Gửi thư cho anh Khóa

Á Nam Trần Tuấn Khải

Quyển “Duyên nợ phù sinh” thứ nhất có bài “Tiễn chân anh Khoá”, đến quyển thứ hai lại có bài “Mong anh Khoá”, tới nay chưa thấy anh Khoá về. Vậy có bức thư gửi cho anh Khoá.


Anh Khoá ơi! Cái cuộc phân ly thắm thoắt đã mấy năm rồi;

Em mong, em nhớ, em ngồi, em nghĩ lại thương anh,

Trông bốn phương non nước những mông mênh.

Trời Âu, bể Á, một chiếc thuyền tình anh biết ghé nơi nao?


Anh Khoá ơi! Em nghĩ thương anh cũng bậc anh hào,

Ngang trời dọc đất dễ anh nào đã có chịu thua ai?

Chỉ tiếc thay cho anh sinh chẳng gặp thời,

Để tang bồng gánh nặng, anh phải ngậm ngùi mà bước chân ra.


Anh Khoá ơi! Em nghĩ thương anh cũng một kiếp tài hoa,

Bước đời xô đẩy anh phải xông pha với bước phong trần.

Ngọn gió năm châu dào dạt sóng duy tân,

Tình nhà, nỗi nước, chiếc thân anh lo nghĩ đủ trăm chiều.


Anh Khoá ơi! Kìa con đường văn minh ai chẳng rập rìu,

Riêng anh đây lên giốc xuống đèo thui thủi với gánh giang san.

Nào những khi: xa trông cơn mây kéo, lúc ngồi tựa bóng trăng tàn,

Biết cùng ai bày giãi tâm can cho khách giang hồ?


Anh Khoá ơi! Trông non sông em lại chán cơ đồ,

Bắc nam anh xuôi ngược, biết bao giờ thoả chí bồng tang?

Cái cõi phù sinh khen con Tạo khéo đưa dường,

Má hồng, mặt trắng, cũng một kiếp đoạn trường ai dễ khác ai?


Anh Khoá ơi! Ngẫm ngàn xưa hào kiệt với anh tài:

Bể dâu chìm nổi, cái bước trên đời ai khỏi gian nan?

Anh nghĩ làm sao cho danh nghiã được vẹn toàn?

Để treo gương hào hiệp với giang san sau này.


Anh Khoá ơi! Nhờ luồng điện trên không em gửi bức tờ mây,

Chân trời, mặt biển, cái lá thư này mong đến tay anh,

Chốn buông riêng đây em tưởng nhớ xiết bao tình,

Khi vui em muốn khóc, buồn tênh em lại cười!


Anh Khoá ơi! Em cảm thương anh, em lại giận cho trời;

Bức tranh vân cẩu cái tấn trò đời bày xoá như không.

Anh thà như ai câm điếc đã xong,

Chỉ bưng tai nhắm mắt mà ôm lấy miếng đỉnh chung nó cũng qua đời!


Anh Khoá ơi! Thôi, kể bao nhiêu lại càng động mối quan hoài,

Gan vàng dạ sắt nguyện có đất trời xoi xét cho nhau.

Em chỉ nhờ ai xoay lại quả địa cầu,

Cho duyên em gặp gỡ, cho non nước khỏi u sầu với lúc mưa râm.


Anh Khoá ơi! Ở trên đời này được mấy bạn tri âm,

Trời cao bể rộng, cắt mối đồng tâm xin anh chớ hững hờ.

Còn non sông, em đây còn quyết chí đợi chờ,

Tầu bay, tầu lặn, đến bấy giờ ta sẽ gặp nhau...


1922


Trong Bút quan hoài quyển nhất.