Trên Đỉnh Phù Vân (tùy bút)


Vương Anh Đào

Trên Đỉnh Phù Vân


Mênh mang ... Hoa rơi ... rơi mãi


Trời đã vào chớm xuân sao vẫn còn những làn nắng gắt gao bức bối buông xuống trên mảnh đất này.  

Dường như thoang thoảng đâu đây hương mơ hồ năm tháng sau cùng. 

Sự lạnh giá của một đời thênh thang tĩnh tại giữa gian nan bão giông.  

Cái ngấm buốt nhẹ nhàng, cuối đông với bàng bạc thoảng lạnh, báo hiệu một vẻ đẹp hoang tàn kỳ ảo của thời gian. 

Với những nỗi xao xuyến lay động tâm tư. Những u buồn mênh mang dài da diết cả đời, những niềm vui rộn ràng bừng cháy phút giây trong tận lực khát khao sống của ta, giữa biển đời mênh mông hữu hạn. 


Bạn bè ngày xưa với cách ngăn biền biệt, có khi nào còn ai đó bâng khuâng nhớ về những dặm ngàn quê xa khuất ... 

Những lối cũ đường xưa thân quen một thời để nhớ để quên... 

Bao phút cũ êm đềm, những lần gặp gỡ lặng thầm, mãi tồn tại nơi chốn này... 

Những tên gọi ngàn năm trong trí nhớ nhỏ nhoi ta, vẫn thăm thẳm vọng về từng bước rong rêu. 

Sẽ đến rồi sẽ lại về những nơi chốn xa kia, cho biển xưa thiên thu lặng lẽ hoài mong với mãi nhớ ngậm ngùi. 


Có một lần như thế! 

Những dấu chân hằn trên cồn đá quê hương rồi không chịu phai tàn mất dấu.

Như câu chuyện cổ một thời tuổi xanh theo mãi, như mây bay trên đường dài về phía địa đàng. Họ đi đâu, về đâu, hỡi ơi ta nào thấu được! ?

Chỉ biết chén bể dâu không thể cạn cùng nhau, nhưng vẫn có thể âm thầm dường như san sẻ cho nhau những ấm lạnh nhân tình, thế thôi!


Những người ấy bây giờ như từ trong mờ ảo của quá khứ đang bước dần ra trước thực tại cuộc đời. Sao cũng vẫn chỉ là trong hư thực như giấc mơ qua...


Một góc hồn phiêu du...


Trời đổ lưa thưa những hạt mưa cuối mùa... hoa lạc... giữa bến bờ thiên địa vạn vật trong mang mang lặng câm.  Một cõi đi về trống trải hoang liêu dường như xa lạ mất biệt dấu tích yêu thương con người... 

Rơi...rơi...rơi. Một chiếc lá, hay một đóa hoa đã rời cành để thênh thang theo chiều gió rồi rơi xuống đời như sợi tơ trời. 

Hoa hay lá hay là tàn phai băng giá trong những cuộc phiêu du ngất ngưởng của thiên thu tìm về quê quán cội nguồn xưa. 

Ta thờ thẫn, ta là hoa hay lá..., ta là ai, là ai... khi ngày đã sang đêm hay từ chốn thiên thu dữ dội cuồng phong chuyển thành mong manh cát bụi bên đường.


Sự bắt đầu buông rơi...


Rơi đi...rơi đi hoa ơi, cho tất cả là thả lại trong thinh không mọi sự huyễn ảo cuộc đời. Hoa hay lá hay là mầu nhiệm vô thường một cõi tử sinh?...

Ta đã thả trôi mọi sự bởi những dằn xé níu kéo từ mọi phía khiến ta thất đảm khi nhìn lại tim mình chỉ là một khoảng không mịt mù.


Ta nhói buốt nhớ... niềm nhớ quay quắt...nỗi nhớ cuồng say...trái tim nồng nàn cháy bỏng những khát khao yêu dấu giao hòa nơi giọt lệ xanh trong của miền đất vĩnh hằng. 

Ánh trăng tan, ta ngồi mãi nơi góc tối cuộc đời ray rức, ngoắc ngoải bởi chính sự chọn lựa quyết liệt của mình giữa những điều không thể và có thể. 

Là sự tự do cô đơn trong một tình yêu vô hạn không bao giờ hiểu nỗi ở ngay trong cuộc đời lắm nỗi thị phi này. 

Và chỉ trong bóng đêm dịu dàng tĩnh lặng ta mới cảm nhận được nỗi đau khuất lấp của cõi hồn ta thầm nhớ tái tê một điều xẻ chia thật huyền ẩn lung linh. 


Ôi, ta chìm đắm trong sự bay cao đến tận miền xa xôi dịu vợi rất đỗi hoan lạc. Khi nhẹ lòng buông thả những nặng nhọc trói buộc trong trùng vây cuộc sống ban mai, dù rằng ta cũng rất yêu thương, rất cần thiết và cũng rất đợi mong.


Ta nghe thanh âm gọi mời từ những ngày thơ ấu xa xưa bỗng xuyên thấu màn đêm sâu thẳm vẩy gọi ta đến cõi riêng tư huyền ẩn lạ thường này (mỗi lúc ta đau đớn riêng ta). 

Một thần sắc dung dị mà đau khổ trong cái uy nghi tĩnh tại nhưng tuôn tràn một trái tim chất ngất yêu thương từ trên cõi cao vời đó.  Và từ sâu trong tâm ta cứ khắc ghi hình ảnh này như thế. 


Rồi một ngày khi đứng trước khổ đau sinh tử, trong ta đã chợt lóe lên cái tia sáng mờ ảo ẩn hiện để hồn mình chợt thênh thang bay cao.  Thay vì qui ngã dưới chân cuộc sống quá ư nghiệt ngã lạnh lùng này. 


Ta như bơi trong dòng suối mát dịu hiền thanh thoát với tâm tư ” một khí cụ bình an” vươn tới cuộc đời. Bước chân qua bao dặm đường với manh áo phong sương có lẽ nào "Người " đã chẳng để lại cho cuộc đời mong manh nhỏ nhoi này bao điều quý giá. 


Dù là có vẻ nghịch lý lẽ thường nhưng ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra nếu ta không thể nhìn đời bằng một trái tim đã được trui rèn thanh luyện trong những thời khắc khổ đau oan khiên. Vẫn một lòng đằm thắm thương yêu. 


Ta ôm lấy tim mình thổn thức nghĩ suy bởi không lường được sự dấn thân trong tận hiến tâm linh. Đòi hỏi một sự quên mình triệt để thật rốt ráo. 

Như kẻ đang đi trên một lưỡi dao bén ngót mỏng mảnh nên lúc nào cũng phải tỉnh thức và nhất định không thể quay lui vì sợ hãi khổ đau. 

Một lúc lơ đểnh, để cho sự ngọt ngào quyến rũ nên có lẽ ta mơ hồ đã bay mất đi tiếng gọi mời sâu thẳm của ngày tháng xa xưa. 

Cho tâm hồn thôi cũng đành như bất định trong cái phù du. 


Có không, khi ta đang lao mình xuống vực sâu thăm thẳm với một niềm tin vô bờ, về một tình yêu vĩnh cửu!? ...

Dù rất mong manh như sợi tơ trời cùng với ngổn ngang tuyệt vọng hải hùng trong cõi con người này vậy. 


Đêm tối dường như bao trùm phủ kín như một vị quan tòa tối cao ngăn chận mọi sự vẫy vùng của ta.  Cho tới lúc ta kiệt sức mòn hơi để bắt đi cái linh hồn yếu đuối vốn chỉ khát khao có được hơi thở của chính mình trong tình yêu cuộc sống. 


Ôi, vòng gai quá nhiều những sắc nhọn sẽ trở thành nụ hôn tình yêu hiến thân bất diệt. Nếu cõi lòng ta trong trắng như tơ chẳng tham luyến mưu cầu chiếm hữu của nhân sinh.


Liêu xiêu, phơ phất


Hoa rơi...rơi trong thinh không rồi rớt xuống đời thật nhẹ tênh nơi đêm mênh mông yên lắng. 

Ta đã buông mình vào tận đáy sâu miền tâm linh ẩn khuất, xé toang mọi phù phiếm đang cứ phỉnh phờ xâu xé trái tim ta. 

Sao vẫn tưởng chừng như còn nghe thấy dòng suối tình yêu mãi mãi reo ca giữa cõi lòng mình, bất tận, vĩnh viễn... 


Hãy thôi đi, hỡi khúc ca miên man của âm vọng đêm trường. Khi ta đã thả mình tan loãng vào điệu hát quạnh hiu tịch lặng của trần gian. 


Dòng đời vẫn lướt trôi cho ta trải qua một thời niên thiếu, một thuở thanh xuân, một thời hoài niệm luôn rực hồng một ngọn lửa yêu thương ấp ủ với tâm tình phiêu lãng lênh đênh trong cõi phù hoa.

Vẫn thấp thoáng quanh đây, mời gọi yêu thương cho trái tim còn chưa đong đầy những nỗi khát vọng thẳm sâu. Thôi thúc kiếm tìm một thách thức còn lớn lao hơn bản thân mình. 

Ta đã dường như thấy cái nghịch lý đó mà ta thấm nhuần từ buổi ngây thơ đến lúc tóc xưa đã bạc trắng lung linh. 


Nó vẫn đời đời là thanh kiếm sắc trong nụ hồng yêu thương thắm thiết nên dù quá tả tơi rách nát ta vẫn hoài tuôn chảy một dòng yêu. 


Rồi một niềm hoan lạc vô bờ sẽ từ từ dâng trọn đến tận hồn sâu thẳm, sau những tận cùng nghiến nát của bóng đêm nghi hoặc.

 

Ta nghe dường như tiếng ai nơi hoang mạc vọng về nâng nhẹ mình vào cõi vô biên. Nếu đã được chọn lựa ta có thể chối từ sao! 


Một lối đi nhỏ hẹp với vô vàn bóng tối phủ quanh, đan lẫn thật nhiều gai góc với thử thách nghiệt ngã khốc liệt, mà chẳng dễ dàng thông hiểu và đơn độc quạnh hiu tới tận chân tơ kẻ tóc. 


Phải đớn đau cô quạnh đến tận cùng không thở nổi. Phải mõi mòn muốn quị ngã buông xuôi. Phải dìm chìm mọi sự trong ta. 

Ôi! Bâng khuâng cõi lòng ta lung lắm. Ta là ai - nhỏ mọn, tầm thường – mà khoắc khoải nghĩ suy lắm nỗi! 

Ta ư, phải khước từ bao nỗi dịu dàng ân cần dù chẳng hề một phút đợi mong, sau ngần ấy khổ đau chất ngất, vì một lẽ gì lạ thường còn mãi ẩn mình nương náu trong tim. 


Cám dỗ thiết tha của sự đổi trao. 


"Một tình yêu tận hiến trong vòng gai thanh tẩy nơi ân nghĩa của đời người. Bằng mối duyên tình nặng nợ trăm năm tuyệt vời huyền ảo. "


Và ta đó muốn buông mình thả nhẹ mọi ưu tư, sầu não lẫn hân hoan ái lạc... và tất cả.. những gì là hai chữ nhân sinh...vào lặng thinh yên lắng...rồi nghe gió thổi bay tung đến miền hư không...


Ta nghe ta rơi đi mọi sự như nụ hoa hồng đỏ trên dãy tuyết trắng mênh mông. Nỗi cô đơn đăm đắm trên cột cây đời sống của một thân phận nhỏ nhoi này.


Thênh thang ôi phiêu diêu ngất ngưởng!


Rơi...rơi...rơi... ta rơi như phiêu du cuối đời trong hơi thở sau hết để dìm mình nơi suối ngọc lãng quên.  Với những dấn thân tận lực khôn cùng của kẻ không còn đầu óc cũng chẵng thể nào có nỗi trái tim dành để riêng mình.


Ta đã trống rỗng trong hoang sơ tàn lụi đến vô bờ, với tĩnh lặng mênh mông của sự phù phiếm cả đời này. 


Ta ngước nhìn từ dưới đáy sâu thăm thẳm, bỗng động lòng nhận biết một tình yêu huyền nhiệm cho hồn ta theo nhờ nương náu bay cao. 

Thật nhẹ nhàng lung lắm nỗi lòng ai sau những mõi mòn tê tái, và êm ái làm sao bởi những nhọc nhằn trĩu nặng oằn đau. 

Sự trầm lắng mới nơi linh hồn ta nghe chừng như dịu dàng và tĩnh tại trong thênh thang phơi trải. 


Đơn sơ mà tinh tế rồi cũng đã nẩy sinh trong ta sự an hòa thấu triệt.  Một tình yêu chan chứa thật ân cần đằm thắm thiết tha nên đã tuôn chảy mảnh liệt đến không ngờ giữa lòng sóng đại dương, như một hòa khúc thiên thu của nỗi cô liêu nhẫn nại khôn cùng.

An hòa rốt ráo chăng hỡi ơi!


Rơi...rơi...rơi. 

Một sự chết lặng ngất ngây đã mõi mòn tan biến. Một nỗi hoang tàn cứ ngùn ngụt thiêu rụi bao nhẫn nại kiếm tìm trong sự mày mò xơ xác của thân ta hữu hạn vô minh. Rồi bỗng dường như lạ kỳ mất dấu...để nơi ta thơ trẻ mông mênh với mọi lãng quên. 


Ôi, lai láng hồn ta trào dâng chất ngất , nỗi đam mê cuộc sống diệu kỳ. Nên ta đã chẳng một phút giây ngại ngần lặng lẽ thả nghiêng mình uống trọn chén hân hoan sau hết.  Của niềm đau cô quạnh, đến tận cùng tim óc, thịt xương ta nơi lều vắng tịch liêu...


Trên đỉnh Phù Vân ...


Sự tìm kiếm mịt mùng

trong hư vô hoang huyễn, 

suốt con đường một tấm lòng ai, 

một tình yêu nhân thế

vĩnh hằng.


Vương Anh Đào