Conversation With a Mosquito / Nói Chuyện Với Muỗi
by Phan Bội Châu


Conversation With a Mosquito
Author:  Phan Bội Châu

Vương Thanh's translation of "Nói Chuyện Với Muỗi", 2019


A quiet autumn night,

Lying alone, listening to the buzzings of a mosquito.

I sit up by the curtain and ask her:

Hey mosquito, why are you so lazy?

There’s so many occupations to choose from to make a living,

so why do you suck the blood of the people?

Why do you harm them while they are sick and weak?

Aren’t you afraid of the stink and dirtiness?

Of what use is it to be despised?

Morever, ít’s an ungrateful life!

These despicable occupations why you are so fond of?

From now on, you should quit this bad habit,

and follow the good path of making a living.

A few words of advice, well-meaning

Whether you should or not, let’s discuss it?


The mosquito thinks for a while then replies:

In these times and ages, does right or wrong matter?

We are just tiny insects

We need to keep our bellies full, 

And why should we think of others?

Just ask your human kind

 Those greedy officials, do they have compassion for anyone?

They only exploit the people,

To become rich and lead a life of pleasure

Do they ever think of the hungry poor people?

The anger and despise of others fall on their deaf ears!

Let alone those of a different life species.


Nói Chuyện Với Muỗi
Tác giảPhan Bội Châu, 1930


Giữa đêm thu trời yên gió lặng,

Một mình nằm cố lắng tai nghe...

Lắng nghe dì muỗi vo ve,

Bên màn dậy hỏi tí te mấy lời:

Hỏi dì muỗi sao lười biếng thế?

Thiếu chi nghề kiếm kế nuôi thân,

Mà đi hút máu nhân dân,

Hại người đang buổi mê man cho đành?

Sao chẳng quản hôi tanh nhơ nhuốc,

Bị chê bai có được ích gì?

Vả chăng, ăn xổi ở thì,

Những nghề hèn mạt sao dì lại ưa?

Giờ trở đi nên chừa thói cũ

Noi theo đường sáng sủa làm ăn,

Mấy lời khuyên nhủ ân cần,

Nên chăng xin hãy phân trần cùng nhau...


Muỗi ngẫm nghĩ hồi lâu đáp lại:

- Thời buổi này trái, phải sá chi?

Chúng tôi là vật vô tri,

Hễ mình no bụng, biết gì đến ai?

Kìa thử hỏi loài người ta đó,

Lũ tham quan nào có thương ai?

Chỉ đi bóc lột của người,

Làm nên giàu có một đời sướng thân.

Nào có tưởng đến dân đói khổ,

Tiếng chê cười gác bỏ ngoài tai!

Huống chi khác giống khác loài?