GIẾNG ÔNG HẬU
12°57'55.7"N 108°14'33.4"E
X68V+52 Pơng Drang, Buôn Hồ, Đắk Lắk Province, Vietnam
Pơng Drang, Buôn Hồ, Đắk Lắk Province, Vietnam
X68V+52 Pơng Drang, Buôn Hồ, Đắk Lắk Province, Vietnam
Pơng Drang, Buôn Hồ, Đắk Lắk Province, Vietnam
Khoãng thập kỷ 70 của thế kỷ 20 khi vùng đất đỏ bazan đaklak vẫn còn là 1 vùng hoang vu. Cư dân ở đây lúc bấy giờ là những người dân tộc ê đê định cư lâu đời, phiến quân khơ me đỏ hay còn gọi là Polpot man rợ, và những người đi xây dựng kinh tế mới từ các tỉnh miền bắc và miền trung vào làm việc trong các lâm trường.
Khu vực các lâm trường ở Pơngdrang rất khô hạn vào các mùa từ tháng 11 đến tháng 4. Do đó, để đảm bảo nhu cầu cung cấp nước cho sản xuất, trồng trọt và sinh hoạt thì các giếng nước được các công nhân viên lâm trường khảo sát và đào thủ công.
Giếng ông hậu là một trong những giếng như thế. Sau thời gian khai thác thì giếng nước này rơi vào tình trạng khô hạn do không được nạo vét. Cùng với đó là chính sách chia đất cho công nhân viên lâm trường, mỗi công nhân viên sẽ được chia một diện tích đất nhất định. Ông Nguyễn Văn Hậu được chia vùng đất rộng khoãn 15000m2, với chiều dài 160m, chiều ngang hai mặt đường dài 90m.
Khoãng những năm 1987-1988, nhận thấy sự khô hạn ngày càng tăng, khiến việc trồng trọt chăn nuôi của khu vực bị lệ thuộc vào nước hồ cách đó khoãng 500m thường xuyên bị cạn. Việc đi đường ống để dẫn nước lên là khó khăn, và khó khăn hơn cho những hộ nông dân nằm bên kia quốc lộ. Ông Hậu đã tiến hành nạo vét giếng nước cũ để có nước sử dụng và tưới tiêu. Tuy nhiên, với đường kính giếng 3m, việc cung cấp nước còn thiếu cho rẫy của mình nên không thể tưới tiêu cho khu vực khác, ông hậu đã quyết định huy động nhân lực để mở rộng giếng lên đường kính 5m, để đưa được lượng đất khổng lồ này lên vào thời gian đó máy móc chưa thể giúp gì nhiều mà phải phụ thuộc vào sức lao động của con người. Những bậc thang được hình thành để đi đến tận đáy giếng, người công nhân sẽ đưa đất lên vai hoặc đội lên đầu và đi từng bậc thang lên. Với việc mở rộng này đã giúp việc tưới tiêu của khu vực không còn phụ thuộc nhiều vào hồ nước ở quá xa.
Khoãng 5 năm sau khi mở rộng, do quá trình sạt lở, khiến cho đường bậc thang đi xuống đáy giếng đã không còn được sử dụng.
Giếng được tiếp tục nạo vét theo định kỳ vào các năm sau đó.
Năm 2016. Với sự đầu tư lớn nhằm bê tông hóa giếng nước, ông Hậu đã huy động nguồn lực, đổ đà giằng, làm thành bê tông, gia cố bề mặt, lằm nắp đậy giếng. Từ đó đến nay tình trạng sạt lở đã không còn. Qua nhiều lần tu bổ, đường kính hiện tại của giếng khoãng 8m, sâu 25m, được xem là giếng nước nhân tạo có đường kính lớn nhất của đaklak. Điều đặc biệt, cho dù nước ở các hồ tự nhiên xung quanh đã cạn, nhưng nguồn nước giếng này vẫn rất dồi dào.
Với sự đóng góp của ông Hậu trong việc hình thành giếng nước, giúp chủ động nguồn nước tưới của khu vực, nhờ đó việc trồng trọt sản xuất được chủ động hơn. Người dân khu vực đặt tên giếng nước là Giếng Ông Hậu.
Hiện tại Ông Hậu và vợ là Bà Dung vẫn tiếp tục khai thác nguồn nước, chăm sóc rẫy cà phê, sầu riêng.
Những lúc nông vụ kết thúc, ông bà vẫn hay về TP.HCM quây quần cùng con cháu