Tiêu Tương dạ vũ 瀟湘夜雨 • Đêm mưa ở sông Tiêu Tương


Đặng Trần Côn

Cô bồ trạch quốc tứ thương thương,

Thuỳ bả lâm lang trích dạ trường.

Sạ quá u lan đề Sở khách,

Hốt lai ám trúc khấp Nga Hoàng.

Tần châu lãnh bức ngư đăng tế,

Bồng để thu kinh lữ mấn hoàng.

Phất lược sổ phong viên thụ ngoại,

Thương ca thanh đoạn thuỷ mang mang.


瀟湘夜雨

菰蒲澤國四滄滄,

誰把琳瑯滴夜長。

乍過幽蘭啼楚客,

忽來暗竹泣娥皇。

蘋洲冷逼漁燈細,

蓬底秋驚旅鬢黃。

拂掠數峯猿樹外,

滄歌聲斷水茫茫

Cỏ cao nước cả bốn bề xanh xanh,

Ai đem gieo hạt ngọc trong lúc đêm dài?

Trận mưa kia, khi chợt qua khóm lan tối tăm để than người khách Sở,

Khi vụt đến bụi trúc âm thầm để khóc nàng Nga Hoàng.

Bãi rau tần đầy khí lạnh, làm cho đèn chài phải lụi nhỏ,

Gốc cỏ bồng héo hắt vì hơi thu ghê rợn, làm cho mái tóc của người lữ thứ cũng phải điểm vàng.

Chợt thấy trên những ngọn núi cao có mấy con vượn chạy nhảy ngoài vòm cây,

Khúc ca Thương Lương dứt tiếng, mặt nước sông đã đầy mênh mông.


Bản dịch của Đạm Nguyên

Bốn bề xanh ngắt cỏ cùng mương,

Ai đó đêm đài, nhỏ ngọc lang.

Lướt tới chòm lan, kêu Sở khách,

Vụt qua khóm trúc khóc Nga Hoàng.

Bãi Tần lạnh thấu, đèn chài lụi,

Mái cỏ thu sang, tóc khách vàng.

Nhấp nhố sườn non, cây lẫn vượn,

Thương ca vừa dứt, nước mênh mang.