Người với người (Lửa Từ Bi, 1963)

Vũ Hoàng Chương

(Thông-điệp của MỘT gửi cho TẤT CẢ)


Chúng ta đều là NGƯỜI

Đều thế đứng cao sang

           đều sắc máu đỏ tươi

Đều hãnh-diện trên muôn loài ngự trị,

Nhưng buồn thay... một phút nào kia

           nếu không gian chẳng còn dưỡng khí

Cũng đều ngã ra chấm hết cuộc đời.

Sao các bạn, các anh, các chị

Ở nơi đây và tất cả những đâu nơi

Lại quên được - sao mà quên được nhỉ? -

Rằng “thịt da ai cũng là NGƯỜI”?


Nhân loại đã từng rên xiết

Đói rũ xương và khát cháy thiêu môi,

Quằn-quại với nhu cầu khẩn thiết

Qua bao thế kỷ nay rồi.

Tật bệnh, tai ương, điêu tàn, huỷ diệt,

Biển mặn ư? - Máu, lệ, mồ hôi!


Chính các chị, các anh, các bạn

Cũng có lửa khắc sâu lên trán

Từ sơ-sinh hai chữ CON NGƯỜI

Cũng mang nặng bùn nhơ kết khối phàm thai,

Cũng dương mắt bao phen

           giữa dòng sao thác loạn

Cũng lê chân qua mờ mịt đêm dài,

Cũng da thịt biết đau từng vết rạn

Ở mỗi tế bào phân tán

Khi nắng đốt trên đầu gió quất trên vai.

Nhìn nhau, đây đấy một loài;

Xót xa nhau chút hình hài với nao!


Nhớ xưa Nhạc, Huệ,

Cùng tranh ngôi cao

Một lời thống thiết

Muôn đời gởi trao:

“Nồi da nấu thịt

Lòng em nỡ nào?”


Một con ngựa đau cả tàu nhịn cỏ,

Loài vật kia chẳng cũng dạy NGƯỜI sao?

Búa nện xương kêu, gậy đập máu gào

Đáng lẽ phải vang rền tim óc bạn,

Và chát chúa hồi thanh trong huyết quản

Dựng gươm đao cắt chính thịt da mình.

Lẽ đâu các bạn làm thinh

Nhìn CON NGƯỜI hiện nguyên hình ĐAU THƯƠNG.


Các chị các anh còn biết khóc

Mỗi xa người thân, chia uyên ương,

Còn biết những canh dài trằn trọc

Nhớ quê nhà chìm trong khói sương,

Còn trang sử ông cha mở đọc

Biết rưng rưng sôi chí quật cường,

Hẳn còn tim còn óc

Còn nhân luân còn linh tính

           còn thiên lương;

Sao có thể đeo vết nhơ làm ngọc

Xức mùi tanh làm hương?

Kìa máu, máu!

Vết nhơ ấy lột da đi không tróc

Mùi tanh ấy quyện vào hơi vào tóc

Như mọc lên như sờ thấy trong gương;

Bóng mình chăng? Hay đó Quỷ Vô-Thường?


Không, ngàn lần không;

           Chúng ta không phải Quỷ!

Mà hết thẩy các anh các chị

Với tôi cùng một loài NGƯỜI,

Tuổi ý-thức đã hàng trăm thế-kỷ

Dù, nói cho khiêm nhượng, mới HAI-MƯƠI.

Đau khổ đã cắt ngang vào não tuỷ

Nghĩa TỪ-BI xây dựng cứu đời;

Thì tin rằng mai đây và khắp nơi

Bóng HOẠT-PHẬT lung-linh đài TỬ-SĨ;

Muôn ngọn hải-đăng

Tỉnh hồn cơ-khí,

Bằng ánh sáng “vô chung vô thỉ”

Soi đường Khoa-học giữa mù khơi.

Những mầm mống TƯƠNG-TÀN, KỲ-THỊ

Như lá mùa thu phải rụng rơi.

Nhân-loại hiển chân-thân

           cũng tìm ra chân-lý:

Đức HIẾU-SINH vằng vặc ngôi Trời...


Vững lòng tin ở XA-VỜI,

Bàn tay chẳng nhuộm máu NGƯỜI, giơ lên!


13-8-1963


Nguồn: Lửa từ bi, Đoàn thanh niên tăng ni xuất bản, Sài Gòn, 1963