Tui có đứa học trò 6 năm. "Kém cỏi" có lẽ là 1 từ duy nhất đủ diễn tả. Mặc dù có thời điểm thu nhập nó trên dưới 100 triệu mỗi tháng. Nhưng như vậy vẫn là quá kém khi được tui cầm tay chỉ việc, chỉ ra mọi lỗi sai và dạy mọi điều cần thiết, không hề giấu nghề.
Mỗi lần tui chỉ ra lỗi sai, nó giãy: "tại sao anh không nhìn vào những cái em làm tốt, mà cứ nhìn vào lỗi sai". Tui giải thích đại khái là những cái em làm tốt là những cái giúp em có thu nhập như hiện tại, còn lỗi sai là những cái làm em không thể tăng thu nhập. Những cái em làm tốt là chuyện cần làm, và tiếp tục làm. Còn những lỗi sai thì em phải sửa, lẽ ra là nên sửa ngay lần đầu anh nói rồi chứ không phải đợi nói 7 8 20 lần.
Đó cũng là sai lầm của tui đó các bạn. Đầu tư cho 1 đứa tệ hại mà để nhắc lại lỗi lầm chục lần. Dù giải thích cỡ nào nó vẫn không hiểu. Mỗi lần chỉ ra lỗi nó chỉ đau đớn, tổn thương, khóc lóc, rồi lại đâu vào đấy! Vẫn y chang cũ! Khi phát hiện ra 1 hành động là lỗi, tui sửa ngay lập tức. Còn với đứa học trò này phải mất rất nhiều tháng, nhiều năm chỉ để sửa 1 2 lỗi. Lẽ ra tui nên dừng đào tạo ngay từ những ngày đầu tiên. Thời gian tui đào tạo, hướng dẫn, giải thích, giải quyết vấn đề phát sinh đủ để tui kiếm thêm 1 triệu đô nữa trong 6 năm! Tui phải dành 2 năm tiếp theo để xả stress. Thời điểm đó tui áp lực tới mức bất kì việc gì cũng làm tui tức giận được. Hậu quả để lại khi đầu tư tâm trí vào 1 người tệ hại!
Lý do mà đứa học trò này trì trệ (và kéo tất cả những người trong vòng tròn quan hệ đi xuống) là vì cái tôi nó quá cao. Ai nói gì cũng giãy nảy. Dù tui đã giải thích việc sửa lỗi trực tiếp tăng thu nhập của NÓ, không phải của tui. Nhưng nó chọn đau lòng, tổn thương, khóc lóc. Ở năm thứ 5 và thứ 6 mỗi câu nói của tui đều làm nó tổn thương, và mỗi lần như vậy nó lại chọn giải thích, biện bạch, cãi, giãy nảy, đau lòng, khóc lóc, trách móc, cuối cùng là chả học được gì.
Tại sao bạn đau lòng? Vì bạn không chấp nhận bạn ngu, bạn kém. Nhất là khi thu nhập bạn tương đối cao, bạn càng khó chấp nhận là bạn ngu dốt. Bạn muốn người ta đánh giá cao! Khi người ta chỉ ra lỗi đồng nghĩ bạn bị đánh giá thấp, và bạn đau lòng. Khi bạn đau lòng, bạn đéo học được bài học gì, vì bạn bận thở hổn hển rồi. Bạn làm mất thời gian cuộc đời bạn và người chỉ dạy cho bạn.
Lúc đó tui còn yếu đuối, nên không cắt bỏ, hoặc tạm dừng làm việc với mấy người tệ hại. Tui dành 2 năm học về sự từ bỏ. Sau khi giác ngộ, tui cắt bỏ hầu hết bạn bè tích lũy mười mấy năm và làm lại từ đầu. Bao gồm những thằng ngoại tình (tức là phản bội đó). Nghe tới đây bạn có thể sốc. Nhưng thực tế là khi review lại mớ bạn bè này, họ chỉ là những người hút giá trị, những kẻ lươn lẹo, gian dối. Thêm 1 ngày tui gặp họ, thêm 1 ngày cuộc sống tui bị kéo xuống. Tui hiểu rằng bản thân mình xứng đáng với những mối quan hệ chất lượng, những người giá trị, hào phóng. Tui xứng đáng với những người khi gặp nhau, cả 2 đều lời hơn. Và khi tui làm vậy, bạn thử đoán kết quả xem? Cuộc đời tui đi lên, đầu óc tui thoải mái, tài sản tăng ầm ầm (vì thường xuyên ra quyết định trong trạng thái tốt nhất).
Giờ đây bất cứ ai bước tới và bào giá trị, việc đầu tiên tui làm là hạ đánh giá người đó xuống. Khi xuống chạm tới tiêu chuẩn giới hạn, tui cắt bỏ 1 cái 1. Tui chấp nhận sự thật nhanh hơn ngày xưa rất nhiều. Ngày xưa phải mất 6 năm để chấp nhận sự thật rằng việc đào tạo 1 đứa là sai lầm, bây giờ tui mất 1 ngày. Hồi xưa mất chục năm để chấp nhận thằng bạn bên cạnh nó chỉ muốn nhận, bây giờ chỉ cần vài dấu hiệu.
Các bạn nên nhớ là cái tôi của các bạn nếu không được kiểm soát tốt, nó sẽ kéo trì cuộc đời các bạn trong nghèo khổ lâu dài, kéo tất cả những người trong vòng tròn quan hệ của các bạn lún theo bạn, và đẩy lùi tất cả những người có thể giúp đỡ các bạn trong cuộc sống ra xa, có thể là mất tích mãi mãi!