CĂN NHÀ MÀU TÍM
Hoài Linh
Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ
dáng xinh xinh một người.
Ðược nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen
em mới cho mình biết tên.
Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền,
thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành
Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé...
Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím
biết em đang trộm nhìn.
Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi
chưa thấy ai vừa ý thôi.
Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời,
hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cười.
Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng...
Đời anh đây đó mười phương,
gặp em anh đã thương, càng thương.
Thương đôi môi đầy nhựa sống.
Thương tia mắt dào dạt sóng.
Tuổi ngọc xuân son, nét ngà khuôn trăng tròn
Tình em cao vút Trường Sơn
gặp anh em ước mong gì hơn.
Cho anh bông hồng còn thắm,
cho anh trái ngọt vườn cấm,
và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ.
Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói,
mến nhau qua nụ cười.
Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em,
lưu bút ghi vài đứa quen.
Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu
chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng sang cầu.
Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...!
Chuyện Hẹn Hò
Trần Thiện thanh
Hẹn chiều nay mà sao không thấy em
Gió hiu hiu, lòng bỗng nghe lạnh thêm.
Chiều mù sương hay mù khói thuốc anh?
Em không lại anh nhủ lòng sao đây?
Em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em.
Áo ai xanh hờ hững đi vào đêm.
Đợi một giây nghe bằng thế kỷ sầu
Em mới yêu lần đầu, anh đã yêu lần sau.
ĐK:
Chắc tại chiều hôm nay không còn nắng
Để thêm hồng đôi má thắm giai nhân.
Chắc tại mưa nơi vùng xa tít đó,
Sợ mưa lạc đường làm ướt áo em anh.
Hay tại ngày hôm kia em gần khóc
Anh lại vụng về quên lau mắt thu mưa.
Thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để anh buồn như anh chàng làm thơ.
Em có hay trời buồn trời chuyển mưa đó không?
Biết yêu em là biết nghe chờ mong.
Chuyện tình yêu muôn đời kiếp đến nay,
Nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai
Diễm Xưa
Trịnh Công Sơn
Mưa vẫn bay bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du
GIÒNG AN GIANG
Anh Việt Thu
Dòng An Giang sông sâu nước biếc,
Dòng An Giang cây xanh lá thắm,
lả lướt về qua Thất Sơn,
Châu đốc dòng sông uốn quanh,
soi bóng Tiền Giang Cửu Long.
Dòng An Giang xanh xanh khóm trúc,
Dòng An Giang tung tăng múa hát,
đêm đến dòng sông thở than
bên mấy hàng cây hắt hiu
đã mấy mùa xuân thanh bình.
Dòng An Giang đáy nước in sâu,
Nhịp cầu tre ngắm bóng say sưa,
nắng vẫn chiếu trên làn sóng nhấp nhô,
nắng vẫn chiếu trên gò má hây hây mơ màng, ngây thơ.
Cô thôn quê đang giặt yếm trên sông,
tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi
trâu lang thang đôi cò trắng tung bay dập dìu.
Dòng An Giang ai qua vẫn nhớ,
Dòng An Giang lơ thơ bến nước,
đâu những thuyền ai lắc lơ
đôi mái chèo trăng lướt qua
lơ lửng vầng trăng vỡ tan.
Dòng An Giang đáy nước in sâu,
Nhịp cầu tre ngắm bóng say sưa,
nắng vẫn chiếu trên làn sóng nhấp nhô,
nắng vẫn chiếu trên gò má hây hây mơ màng ngây thơ.
Cô thôn quê đang giặt yếm trên sông,
tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi
trâu lang thang đôi cò trắng tung bay dập dìu.
Dòng An Giang ai qua vẫn nhớ,
Dòng An Giang lơ thơ bến nước,
đâu những thuyền ai lắc lơ
đôi mái chèo trăng lướt qua
lơ lửng vầng trăng vỡ tan.
Dòng An Giang sông sâu nước biếc,
Dòng An Giang cây xanh lá thắm,
đây những người thôn nữ xinh
duyên dáng chuyền tay dắt nhau
múc mấy vầng trăng đổ đi...
Đà Lạt Hoàng Hôn
Minh Kỳ _ Dạ Cầm
Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ
Màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ
Từng đôi đi trên phố vắng
Bước chân em giữa không gian, hoàng hôn thua màn đêm.
Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông
Hàng cây thẩm màu đèn lên phố phường
Giờ đây hơi sương giá buốt
Biết ai thương bước cô liêu
Một người đi trong sương rơi
Đà Lạt ơi, có nghe chăng Cam Ly
khóc tình đầu dang dở
Đêm xuống Than Thở vang cung hờn,
thêm sắt se tâm hồn
Người đi trong bóng cô đơn.
Khách du tìm đến thành phố ngàn thơ
Nhặt hoa thấy lòng buồn không bến bờ
Gần nhau, xa nhau mấy nỗi
Hỡi quê hương xứ sương rơi
Đà Lạt ơi, Đà Lạt ơi!
Đò chiều
Trúc Phương
Một chiều ngày nào trên bến cô liêu
Xóm bên sông tiêu điều
Buồn hắt hiu mây chiều
Đò của người thôn nữ
Chờ đưa người viễn xứ
Đi muôn nơi xa xôi
Xây hướng cuộc đời.
Rộn ràng lòng cô gái đôi mươi
Thắm trên môi nụ cười
Nhìn toán quân qua rồi
Chợt thấy lòng lưu luyến
Và tâm hồn xao xuyến
Trông anh trai phong sương
Em thấy mà thương.
Ai biết, ai hay mắt đợi mắt chờ
Nhớ anh, nhớ từ dạo ấy
Biên cương xa xôi
Người em thương biết chăng
Thôn nữ chèo đò chiều nào
Đầu tiên đã yêu.
Người đi tha hương
Con đò chiều nay tơ vương
Mang nhiều tình thương
Sương rơi mong manh
Bến sông im vắng lạnh
Tiếng ai ru lướt nhanh
Đêm đêm mong anh
Với trọn ý lành.
Rồi chiều nào nắng tắt trên đê
Toán quân xưa trở về
Màu chiến ny phai rồi
Người anh từ muôn lối
Về mang niềm vui mới
Đôi vun muôn hoa
Hoa sắc Cộng hoà
Và Chiều nay trên bến cô liêu
Bớt hoang sơ tiêu điều
Giọng hát vui sông chiều
Tình của người thôn nữ
Vừa trao người viễn xứ
Trên sông xưa mênh mông
Đôi bóng đẹp đôi.
Em Còn Nhớ Hay Em Đã Quên
Trịnh Công Sơn
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân
Nhớ đèn đường từng đêm thao thức
Sáng che em vòm lá me xanh
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm
Có hai mùa vẫn đi về
Có con đường nằm nghe nắng mưa
ĐK:
Em ra đi nơi này vẫn thế
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ
Vườn xưa vẫn có tiếng Me ru
Có tiếng em thơ
Có chút nắng trong, tiếng gà trưa
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ đường dài qua cầu lại nối
Nhớ những con kênh nối hai giòng sông
Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng
Nỗi xôn xao hàng quán đêm đêm
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Trong lòng phố mưa đêm trói chân
Dưới hiên nhà nước dâng tràn
Phố bỗng là giòng sông uốn quanh
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn những chiều ngợp gió
Lá hát như mưa suốt con đường đi
Có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố nhà
Có nắng vàng lạc trên lối đi
ĐK:
Em ra đi nơi này vẫn thế
Vẫn có em trong tim của mẹ
Thành phố vẫn có những ước mơ
Vẫn sống thiết tha
Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng
Phố em qua gạch ngói quen tên
Em còn nhớ hay em đã quên ?
Quê nhà đó bao năm có em
Có bóng dừa có câu hò
Có con đò chở mưa nắng đi
Em còn nhớ hay em đã quên
Hà Tiên
Lê Dinh
Tôi nhớ hoài một chiều , dừng chân ghe' qua thăm miền ước mơ
Hà tiên mến yêu đẹp như xứ thơ xa cách tôi còn nhớ
nhớ ghi muôn đời , nước trời biển mơ
xanh xanh màu ánh mắt em gái chiều năm xưa
như vấn vương ai , trên bến còn xa vắng , năm tháng còn ngẫn ngơ
Hà Tiên ơi ,đây miền xinh tươi như hoa gấm trong đời
Hà Tiên ơi ,đây những bông dừa xanh ngát biển khơi
Tôi qua Lăng Mạc Cửu nằm trên con voi phục
Tôi vô thăm Thạch Động trời bát ngát mênh mong
nghe chuông ngân chiều vắng , nghe tiếng nói cô liêu
xao xuyến tâm tư người ghe' thăm Hà Tiên
Giây phút đẹp còn lại kĩ niệm khó phai trên bờ mắt ai
Hà Tiên đã ghi vào tâm trí tôi ôi luyến lưu là đây
nhớ thương vơi đầy nhắn về Hà Tiên
quê hương hùng vĩ hiên ngang ngẫn mặt trùng dương
đây bến Tô Châu khôn sánh miền lưu luyến
tôi nhớ về Hà Tiên
Hát Về Cây Lúa Hôm Nay
Trọng Tấn
Tôi hát bài ca ngợi ca cây lúa
và người trồng lúa cho quê hương
quê hương ơi, có gì đẹp hơn thế
đồng lúa hò hẹn những mùa gặt
tình yêu bắt đầu từ đôi mắt
ngày mai bắt đầu từ hôm nay
Từ bàn tay xưa cấy trong gió bấc
chân lội bùn sâu dưới trời mưa phùn
và đôi tay kia kéo cày thay trâu
vì không có đất, vì nước đã mất
cho đến hôm nay
những chàng trai đang lái máy cày
và bao cô gái sẽ ngồi máy cấy
Chiếc cầu tre chênh vênh nhỏ bé
không mang nổi người gánh thóc nặng
đường lớn đã mở đi tới tương lai
ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay
ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay
Được mùa thóc lúa chớ phụ ngô khoai
ăn quả ngọt ngon nhớ người vun trồng
bàn tay quê hương vỗ về yêu thương
bàn tay chiến đấu, bàn tay kiến thiết
sắp xếp giang sơn, những bàn tay anh dũng kiên cường, mở đường đi tới chân trời tươi sáng
như tình yêu trao cho tình yêu
trong gian khổ hạnh phúc tới rồi
đường lớn đã mở đi tới tương lai
ngày mai đang bắt đầu từ hôm nay
ngày mai đang bắt đầu từ hôm nay
Hận Đồ Bàn
Xuân Tiên
Rừng hoang vu..... Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù.
Ngàn gió ru... muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù.
Vạc kêu sương... buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường.
Đàn đóm vương.... như bóng ai trong lúc đêm trường về.
* Rừng trầm cô tịch, đèo cao thác sâu,
đồi hoang suối reo hoang vắng cheo leo.
ngàn muôn tiếng ngâm, tháng năm còn vang,
âm thầm hòa bài, hận vong quốc ca.
Người xưa đâu? mà tháp thiêng cao đứng như buồn rầu.
Lầu các đâu? Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu
……………………………………………………….
* Đồ Bàn miền trung đường về đây,
máu như loang thấm chưa phai dấu,
sương trắng sao vùi khí hờn căm, khó tan.
Kìa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai?
nhấp nhô trên sóng xa xa tắp,
mơ bóng Chiêm thành Chế Bống Nga vượt khơi...
Về kinh đô... ngàn thớt voi uy hiếp quân giặc thù, triền sóng xô...
muôn lớp quân Chiêm tiến như tràn bờ.
Tiệc liên hoan... nhạc tấu vang trên xứ thiêng Đồ Bàn,
dạ yến ban... cung nữ dâng lên khúc ca về Chàm.
*Một thời oanh liệt, người dân nước Chiêm,
từng ghi chiến công vang khắp non sông.
mộng kia dẫu tan, cuốn theo thời gian nhưng hồn ngàn đời còn theo nước non.
Người xưa đâu? mồ đắp cao nay đã sâu thành hào,
lầu các đâu? nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu....
người xưa đâu?..... người xưa đâu?.......... người xưa đâu.....
Hoa Trinh Nữ
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa Trinh Nữ
Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng Cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ Lý trong vườn
Như hoa Trinh Nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng
Trên ngôi cao chín từng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao
Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền
Loài hoa không hương sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây thơ
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa
Khong ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son
Tôi chỉ là người lính phong trần, thấy hoa nhớ người yêu rất xa
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi dày khép đêm trăng đầy cài then cung ái
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương
Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành Trinh Nữ thôi
Huế Sài Gòn Hà Nội
Trịnh Công Sơn
Huế - Sài Gòn - Hà Nội
Quê hương ơi sao vẫn còn xa
Huế - Sài Gòn - Hà Nội
Bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ
Việt Nam ơi! Còn bao lâu!
Những con người ngồi nhớ thương nhau
Triệu chân em, triệu chân anh
Hỡi ba miền vùng lên Cách mạng
Đã đến lúc nối tấm lòng chung
Tuổi thanh niên hãy đi bằng những bước tiền phong
Từ Trung - Nam - Bắc, chờ mong nung đốt
Những bó đuốc réo vui tự do
Đường đi đến những nơi lao tù
Ngày mai sẽ xây trường hay họp chợ
Dân ta về cày bừa đủ áo cơm no
Bàn tay giúp nước, bàn tay kiến thiết
Những dấu căm hờn xưa nhạt mờ
Nhà ta xây mái vườn ta thêm trái
Cho em ra đầu núi ca tình vui
Bắc - Nam - Trung ơi đoàn kết một miền
Phá biên thùy mở rộng đường thêm, dựng nước bình yên
Huế - Sài Gòn - Hà Nội
20 năm tiếng khóc lầm than
Huế - Sài Gòn - Hà Nội
Trong ta đau trái tim Việt Nam
Đạn bom ơi! Lòng tham ơi!
Khí giới nào diệt nổi dân ta
Việt Nam ơi! Bừng cơn mơ
Cho mắt nhìn sạch tan căm thù
Hãy xóa hết dấu tích buồn xưa
Ngày mai đây những con đường Nam Bắc nở hoa
Bàn tay thân ái, lòng không biên giới
Anh em ơi lắng nghe tình nhau
Ngày vui lớn sẽ qua trăm cầu
Mẹ dâng miếng cau rồi dâng ngọn trầu
Cho hai miền trùng phùng lòng thấy nao nao
Ngày Nam đêm Bắc, tình chan trong mắt
Sẽ thấy trăm bình minh ngọt ngào
Ngựa bay theo gió lòng reo muôn vó
Cho dân ta bừng lớn trong tự do
Bắc - Nam - Trung ơi tình nghĩa mặn nồng
Bước ra ngoài một lần diệt vong dựng mái nhà chung
Huyền Thoại Mẹ
Trịnh Công Sơn
Đêm chong đèn ngồi nhớ lại
Từng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa
Che đàn con nằm ngủ
Canh từng bước chân thù.
Mẹ ngồi dưới cơn mưa.
Mẹ lội qua con suối,
Dưới mưa bom không ngại
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,
Tiễn con qua núi đồi.
Mẹ chìm trong đêm tối,
Gió mưa tóc che lối con đi.
Đêm chong đèn ngồi nhớ lại
Từng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa,
Che từng căn nhà nhỏ
Xoá sạch vết con về
Mẹ ngồi dưới cơn mưa
Mẹ là gió uốn quanh,
Trên đời con thầm lặng
Trong câu hát thanh bình.
Mẹ làm gió mong manh.
Mẹ là nước chứa chan,
Trôi giùm con phiền muộn
Cho đời mãi trong lành
Mẹ chìm dưới gian nan.
KHÔNG BAO GIỜ QUÊN ANH.
Hoàng Trang
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh.
Ngày nào mới quen nhau vì chung hướng đời,
Mình trót trao nhau nụ cười.
Và tình yêu đó tôi đem ép trong tim,
Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.
Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên anh.
Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau.
Còn đâu những đêm anh dìu em lối về,
buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá uá thu rơi,
Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.
ĐK:
Nhớ lúc chia phôi cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu.
Nối tiếc xa xôi ngày xưa anh nói vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời.
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối lúc đêm buồn không em?
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mếm.
Đừng thương tiếc chi anh,
Chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi,
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh...
Không Giờ Rồi
Vinh Sử
Không giờ rồi anh ngủ đi thôi
Hơi đâu mà lo lắng anh ơi
Bọn mình nghèo túng đến cho quen
Ngày sau giàu có mới thương thêm
Chẳng lẽ nghèo hoài hay sao??
Không giờ rồi anh biết chưa anh?
Sao anh còn thao thức trong đêm
Thà nghèo mà biết mến thương nhau
Còn hơn giàu có đổi thay mau
Thôi anh đừng buồn nhé anh...
Anh ơi! Anh suy nghĩ chi từng giờ
Cho em gối chăng ơ thờ
Gần nhau như bơ vơ tội lắm!
Anh ơi! Rằng trời sinh vôi sinh cỏ
Đâu ai đói mà anh lo
Thôi anh đừng buồn nhé anh..!
Không giờ rồi anh ngủ cho say
Mai đây còn lo kế sinh nhai
Dù bọn mình vẫn trắng đôi tay
Vẫn tin hạnh phúc ở tương lai
Không bao giờ tình nhạt phai..!!
Mùa Thu Lá Bay
Như Quỳnh
Một ngày sống bên anh sẽ muôn đời
Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm
Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi
Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi
Thế gian ơi sao nhiều cay đắng
Tình vẫn đắm say, người đã xa ta rồi
Ngồi ôm vết thương lòng đớn đau
Nghe tình rên xiết trong tim sầu
Mùa thu lá bay anh đã đi rồi!
Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi
Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau!
Hẹn anh kiếp sau ta nhìn thấy nhau!
MƯA RỪNG
Nhạc và lời: HUỲNH ANH
Mưa rừng ơi! Mưa rừng!
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu.
Mưa từ đâu mưa về
làm muôn lá hoa rơi tả tơi.
Tiếng mưa gió lạnh về lùa ngoài mành
Lá vàng rơi lià cành gợi ta nỗi niềm riêng
Ôi! ta mong ước xa xôi,
những đêm mãi cô đơn
gửi tâm tư về đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ ai?
Mưa rơi như nhắc nhở
mưa rơi trong lòng tôi.
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Tìm đâu hỡi ơi bóng ngày xưa
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng,
Bóng chiều vàng dần dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi.
Nỗi Buồn Gác Trọ
Mạnh Phat _ Hoài Linh
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa
Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt,
Lá vàng nhẹ nhẹ đưa
Tưởng như bước lê hè phố.
Có người con gái buông tóc thề
Thu về e ấp chuyện vu quy
Kết lên tà áo màu hoa cưới,
Gác trọ buồn đơn côi
Phố nhỏ vắng thêm một người.
Bâng khuâng gác vắng kêu tim đèn đêm
Nhớ nhung đi vào quên
Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu
Gữi hồn chìm vào đôi mắt
Aí ân chưa tròn để ngàn đời nhớ nhau.
Phố nhỏ đường mưa trơn lối về
Dâng sầu nhân thế đậu trên mi
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ,
Nỗi niềm đầy lại vơi
Mỗi mùa tiễn đưa một người.
Nỗi Buồn Hoa Phượng
Thanh Sơn
Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi,
Phút gần gủi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!
Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
biết ai còn nhớ đến ân tình xưa
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
những chiều hẹn nhau hết rồi,
giờ như nước trôi qua cầụ
Giã biệt bạn lòng ơi! Thôi nay xa cách rồi
Kỷ niệm mình xin nhớ mãi,
buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc
Mối u hoài này ai có haỵ
Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn,
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm
NGÕ HỒN QUA ĐÊM
Hàn Châu _ Triết Giang
Chiều Bản Giao... trên vùng đêm đen biên giới....
Theo cánh quân, anh đóng ven lưng chừng ồi....
Nghe muôn côn trùng.. than trong đêm trường sầu thương thế nhân
Hồn rung tiềm thức quay trong vùng thương nhớ,
Len lén đưa anh qua bến mộng ngày xưa....
Chuyện ngày xưa, chia đều ra hai phe đánh....
Anh lấy cây, làm súng bên em diệt thù....
Phe kia ngang tàng, xua quân đốt nhà đuổi hai đứa ta
Trò chơi tuổi xanh đôi bên cùng nhau đánh,
Tương sát lẫn nhau như oán thù nghìn thu....
Tháng tháng tiếp nối, thơ ấu ra đi anh giã từ cuộc chơi đó....
Đêm tiễn đưa anh, quay gót son mềm em đếm dài cây số thương....
Gói ghém quá khứ.. trong chiếc ba lô nơi tuyến đầu nằm thao thức....
Giây phút suy tư.. xanh giấc mơ gầy nghe trái sầu rụng nửa đêm....
Nhìn hỏa châu... lưng trời.. soi chia đêm tối....
Anh ngỡ như... ngày cưới.. hoa đăng ngập trời....
Xin em tin rằng.. đôi ta bây giờ dù xa cách nhau,
Tình yêu ngàn năm không phai nhạt hương sắc,
Anh hứa yêu em trong suốt cuộc đời này....
Phút Cuối
Lam Phương
Chỉ còn gần em một giây phút thôi
Một giây nữa thôi là xa nhau rồi
Nguời theo cánh chim về vui với đời
Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi
Núi đồi *g lộng chiều mưa nhớ ai
Biển xanh vẫn xanh nguời đi sao đành
Để trong giấc mơ hồn anh thẫn thờ
Em ơi bao giờ mới đuợc gần nhau
(ĐK)
Thiết chi một đêm tha thiết chi một đêm rồi xa nhau nghìn trùng
Lệ này cho anh hay lệ này cho em khi mộng uớc không thành
Ngày buồn còn bao lâu hay muôn đời nuối tiếc đêm cuối cùng
bên nhau
biết em sẽ buồn vì thuyền anh không rời bến
biết em sẽ buồn vì mình chẳng có ngày mai
Nếu ngày nào tình ta đã phai
Ngày vui của em cùng ai trên đời
Là hôm tiễn anh về nơi cuối trời
Em ơi bao giờ nhớ thương này nguôi
Tôi Muốn
Lê Hựu Hà
Tôi muốn mình tìm đến thiên nhiên
Tôi muốn sống như loài hoa hiền
Tôi muốn làm một thứ cỏ cây
Vui trong gió và không ưu phiền
Tôi muốn mọi người biết thương nhau
Không oán ghét không gây hận sầu
Tôi muốn đời hết nghĩa thương đau
Tôi muốn thấy tình yêu ban đầu...
Em có thấy hoa kia mới nở
Trong giây phút nhưng đẹp tuyệt vời
Như hạnh phúc thoáng qua mất rồi
Giờ đâu còn tìm được nét vui...
Tôi muốn thành loài thú đi hoang
Tôi muốn sống như loài chim ngàn
Tôi muốn cười vào những khoe khoang
Tôi muốn khóc thương đời điêu tàn...
Trăng Rụng Xuống Cầu
Hoàng Thi Thơ
Đêm nay bao con thuyền về đâu xuôi mái.
Ai ca dưới trăng ngà gần xa vắng dài,
mái chèo khoan thai, trên sông hai màu,
con thuyền về đâu ô hay sao trăng rụng xuống cầu.
Vì đâu ô hay sao trăng rụng xuống cầu
Đêm nay bao con thuyền về ngang bến vắng.
Cô em hát lên rằng dừng chân hỡi chàng,
hỡi chàng chiến đấu, nắng mưa dãi dầu,
đừng vội về đâu trăng vui nên trăng rụng xuống cầu.
Vì đâu trăng vui nên trăng rụng xuống cầu
Hỡi bao con đò...Đêm nay trăng soi trên sông lờ đờ,
mang theo bóng cờ, ngày về chiến thắng ánh trăng làm thơ
Hỡi trăng mơ màng... Sao trăng êm soi trên con thuyền chàng,
trăng rơi đầu làng, đợi thuyền chiến thắng sóng sách đôi hàng
Hò hò khoan,hò hò về, say sưa chiền thắng về sao bao ngày mưa nắng
Hò hò khoan,hò hò về, đêm nay cờ lộng gió muôn câu hò ngân dài.
Ơ này anh hai,anh ba thuyền anh lướt trên trăng ngà...
mà ơ này anh tư anh năm dừng tay ghé thăm thôn này
Đêm nay bao con thuyền về ngang bến vắng.
Cô em hát lên rằng dừng chân hỡi chàng,
hỡi chàng chiến đấu, nắng mưa dãi dầu,
đừng vội về đâu trăng vui nên trăng rụng xuống cầu.
Vì đâu trăng vui nên trăng rụng xuống cầu
Kiên Giang Mình Đẹp Lắm
Lê Giang
Chiều xuống đứng bên cầu nghe sóng biển
Nắng thu vàng chiếu rạng bến bờ
Kiên Giang mình đẹp làm sao!
Bóng mây sánh đôi bóng núi
Con chim nhạn hát điệu tình quê
Một biển trời như có mẹ cất tiếng ru
Trăng nhú lên bến cảng quê hương
Trăng cũng đẹp, đất cũng đẹp sao đâu đâu cũng đẹp
Trăng lấp lánh lung linh bến nước
Đoàn tàu về loang loáng trên sông
Màn trời đêm êm ả thanh bình
Đêm bình yên hương lúa ngạt ngào
Đêm bình yên nghe sóng biển vỗ về
Sợi Nhớ Sợi Thương (ballade)
Phan Huỳnh Điểu
Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây,
bên nắng đốt bên mưa quây. (…..)
Em dang tay, em xòe tay,
chẳng thể nào xua tan mây (mà) chẳng thể nào che anh được.
(Chừ) rút sợi thương (ấy mấy) chằm mái lợp,
rút sợi nhớ (mấy) đan vòm xanh.
Nghiêng sườn đông (mà) che mưa anh,
nghiêng sườn tây xỏa bóng mát.
Rợp trời thương (ấy) màu xanh suốt
(mà) em nghiêng hết (ấy mấy) về phương anh
(mà) em nghiêng hết (ấy mấy) về phương anh.
PHỐ ĐÊM
Tâm Anh
Phố đêm đèn mờ giăng giăng
Màu trắng như vì sao gối đầu ngủ yên
Phố đêm nhiều lần suy tư
Ghi nhớ còn trong đời
Những ngày thương tích lớn
Mây đen làm úa trăng gầy
Cho nên còn tiếng say mềm
Trước thềm ngàn lời vu vơ
Vì người hay mơ dòng đời như thơ
Nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây
Thương lá vàng úa tan
Mây bơ vơ bay khắp nẽo vô tình
Cho người yêu ước mơ
Người đi khai phá nét kiêu sa
Tuy lính chiến xa nhà mà vẫn luôn yêu đời
Bằng câu ca tiếng cười
Tìm vui trong giấc mơ
Dù bâng khuâng chữ ngờ
Phố đêm lạc loài hương yêu
Chìm đắm như hàng cây giá lạnh ướt mềm
Phố đêm chờ người phong sương
Chinh chiến từ lâu rồi, Có niềm riêng hay ước
Cho tôi mười ngón thiên thần,
Cho tôi mười ngón thiên thần
Để rồi dìu người tôi yêu, dìu người đang yêu
Và người chưa yêu
MƯA RỪNG
Nhạc và lời: HUỲNH ANH
Mưa rừng ơi! Mưa rừng!
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu.
Mưa từ đâu mưa về
làm muôn lá hoa rơi tả tơi.
Tiếng mưa gió lạnh về lùa ngoài mành
Lá vàng rơi lià cành gợi ta nỗi niềm riêng
Ôi! ta mong ước xa xôi,
những đêm mãi cô đơn
gửi tâm tư về đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ ai?
Mưa rơi như nhắc nhở
mưa rơi trong lòng tôi.
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Tìm đâu hỡi ơi bóng ngày xưa
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng,
Bóng chiều vàng dần dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi.
HAI MÙA MƯA
Lê Minh Bằng
Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi
Tình xưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi
Tách cà phê ấm môi,
Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi.
Này cây phượng vĩ bên đường che nắng ban trưa
Này con đường dẫn vào sân ga tắm trăng mơ
Mái trường ngày ấu thơ, Và này căn nhà vắng nằm cạnh nhau nghe đêm mưa.
ĐK:
Hai đứa vui, chưa vơi tâm sự hôm sau anh lên đường
Tôi tiễn anh như bao anh hùng hiên ngang ra sa trường
Vì yêu quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì thương non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về.
Mùa mưa lại đến tôi mừng vui đón tin anh
Đèn khuya một bóng nhìn mưa rơi suốt năm canh
Nghĩ rằng tôi vắng anh, Vì nghiệp trai còn đi giữ quê hương cho chúng mình.
Nhiều khi chờ sáng nghe lòng thao thức canh thâu
Đường ga nhỏ bé nằm đợi mong đã bao lâu
Tiếng còi đêm lướt mau
Đoàn tàu đi về mãi mà bạn thân tôi nơi đâu ?
LẠNH TRỌN ĐÊM MƯA
Huỳnh Anh
Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ
Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
đã cách xa.
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
BIỂN MẶN
Trần Thiện Thanh
1. Cao ngất Trường Sơn
ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ khi bom đạn tơi bời
Còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương.
2.Tôi thức từng đêm thơ ấu, mà nghe muối pha trong lòng
Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội
mà lòng thì chưa hề yêu ai.
Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xoã tóc trên biển xanh.
Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình
Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.
3. Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh, gót buồn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cặn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi.
LÁ THƯ ĐÔ THỊ
Tuấn Lê
Thư trước Hùng gửi thăm tôi, nhằm ngày thi sắp tới.
Nên tôi chưa trả lời
Hôm nay xong hết rồi, tình bạn sống trong tôi.
Thư này thay câu nói.
Hùng ơi bọn mình chung lớp chung đôi
Thời gian vàng son ngắn ngủi qua rồi
Bút nghiêng món nợ không vay, chữ trả cho thầy
Mười năm hao giấy, viết mòn bàn tay.
ĐK:
Hôm qua dạo phố gặp Huyền bên chồng vòng tay âu yếm, thấy mình nàng vờ chẳng quen
Hùng ơi đã đành duyên chẳng lên đôi, Ngọn nguồn đâu phải do tôi, cớ sao nàng hờ hững?
Đường phố mưa bay, bay trắng đầu,
Cạn chén ly bôi chưa hết sầu
Nhớ chiều mưa đổ, mưa ngâu
Đường xưa hun hút ngõ sâu
Mình ba bốn đứa tâm sự đêm thâu.
Thư viết còn nhiều nhưng thôi
Ngày gặp nhau sẽ nói nên tâm tư còn dài
Trăng lên cao sẽ tàn, tình bạn vẫn bao la, như rừng cây thêm lá.
Bạn ơi lời thành xin chúc cho anh
Đường mây, nhiều may ít rủi yên lành
Chữ nghiêng giấy mộng mực xanh
Gói cả chân tình, nhờ khu bưu chính bắt cầu về anh.
NẾU ANH ĐỪNG HẸN
Dạ Cầm _ Lê Dinh
Lỡ yêu rồi làm sao quên được anh ơi
Những đêm buồn nhìn về dĩ vãng xa xôi
Đếm bao kỷ niệm là bao nhiêu tình
Mà đành quên sao, anh giờ đành quên sao?
Tình mình hôm nao đâu ngỡ rằng chiêm bao
Nhớ thương ôi là bao?
ĐK:
Nhớ lúc anh giã từ chiều phai cuối trời
Nhìn hoàng hôn rơi nắm tay em buồn khẽ nói
Mình yêu nhau mãi suốt đời nghe anh
Chiều kia sẽ vơi, và màu hoa sẽ phai
Tình ta sẽ không nhạt màu như nắng mai
Mà đẹp như ước mơ
Tiếc thay rằng thời gian không ngủ trên môi
Lỡ xa rồi tình trường sẽ trắng như vôi
Đã thương nhau rồi thì quên sao đành
Một người đêm thâu mong một người nơi nao
Còn gì cho nhau hay chỉ là thương đau
Khắc ghi vào lòng nhau?
NHỮNG ĐÓM MẮT HỎA CHÂU
Hàn Châu
Có những đêm dài, anh ngồi nhìn hỏa châu rơi
Nghe vùng tâm tư cháy đỏ xoay ngang lưng trời
Những đóm mắt hỏa châu bừng lên trong màn tối
Như mắt em sáng ngời, theo anh đi ngàn lối
Những đêm không ngủ anh ngồi tâm sự cùng hỏa châu rơi..
Dưới ánh châu hồng, anh ngồi gọi thầm tên em
Mơ một ngày mai pháo nổ vang trên lối về
Những đóm mắt hỏa châu là hoa đăng ngày cưới
Khi chiến chinh hết rồi, tương lai ta tìm tới
Có nhau trong đời đêm trường không sợ lạc loài yêu thương...
Ôi đẹp làm sao, màu hỏa châu
Đêm đêm tô son, tô phấn những con đường
Ôi những con đường mang nặng đau thương
Cho anh nhận diện quê hương giữa đêm đen buồn
Bằng những giòng sông chảy xuôi đêm trường
Ôi những giòng sông nhẫn nhục đau thương...