Ngộ gia đệ cựu ca cơ


Nguyễn Du

Phồn hoa nhân vật loạn lai phi,

Huyền hạc quy lai kỷ cá tri.

Hồng tụ tằng văn ca uyển chuyển,

Bạch đầu tương kiến khốc lưu ly.

Phúc bồn dĩ hĩ nan thâu thuỷ,

Đoạn ngẫu thương tai vị tuyệt ty.

Kiến thuyết giá nhân dĩ tam tử,

Khả liên do trước khứ thời y.



遇家弟舊歌姬


繁華人物亂來非,

玄鶴歸來幾個知。

紅袖曾聞歌宛轉,

白頭相見哭流離。

覆盆已矣難收水,

斷藕傷哉未絕絲。

見說嫁人已三子,

可憐猶著去時衣。

Sau buổi loạn lạc, nhân vật nơi chốn phồn hoa đã khác xưa.

Con chim hạc đen bay trở lại, nào mấy ai biết?

Ta từng nghe giọng ca uyển chuyển của nàng lúc xưa mặc áo hồng.

Nay đầu đã bạc, mới gặp lại nhau, nghe nàng than thở nỗi lưu ly.

Chậu nước đã đổ rồi, khó lòng vét lại.

Thương cho ngó sen đã đứt mà tơ vẫn còn vương.

Nghe nói nàng đã có chồng và đã có ba con.

Ái ngại thay nàng vẫn phải mặc cái áo xưa (vẫn làm ca cơ).


Gia đệ là em, có thể là em cùng mẹ, mà cũng có thể là em khác mẹ. Đây có thể chỉ người em cùng mẹ là Nguyễn Úc được tập ấm là Hoàng Tín đại phu Trung Thành môn vệ uý. Năm Kỷ Dậu (1789), vua Chiêu Thống chạy sang Tàu, Nguyễn Úc chạy theo không kịp, về ngụ nơi quê vợ, làng Phù Đổng, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh. Năm Tân Mùi (1811), Gia Long nghe ông có tài khéo, xuống chiếu triệu vào kinh, bổ làm Thiêm sự bộ Công, tước Hầu. Những miếu điện ở kinh thành đều do ông sáng chế kiểu thức.


Bản dịch của Quách Tấn

Loạn rồi nhân vật đổi thay,

Phồn hoa chốn cũ ai hay hạc về.

Áo hường tưởng dạng cung Nghê,

Tiếng ca uyển chuyển từng nghe những ngày.

Tuổi già gặp lại nhau đây,

Bước đường lưu lạc lệ đầy thương đau.

Đã đành nước đổ khôn thâu,

Than ôi! Ngó đứt dễ dầu dứt tơ!

Có chồng đã mấy con thơ,

Áo hường ngày cũ bây giờ còn mang!