Thu chí (II) 秋至 • Thu đến (II)


Nguyễn Du

Tứ thì hảo cảnh vô đa nhật,

Phao trịch như thoa hoán bất hối.

Thiên lý xích thân vi khách cửu,

Nhất đình hoàng diệp tống thu lai.

Liêm thuỳ tiểu các tây phong động,

Tuyết ám cùng thôn hiểu giốc ai.

Trù trướng lưu quang thôi bạch phát,

Nhất sinh u tứ vị tằng khai.


 秋至


四時好景無多日,

拋擲如梭喚不回。

千里赤身為客久,

一庭黃葉送秋來。

簾垂小閣西風動,

雪暗窮村曉角哀。

惆悵流光催白髮,

一生幽思未曾開。

Thời gian như chiếc thoi đưa
Những ngày cảnh đẹp bốn mùa ít thay
Tha hương cũng đã bao ngày
Thu sang tiễn lá vàng bay khắp vườn
gác thơ, gió lọt rèm sương
Làng xa, tuyết đọng, còi buồn sớm mai
Bóng câu, mái tóc bạc phai
Một đời chưa lúc nào nguôi nguồn sầu

bản dịch của Vương Thanh


Trong bốn mùa, không được mấy ngày cảnh đẹp.

Thời gian vun vút trôi qua như thoi đưa, gọi không trở lại.

Trơ trọi một mình ngoài ngàn dặm, nơi đất khách đã lâu ngày,

Giờ đây một sân đầy lá vàng thu đưa đến.

Nọng gió tây lay động bức mành trước gác nhỏ,

Nơi thôn xóm, sương xuống mịt mù, tiếng tù và buổi sớm nghe đến não nùng!

Thời gian thấm thoắt làm cho mái tóc chóng bạc.

Nghĩ mà ngậm ngùi, suốt đời ta chưa hề gỡ được mối u sầu.


Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang

Bốn mùa cảnh đẹp được bao ngày

Vùn vụt thoi đưa gọi chẳng lùi.

Ngàn dặm năm chầy thân khách trọi,

Một sân thu đến lá vàng bay

Gió tây, gác nhỏ, rèm lay động,

Còi sớm, làng xa, tuyết phủ đầy.

Ngày tháng trôi mau buồn tóc bạc,

Nỗi riêng u uất chửa chừng khuây.