Điều giản dị

Szczecin, 2 April, 2017.

Như vậy là đã 6.5 tháng ở Szczecin. Có nhiều điều trải nghiệm mới thấy mình thật là nhỏ bé. Điều quan trọng là đi và mở, nhìn và trải nghiệm để dịu dàng hơn với cuộc sống. Viết ra cũng là một cách tốt để dịu dàng với bản thân. Những người bạn tốt của mình đều là những người hay viết lách. Viết để ôn cố tri tân, cho ta những trải nghiệm sâu hơn về những gì đã trải qua. Nghe quên, nhìn nhớ và khi trải lòng trên trang giấy có lẽ mới thật hiểu và thương. Viết là cách du lịch thêm lần nữa.

Từ khi sang Ba lan mình chưa viết được cái notes nào về đất nước này. Nhiều lần bắt đầu mà chưa đến đích. Có lẽ vì mình muốn viết cho thật sự tử tế, như nhà văn Hộ trong Đời Thừa của Nam Cao. Tôi yêu những phút giây trải lòng trên trang viết, cũng như Lão Hạc trải lòng với cậu Vàng của Lão vậy.

Tôi biết cuộc đời luôn cần có những phút giây tĩnh lặng. Chẳng cần làm gì cả, chỉ là cắt một chút của hiện tại để bầu bạn với quá khứ, nhìn lại để cân bằng hơn. Viết một phần là để làm bạn với quá khứ, để lắng nghe cảm xúc, để nhớ một thời ta đã yêu.

Ba lan ngày đầu tôi đến là mùa thu tháng 9, mọi thứ đều lạ lẫm. Ở Ba Lan dân số già, mọi người đều cởi mở. Họ yêu mến thế giới xung quanh, nhiệt tình giúp đỡ người khác. Luôn nở một nụ cười khi giữa đường đời tấp nập ta có vô tình va chạm vào nhau. Ba lan càng ở tôi càng thấy yêu mảnh đất này. Có lẽ đây là nơi định hình nhiều nét tính cách của tôi trong chặng đường sắp tới. Trước khi sang Ba Lan, tôi có nhận được một lời khuyên của anh Nguyên, anh chia sẻ là hãy cố gắng học hành. Tôi sẽ cảm ơn anh khi gặp gỡ vì lời khuyên đó. Tôi sẽ cảm ơn Marcin vào ngày sinh nhật của anh. Anh giúp đỡ tôi nhiều, ân cần như một người bạn thân thiết đã lâu. Mà có lẽ còn hơn thế. Anh làm tôi tin vào những câu chuyện cổ tích, về sự vô tư của tình bạn.