Phượng Hoàng lộ thượng tảo hành 鳳凰路上早行


Nguyễn Du

Chinh phu hoài vãng lộ,

Dạ sắc thượng mông mông.

Nguyệt lạc viên thanh ngoại,

Nhân hành hổ tích trung.

Lực suy thường uý lộ,

Phát đoản bất cấm phong.

Dã túc phùng tiều giả,

Tương liên bất tại đồng.



鳳凰路上早行


征夫懷往路,

夜色尚蒙蒙。

月落猿聲外,

人行虎跡中。

力衰常畏露,

髮短不禁風。

野宿逢樵者,

相憐不在同

Khách lữ hành nghĩ đến con đường trước mặt

Sắc trời đêm vẫn còn mờ mờ

Trăng lặn ngoài nơi có tiếng vượn hú

Người đi trong chốn cọp in dấu chân

Sức yếu thường sợ sương móc

Tóc ngắn không ngại gió thổi

Đêm ngủ nơi đồng quê gặp người đốn củi

Thương nhau không vì chỗ giống nhau


Phượng Hoàng: từ Hà Tĩnh đi vào có núi Phượng Hoàng. Năm Giáp Tý (1804) Nguyễn Du đương làm tri phủ Thường Tín thì bị bệnh, xin từ chức. Về quê nghỉ được hơn một tháng lại có chỉ gọi vào kinh. Bài này làm trên đường tới kinh và mở đầu cho tập Nam trung tạp ngâm.


Bản dịch của Quách Tấn

Nghĩ đường trước mặt mà lo,

Trời mai còn vướng lờ mờ bóng đêm.

Ngoài nơi vượn hú trăng chìm,

Trong nơi cọp dạo im lìm người đi.

Sương đầm những ngại lực suy,

Mái đầu tóc ngắn sợ gì gió tung.

Quán quê gặp gỡ tiều ông,

Thương nhau há tại cảnh đồng mà thương.