Giờ thân

Trương Quỳnh Như

Ban chiều bóng đã xế về thân,

Sực tưởng nguồn cơn nỗi ái ân.

Chẳng dám học ai trau chuốt ngọc,

Màng bao mượn khách truyện trò xuân.

Thẫn thờ một bóng bao mong đợi,

Chia cách đôi nơi luống ngại ngần.

Tưởng lúc bây giờ trông thấy mặt,

Đỡ vui nửa khắc giá nghìn cân!