Say đi em (Mời say)

Vũ Hoàng Chương

Khúc nhạc hồng êm ái

          Điệu kèn biếc quay cuồng.

          Một trời phấn hương

          Đôi người gió sương.

Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương.

Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo!

Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo,

Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương.

Lòng nghiêng tràn hết yêu đương

Bước chân còn nhịp Nghê thường lẳng lơ.


          Ánh đèn tha thướt

          Lưng mềm, não nuột dáng tơ

          Hàng chân lả lướt

          Đê mê, hồn gửi cánh tay hờ.


          Âm ba gờn gợn nhỏ,

          Ánh sáng phai phai dần...

Bốn tường nghiêng điên đảo bóng giai nhân,

          Lui đôi vai, tiến đôi chân;

          Riết đôi tay, ngả đôi thân,

Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió.

Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,

Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta!

Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa,

Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng.

Chưa cuối xứ Mê ly, chưa cùng trời Phóng đãng

Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.


          Say đi em! Say đi em!

          Say cho lơi lả ánh đèn,

Cho cung bực ngả nghiêng, cho điên rồ xác thịt

Rượu, rượu nữa! và quên quên hết!


          Ta quá say rồi

          Sắc ngả mầu trôi...

Gian phòng không đứng vững,

Có ai ghì hư ảnh sát kề môi?

          Chân rã rời

Quay cuồng chi được nữa,

          Gối mỏi gần rơi!

Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa,

          Say không còn biết chi đời.

          Nhưng em ơi,

          Đất trời nghiêng ngửa

Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ.

          Đất trời nghiêng ngửa,

Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!


Trong tập Thơ say (1940), bài thơ có tên là Say đi em. Trong tập Mây (1943), tác giả đổi tên bài thơ là Mời say.