Khóc Dương Khuê tiến sĩ làng Vân Đình làm thượng thư là bạn đồng khoa


Nguyễn Khuyến

Vãn đồng niên Vân Đình tiến sĩ Dương thượng thư


Dĩ hĩ Dương đại niên,

Vân thụ tâm huyền huyền.

Hồi ức đăng khoa hậu,

Dữ quân thần tịch liên.

Tương kính thả tương ái,

Tao phùng như túc duyên.

Hữu thời xuất kinh lộ,

Không san văn lạc tuyền.

Hữu thời thượng cao các,

Ca nhi minh tố huyền.

Hữu thời đối quân ẩm,

Đại bạch phù bát duyên.

Hữu thời dữ luận văn,

Đông bích la giản biên.

Ách vận phùng dương cửu,

Đấu thăng phi tham thiên.

Dư lão công diệc lão,

Giải tổ quy điền viên.

Vãng lai bất sổ đắc,

Nhất ngộ tam niên tiền.

Chấp thủ vấn suy kiện,

Ngữ ngôn thù vị khiên.

Công niên thiểu dư tuế,

Dư bệnh nghi công tiên.

Hốt văn công phó chí,

Kinh khởi hoàng hoàng nhiên.

Dư khởi bất yếm thế,

Nhi công tranh thượng tiên.

Hữu tửu vi thuỳ mãi,

Bất mãi phi vô tiền.

Hữu thi vi thuỳ tả,

Bất tả vi vô tiên.

Trần Phồn tháp bất hạ,

Bá Nha cầm diệc nhiên.

Công ký khí dư khứ,

Dư diệc bất công liên.

Lão nhân khốc vô lệ,

Hà tất cưỡng nhi liên.


Dịch nghĩa


Thôi thôi bác Dương đã mất rồi,

Mây chiều cây xuân, tình bạn bè nhớ nhau không dứt.

Nhớ lại sau khi thi đỗ,

Sớm tối luôn cùng nhau.

Kính trọng nhau, yêu mến nhau,

Cuộc gặp gỡ như có duyên trời định sẵn.

Có lúc cùng nhau trên con đường lên kinh đô,

Nghe tiếng suối đổ trong núi vắng.

Có lúc cùng nhau lên gác cao,

Nghe con hát gảy đàn.

Có lúc cùng nhau uống rượu,

Chén đại bạch tràn trề tám phương.

Có lúc cùng nhau bàn văn,

Phủ đông bích bày đầy sách vở.

Vận rủi ro gặp hội dương cửu,

Không tham thưng đấu lộc trời.

Tôi đã già, bác cũng đã già,

Cởi dây ấn về với vườn ruộng.

Không qua lại với nhau luôn được,

Lần gặp trước cách đã ba năm.

Cầm tay hỏi thăm khoẻ hay yếu,

Thấy bác nói năng vẫn chưa lẫn cẫn.

Bác ít tuổi hơn tôi,

Mà dường như tôi lại ốm trước bác.

Chợt nghe tin bác qua đời,

Tôi giật mình xiết bao kinh hoàng!

Tôi đâu phải không chán đời,

Mà bác vội tranh lên cõi tiên trước!

Có rượu, mua uống cùng ai?

Không mua, không phải vì không có tiền.

Có thơ, viết cho ai?

Không viết, không phải vì không có giấy

Giường Trần Phồn không hạ xuống,

Đàn Bá Nha cũng đem đốt.

Bác đã bỏ tôi mà đi,

Tôi cũng không thương bác nữa.

Người già khóc không ra nước mắt,

Can chi mà cố gượng cho giàn giụa.