Trệ khách 滯客 


Nguyễn Du

Trệ khách yêm lưu Nam Hải trung,

Tịch liêu lương dạ dữ thuỳ đồng?

Quy hồng bi động thiên hà thuỷ,

Thú cổ hàn xâm hạ dạ phong.

Nhân đáo cùng đồ vô hảo mộng,

Thiên hồi khổ hải xúc phù tung.

Phong trần đội lý lưu bì cốt,

Khách chẩm tiêu tiêu lưỡng mấn bồng.


滯客


滯客淹留南海中,

寂寥良夜與誰同。

歸鴻悲動天河水,

戍鼓寒侵夏夜風。

人到窮途無好夢,

天回苦海促浮蹤。

風塵隊裡留皮骨,

客枕蕭蕭兩鬢蓬。

Người khách bê trệ nằm bẹp mãi ở vùng biển nam.

Đêm đẹp vắng lặng, biết trò chuyện cùng ai?

Con chim hồng bay về, tiếng kêu bi thương vang động nước sông Ngân.

Tiếng trống cầm canh lạnh cả gió đêm hè.

Con người ta đến bước đường cùng không thể có mộng đẹp.

Trời d0ưa bể khổ lại giục gót phiêu lưu.

Trong đám người phong trần, mình để lại bộ xương bọc da,

Nằm nơi đất khách, hai mái tóc bạc loà xoà trên gối.


Bản dịch của Trương Việt Linh

Biển nam thân khách mãi nằm dài

Vắng vẻ đêm thanh chuyện với ai

Trống điểm lưa thưa lay gió hạ

Chim kêu ảo não động sông trời

Đường cùng người đến mơ tan tác

Bể khổ trời xoay mộng tả tơi

Da bọc lấy xương vùi cát bụi

Phơ phơ tóc trắng chốn quê người.