Judo hay Nhu Đạo là một môn võ thuật của người Nhật Bản do Võ sư đồng thời là Giáo sư môn thể chất Kano Jigoro sáng lập ra vào năm 1882 trên nền tảng môn võ cổ truyền Nhu Thuật.
Jū (Nhu) có nghĩa là "mềm dẻo, khéo léo, uyển chuyển"; Dō (Đạo) là "con đường", nghĩa chuyển là "nghệ thuật". Với mục đích "lấy nhu thắng cương". Do Jūjutsu là một môn võ thuật chiến đấu với những đòn như bẻ tay, bẻ cổ,... dễ gây tổn thương cho võ sinh, nên Kano đã bỏ bớt các yếu tố bạo lực đó và làm cho Judo mang tinh thần thể thao nhiều hơn.
Môn Jūdō không dùng binh khí mà các đòn tấn công chủ yếu là quật ngã, đè, siết cổ và khóa tay, chân. Các đòn chém và đâm dùng bàn tay và bàn chân cũng như vũ khí phòng thủ là một phần của Judo, nhưng chỉ trong các bài biểu diễn "hình" sắp xếp trước (kata, 形). Và không được phép dùng trong các cuộc thi Judo hoặc tập luyện (randori, 乱取り). Một học viên Judo được gọi là một Jūdō-ka (柔道家じゅうどうか, Nhu Đạo Gia).
Judo là môn võ tương tự Thái Cực Quyền với phương châm "Lấy nhu thắng cương", "Tá lực đả lực" (Mượn sức đánh sức), "Tứ lạng bát thiên cân" (bốn lạng đẩy ngàn cân) v.v. Ứng dụng chủ yếu vào việc tự vệ bản thân, rèn luyện sức khỏe, độ khéo léo và tinh thần.
Jūdō nhanh chóng được chính phủ Nhật Bản xem như quốc võ và phổ biến trên khắp thế giới và có mặt tại Thế Vận Hội Mùa Hè (Olympic) Tokyo 1964. Đến năm 1988, Jūdō nữ được đưa vào thi đấu chính thức ở Thế Vận Hội Mùa Hè (Olympic). Năm 1956, Liên đoàn Judo Quốc tế (IJF) được thành lập. Hiện nay IJF có 112 nước thành viên trong đó có Việt Nam.
Triết lý và phương pháp sư phạm được phát triển cho Judo đã trở thành mô hình cho các môn võ thuật hiện đại khác của Nhật Bản phát triển. Sự phổ biến trên toàn thế giới của Judo đã dẫn đến sự phát triển của một số bộ môn nhánh như: Sambo (Nga) và Nhu Thuật Brazil (Brazil jiu-jitsu).