Autumn Song of Melancholy / Mênh Mang Thu Hát


Vương Anh Đào

Từ em cất giữ lá vàng 

Chênh vênh muôn dặm ngỡ ngàng dấu thơ 

Đêm thu trong chợt nhởn nhơ 

Bờ xanh cỏ dại run ngơ ngẩn hồn 


Phía xa man mác hoàng hôn 

Phía này xin nhuộm sắt son đôi bờ 

Tình như thu ánh như tơ 

Lá ru nhè nhẹ hững hờ tóc mây 


Thu về lạc bước thơ ngây 

Nghe như văng vẳng đâu đây nỗi hờn 

Hồn sầu lặng khúc cô đơn 

Trải dài năm tháng chưa sờn tình yêu 


Mai này người nhặt cô liêu

Về đây đan sợi tơ chiều tặng em ...

VAD

Since you had collected and put the golden autumn leaves away,

the road was rough for countless miles to find the marks of poetry.

This autumn night, poetically magical, whispers ever so faintly. 

On the green bank, wild grass shivers, their souls entranced.


Far away, the dusk carries a sense of melancholy.

Here, feelings of love and affection rising in the heart.

Love, like glorious autumn, smooth like satin.

Leaves gently swaying like waves of long, silky hair 


Autumn returns, innocence lost in faltering steps. 

Echoes of resentment seem to resonate here and there. 

A melancholic  soul weaving a lonely tune. 

Stretching through years with unfading love.


Hope someone picks up the remnants of love someday

To weave a dress of evening silk  for me to wear. 


by VAD

translated by Vuong Thanh, 11.2023