Bài lưu đầy


Duyên Anh

tặng Kiều Vĩnh Phúc, bạn tôi


Ta đến đây đành ở lại đây

Cuối đời thấm thía kiếp lưu đầy

Nghẹn ngào sách vở từng trang mục

Chữ nghĩa vèo bay như lá bay

Những tưởng tài năng vần thế cuộc

Nào ngờ tai hoạ giáng tê vai

Đường người chó sói nhe răng nhọn

Nghe buốt đau thương cả đế giầy

Vàng thau lẫn lộn phiền than lửa

Ngọc đá ganh đua rộn dũa mài

Bùn khuấy thờn bơn khoe gặp vận

Tép tôm hí hửng nhẩy tranh tài

Cá sấu chưa cười rung tiệc máu

Kên kên vẫn khóc rỉa moi thây

Hỡi ơi dâu biển và dâu biển

Ta đến đây đành ở lại đây


Giả câm giả điếc xem tuồng cũ

Đào kép hiêu hiêu lũ cáo cầy

Vôi trắng vôi vàng vôi lốm đốm

Mặt mày nham nhở dối lừa ai

Bọ gậy ngo ngoe trò cách mạng

Ruồi xanh bu rối rít khen hay

Học đòi Câu Tiễn nuôi thù hận

Chí lớn xem chừng cái móng tay

Răng rụng trống tung còn hám lợi

Thân lươn lãnh tụ đắm mưa lầy

Hư danh gạt gẫm phường khoa bảng

Nguyệt mộ khơi rồi chửa tỉnh say

Đeo mo mấy đứa buôn dân tộc

Cứu nước khom lưng trướng chủ thầy

Nỗi buồn quốc sỉ Lê Chiêu Thống

Gươm giáo Quang Trung có thở dài


Đã ngỡ nghìn xưa Trần Ích Tắc

Ngìn sau nhan nhản bọn tay sai

Hỡi ơi dâu biển và dâu biển

Ta đến đây đành ở lại đây

Thiếu kiếm bại non Tôn Thất Thuyết

Lấy thơ ta lấp kín sầu mây

Mong gì Giới Tử Thôi dang thịt

Ai kẻ cầu sương điếm cỏ cây

Đất khách cùng đồ buông hiện tại

Quê người mạt vận bỏ tương lai

Vo ve nhặng ốm quanh sơ mít

Inh ỏi gà què quẩn cối xay

Đỉnh chung cõi tạm cao hơn núi

Sĩ khí lưu vong thấp gót giầy

Ôi cái phương danh mà định nghĩa

Cơ hồ giảm giá vị chua cay


Đầu lưỡi văn nhân phì nọc rắn

Đáy tim thi sĩ vút dao bay

Thế nên đĩ điếm thầu văn nghệ

Trọc phú đầu tư núp áo dài

Yêu nước ngứa nghề anh bếp Mỹ

Thương nòi đú đởn chú bồi Tây

Hỡi ơi dâu biển và dâu biển

Ta đến đây đành ở lại đây

Thẹn vì cơm áo mòn khinh bạc

Rượu đốt thời gian lủng dạ dầy

Vó ngựa giao vành đêm mộng hão

Hồn hoang nhức nhối gió heo may

Máu đã úa khô đường phát vãng

Cung tên đố kỵ ngắm nhau hoài

Ngỡ đau giải mũ Hàn Phi Tử

Ai đứa Lý Tư mảnh đất này


Học đòi lối gã Công Tôn Át

Rồi sẽ mình dao đâm thối thây

Xá chi đỉa đói đeo chân hạc

Mà luận công danh gã rạc rài

Đâu phải bây giờ sông mới lấp

Đã từng cát bụi khóc thiên tai

Thì thôi chả trách bìm leo dậu

Cây cỏ luân hồi vẫn cỏ cây

Cố quận cha già căng mắt đợi

Viễn phương hạnh ngộ cứ hao gầy

Hỡi ơi dâu biển và dâu biển

Ta đến đây đành ở lại đây

Dao cùn múa mãi bài vong quốc

Ngơ ngẩn như chiên bị lạc bầy

Thời đã thu không hồi trống điểm

Giật mình tóc gẫy xuống ngày mai


Khương Tử Nha đâu bởi Vị Thuỷ

Phong thần bảng ấy có hôm nay

Bồi hồi tiếng thét xô hung Trụ

Lửa thắp chiêm bao mộy giấc đầy

Mộng ảo chẳng no cơn biệt xứ

Đìu hiu nghịch cảnh khép vòng vây

Con chim trốn tuyết về chưa nhỉ

Ta mãi cô đơn giữa chốn này

Gươm gỗ làm sao mài dưới nguyệt

Mà đòi sông núi nặng hai vai

Mưu sinh chữ nghĩa gầy tư tưởng

Tỳ vết kiêu sa vẹt tháng ngày

Ngùi trông cố quốc tình hong muốn

Heo hắt tài hoa tâm sự phai

Thiếu kiếm bạt non Tôn Thất Thuyết

Lấy thơ ta lấp kín sầu mây


Ai trước Hồ Trường chưa rót cạn

Còn nghiêng bầu hẹn một người say

Hỡi ơi dâu biển và dâu biển

Ta đến đây đành ở lại đây


1987