Hệ Mặt Trời (Thái Dương Hệ) là một hành tinh có Mặt trời ở trung tâm và các thiên thể nằm phạm vi lực hấp dẫn của hệ mặt trời. Tất cả chúng được hình thành từ sự suy sụp của một đám mây phân tử khổng lồ cách đây khoảng 4,6 tỷ năm.
Giải đáp thắc mắc về có bao nhiêu hệ mặt trời trong ngân hà thì chỉ có 1 hệ mặt trời thôi bạn nhé. Đa phần các thiên thể sẽ quay xung quanh Mặt trời và khối lượng tập trung chủ yếu vào các hành tinh với quỹ đạo elip gần tròn và mặt phẳng quỹ đạo.
Hệ Mặt trời cũng chứa 2 vùng tập trung các thiên thể nhỏ hơn. Với lực hấp dẫn các hành tinh chính cùng các hành tinh lùn, cùng hàng nghìn thiên thể nhỏ nằm giữa và di chuyển tự do giữa 2 vùng này, có kích thước thay đổi như sao chỗi, bụi thiên hành tinh, centaurs…
Ngoài ra, Hệ Mặt trời có một số sao chổi, gồm một nhân rắn chứa bụi và nước đá với các đuôi hơi nước kéo dài hàng triệu kilomet quay quanh mặt trời theo quỹ đạo ellip rất dẹt.
Sự hình thành và tiến hóa của hệ mặt trời bắt đầu từ cách đây khoảng 4,6 tỷ năm với sự suy sụp hấp dẫn của phần nhỏ thuộc đám mây phân tử khổng lồ. Lúc này, hầu hết khối lượng bị suy sụp đều tích tụ ở trung tâm, tạo nên mặt trời, còn trong khi đó phần còn lại dẹt ra hình thành một đĩa đám mây bụi tiền hành tinh tiến hóa dần thành các hành tinh, mặt trăng, tiểu hành tinh và các tiểu thiên thể khác trong hệ mặt trời.
Hệ mặt trời hiện nay bao nhiêu tuổi là mối quan tâm, tò mò của rất nhiều người. Các thiên thạch, hoặc các mảnh đá không gian rơi xuống trái đất, đã giúp các nhà khoa học tìm ra tuổi của hệ mặt trời.
Phải kể đến là thiên thạch Allende, rơi xuống Trái đất năm 1969 và rải rác trên Mexico, là thiên thạch lâu đời nhất được biết đến với niên đại 4,55 tỷ năm tuổi.
Câu trả lời của câu hỏi Hệ Mặt trời gồm bao nhiêu hành tinh đó chính là gồm Mặt trời và 9 hành tinh quay quanh, theo các quỹ đạo ellip gần tròn. Vòng trong có 4 hành tinh dạng rắn như sao kim, sao Thủy, Trái Đất, Sao Hỏa, vòng ngoài có 5 hành tinh dạng khí là Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương, Sao Hải Vương và hành tinh thứ 9 mới phát hiện vào đầu năm 2016.
Kể từ năm 1930, khi phát hiện ra sao Diêm Vương, mọi người đều sẽ được nghe về 9 hành tinh trong hệ mặt trời của chúng ta. Nhưng những năm 1990 các nhà thiên văn học tranh luận về việc Pluto có phải là một hành tinh hay không. Quyết định gây nhiều tranh cãi vào năm 2006 của hội Thiên văn học Quốc tế gọi sao Diêm Vương là hành tinh lùn, loại bỏ nó ra khỏi danh sách các hành tinh thực có trong hệ mặt trời. Vì vậy, sẽ có 8 hệ mặt trời như kể trên.
Ngày nay các nhà thiên văn học đang tìm kiếm một hành tinh khác trong hệ mặt trời của chúng ta về hành tinh thực thứ 9, sau khi tìm được bằng chứng vào ngày 20/1/2016 về “ hành tinh thứ 9” lớn gấp 10 lần khối lượng Trái đất và lớn hơn 5000 lần khối lượng của sao Thiên Vương.
Mặt trời (sao mẹ) với nguồn sáng vô tận, được coi là trung tâm của Hệ Mặt trời, là sao mẹ là là ngôi sao sáng nhất cung cấp năng lượng ánh sáng cho các hành tinh khác.
Trên Mặt Trời luôn xảy ra các phản ứng hạt nhân sinh ra lượng nhiệt vô cùng lớn và tỏa ra khắp các hành tinh. Sao mẹ tự sinh ra năng lượng và tạo ra lực hấp dẫn khiến các hành tinh khác quay bao quanh với các quỹ đạo khác nhau.
Hệ Mặt Trời (hay Thái Dương Hệ)[a] là hệ hành tinh gồm có Mặt Trời ở trung tâm và các vật quay xung quanh. Hệ Mặt Trời được hình thành từ sự suy sụp của một đám mây phân tử khổng lồ cách đây gần 4,6 tỷ năm. Đa phần các thiên thể quay quanh Mặt Trời, và khối lượng tập trung chủ yếu vào 8 hành tinh[e] có quỹ đạo gần tròn và mặt phẳng quỹ đạo gần trùng khít với nhau gọi là mặt phẳng hoàng đạo. 4 hành tinh nhỏ vòng trong gồm: Sao Thủy, Sao Kim, Trái Đất và Sao Hỏa - người ta cũng còn gọi chúng là các hành tinh đá do chúng có thành phần chủ yếu từ đá và kim loại. 4 hành tinh khí khổng lồ vòng ngoài có khối lượng lớn hơn rất nhiều so với 4 hành tinh vòng trong. Hai hành tinh lớn nhất, Sao Mộc và Sao Thổ có thành phần chủ yếu từ heli và hiđrô; và hai hành tinh nằm ngoài cùng, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương có thành phần chính từ băng, như nước, amonia và methan, và đôi khi người ta lại phân loại chúng thành các hành tinh băng khổng lồ. Có 6 hành tinh và 3 hành tinh lùn có các vệ tinh tự nhiên quay quanh.[b] Các vệ tinh này được gọi là "Mặt Trăng" theo tên gọi của Mặt Trăng của Trái Đất. Mỗi hành tinh vòng ngoài còn có các vành đai hành tinh chứa bụi, hạt và vật thể nhỏ quay xung quanh.
Hệ Mặt Trời cũng chứa 2 vùng tập trung các thiên thể nhỏ hơn. Vành đai tiểu hành tinh nằm giữa Sao Hỏa và Sao Mộc, có thành phần tương tự như các hành tinh đá với đa phần là đá và kim loại. Bên ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương là các vật thể ngoài Sao Hải Vương có thành phần chủ yếu từ băng như nước, amonia, methan. Giữa 2 vùng này, có 5 thiên thể điển hình về kích cỡ, Ceres, Pluto, Haumea, Makemake và Eris, được coi là đủ lớn đủ để có dạng hình cầu dưới ảnh hưởng của chính lực hấp dẫn của chúng, và được các nhà thiên văn phân loại thành hành tinh lùn.[e] Ngoài ra có hàng nghìn thiên thể nhỏ nằm giữa 2 vùng này, có kích thước thay đổi, như sao chổi, centaurs và bụi liên hành tinh, chúng di chuyển tự do giữa 2 vùng này.
Mặt Trời phát ra các dòng vật chất plasma, được gọi là gió Mặt Trời, dòng vật chất này tạo ra một bong bóng gió sao trong môi trường liên sao gọi là nhật quyển, nó mở rộng ra đến tận biên giới của đĩa phân tán. Đám mây Oort giả thuyết, được coi là nguồn cho các sao chổi chu kỳ dài, có thể tồn tại ở khoảng cách gần 1.000 lần xa hơn nhật quyển.
Chuyển động theo quỹ đạo elip của các hành tinh.
Quỹ đạo của các thiên thể trong hệ Mặt Trời theo tỷ lệ (theo chiều kim đồng hồ từ phía trên bên trái):
1. Các hành tinh vòng trong, vành đai tiểu hành tinh và Sao Mộc
2. Các hành tinh vòng ngoài, Sao Diêm Vương, vành đai Kuiper và 90377 Sedna
3. Quỹ đạo của 90377 Sedna
4. Vòng trong đám mây Oort
So sánh kích cỡ 8 hành tinh.
Thiên thể chính trong hệ Mặt Trời là Mặt Trời, 1 ngôi sao kiểu G2 thuộc dãy chính chứa 99,86% khối lượng của cả hệ và vượt trội về lực hấp dẫn.[10] 4 hành tinh khí khổng lồ của hệ chiếm 99% khối lượng còn lại, và khối lượng Sao Mộc kết hợp với khối lượng Sao Thổ thì chiếm >90% so với khối lượng tất cả các thiên thể khác.[c]
Hầu hết các thiên thể lớn có mặt phẳng quỹ đạo gần trùng mặt phẳng quỹ đạo của Trái Đất, gọi là mặt phẳng hoàng đạo. Mặt phẳng quỹ đạo của các hành tinh nằm rất gần với mặt phẳng hoàng đạo, trong khi các sao chổi và vật thể trong vành đai Kuiper thường có mặt phẳng quỹ đạo nghiêng 1 góc lớn so với mặt phẳng hoàng đạo.[11][12] Mọi hành tinh và phần lớn các thiên thể khác quay quanh Mặt Trời theo chiều tự quay của Mặt Trời (ngược chiều kim đồng hồ, khi nhìn từ trên cực Bắc của Mặt Trời). Nhưng cũng có một số ngoại lệ, như sao chổi Halley lại quay theo chiều ngược lại.
Cấu trúc tổng thể của những vùng trong hệ Mặt Trời được vẽ ở hình bên chứa Mặt Trời, 4 hành tinh vòng trong tương đối nhỏ được bao xung quanh bởi 1 vành đai các tiểu hành tinh đá, 4 hành tinh khí khổng lồ được bao xung quanh bởi vành đai Kuiper chứa các thiên thể băng đá. Các nhà thiên văn học đôi khi không chính thức chia cấu trúc hệ Mặt Trời thành các vùng tách biệt. Hệ Mặt Trời bên trong bao gồm 4 hành tinh đá và vành đai tiểu hành tinh chính. Hệ Mặt Trời bên ngoài nằm bên ngoài vành đai tiểu hành tinh chính, bao gồm 4 hành tinh khí khổng lồ.[13] Từ khi khám phá ra vành đai Kuiper, phần bên ngoài của hệ Mặt Trời được coi là một vùng riêng biệt chứa các vật thể nằm bên ngoài Sao Hải Vương.[14]
Những định luật của Kepler về chuyển động thiên thể miêu tả quỹ đạo của các vật thể quay quanh Mặt Trời. Theo định luật Kepler, mỗi vật thể chuyển động theo quỹ đạo hình elip với Mặt Trời là 1 tiêu điểm. Các vật thể gần Mặt Trời hơn (với bán trục lớn nhỏ hơn) sẽ chuyển động nhanh hơn, do chúng chịu nhiều ảnh hưởng của trường hấp dẫn Mặt Trời hơn. Trên quỹ đạo elip, khoảng cách từ thiên thể tới Mặt Trời thay đổi trong 1 chu kỳ quỹ đạo. Vị trí thiên thể gần nhất với Mặt Trời gọi là cận điểm quỹ đạo, trong khi điểm trên quỹ đạo xa nhất so với Mặt Trời gọi là viễn điểm quỹ đạo. Trong hệ Mặt Trời, quỹ đạo của các hành tinh gần tròn, trong khi nhiều sao chổi, tiểu hành tinh và các vật thể thuộc vành đai Kuiper có quỹ đạo hình elip rất dẹt.
Khoảng cách thực tế giữa các hành tinh là rất lớn, tuy nhiên nhiều minh họa về hệ Mặt Trời vẽ khoảng cách quỹ đạo của các hành tinh đều nhau. Thực tế, đối với các hành tinh hay vành đai nằm càng xa Mặt Trời, thì khoảng cách giữa quỹ đạo của chúng càng lớn. Ví dụ, Sao Kim có khoảng cách đến Mặt Trời lớn hơn 0,33 đơn vị thiên văn (AU)[d] so với khoảng cách từ Sao Thủy đến Mặt Trời, trong khi của Sao Thổ cách xa 4,3 AU so với Sao Mộc, và Sao Hải Vương cách xa 10,5 AU so với Sao Thiên Vương. Nhiều nỗ lực đã thực hiện nhằm xác định tương quan khoảng cách giữa quỹ đạo của các hành tinh (ví dụ, quy luật Titius-Bode),[15] nhưng chưa có 1 lý thuyết nào được chấp nhận.
Đa phần các hành tinh trong hệ Mặt Trời sở hữu 1 hệ thứ cấp của chúng, có các vệ tinh tự nhiên hoặc vành đai hành tinh quay quanh hành tinh. Các vệ tinh này còn được gọi là Mặt Trăng. 2 vệ tinh tự nhiên Ganymede của Sao Mộc và Titan của Sao Thổ còn lớn hơn cả Sao Thủy). Các hành tinh khí khổng lồ như Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương, thậm chí cả 1 vệ tinh của Sao Thổ còn có các vành đai hành tinh là những dải mỏng chứa các hạt vật chất nhỏ quay quanh chúng. Hầu hết các vệ tinh tự nhiên lớn nhất đều quay đồng bộ với một mặt bán cầu luôn hướng về phía hành tinh.
Những thiên thể vòng trong có thành phần chủ yếu là đá,[16] tên gọi chung cho các hợp chất có điểm nóng chảy cao, như silicat, sắt hay nikel, tất cả vẫn duy trì ở trạng thái rắn từ khi trong giai đoạn tinh vân tiền hành tinh.[17] Sao Mộc và Sao Thổ có thành phần chủ yếu là khí, thuật ngữ thiên văn học cho những vật liệu có điểm nóng chảy cực thấp và áp suất hơi cao như hiđrô, heli, và neon, chúng luôn luôn ở pha khí trong các tinh vân.[17] Băng, như nước, methan, ammoniac, hiđrô sulfide và cacbon dioxide,[16] có điểm nóng chảy lên tới vài trăm Kelvin, trong khi pha của chúng lại phụ thuộc vào áp suất và nhiệt độ môi trường xung quanh.[17] Chúng có thể tìm thấy dưới dạng băng, chất lỏng, hay khí trong nhiều nơi thuộc hệ Mặt Trời, trong khi trong các tinh vân chúng chỉ ở trạng thái băng (rắn) hoặc khí.[17] Các chất băng đá là thành phần chủ yếu trên các Mặt Trăng của các hành tinh khí khổng lồ, cũng như chiếm phần lớn trong thành phần của Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương (gọi là các "hành tinh băng đá khổng lồ") và trong rất nhiều các vật thể nhỏ nằm bên ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương.[16][18] Các chất khí và băng trong thiên văn học cùng được gọi là chất dễ bay hơi (volatiles).[19]
Sao Thủy hay còn gọi là Thủy tinh, tên tiếng anh là Mercury, sao chỉ lớn hơn so với Mặt trăng của Trái đất một chút, là hành tinh nằm gần nhất với Mặt trời, với chu kỳ quỹ đạo bằng 88 ngày Trái đất.
Đây là hành tinh thứ 2 trong hệ Mặt Trời và có chu kỳ quay 224,7 ngày Trái Đất, Sao Kim sáng trong bầu trời tối và chỉ xếp sau độ sáng của mặt trăng. Sao Kim có bán kính là 6051,8km và khối lượng khoảng 4,868x1024.
Venus là hành tinh cực kỳ nóng, thậm chí còn nóng hơn cả Sao Thủy, với bầu không khí rất độc hại, áp suất trên bề mặt sẽ nghiền nát và có thể giết chết con người. ấu trúc và kích thước của Sao Kim cho thấy giống với Trái đất, có bầu khí quyển dày đặc, độc hại giữ nhiệt trong hiệu ứng nhà kính mất kiểm soát. Sao Kim lại quay chậm theo hướng ngược lại với hầu hết các hành tinh khác. điều này đúng là kỳ lạ phải không.
Theo như nghiên cứu của người Hy Lạp cho rằng hành tinh này có 2 vật thể khác nhau – một là bầu trời vào buổi sáng, hai là vào buổi tối và cũng gây ra nhiều báo cáo về vật thể bay không xác định.
Hành tinh thứ ba là Trái đất của chúng ta, Trái đất là một hành tinh nước, với 2/3 hành tinh được bao phủ bởi đại dương là hành tinh duy nhất được biết đến có tồn tại sự sống. Bầu khí quyển của trái đất là giàu nito và oxy để duy trì sự sống. Bề mặt của trái đất quay quanh của nó với vận tốc 467 mét mỗi ngày – khoảng hơn 1.000mph, tại đường xích đạo và thường quay với vận tốc 29km mỗi giây quanh Mặt Trời. Trái đất có đường kính 12.760km, Quỹ đạo 365,24 ngày.
Hành tinh thứ tư trong hệ Mặt trời này còn được gọi là Hỏa Tinh hoặc là “Hành tinh Đỏ” cái tên này được đặt theo đặc điểm của hành tinh do sắt oxit có mặt đắt nhiều trên bề mặt hành tinh làm cho bề mặt nó hiện lên với màu đỏ.Đây là hành tinh đất đá và lạnh, trái ngược đúng không, sao Hỏa nhưng lại rất lạnh. Bụi bẩn là một oxit sắt, có mặt đất đá và có vách núi thung lũng, giống như cơn gió xoáy mang bụi – đến những cơn bão bụi nhấn chìm hành tinh.
Bụi phủ kín bề mặt sao Hỏa và ngập tràn nước đóng băng. Nếu hành tinh này nóng lên, nước sẽ ngập tràn nước lỏng.
Trong bất kể thời gian nào, Bầu khí quyển của hành tinh này quá mỏng để nước lỏng tồn tại được trên bề mặt hành tinh
Đây được coi là hành tinh khỉ khổng lồ trong hệ Mặt trời với khối lượng cực lớn, lớn nhất trong hệ Mặt trời của chúng ta. Và là hành tinh thứ 5 tính từ Mặt trời. Sao Mộc tên tiếng anh là Jupiter. Mộc tinh là hành tinh khí khổng lồ, chứa chủ yếu là khí heli và khí hidro. Lớp khí quyển ngoài cùng hiện lên với dải mây ở độ cao khác nhau, do hiện tượng nhiễu loạn khí động, tương tác với các cơn bão tại biên tại hành tinh này. Không những vậy, Sao Mộc có từ trường mạnh, với rất nhiều mặt trăng xung quanh, trông rất giống với hệ mặt trời thu nhỏ.
Ngoài ra, Hệ Mặt Trời còn có thêm các tiểu hành tinh khác mới tìm ra nữa, hiện tại có 5 hành tinh lùn là Ceres, Haumea, Pluto, Makemake, Eris.
Sao Mộc được coi là vua của các hành tinh, bởi vì nó được đặt theo tên Jupiter (vua của các vị thần) và nó cũng là hành tinh lớn nhất hệ Mặt Trời.
Đây là hành tinh thứ 6 tính từ Mặt trời, có 3 phần. Đây được coi là hành tinh lớn thứ 2 về kích thước lẫn khối lượng chỉ sau Mộc tinh. Bán kính của Sao Thổ lên tới 60.268km và khối lượng 5.684.6x1026. Tại hành tinh này chứa nhiều khí hidro và Heli, ngoài ra còn có nhiều mặt trăng.
Sao thiên vương là hành tinh thứ 7 trong Hệ Mặt trời. Màu sắc của sao Thiên Vương phản ánh sự có mặt của bụi mờ quang hóa hidrocabon trên cao, nằm phía các đám mây metan, và khiến sao này có màu lục lam.
Đây là hành tinh có bán kính lớn thứ ba và có khối lượng lớn thứ tư trong Hệ Mặt trời, có thành phần tương tự giống Sao Thiên Vương và khác so với hai hành tinh khí khác. Khí quyển của sao này cũng chứa thành phần cơ bản như khí hidro và khí heli, nhưng còn chứa thêm các hợp chất dễ bay hơi như nước, amoiac, metan cùng với hidrocabon.
Với bầu khí quyển lạnh nhất trong số các hành tinh trong Hệ Mặt Trời, với nhiệt độ khoảng -224 độ C, còn có hệ thống vành đai, từ quyển, cũng như có rất nhiều vệ tinh tự nhiên bao quanh.
Không những vậy Sao Thiên Vương còn tự quay quanh trục với độ nghiêng rất lớn, gần như xong xong với mặt quỹ đạo, nên cực Bắc và cực Nam của hành tinh này gần như tạo vị trí xích đạo.
Hải Vương là hành tinh thứ 8 xa nhất tính từ Mặt trời, có gió mạnh nhất, đôi khi còn nhanh hơn tốc độ âm thanh đạt tới 1.500mph. Hành tinh này ở xa gấp Trái đất 30 lần tính từ mặt trời và rất lạnh.
Đây là hành tinh đầu tiên được tìm thấy bằng tính toán lý thuyết. Nhà thiên văn học Alexis Bouvard dựa vào sự nhiễu loạn của quỹ đạo Sao Thiên Vương đã kết luận rằng quỹ đạo nó bị nhiễu loạn do tương tác hấp dẫn với một hành tinh khác.
Hành tinh này có thành phần cơ bản là hidro, heli cùng một số ít các hidrocacbon và có cả nito. Ngoài ra còn chứa các phân tử băng như metan, amoniac, nước.
Sao Hải Vương và Sao Thiên Vương là 2 hành tinh băng lớn nhất trong hệ mặt trời. Do ở xa mặt trời nên lượng nhiệt hấp thu được ít hơn các hành tinh khác.