Từ chối hiệu quả 96%
Chào các bạn! Tui sẽ kể bạn nghe câu chuyện tuổi mới lớn.
Lúc mới lên Sài Gòn tui 18 tuổi, là thằng nghèo mạt, nhận trợ cấp của ông già 2 năm. Đến năm 20 tuổi thì tự làm ra tiền. Sống trong nghèo khó quen nên dù tháng đầu tiên có làm ra khá tiền (25-30 triệu) tui cũng sống rất đơn giản. Đi ăn mấy nhà hàng cặp lề đường rất nhiều.
Không giống như Hà Nội (nơi đa số các quán đều là quán lấn đường), SG có 2 dạng nhà hàng chính mà hầu hết mọi người có thể vào ăn là nhà hàng lấn vỉa hè và nhà hàng cấm hàng rong vào. Tui từng tới những thành phố khác nhau, văn hóa khác nhau nhưng người ta cư xử chung 1 kiểu, vì cơ bản họ đều là con người. Nên dù bạn là dân ở đâu, những kĩ năng này có thể áp dụng gần như hiệu quả 96%.
Hồi mới lớn tui bị mời vé số và hàng rong rất nhiều, tui thấy siêu phiền! Phiền nhất là đã từ chối rồi mà họ đứng năn nỉ 5 phút! Bạn gặp tình trạng đang đi với bạn gái vào công viên ngồi thì bị thằng nhỏ quỳ xuống xin tiền chưa? Lúc còn nghèo thì chỉ có thể vào công viên thôi! Tui vừa tức vừa khó xử. Đâu có cho tiền nó được. Mà lúc đó còn sĩ gái, không cho thì mất mặt lắm. Vậy là tui ngồi suy nghĩ về cách từ chối. Tui nghĩ coi tại sao tui lì lợm với ba tui 1 số chuyện, còn 1 số chuyện thì tui nghe lời. Tui nghiệm ra rằng lời từ chối chỉ có tác dụng thông báo, những việc mình làm sau đó mới có tác dụng thực sự. À,... Nhiu đó là đủ, tui ra thực hành thử, tui chờờờờờờ bị mời vé số.
Người ta mời, tui nói "con không mua" 1 lần duy nhất. Sau đó tui quay qua bấm điện thoại và không có bất kì biểu hiện gì nữa. Giả điếc, và ko liếc nhìn 1 cái. Ngạc nhiên chưa, họ bỏ đi, các bạn! Nhây nhất thì họ yếu đuối mời thêm 1 lần nữa, sau đó bỏ đi luôn! Vậy là suy nghiệm thành công! Khi các bạn liếc nhìn lần 2 hoặc từ chối lần 2, nghĩa là bạn đưa ra thông điệp "tui xạo đó, mời tiếp đi tui cũng đang 50/50 nè, thuyết phục tui đi biết đâu được". Bạn từ chối mà bạn không dứt khoát trong hành động, hay nói cách khác lời nói và hành động của bạn không nhất quán, nghĩa là bạn nói "tui không hề có uy tín".
Tui tiếp tục thực hành, điều chỉnh cho cứng rắn hơn, lời nói dứt khoát hơn. Rồi bạn biết sao không? Từ đó tới giờ tui rất hiếm khi bị hỏi tới lần thứ 2. Khi tui ra Đà Nẵng, Đà Lạt, Phú Quốc, Hà Nội (nơi hàng rong và vỉa hè nhiều nhất), ... hay bất kì thành phố nào, kết quả đều y chang nhau. Tui chỉ bị làm phiền khi người đi cùng không biết cư xử. Cho nên về sau này, tui đi cùng ai tui cũng dặn trước "có hàng rong hay vé số vào mời thì không được tiếp chuyện, không được nhìn, không được phản ứng, để tui/anh nói chuyện. Dù người bán vé số họ có dốt tới đâu, họ cũng chỉ nhìn vào hành động của bạn, chứ không quan tâm lời bạn nói mấy. Nếu bạn nhất quán, ngay lập tức người ta tin. Bạn nghĩ thử xem, họ là người ở mức thấp nhất trong xã hội họ còn nhìn ra điều đó, thì với tất cả những mối quan hệ khác, bạn càng phải hành xử nhất quán, việc đó xây nên uy tín cá nhân của bạn.
Tuy đây chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng nếu bạn ngồi suy ngẫm, bạn có thể thấy bản thân bạn có thể học được nhiều thứ to lớn chỉ từ những việc nhỏ nhặt. Ngay khi nhận ra sức mạnh của sự uy tín, tui ra sức điều chỉnh suy nghĩ, lời nói, hành động của mình cho nhất quán với nhau. Bởi tui biết khi tui là người có uy tín, tui có quyền kiểm soát tất cả mọi người xung quanh mình, bắt đầu từ người bán vé số siêu nhây! Các bạn đừng nghĩ tiêu cực nhé! Sau này tui sẽ nói về sự kiểm soát này, và nó lành mạnh. Tui không có ý định và không bao giờ dùng sự kiểm soát để bất kì ai phải thiệt thòi! Tui tạo thêm giá trị chứ không rút của ai!
Các bạn trẻ cứ nói "em không biết bắt đầu từ đâu", các bạn có thể bắt đầu thực hành việc từ chối những người bán vé số hay xin tiền lần tới bạn gặp. Tiếp theo là từ chối các khoản mượn tiền. Từ chối những lời nhờ vả bào giá trị. Các bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ về sức mạnh của sự uy tín!