Hà Đông Silk Dress / Áo lụa Hà Đông

Nguyên Sa

thơ Nguyên Sa, nhạc Ngô Thụy Miên
trình bày: Văn Tấn Phước


Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát

Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng


Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bày vội vã vào trong hồn mở cửa


Gặp một bữa anh đã mừng một bữa

Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn

Thơ học trò anh chất lại thành non

Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu


Em không nói đã nghe lừng giai điệu

Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh

Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình

Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt


Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết

Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu

Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau

Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại


Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại

Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời

Em đi rồi, sám hối chạy trên môi

Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng


Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng


Bài thơ này đã được nhạc sĩ Ngô Thuỵ Miên phổ nhạc thành bài hát cùng tên.



Under Saigon's harsh sunshine, a sudden coolness comes

Because you wear the Ha Dong silk dress

I still love the color of that dress so much

My poetry still retains the pureness of white silk dress.


I remember you sitting here with short hair

While autumn lingers all around

My soul hurriedly sketches your portrait

Quickly presenting it, opening the door into my soul


For each occassion of meeting you, I’m happy.

Two days in a row fills my soul with joy

My student's poetry I molded into a hill

And your entrancing eyes turned into a glass of wine.


You didn't speak, but I heard the melodious tune

You hadn't looked, but the blue sky broadened

I looked up with eyes full of devoted affection

With my pen, you enter the enchanting poetry.


You suddenly came, suddenly left, I still knew

The sky suddenly rained, suddenly shone, for no reason

But why did you leave without saying anything?

I called you but only the sad echoes of poetry returned.


I was angry, and my eyes looking foolish

Angry at the letter that didn’t fully express my love. 

You left, words of remorse running on my lips

The days and months suddenly become heavy on my shoulders


Where are you, oh autumn with short hair?

Preserve for me the color of the Ha Dong silk dress

I still love the color of that dress so much

Preserve for me the poem of love with the white silk dress.


by Nguyên Sa

English translation by Vuong Thanh, 12.2023