Bài tuổi mù khơi


Duyên Anh



 

tặng Phạm Kim Vinh, bạn tôi


Ta ở nơi đây chắn lắm rồi

Cõi thừa hiu hắt tuổi mù khơi

Đêm dài thương giấc chiêm bao gẫy

Ngày ngắn sầu cơn mộng lẻ loi

Mưu sinh hổ thẹn thơ kênh kiệu

Kiếm báu xua gà, chí lớn rơi

Châu gọc đem bầy chung sỏi đá

Nghẹn ngào cho thế, xót cho thời

Phồn hoa chưa lấm chân phiêu lãng

Tuấn mã chùng cương mỏi vó hồi

Da ngựa biết chê thây chiến bại

Lạc loài xem ngượng dáng văn khôi

Nhân gian mê sảng phiền kiêu sĩ

Chữ nghĩa tâm tư hứng ngậm ngùi

Đất khách ế dàn vai cổ lại

Quê người sân khấu chuộng đười ươi


Trống dấy phong ba răn bạo lực

Bẽ bàng khán giả tưởng trò chơi

Tủi thân giọt lệ nghìn năm cũ

Đất lệch trời nghiêng giận tiếng cười

Ôi, vẫn hiêu siêu phường thoán nghịch

Diễn tuồng quốc sĩ tích tôi đòi

Pháp trường mạng nhện trùm đao phủ

Nghĩa sĩ hôm nay được mấy người

Đạn uất chẳng nhằm tim đạo tặc

Quốc thù quất sảng những lằn roi

Lửa thiêng thui chó đau hồn lửa

Cứ ngỡ giang sơn sắp rạng ngời

Rượu không đủ ấm hong tâm sự

Ta ở nơi đây chắn lắm rồi

Nhã nhạc dối lừa xiêm áo nát

Tình yêu con nước tính đầy vơi


Ra ngẩn vào ngơ đào kép mạt

Vở chèo kháng chiến khó sang hồi

Văn chương mốc thếch bầy siêu thị

Cũng rực vàng son, áng tuyệt vời

Há chửa lọt tai thơ Nguyễn Khuyến

Còn dương danh hão thuở tàn hơi

"Sách vở ích gì cho buổi ấy"

Mà chia chiếu rách vẻ vang ngồi

Tư tưởng cao siêu anh chụp mũ

Lập trường bất hủ gã thư rơi

Gà nhà bôi mặt hung hăng đá

Bầu bí đồng dao cháy nghĩa rồi

Có nghe sông núi đang quằn quại

Mỗi phút găm thêm mỗi rã rời

Khoai sắn không làm căng vú mẹ

Nhọc nhằn lao động miếng cơm ôi


Con nhay, con nghiến, con đòi sữa

Mẹ khóc, than van với đất trời

Đất thấp nín câm niềm bất hạnh

Trời cao câm nín nỗi con người

Đạn uất chẳng nhằm tim đạo tặc

Quốc thù quất sảng những lằn roi

Nhã nhạc dối lừa xiêm áo nát

Tình yêu con nước tính đầy vơi

Cha chờ bán máu về đong gạo

Máu đỏ gạo đen nuốt nhục đời

Đồng bạc dằn vò đêm đánh đĩ

Nuôi chồng tù ngục chốn xa xôi

Ôi, vẫn hiêu hiêu phường thoán nghịch

Diền tuồng quốc sĩ tích tôi đòi

Tư tưởng cao siêu anh chụp mũ

Lập trường bất hủ gã thư rơi


Có nghe sông núi đang quằn quại

Mỗi phút găm thêm mỗi rã rời

Em nhỏ thiên thần bươi đống rác

Thèm đường liếm giấy gói bu ruồi

Thân thể cọt còi như chó đói

Đứng chờ nhặt gặm miếng xương rơi

Đứng chờ húp nước tô canh cặn

Ở quán bên hè, ở khắp nơi

Ra ngẩn vào ngơ đào kép mạt

Vở chèo kháng chiến khó sang hồi

Mười năm lao cảo ai ai đó

Ai những thuyền nhân đắm biển khơi

Ai mỏi mắt trông cờ phục uốc

Để reo động đất gặt mùa vui

Pháp trường màng nhện trùm đao phủ

Nghĩa sĩ hôm nay được mấy người


Oán khí bốc đen mây cố quận

Bút nào tâm huyết, hận nào nguôi

Văn chương mốc thếch bầy siêu thị

Cũng rực vàng son, ánh tuyệt vời

Gót thù đinh nhọn xuyên gan phổi

Tổ quốc từng giây ứa máu tươi

Trống dấy phong ba răn bạo lực

Bẽ bàng khán giả tưởng trò chơi

Nhân gian mê sảng phiền kiêu sĩ

Chữ nghĩa tâm tư lãnh ngậm ngùi

Da ngựa biết chê thây chiến bại

Tú cầu gieo nhảm chọn chồn hôi

Cỏ rác lênh đênh dòng thế sự

Ném tung vương miện, đạp xô ngôi

Ái khanh, trẫm giã từ khanh nhé

Ta ở nơi đây chắn lắm rồi


Cáo phó tài hoa chuông đổ muộn

Em còn lệ thắm ướt chiều côi

Thì xin giữ lại cho non nước

Ta đi hiu hắt tuổi mù khơi


10-1987


Nguồn: Duyên Anh, Em, tôi, Sàigòn và Paris, Người Dân xuất bản, 1989