Ngài? Đó là một vấn đề.
Vì sao ông lại hối hận đến thế? Đó là một vấn đề khác.
Chúng ta hiểu được một phần:
Giu-đa không phải là một kẻ khát máu,
một kẻ tự giết chết lương tâm mình.
Giu-đa đã sống với Chúa ba năm,
Tâm hồn ông chắc chắn đã chịu nhiều ảnh hưởng của Chúa,
Tâm hồn ông không phải là một tâm hồn chai lì.
Điều ông không hiểu ra là tầm mức xúc phạm của ông.
Điều chúng ta không bao giờ kịp hiểu là chúng ta đã xúc phạm tới Chúa đến mức độ nào...
Bừng mắt ra, ông thét lên:
“Tôi có tội, vì phản bội người vô tội!” (Ma-thi-ơ 27:4)
Ông ném trả tiền lại, ông muốn bỏ món tiền dính máu và ông rời bỏ thành phố, ông tự tử...
Đó là điều làm chúng ta xót xa:
Giu-đa đã chọn con đường tuyệt vọng...
Ta không thể đọc Công Vụ mà không thấy đăng đắng ở đầu lưỡi: “Giu-đa đã đào nhiệm để đi vào cõi hư vong.” (Công Vụ Các Sứ Đồ 1:25)
Không chua xót làm sao được?
Được chọn làm Sứ đồ,
Được chọn vào địa vị cao sang nhất,
Được chọn để thừa hưởng Nước Trời,
Được chọn bởi Thầy Jêsus, Đấng đã nói chọn trước cho người Ngài chọn một chỗ...
Giu-đa lại tự chọn chỗ cho mình lại đi đến chỗ của riêng mình, chốn hư vong.
Giu-đa không nhìn ra: Chúa đã dọn chỗ bằng mạng sống mình cho mọi người,
cho anh, cho chị,
cho bạn, cho tôi,
cho tất cả những ai đang đi trên con đường phản bội, đang phản bội, đã phản bội.
Vì tất cả những Giu-đa, Chúa đã chấp nhận bị tủi nhục,
bị tra tấn, bị bỏ rơi và chết đi bên ngoài thành phố.
Và ta hiểu tại sao Chúa đã nói với tất cả vẻ âu sầu: “Ta phải hy sinh như lời Thánh Kinh nói trước, nhưng khốn cho kẻ phản Ta, thà nó chẳng sinh ra còn hơn!” (Ma-thi-ơ 26:24). Sinh ra làm gì để chết khát vì tuyệt vọng ngay bên nguồn mạch của hy vọng?
Nhưng, tại sao một người sống bên Chúa ba năm trời lại có thể ra như thế? Tại sao một người ở gần Chúa đến thế mà lại bỏ rơi Ngài một cách tàn bạo đến thế?
Đây là một sứ điệp: Người ta có thể phản bội Ngài, và người ta đã phản bội Ngài.
Người nào làm Sứ đồ nhưng khi có dịp làm sang, làm giàu, lại chọn tiền tài danh vọng: người ấy là một kẻ phản bội. Người nào rao giảng Lời Chúa, trung thành với Giáo Hội, nhưng khi gặp khó khăn thử thách lại chọn lấy yên ổn cho mình: người ấy bỏ rơi Ngài để chọn lấy tuyệt vọng.
Bạn và tôi,
chúng ta đều âm thầm cưu mang một Giu-đa,
Chúa Jêsus có nhiều điều để nhắn nhủ với Giu-đa,
thật là nhiều, mỗi ngày,
Nhưng Giu-đa đã nghe
mà không nhận những lời khuyến cáo, những tiếng kêi mời.
Lời Hằng Sống vào tai Giu-đa,
nhưng không thay đổi được Giu-đa,
Giu-đa đã phản bội trước tiếng kêu thống thiết của Chúa Jêsus...
Còn chúng ta thì sao?
Còn bạn và tôi thì sao?
Chúng ta nghe Chúa nói,
Chúng ta biết việc phải làm,
Chúng ta có để Ngài cải biến chúng ta không?
Chúng ta có nghĩ rằng chúng ta là người công chính
để tiếp tục gọi Ngài: “Lạy Chúa, lạy Chúa”
mà không làm điều của Ngài kêu gọi không?
Chúng ta hãy tự xét mình mà xem...
Khi Chúa Jêsus phán:
“Một người trong các ngươi sẽ phản bội Ta...”
chúng ta phản ứng như thế nào?
Ta cứ vờ hỏi lại Chúa cho ra vẻ mình cũng là Sứ đồ,
hay ta chân thành hỏi Chúa trong nỗi lo âu buồn bã như các môn đệ Chúa ngày xưa?
Dù sao thì ta cũng hãy hỏi Ngài:
“Thưa Thầy, kẻ ấy có phải là con chăng?”
Đừng! Chúng ta đừng tự trả lời.
Chúa Jêsus sẽ trả lời...
nếu chúng ta thành thật hỏi...