Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ 

 Minh Đức Hoài Trinh

Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ

Khi hoàng hôn đang chầm chậm bước chân

Đừng ngước mắt theo lũ chim về tổ

Khi trăng tàn nhẹ trải lối quanh sân


Mẹ dặn ta đừng nhìn qua cửa sổ

Khi niềm tin lỗi hẹn vắng đi về

Khi đã trót giao bôi không đúng chỗ

Mà cuộc đời là một cõi u mê


Mẹ khuyên ta đừng nhìn qua cửa sổ

Sau những đêm quằn quại ngủ không mơ

Ngoài gió siết run từng cơn lá đổ

Hãy xuống hàng, chấm dứt một bài thơ


Mẹ cấm ta không cho nhìn qua cửa sổ

Không cho nghe âm đoản, giọng trầm buồn

Khi đã biết rừng đời nhiều trái khổ

Tô đậm làm chi bóng lẻ dưới trăng suông


Mẹ xin ta đừng nhìn qua cửa sổ

Nghĩa lý gì đâu, những hình ảnh vô thường

Một kiếp người chưa bằng viên đá nhỏ

Hãy gạt sang bên hờn giận với yêu thương


Nhưng ta vẫn lén nhìn qua cửa sổ

Thả tâm tư về cuối nẻo chân trời

Tìm trong ánh sáng một vì sao bé nhỏ

Nói với sao:

Trần gian này còn một kẻ đơn côi