Tập thơ Ngọn lá hồi sinh

Gia Đình xuất bản

2015

Copyright @2015 Dương Đình Hùng

thơ

Ngọn Lá

Hồi Sinh

một cuộc chơi.

Cũng có nhiều cuộc chơi mở ra một con đường

Nghệ thuật là một con đường cũng đồng thời một cuộc chơi.

Con đường ấy dẫn đến một cuộc chơi

tràn đầy một nỗi hân hoan ở ngoài cõi ta bà tục lụy.

Nghệ thuật thuộc về cõi đời chung.

Trong nghệ thuật sự huênh hoang là một phỉ báng với đời và một lời nguyền rủa của mình.

Dương Đình Hùng là một kẻ ham chơi, chịu chơi và đam mê trong cuộc chơi đó.

Hùng mở ra một cuộc chơi cho riêng mình,

ở ngoài mọi cuộc thị phi.

Cuộc chơi nào cũng sẽ mở ra một con đường và cùng với nỗi đam mê, cái tâm hồn tinh khiết của kẻ ngoại đạo ở trong Hùng sẽ đủ khiêm tốn để men theo những lối đi nhỏ, để tự dẫn mình đến con đường hoan lạc của nghệ thuật…

Trịnh Công Sơn

Núi bạch mã

Con ngựa trắng

bươn mình theo sương gió.

Để hóa thân,

hóa kiếp dưới trời xanh.

Cuốn trên đó,

đại ngàn ngưng réo gọi.

Tiếng gió xanh,

thác đổ khúc chim cầu.

Ta ráng bước,

giang hồ theo ngựa trắng.

Đoạn trường ơi!

sảng khoái tận trời đen.

Cơn hoài mộng,

lâng lâng cùng hương khói.

Trần gian này,

huyền sử tựa chiêm bao.

Nâng bầu rượu,

mây trời cuồn cuộn dưới.

Tiếng chân sóc,

chân thú lượn quanh bàn.

Trong cõi tục,

nắng hoang tàn thâu tóm.

Con chim kêu,

trong vắt át tiếng người.

Em tỉnh mộng,

trong thân cây bật khóc.

Bao sương chùm,

hoa bướm đẫm rong rêu.

Bừng lên đó,

nở đóa hồng bất tuyệt.

Rót hương hoa,

hương phấn đến muôn trùng.

Ngủ buông màn,

đêm mù sa huyền diệu.

Ngàn bướm đêm,

quay quắt tụ quanh nhà.

Bức màn đen,

chận nguồn sương rực trắng.

Trần gian ơi!

cho chút ánh sao đêm.

Khúc nhạc sầu,

hoan ca lời chim hót.

Chào mai hồng,

chào đón ánh dương lên.

Mây mây trắng,

cheo leo ôm đỉnh núi.

Mặn tiếng nồng,

dĩ vãng vọng vọng âm.

Tình nhỏ

Người tình nhỏ N.S Trịnh.Công Sơn

Ly rượu đỏ,

xuân hồng da thiếu nữ.

Tiếng ly quen

quay dấu trái đất tròn.

Tinh tú sáng

nhập nhòa đêm oi ả.

Em về đâu?

không biết bước thời gian.

Em cứ mãi

buông đời bên phố lạ.

Nỗi buồn riêng

níu cả tiếng nhạc vàng.

Mây mây xám,

cuộn bay bao phiền muộn.

Níu em đi,

níu cả nước non ngàn.

Nước mắt khô,

hình hài cùn sập tối.

Đom đóm vờn,

thoang thoáng mộng đong đưa.

Ngàn ngọn lá

dìu rơi bên hè phố.

Ngàn con sông

con suối níu nhau về.

Tiếng đàn rơi

rớt buồn như sỏi đá

Tiếng đàn rơi

phơi nhạc giữa Sài thành.

Bao trầm khuất

buông đàn vây giấc mộng.

Sao đêm buồn

vô tận giấc đong đanh.

Phụ bản ảnh: Thuyền con

Những ngọn lá

bừng lên từ đêm tối.

Xào xạc bay,

tỏa lượn thác dòng người.

Em cứ mãi

trôi dần không ngó lại.

Bay cuồng lên,

gió lớn lúc sang mùa.

Khúc ve sầu

hoan ca căn nhà vắng.

Gió lạnh rơi

xuyên suốt tóc sợi mây.

Anh cứ mãi

chờ lá non trổ lộc.

Chờ trăng lên,

sáng trắng mắt nhân trầm.

Ngọn lá hồi sinh

Nhớ về bão

Cơn bão tới,

cuốn tràn dìm biển đá.

Gió òa tung

thế sự đảo - đảo điên.

Cây rừng lạ,

nghiêng nghiêng

nhìn dương thế.

Mái nhà xiêu,

lá rụng khắp muôn miền.

Lá ngọc bích,

nhạt nhòa trên đại hải.

Nhấn chìm sâu

vũng nát rối tơi bời.

Rơi rơi lệ,

hóa thân đời rong ruổi.

Trôi về đâu,

theo sóng nước mây trời.

Rừng khô chết,

bóng thân trần trụi lá.

Tiếng ve sầu

buồn nát khúc sơn ca.

Con bướm lạc

vô tình rơi trong nắng.

Đời vắng em

mất dấu đóa hương yêu.

Chân lạc lối

giữa rừng u minh đỏ.

Đời đong đưa

che vội cả bóng thơ.

Vênh vênh gió!

rừng cây vênh vênh gió.

Bỗng khóc òa,

lệ đổ vết hằn in.

Em quỳ xuống

cúi đầu bên hố thẳm.

Ấn vào sâu

cây lá – lá xanh mơn.

Hôn lên đó

đôi tay mềm trần trụi.

Chờ lá non

trổ lộc vốn hoang tàn.

Cơn gió nhẹ

mang theo nhiều tro bụi.

Phủ lên đầu

trên tử huyệt vong linh.

Cơn mưa loạn

trôi về theo thác suối.

Hồi sinh dần

đất đá phủ xanh xanh.

Xanh xanh đỏ,

một rừng cây hóa kiếp.

Xáo động vang,

vang động tiếng chuông chùa.

Xanh xanh đỏ,

nhành hoa đầy trĩu lá.

Đàn bướm bay

rợp chiếu một góc rừng.

Lá ngọc bích

Vàng - vàng vùng đất lạ.

Theo tháng năm

rơi rụng xuống suối nguồn.

Trôi trôi mãi

biển dâu còn bất tận.

Em tìm về

giải cứu những hồn oan.

Phải không em!

nhớ quay về cố quận.

Bi thương này!

còn lại mộng và em.

Có lắm điều

trăm năm nào kể hết.

Như lá vàng

trầm tích cánh rừng thu.

Dòng nhựa trắng

thấm sâu xanh đất mới.

Lệ rưng rưng

không rửa nổi sầu đau.

Nai lưng mỏi,

mãi dặm đường phiêu lãng.

Cố tìm về,

ngọn lá đã hồi sinh.

Lớp học tàn

Kính viếng những linh hồn trong chiến trận Bình Long.

Vòng chiến địa

lún dần ngôi trường nhỏ.

Bom đạn bay

sơn dấu vết tường loang.

Viên phấn trắng,

vô tình lăn mắt trẻ.

Mái đầu xanh,

cặm cụi chép ”o”tròn.

Em cứ tìm

nơi nào không dấu đạn?

Rừng cây xanh

trụi lá gãy nhìn đời.

Khung cửa sổ

buông mình trên chiến lộ.

Ngàn chim kêu

gọi cứu bay về ngàn.

Trời ửng sáng

nắng vàng trùm sương lạnh.

Đón vào trường

đôi guốc nhẹ vang vang.

Chiếc nón lá

nổ rền không trăn trối.

Em lìa xa

nhuộm đỏ áo dài xanh.

Đám con gái

cúi đầu từ cô giáo.

Đưa cô về

tử địa chóng hồi sinh.

Góc phố buồn

không tiếng kèn đưa tiễn.

Tiếng quạ kêu

vượn hú nát bình minh.

Dốc hoàng hôn,

tím buồn quanh phố lạnh.

Xác thân người

tung tóe tiếng bom vang.

Máu đỏ thắm

tràn đầy khăn sô trắng.

Lớp học tàn

dắt díu dưới trời hoang.

Ảnh Chụp 1981 - Thân Chúa sập by DĐHung

Thân Chúa sập

nhìn mái trường, lớp học.

Phật cúi đầu

ngấn lệ chúng sinh đau.

Trên dốc đỏ

trăm thây chung tử huyệt.

Dìu nhau về

tắm máu suối ngàn sâu...

Lạc lối

Đây là chốn giang hồ khơi tục lụy.

Cớ sao em phải lạc bước khơi tìm.

Trong bóng tối, có ngàn đôi mắt sáng.

Cố nhìn em, bóng rủ chiều buông.

Chuyện tình

Em là

ngọn gió buồng nương

Còn anh

chỉ có

vấn vương tình nồng.

Chuyện tình

rực sáng

lung linh

Sáng luôn

ngọn gíó

sáng luôn tình mình.

Hoa Lộc vừng

Buông rủ xuống,

trăm sợi dây động gíó.

Chân thả trôi

lấp loáng ánh sao trời.

Nghe sóng thác

gầm vang cơn biến động.

Đời vẫn xanh,

dung bóng – khói sương bay.

Mưa đầu mùa

lung linh thân tỉnh mộng.

Nắng sương mai

nở rộ cánh Lộc Vừng.

Em chiếu sáng

nhập nhòe dìm sóng bạc.

Đất phù sa

bám víu níu hồng chân.

Bỗng khoe sắc,

ngát thơm,

ru rừng lạnh.

Nhạc chim rừng

quấn quýt phủ vây quanh.

Bao sương trắng

vây đời em diễm động.

Ánh dương trời

soi rọi bóng thanh tân.

Rồi buông rơi

đỏ tuơi đất vàng úa.

Lá khô bay

tung tóe lộn trời xanh.

Trong dòng thác,

lòng tin em lưu lạc.

Níu bóng hình,

yêu dấu tuổi vừng xanh.

Buông tất cả

niềm tin mong trở lại

Theo dòng sông

cuốn lũ trôi về đâu?

Da ửng đỏ

mắt xanh tóc cuồn cuộn.

Gió mây trời

nhuộm sáng bóng chim sa.

Dáng thu Sài Thành

Sao Em hỏi,

dáng Thu Sài Gòn phố?

Có đẹp không?

Có khác lạ không anh?

Câu hỏi nhỏ,

nhắn anh - nhắn hỏi!

Nhắn cho em,

đâu nhắn - thế gian thu?

Thu tỉnh mộng,

mờ mờ ươm hơi lạnh.

Động tiếng xe,

ầm gọi phố phường đông.

Bầy chim sẻ,

vờn bay tìm lối cũ...

Vọng tiếng kêu,

gợi nhớ bóng chân ai?

Trời văng vẳng

phố êm buồn ửng lộ.

Dòng người trôi,

trỗi dậy cuốn cuộn trôi.

Còn chút nắng,

đọng vàng khu nhà cũ.

Động run run,

vẫy gọi mắt em cười?

Người vé số

lăng xăng tung lá rụng.

Báo, báo... đây!

văng vẳng thế gian gần.

Bánh mì nóng,

liu xiu cà phê đắng.

Hạnh phúc tràn,

chìm ẩn gió bão xa?

Nơi Em ở,

dáng Thu xinh xinh lắm?

Lá vàng Phong

sáng rực đỏ góc trời.

Cơn gió lạnh,

trùm vây đời đơn lẻ.

Em còn nghe?

Hương vọng chút quê nhà.

Em còn nhớ

mùa Thu thành phố ngọc?

Lá xanh xanh

dìu dịu góc trời mơ.

Chút vàng úa,

đọng cây Bàng, cây Mít.

Lá úa rơi,

lác đác kẻ phiêu bồng.

Có còn nhớ!

Cơn mưa năm tháng đó?

Cuốn em trôi,

lưu dấu kiếp ly hương.

Trời mưa nắng,

nắng mưa em chợt lặng.

Mây tối trời

thu ngắn một đời đau.

Mây đen tối

ùn ùn vây kéo lại.

Gió đong đưa

rồi tắt lịm đâu ngờ!

Trời thịnh nộ,

sấm vang cơn gào thét.

Thành phố chìm,

ngập úng ướt sang Thu?

Người sẽ phải

bơi dòng sông nước cạn.

Sống hòa mình,

rác nổi phủ vây quanh.

Cơn nồng nặc

bốc hương đời phố ngọc.

Chốn lầm than

dấu tích phủ kiếp người.

Cơn mưa đến,

mưa đi hồn em lạc.

Bụi trần anh,

đọng mãi tiếng ồn xe.

Rồi tự hỏi

mùa Thu sao không đến?

Mất bóng người

cong quýt dấu cố nhân.

Hơi gió lạnh

nơi em rồi sẽ đến.

Lá thu vàng

rơi rụng đón Đông sang.

Thân run rẩy

tái tê bông tuyết rụng.

Còn nơi đây

chút nắng đốt mùa Thu.

Vỡ bờ

Khi con nước triều dâng.

Sóng mạnh vỗ bờ bao.

Vỡ tan tác cõi bờ.

Tan tác chuyện trần gian.

Vỡ tràn sông nước đục.

Vỡ nhánh cây già nghiêng.

Vỡ hàng cây hiu quạnh.

Tan tác đất mù xa.

Nước dâng cuồn cuộn trôi.

Sóng vỗ chìm đường phố.

Rác nổi còn lơ lửng.

Hương trời man mác buồn.

Không còn hoa trên sóng.

Không có gió đưa tình.

Chiếc lá buồn rơi xuống.

Ngăn chận dòng xe đông.

Thân người điên điên đảo.

Tan vỡ trái tim cuồng.

Con trời không lận đận.

Thực hư vỡ trần gian.

Vỡ cuộc đời mới dậy.

Vỡ nét đẹp Xuân thì.

Vỡ tình đời phôi pha.

Vỡ tan phép nhiệm mầu.

Làm sao khắc ghi nổi?

Nối lại niềm hy vọng?

Nối Tâm đời bất định?

Nối đời say tan biến?

Trong thế tận cuồng sâu.

Cúi đầu dưới thác đổ

Thân nõn nà

trầm mình bên thác suối.

Sao em không?

đón nước - tự nguồn cao.

Chân run rẩy,

víu đời - trào cát ứ.

Để tâm im

nghe nước dội vỡ bờ.

Em đón nhận,

ánh dương trời - soi rọi.

Nắng chiếu vào,

nóng đỏ bóng hồng tim.

Con nước dội,

động tung đầu đen tối.

Cuốn trôi đi

dấu tích kiếp trầm luân.

Rửa sạch hết

bụi trần vây tóc rối.

Trái tim em

nhún nhẩy động rung đời.

Vai gồng gánh,

bủa vây đời nghiệt ngã.

Dáng thân cong,

gánh chịu chút sương mai.

Cơn máu cuộn

cuộn tràn luồng máu lạnh.

Đôi ngực căng

tươi lộ dáng xuân nồng.

Em cứ mặc

dòng đời trôi vô tận.

Cố lắng nghe

tiếng vọng ở kiếp này!

Lời thầm thì,

gió cây bên thác suối.

Chim kêu vang

thanh thót động rừng Tiên.

Dòng thác đổ

chứng nghiệm đời bất tận.

Cuốn trôi đi

tắm gội vết son trần.

Đầu cúi xuống,

hồn dìm tâm an lạc.

Bao ưu phiền

trôi dạt đáy vực sâu.

Buông thả

Em buông thả!

mảnh đời sao kéo lại.

Hiển linh ơi!

che chở bóng hình hài.

Con thuyền nhỏ

chênh vênh trên sóng nước.

Sóng đại dương

chìm nổi kiếp trường ai.

Vườn động nắng

ngàn hoa khoe sắc tím.

Đàn bướm vàng

ngập lặng phút giao thoa.

Sương sương trắng

lay hồn anh tỉnh mộng.

Đom đóm đêm

lóe sáng phủ bụi tràn.

Xuống tóc

Sài gòn tháng bảy

mưa dầm ma quái.

Gió vờn quanh

thổi buốt bóng người quen.

Cây gãy đổ,

ngăn dòng đường phố kẹt.

Bỗng, hoa đời

bay ẩn cảnh chùa xưa.

Em còn nhớ

bên gốc cây loang lổ.

Bàn tay mềm

che kín trái tim đau.

Mắt mở lớn,

long lanh sương mai đọng.

Con bướm buồn,

luồn suốt động hang khô.

Thảm cỏ xanh,

rực cao mùa nắng muộn.

Tóc dài em,

rơi trụi bóng trần gian.

Chuông chùa vọng?

lòng đời rồi cực Tịnh.

Tiếng ồn xe,

vang vọng áo ni cô.

Động chuông mõ,

chơi vơi tìm nhớ lại.

Tiếng cầm ca

lạc lõng quán nhạc đêm.

Em mộng lạc

hay hồn ta hóa thạch?

Bàn tay nào

ve vuốt bóng càn khôn.

Có còn nhớ?

nâng cốc đêm phố vắng.

Khuôn mặt thân!

Chìm dấu đáy mộ phần.

Vuốt tay nãi,

huệ tâm dừng huyên náo.

Ong bướm nào?

Quay quắt đuổi hương hoa.

Em quy y

nhìn mái chùa ố rỉ.

Thiện duyên người!

gió lạng cuốn từ tâm...

Mênh mông quá!

thế nhân nhiều hoài bão.

Chia mặt em

tám hướng nẻo quay về.

Mù xa

Ngọn lá bay,

lìa cành quên rễ cội.

Em mù xa,

ngậm đắng lá buông trôi.

Rồi mất dấu

đóa hồng buồn rơi cánh.

Dạt biển dâu.

tro bụi tím bèo khô.

Cũng có lúc

tỉnh mình đêm khuya lạnh.

Bốn góc trời

sương đọng bóng ngày đau.

Trắng dấu

Trời mây xám

bập bùng vờn bóng dậy.

Cuồn cuộn lên

hiện báo gió sang mùa.

Thành đá lạnh

lún sâu dìm ngọn sóng.

Bọt nước tràn,

trắng dấu bước gian truân.

Sóng biển cát

mập mờ bàn chân ướt.

Thét vội lên

chết lặng tiếng em cười.

Bên góc đá

lao xao lời mời gọi.

Chốn cội nguồn!

Tri ngộ dấu phong rêu.

Minh họa Pastel - Trịnh Công Sơn

Sao em phải

Sao em phải

chìm dần trong phố thị?

Nắng hanh vàng,

sưởi nóng bỏng trái tim.

Tiếng còi xe

cuồng điên vây mọi lối.

Khói bụi mù

phủ kín - áo dài em.

Ngày lại ngày,

trường người trong hẻm tối.

Lách dòng người,

lách thế sự ngổn ngang.

Thân rệu rã

bám chén cơm manh áo.

Đầu vắng tanh,

khô cứng trái tim buồn.

Cơn mộng lạc

giữa công viên trắng lạnh.

Lẫn tiếng cười

chim thét động trời cao.

Em cứ phải

chìm cơn mê sảng khoái.

Bước vũ trường

rối nhịp dấu đèn khuya.

Trong đêm ngủ

mơ mơ giấc mộng đẹp.

Sớm mai về

kinh khiếp phố phường đen.

Rượu và Em

Say say

chén rượu hồng đào.

Say say

tỉnh tỉnh em thương chỗ nào?

May còn

nỗi nhớ vấn vương.

Đến khi

vỡ mộng rượu em không lường!

Tung xa

Sao em phải?

tung mình rơi xứ lạ.

Có còn nghe?

vang vọng khúc kinh cầu.

Đàn chim én,

lượn bay vờn mây trắng.

Có quyện nồng?

sương khói, nắng vườn em.

Đò trắng

Con đò trắng

treo mình chờ bến đậu.

Sóng lặng im

đón gió thổi vào sâu.

Em hoan lạc

thổn thức tâm bất động.

Bóng hình in,

đôi dấu với trần sầu...

Thành phố chìm

Nhớ thủy điện Yên Bái

Ta sẽ phải!

chìm sâu đại hồ sáng.

Dấu thân người,

vĩnh biệt cõi thân tan.

Không phố thị!

không tiếng cười em hát.

Có còn không?

tôm cá lượn sóng tràn.

Em còn nhớ?

chiếc cầu ngang sông phố.

Đón em vê,

thác núi khói mù sương.

Bao chứng tích!

ngập tràn như hoài niệm.

Dấu hoàng kim

tuôn chảy - vết chân ai?

Rừng đại ngàn

giờ này thiên thu lạnh.

Thú chim rừng

vội vã tránh hoang xa.

Sẽ sót lại,

dấu tích hương ngọc sáng.

Đốt bừng lên,

sáng mãi ấm đời em...

Hầm Hô

Hoang sơ bám bãi Hầm Hô.

Tràn dâng bàng bạc lòng hồ xa xăm.

Mây trời xám xịt vắt ngang.

Hồng tươi em lội chạnh lòng dấu yêu.

Rừng xanh len lỏi cây ươm lá.

Nắng rụng bên thuyền cá Mương bay.

May còn tiếng rú bên khe đá.

Biết đến bao giờ đất nước bay!!!

Nhậu nơi nào cũng nhậu

Sớm mai dậy,

quay về trong quán nhậu.

Còn gì không!

âm hưởng của đêm thâu.

Bàn ghế đổ

liêu xiêu đời mỏi mệt.

Cố nhìn quanh,

Rơm rác phủ tửu trường.

Bên góc nhỏ,

có kẻ ngồi bó gối.

Tóc buông xuôi

nhợt nhạt ánh vai gầy.

Đôi gọng kính

ấn sâu vào địa ngục.

Miệng thầm thì,

mặc khải đến tình xưa.

Tên quỷ quái

ngồi yên như tượng Phật.

Mắt chìm sâu

trong ly nước long lanh.

Ôi bọt đá!

sao chảy hoài tuôn mãi.

Sáng trong trong

như hạt nước cam lồ.

Rồi bỗng dưng

thét lên như bất tận.

Cứ như là

tiếng thét cõi âm binh.

Tay quàng nghiêng,

trên chiến trận đảo điên.

Chìm gục xuống…

thân buồn ôm đất hứa!

Đêm thâu tóm,

tiếng ồn trong phố thị.

Bóng đèn khuya,

rã rợi khói tơi bời.

Trăm ngọn lá,

tung rơi vào vô tận.

Kéo nhau đi,

nỗi nhớ lặng chìm sâu.

Bừng… tất cả

gục đầu trên bàn rượu.

Lắng nghe theo

tiếng động của còi xe.

Mắt nhắm lại,

nhớ thằng còn thằng mất?

Mép bàn này,

ôm chiếc gối trăm năm!

Đêm khuya lắm,

tỉnh mình trong giường lạnh.

Bốn bức tường

trắng xóa một đời xanh.

Rồi tự hỏi?

phép mầu nào mang tới.

Âm binh nào?

theo dấu mãi khôn nguôi.

Cơn điên loạn

trải dài nhiều thập kỷ.

Cuốn trên đầu

bên những kẻ cuồng say.

Lòng nhân ái!

vị tha và… quên lãng.

Bởi trên người,

phong kín rễ dài si.

Ẩn sĩ

Người ẩn sĩ

buông mình trên vách núi.

Tay buông xuôi

buông cả trái tim nồng.

Chân bám chặt,

với ngàn điều dối trá.

Cho máu dồn,

nhòa gió túi càn khôn.

Rồi đứng đấy!

giữa vòng vây hung bạo.

Những bước đi

trầm kín nỗi cuồng si.

Vách đá dựng,

dựng nên đời xa lạ.

Cuồn cuộn rơi,

tan đời thân rệu rã.

Trời thức dậy,

nắng hồng vươn vươn tới

Xóa đi cùng,

thương tiếc với niềm đau.

Mọc trên đó,

ngàn thân cây cỏ mục.

Làm xanh thêm,

xanh biếc cuối chân trời...

Xa bạn

NGUYEN THANH TINH

Hắn rã rợi

trong dòng đời điên đảo.

Vẫn còn in,

dấu bóng dưới trời cao.

Hồn mỏi mệt,

chìm trong nghịch cảnh.

Lá xanh vàng,

không nhạt bóng hình ai.

Cố đứng dậy,

trong dòng đời khô kiệt.

Gió mây ngàn,

cuốn mất những niềm tin.

Đôi chân bước

lạc loài trong vực thẳm.

Không là không,

trong cõi vô thường.

Trên biển vắng

hắn chìm trong vô vọng.

Nắng hồng tươi,

xoa dấu vết tàn phai.

Rồi ngẩng mặt

nhìn trời trong mắt biếc.

Trái tim này,

Thanh Tịnh với trời xanh.

Em buông tóc,

cuộn mình trên biển cát.

Nước triều lên,

xoa dịu cuộc tình đau.

Tay quờ quạng

tìm thiên đường hé mở.

Có gì đâu,

chỉ bọt nước phiêu bồng.

Dấu tích

Tặng bạn Hoàng Ngọc Đức

Trong chiến trận,

gói mình trên nốt nhạc.

Tiếng đàn ca

réo rắt mãi khôn nguôi.

Âm vang cũ,

vọng dài như bất tận.

Bỗng buông tay,

rơi xuống chiến trường xưa.

Rồi bỗng dưng,

tỉnh mình trên phố lạ.

Miếng áo cơm

dằn vặt vặn thân người.

Không tao ngộ,

không bóng đời tri kỷ.

Có còn em,

còn lại đóa hoa gầy.

Đôi chân mỏi,

trên chặng đời rong ruổi.

Tay run run,

dắt díu những con đường.

Nai lưng mỏi,

cố cong mình bẻ gối.

Ba bánh xe

không kéo được bóng người.

Chiếc nón lá

che đầu sương bạc trắng.

Mồ hôi tuôn,

tắm lại một đời đau.

Con gió lộng,

tóc bay người khách lạ.

Không làm sao

tung nổi áo sờn vai.

Cũng có lúc,

bẻ đàn ngồi góc phố.

Hắn dừng chân,

cũng có kẻ lưu hành.

Tay cung kính

ôm bánh xe nhân ái.

Nên cố tìm,

chỗ vá lắm chỗ không.

Cơn khô hạn

giờ đây thêm nóng bỏng.

Vì cơn mưa

bỗng tắt lịm bất ngờ.

Trong chậu nước,

lặng yên niềm hoan lạc.

Rồi hiện lên

bóng nước đến bình an.

Như hiện rõ

bóng mình in trong đó.

Tóc rối bời,

chìm nổi bóng hình ai!

Ánh mắt sáng

nhìn bọt sương trỗi dậy.

Thêm chén cơm,

nuôi lớn mẹ con nhà.

Một ngày mới,

thót mình lên bục giảng.

Dạy cho con,

tiếng nói của xứ người.

Chữ I… chữ F... chữ M…

Chữ nào cũng lạ,

câu nào cũng vui.

Đêm khuya lạnh,

quay về trong ngõ tối.

Khúc đàn reo,

réo gọi tuổi xuân thì.

Tay kéo xuống,

nốt đàn hoen thế kỷ.

Cung đàn bay,

chìm ngõ kín mờ sâu.

Rồi trốn lẩn

dưới mái nhà dột nát.

Bốn phên mành,

rơm rạ trát tơi bời.

Trốn tất cả,

trên dặm đường quên lãng,

Trốn vào sâu,

tận thế giới hoang đường...

Vú cha, vú mẹ

Thạch động – Hà Tiên

Vênh vú cha

buông đời buồn khô hạn.

Nắng bừng lên,

phượng đỏ uốn trời cao.

Rồi hiện hữu,

hờn căm chinh chiến cũ.

Cố rạng danh,

bám đẹp giữa trần đời.

Đôi vú mẹ

buồn im chìm trong tối.

Mùi khói hương

mờ mịt cuốn hơi cay.

Con còn nhớ!

hương nồng đời dơi quạ.

Bốn phương bay

tìm giọt sữa vuông tròn.

Vừng mây xám

cuồng bay, bay trầm hiện.

Gió hung tàn

biến dấu – dấu khổ đau.

Cơn mưa đến

tưới xanh – vùng đất mẹ.

Hãy vươn mình

cam hận – mãi về sau.

Sóng vẫn vỗ,

vỗ về cô đảo lạnh.

Bao anh hùng

chìm đáy biển sông xưa.

Đời ngóc ngách,

ngàn vạn điều lừa dối.

Còn vú Cha,

mùi Mẹ ngóng chờ con .

Trà mi

Sóng cuồng vỗ

trường dài quanh Đại Lãnh.

Khúc chim kêu

réo vọng vọng rừng sâu.

Sớm mai dậy,

gió sương vui nắng mới.

Sao em không?

vực dậy với trời xanh.

Trà mi lạnh,

mờ - mờ vùng đất lạ.

Năm cánh quay,

xóa bạc nắng mai vàng.

Em áo trắng,

nhạt nhòa khu trường cũ.

Vứt bỏ đi!

mất dấu gót tình sầu.

Bao sân hận

phủ đầy em trước mặt.

Ánh vinh quang

lặng lẽ đón chờ em.

Em nhớ lại

đời xinh trên đất mẹ.

Đem phù sa

giải thoát mảnh hình hài.

Em sẽ thấy

ánh dương lên đỉnh núi.

Tiếng chim ca

hát khúc nhạc luân hồi.

Trái tim đá

rộn ràng niềm yêu mới.

Gót chân mềm

vẫy gọi sóng trùng dương...

Bên lề Phố

Người hát dạo,

tối sầm trong phố thị.

Tay loay hoay

bắt vội bóng hồn ma.

Thân lê lết,

mơ màng tìm cổ tích.

Bỗng chùn chân,

níu vội, bóng âm hồn.

Tay rủ xuống,

tiếng đàn rung biến động.

Ngàn lời ca,

ríu rít rủ nhau về.

Đời dâu bể,

vô tình trong cuồng loạn.

Hồn lung linh

trong lối mộng chìm sâu.

Chàng trai trẻ

gục đầu buồn viễn xứ.

Vực vào sâu,

chuyện tao ngộ hồn nhiên.

Ôi chiếc lá

khô mình theo thế sự.

Bóng buông xuôi

theo ngọn gió, nắng hoe vàng.

Giọt cà phê

thôi rơi theo tiếng nhạc.

Dồn vào đâu?

trong đáy ngục tối sầm

Nhạc buông chảy,

nhưng đời ta ứ lại.

Cơn muộn màng,

sầu muộn trôi về đâu?

Cô hàng xén

mân mê từng lọn tóc.

Nhớ chinh nhân

đã lạc lối đi về.

Viên đá cuội

phơi mình trên bãi vắng.

Như níu chân,

nhớ lại mảnh tình xa.

Dòng khô hạn

phủ chìm tràn tro bụi.

Tiếng ồn xe

không phủ tiếng đàn ca.

Làm tê buốt

trái tim người lam lũ. Mãi buông mình,

nón lá úa tàn qua.

Ông xe kéo

loay hoay - quanh ngõ tối.

Hai cánh tay

mỏi gối bám thân còm.

Dìu nốt nhạc,

lòng hồi vào dĩ vãng.

Đôi bánh xe

dan díu với bóng người.

Niềm ảo mộng

xóa mình theo tâm thức.

Tiếng hát rong

lay cửa sổ tường rào.

Thêm tiếng khóc

òa vang đôi mắt trẻ.

Cô giáo buồn,

viên phấn trắng rời xa.

Tấm vé số,

mộng đời quanh con số.

Khúc đàn rơi,

rơi rụng kiếp thân người.

Rời con phố,

tay bồng chồng tay bế.

Lá vàng rơi,

rơi, dõi bước chân người.

Khúc nhân thế,

hòa tràn ru nhịp sống.

Động lá rung,

xào xạc bóng trời cao.

Chào đêm đến,

chênh vênh thêm hương mới.

Hương Ngọc lan

nở rộ đón bình minh...

Áo y vàng

Em lạc xứ

quay về nơi cố quận.

Gió hoang tàn

biến đổi dấu thời gian.

Bao thập kỷ

trải dài kinh nước đục.

Bước chân mềm

đổ nhịp chiếc cầu Quay.

Cơn mưa lớn,

mảnh đời gom kéo lại.

Trời vô biên

che chở bóng hình hài.

Đất hoang hóa!

tâm hồn hoan lạc quá?

Xẻ lối về!

soi mộng động tháp chuông.

Sương trắng mờ

mông lung mây thác loạn.

Gót mỏi mòn

lưu dấu nỗi đau riêng.

Mắt nhắm lại,

hồn người xa biến động.

Áo Y vàng

rực sáng phố đường quen.

Vòng ngũ sắc

chào mừng chim trở lại.

Nắng trời vàng

soi rọi bóng hình em.

Sen nở rộ

trên mặt hồ xanh trắng.

Hương khói thiêng,

lưu dấu ký ức buồn.

Bao phiền nhiễu

giờ đây cùng tan biến.

Xác ve khô,

trăng lạnh gác bên sông.

Tìm em hỡi!

chúng sinh đời vô tận.

Đã quay về,

chim trắng chóng hồi sinh...

Nhà cổ

Làng Hàm Long

Trời tịch lặng,

ánh dương chìm bên phố.

Ánh đèn cao,

ngợp sáng phố thị rơi.

Khúc ấu trùng

hoan ca chào đêm tới.

Muỗi khóc than!

văng vẳng gió kêu trời.

Sáu chân gỗ,

trụ mình dấu đất lạ.

Gồng trên người,

chứng tích chết trăm năm.

Bao dấu ấn,

người –người,

đi –đi trước.

Vạn vết chân,

khai phá đất Phương Nam.

Em cứ đi,

lạc buồn trong phố thị.

Tiếng người đời,

xe cộ cuốn vây ngang.

Cơn cuồng nộ,

gieo mình qua đường phố.

Áo thời gian,

mãi không chút tàn phai.

Ngôi nhà cổ

sạm đen vây mưa gió.

Lá rêu phong

phong kín bóng thân già.

Bao nhang khói

lộng bay về cực lạc.

Xóa nhòa nhòa,

kiếp bạc thế phôi pha...

Nhóm lửa

Em nhóm lửa

nơi dòng kênh cuối phố.

Khói tro tàn

len lỏi giữa hư vô.

Sẽ thấy dấu,

rác nguồn đời dung tục.

Trôi về đâu?

kết chuỗi đổ mưa nguồn.

Làng Hàm long

ch nhái múa,

khúc hòa âm bất tận.

Vần vũ đen,

nhuộm kín - chín trời xanh.

Mây xa quá,

làm sao người với tới!

Đêm thờ ơ,

lạnh rớt giấc mong manh.

Em thả phịch,

trên ghế ngồi băng đá.

Thoang thoáng nghe,

gió lốc cuốn tròn trơn.

Lời tâm sự,

lá cây tuôn tuôn chảy.

Dạ khúc buồn,

não nuột kiếp trầm luân.

Đất khô cằn,

chào mừng mưa dông tới.

Đêm trường ca,

nhịp sống bước vang rền.

Men cay đắng,

nhập nhòa lên sóng nước.

Nốt thăng trầm,

luồn mạch sống nồng say.

Vì sao?

em quá lờ mờ.

Vì sao?

em vẫn ngồi chờ nước lên.

Bao sông nước

hồ ao giờ biến mất.

Cát trắng vàng

che kín một đời sông...

Quan hà

Giờ đây trong chốn quan hà.

Làm sao có được mái nhà đợi em.

Bỗng thèm điếu thuốc làm quen.

Quyện luôn mây khói, vuốt ve nắng tà.

Em về

Đông hồ - Hà Tiên

Thác ghềnh chảy,

chập chùng phiên thạch lạnh.

Em xuân thì,

xõa tóc bạc phù sa.

Chinh chiến cũ

phơi thây hồn cổ tích.

Nét đương xuân

xóa dấu giấc mơ qua.

Đất thành phố,

ồn vang tiếng chào gọi

Mong chút trăng,

chút gió phủ lên đầu.

Em cứ mãi

trong ngọc ngà son phấn.

Nhớ quên dần,

áo lụa cũng phôi phai.

Thái dương hồng,

sáng lung linh thức dậy.

Sáng luân hồi,

lóng lánh chiếc thuyền con.

Đất quánh đặc,

bên kia hồ mặn đắng.

Nhựa nắng về!

nước đục đã hồi sinh.

Giòng nước cuộn,

cuộn tràn sương bọt trắng.

Núi lặng yên

sừng sững đợi em về.

Rừng réo gọi

tiếng chim mộng thanh thót.

Mũi Nai chào

sóng vỗ em về theo...

Cà phê tím

Mái ngói cổ,

chìm vườn cây ôm mộng.

Nơi em ngồi,

gió lạnh kín trùm vây.

Ánh đèn vàng

mờ phai làn tóc xõa.

Tay mân mê

ghi dấu nốt thăng trầm.

Khúc dương cầm

lênh đênh buồn thanh thoát.

Giọng ca reo

ngân gọi cạnh hồn đau.

Em thanh xuân

ngâm mình dìu mộng tưởng.

Áo tím buồn

thác gọi ẩn tình si.

Giọt cà phê

rớt hoài buông thấm mệt.

Đọng nắng vàng,

lóe sáng bóng hình em.

Con bướm đỏ,

đậu vai ai vỗ cánh.

Bay đi về,

vườn đá hóa cây xanh.

Ta ngồi đó,

chạnh lòng muốn quay lại.

Tay nâng cốc,

quay mãi chiếc ly tròn.

Bao mật ngữ

ứ tồn trong đáy cốc.

Bỗng thăng hoa

lỡ nhịp với tơ trời.

Bằng lăng tím

rộn ràng hè phố vắng.

Áo tím em

ấn dấu nốt ngày qua.

Bao hẹn ước

thầm yêu như mật ngữ. Đợi hoa tàn

nhặt tím cánh hoa phơi.

Mưa tháng tư

Cơn mưa lớn,

dấn chìm thành phố bụi.

Lắng dìm sâu,

ảo mộng chốn địa đàng.

Vũng nước đọng,

lắng sâu đời lạc dấu.

Bóng hình em,

lấp lánh ánh sao đêm.

Mưa tuôn đổ,

dần trôi về Gia Định.

Dấu ân tình

đọng dính áo dài em

Mưa mưa mãi,

ngập lòng tình Bình Chánh.

Chuyện yêu đương

rọi sáng ánh dương trời.

Cơn mưa lớn

thác buồn chừng trỗi dậy.

Động mái nhà

- xào xạc khúc hòa ca.

Cơn gió lạnh

thổi tung tâm điên loạn.

Cây dầu xanh,

ụp xuống phố nhà em.

Biển Báng*

Em nằm đó,

ngập chìm rong tảo nổi.

Thủy triều dâng,

hoen ố đỏ nâng bờ.

Sóng vẫn vỗ,

muôn ngàn con nước đục.

Có nghe không?

tanh vọng bốn phương trời.

Gềnh cát đá

dập tràn bão dông tới.

Em khỏa thân

tung hứng giọt mưa rơi.

Lồng da thịt

xẻ đau tuôn chảy xiết.

Đốt thân thơm

xóa dấu trái tim đời!

Cứ im ngủ,

lắng nghe trời biển động.

Bao đắng cay

ngập ứ tận đáy lòng.

Nước vờn vợn,

bọt dâng mắt rơi lệ.

Tiếng khóc than

vang dội sét tan mây.

Chuồn chuồn bay

chập chờn bên sóng động.

Cánh run run

quấn quít mộng hoa tình.

Mặc mưa nắng

dập vùi đời phiêu mộng.

Em còn nghe?

Tanh mặn phủ muôn dòng?

* Biển báng : sóng biển đục dâng cao theo cách gọi vùng biển Phan Thiết

Góc phố lạ

rộn vang nghe yêu vọng.

Nước ngập đường,

ngập lối tối mù câm.

Sao bóng ma!

Mưa trời không trôi hết.

Đọng xác người

đẫm ướt lạnh tắm mưa.

Mưa tháng tư

tưởng nhầm mưa tháng bảy.

Bóng oan hồn

vẫy gọi nát sương khuya.

Thôi ráng bước

tàn phai qua phố thị.

Ánh trời đêm

dẫn lối động ma về.

Dòng nước đọng

lội chìm - mưa thấm mệt.

Cung trời cao

phủ kín dấu đời em.

Vây thống khổ

chén cơm chìm trong đó.

Trôi trôi dần,

khuất mặt lạc biển đông.

Người không xuống phố

Tặng Vương Từ

Người chìm,

người nổi trong nhân thế

Kẻ tỉnh,

người mê giữa bụi trần.

Còn duyên,

còn nợ, còn lận đận.

Cái thân,

cái thế, túi càn khôn.

Tuốt kiếm,

tung gươm, đời hư ảo.

Cúi đầu,

quỳ gối, dạ vâng vâng.

Giữa thế sự,

lắm điều… điên - điên loạn.

Chốn sơn hà,

kẻ tỉnh lẫn người say.

Thời trai trẻ

xông mình nơi lửa đạn.

Chí tang bồng

non nước dạ chưa yên.

Bỗng sa cơ,

chìm đáy vực sông hàn.

Mắt nhắm lại,

đời tàn trong vũng tối.

Tay ôm chặt,

lệ buồn sao tuôn mãi.

Thân lìa xa,

đi thẳng đến ngục tù.

Muốn giã từ,

con đường sao vô tận.

Gặp nhau chi?

thế sự đảo điên hoài.

Trong ngục tối,

bóng mình in vách đá.

Ánh sáng xuyên,

tắt lịm dấu con người.

Bỗng choàng tỉnh

vòng tay người tri kỷ.

Tay

Vương…vương

Từ

giọt lệ tuôn rơi?

Ta quay lại

vùng đất đầy cổ tích.

Bóng hình xưa

vẽ vết dấu chân mờ.

Ở nơi đó,

lắm điều không dám kể.

Gió mưa sa,

vào hố ngục muôn trùng.

Nằm xó bếp,

quên mình không thấy phố.

Vì dòng sông,

hoen ố tự hôm nào.

Nước sông đục,

ngược dòng tìm suối ngọc.

Ôi đời xanh,

bạc trắng tựa chiêm bao?

Em hãy nhớ

thu mình trong xóm chợ.

Trong vũng tràn,

đen bóng tựa thiên thu.

Ở trên đó,

ruồi nâu bay kín chỗ.

Hóa thân ta,

xương thịt trắng hoang tàn.

Thôi buông tay,

buông mình trong tử huyệt.

Kiếp phù du,

chìm mất đáy mộ phần.

Mất tiếng cười,

tiếng khóc rộn chung quanh.

Không chim hót,

không bóng hồng rọi xuống.

Mong manh

Thu Canada

Lá vàng úa

vương đầy trong hơi lạnh.

Rừng cây xanh

khô héo tự bao giờ.

Làn gió buốt,

lạnh sâu từng thớ thịt.

Tuyết trắng đầu,

che bóng mảnh trời cao.

Dưới vầng trán,

trăm điều là mật ngữ.

Trên đôi vai,

trĩu nặng bóng hoàng hôn.

Đôi mắt sáng,

tối sầm trong phố chết.

Vòng tay ôm,

đốt cháy trái tim cuồng.

Ngàn hoa lá,

lạnh tuôn về vô tận.

Nhưng còn sông,

còn suối, cá… quay về.

Em đừng hỏi,

có đường nào vô tận.

Như tình cha,

tình mẹ lẫn tình anh.

Ta cứ mãi

giữa vòng vây sương khói.

Em mờ sương,

ngăn lối cũ đi về.

Đêm đêm tối,

bật con đường rực sáng.

Giải trùng vây,

dìu lối nhỏ mong manh...

Bên kia núi mặt trời rơi

Giữa tháng ngày

khi bóng chiều rơi xuống.

Mảnh trời xanh

hé lộ vạn niềm đau.

Dòng sông đỏ

ao tù đen sẫm tối.

Kiếp tha nhân

hệ lụy ngóng trời cao.

Làn mây xám

ửng vàng đời em nhạt.

Lớp da hồng

đọng dấu nỗi oán sầu.

Sao ngăn được

cơn dông thời ly loạn?

Cơn bão cuồn,

nghiền nát kiếp đời đau.

Chiều công viên

Nắng chiếu giọi thân cây gầy úa mục.

Rêu phong buồn bám kín một đời xinh.

Con chim lạ cất tiếng kêu cô quạnh.

Mong mai này nở nhụy đóa vàng tươi.

Lá rơi rụng ửng vàng trường dương thế.

Trăm bước chân dẫm nát dấu tích qua.

Ngàn con mắt ngước nhìn vòm cây đổ.

Vạn lá rơi - khô héo ngắm mây trời.

Con sóc nhỏ vô tình tìm tín vật.

Mắt đong đưa ngóng vội đám chân người.

Khúc nhạc chiều dường như đã lụi tắt.

Xào xạc bay phủ kín gió đâu về!

Em bước vội, tiếng chân vang vang lại.

Động tình nhân động mất tháng ngày qua.

Cát trắng

Bãi cát trắng

truổi dài theo sóng biển.

Ngăn vào đây

những bão táp ngất say.

Đem vào đây

những con sóng vô hình.

Khỏa lấp hết

tháng ngày buồn vời vợi.

Sao xóa hết

những tháng ngày buông thả.

Những tháng ngày

đùa cợt với trò chơi.

Miền cát muộn,

xóa ngăn cơn sóng bạc.

Xóa trắng dần

cạn lội dấu tình anh.

Thác mai

Con suối hát,

hát khúc tình động.

Em tiễn đưa

con suối về sông.

Ngàn mai nở,

òa lên sắc trắng.

Sáng mây vàng,

óng ả thác long lanh.

Tiếng chim hót

ngân vang con nước chảy.

Khúc ve rừng

ngóng đợi bóng em qua.

Ngàn đá dựng,

đợi người sao quay lại.

Bóng cây già

cúi xuống ngóng trời cao.

Anh đợi mãi,

tấm thân này chừ hóa đá.

Dòng nước trôi

tẩy gội mối tình ta.

Nắng dội xuống,

chia em thành hai mảnh.

Bên kia trong,

bên này đục gặm bờ.

Không điện thoại

Nếu một ngày

phố nhà không điện thoại.

Lá khô rơi

phủ kín mặt nhân gian.

Ta sẽ khó

tìm em nơi góc phố!

Bởi nhân gian

điên loạn không ngờ.

Đám trai trẻ

ùa nhau tràn trên phố.

Cố tìm nhau

nhắn gởi chuyện hôm nay.

Mặc phố đông

điên tiết vỡ tan bờ.

Ngày chen lấn

giống đêm sinh của Chúa.

Không điện thoại

em đến ngồi góc phố.

Nhìn trần gian

điên loạn náo trong ngày.

Giá vàng,

giá bạc,

giá đời,

không ai biết!

Chuyện tình yêu,

nhắn hẹn, cũng rối tung.

Chuyện giao ước

giờ đây đang tắc cứng.

Như phố người

đông - tắc nghẽn bấy lâu nay.

Em cứ ngóng

trời cao thầm ước.

Rồi một ngày

điện thoại lắng ở đâu?

Anh sẽ phải

bay lên hành tinh lạ.

Làm vệ tinh

nhắn gởi chuyện cùng em.

Thức dậy

Mai thức dậy,

sau đồi nghe vượn hú.

Tiếng chim ca,

tắm gội với mây trời.

Em mây trắng,

trắng điền môn diễm tuyệt.

Lá xanh non

nhuộm tím phách hồn đau.

Lũ về

Con nước lớn

lùa tràn quê em lạnh

Phá tan hoang

nhà cửa ruộng ao làng.

Em chìm xuống

dưới vũng lầy đen kịt.

Cuốn trôi về,

lơ lửng ốc đảo xa.

Người tỉnh mộng,

động tiếng than rên xiết.

Bóng hình ma,

lầy lội giết muôn loài.

Thân bất động,

kinh hoàng trong lốc xoáy.

Gió bèo trôi,

vời vợi bóng hình em.

Nhà cao qúa,

lũ cuồng không với tới.

Rong bèo trôi,

đọng lai chút dư âm.

Lũ khúc quặt,

người sang giàu chức trọng

Kiếp khốn cùng,

Tàn tạ kiếp thân người.

Lũ cuốn mạnh,

mái nhà em chao đảo.

Cố lên đi,

níu vội bóng vô thường.

Cứ gào thét,

bạc đời - đời quên lãng.

Mặc phong ba,

nôn náo thế gian sầu.

Nỗi oan trái,

vạn điều chìm trong tối

Sáng bóng hình

trầm bổng triệu điều đau.

Rắn hóa nhân

Con rắn lạ!

cuộn mình ôm sỏi đá.

Đầu đong đưa,

tắm lột xác thân già.

Đôi mắt đỏ

ửng hồng bông sứ trắng.

Bỗng lao mình,

tan nước, mặt hồ rung.

Chân ngạo nghễ,

bước trên đầu nhân thế.

Miệng cười khinh,

thống trị vũng lầy sâu.

Giấc mơ vàng!

ướm mầm chân trời mới.

Bay lên cao

ảo vọng thiên đường mơ.

Giọt nước rỉ,

sương trời đầy ắp lá.

Với quyền uy,

sức mạnh ở kiếp người.

Sống ngang tàng,

rối ren lòng phố thị.

Phút thăng hoa!

trôi sâu vào địa ngục.

Đóa sen trắng,

cúi đầu nhìn hạ giới.

Lá rung cây,

cuốn sóng mặt ba đào.

Đàn tôm cá,

đâu còn nơi nương tựa?

Dấu bèo trôi,

rác nổi, nước buồn thâm!

Luống tóc

Sóng tóc dài,

tay buồn thu vén lại.

Ráng quên đi,

hư ảnh chốn trời xa...

Mắt mù mờ,

con tim cuồng nhịp đập.

Rung trường đời,

dao động giữa phố bay.

Cà phê

Cà phê đắng,

thân quen lề đường phố.

Rót vào sâu,

vào hẻm cụt mù mờ.

Màu sắc tối

phất phơ dài vô tận.

Dường như nghe

vọng lại tiếng tình mơ.

Em sẽ rời,

quay về bên xóm đạo.

Dấu chân xưa

đoạn tuyệt với trời cao.

Tiếng chim sẻ

rúc rích mờ khô hạn.

Đẫm mồ hôi,

tắm gội ánh ngàn sao.

Em ngái ngủ

sau cơn mưa buổi tối.

Lá rụng buồn,

buông thả tóc đơn côi.

Cứ phiêu lạc,

bóng đèn mờ vàng úa.

Em cát tường!

Tê buốt cuộc tình tôi.

Em quắc mắt,

liếc nhìn tôi xa lạ!

Rồi cúi đầu

trên giọt lệ bình an.

Lá rơi rụng,

cuốn tràn quanh gió nắng.

Giọt cà phê

lắng đọng khối tình tan.

Em giao mộng,

mộng tràn kinh nước lạ.

Ta mong manh,

sóng sánh khói mù sa.

Cơn dục lạc,

khổ đau buồn còn lại.

Hoang mang nào!

thoáng chốc vỡ trào ra.

Tờ báo mới,

nhập nhòa tên em lạc.

Khói thuốc bay,

quấn quýt lá me bay.

Ta hay em!

mắc cạn chốn địa đàng?

Thân gầy ốm

níu đời – đời hoang mạc.

Môi mặn đắng

T/T. Đk Trương Đình Quế

Lãng tử buồn,

buông đàn bên suối lạ.

Nghe thác reo,

suối chảy, đá rong rêu.

Đời tro bụi

cuốn bay về ngàn phố.

Cuốn mất em,

mất dấu trái tim nồng!

Đất vẫn đỏ,

hồng thơm môi thiếu nữ.

Nóng bỏng lên,

cát bụi phủ giảng đường.

Ta ngu dại,

cắm đầu ôm bục giảng.

Mất dấu em!

để bụi đỏ mù sương.

Em hạnh ngộ,

trúc vàng chìm góc phố.

Áo trắng đen,

mát lạnh phố Sài gòn.

Tay cuốn chặt,

tình nồng môi mặn đắng.

Nước mắt tràn,

ngập ướt nụ hôn sâu.

Ta sẽ phải

neo mình nơi trường kỷ.

Đợi tiếng reo,

tình gọi réo viễn phương.

Khúc ve sầu,

hoan ca lời em thốt.

Lá cây khô,

vàng nhạt cuộc tình son.

Đêm tối sáng,

bập bùng cùng thác lạnh.

Đốt lửa lên,

tro khói cuốn theo nguồn.

Mây trắng hỡi!

trôi dần về biển lạ.

Mặn tình nồng!

Mặn chút ấm tình xanh.

Trong sương trắng,

có vạn lời nhắn gọi.

Em theo sương,

về thác đổ mưa nguồn.

Căn nhà nhỏ,

thiên đường bên thác mộng.

Đón em vào,

tao ngộ chuyện trần gian...

Một mai xa vắng tiếng cười

Một mai

xa vắng tiếng cười.

Tôi về cuối bến

khóc người sang sông.

Còn ta

một cõi tình không.

Một trời gió lộng,

một đời hoang vu.

Hỏi đâu

trong cõi mịt mù.

Làn hương thương mến

thiên thu lạc loài.

Cồn cát

Cồn cát vắng,

buông đời nhìn sóng vỗ.

Cố nằm im

vũng nước đọng thâm bờ.

Ốc sò lội,

vẫy vùng tìm tôm cá.

Đàn chim về,

réo gọi tiếng chung ca.

Cát! trắng mịn,

ngủ yên rừng dương lạnh.

Nắng trong mây

trộn lóe chốn trời xanh.

Con thuyền nhỏ

quay về tìm bến cạn.

Đàn chim sầu?

tung cánh rộn đời xa.

Em ngửa mặt

ngậm căm trời mây nổi.

Tháng ngày xưa

đùa cợt ngắm trò chơi.

Miền đất cát,

im lìm đời u tối.

Sao em không?

bỏ xóa tối lặng mờ.

Đời rã rượi,

bóng hồng em điên loạn.

Dấu hình in,

dẫm nát tím trời thu.

Ta mỏi mệt,

buồn chìm bơi nghịch cảnh.

Xuân hồng em,

hạn hán có cơn mưa...

Cây si già

Cây si già

đổ chân vần dương thế.

Đổ xuống đời,

thâm bóng đắng cay dài

Chùm hoa dại,

muộn phiền sầu thổn thức.

Ngấm hơi sương,

chút gió tỏa hương đàn.

Hải âu

Chiều mưa

trông ngóng hải âu.

Ngờ đâu chim lạc,

tìm đâu lối về!

Đêm qua

đọng nước bên lề.

Soi mình

dáng ngọc

chán chê bụi trần.

Mưa tạnh

Mưa đã tạnh

tiếng mưa còn đọng lại.

Em ngủ chưa

chăn gối có muộn phiền.

Vạt nắng sáng

vàng tươi trong ánh mắt.

Đôi tay ôm

vòng kín chuyện tình xưa.

Rồi tỉnh giấc

nắng lung linh đọt lá.

Nhớ về em

nhớ giọt rượu đêm tình qua.

Nâng chén cốc,

bốc hơi trời xanh mát.

Môi em cười,

tàn úa lớp bụi trần.

Bầy chim sẻ

hót vui bên phiến đá.

Hạt sương đêm

đọng lá dấu chân người.

Cây cảnh

Thân gãy đổ

nghiêng nghiêng còn chút lá.

Xác gầy khô

đen đúa vết thương già.

Cơn gió mạnh

rưng rưng tay vẫy gọi.

Rễ bám sâu

u tối dấu đất cằn.

Kiếp cầm ca

Cứ hát mãi

ru hồn gieo dương thế.

Con bèo trôi,

nắng rủ bóng thiên hà.

Cơn gió mạnh

khơi nguồn ngàn tro bụi.

Lạnh dòng sông,

lạnh cả dáng em say.

Cội nguồn

Cội nguồn tôi!

nơi nào cũng biến dạng.

Xác thân người

quằn quại chinh chiến cũ.

Tiếng khóc than!

ngập đầu con nước lũ.

Biết về đâu?

Trốn lẩn chốn nào đây?

Trèo lên núi!

đỉnh đời cao vời vợi.

Bàn tay khô

sao níu tới sao trời?

Cơn sấm dội,

bừng lên trời u tối.

Động lời nguyền,

chút sáng cố vùng lên.

Lá vàng úa

Lá vàng úa

vương đầy trong hơi lạnh.

Rừng cây xanh,

khô héo tự bao giờ

Làn gió buốt,

xuyên sâu từng sợi tóc.

Phơi trắng đầu,

xóa bạc kiếp đời xanh.

Dướí vầng trán,

trăm điều chưa nói hết.

Trên vành vai,

trĩu nặng bóng thân người.

Đôi mắt sáng,

tối sầm trong phố chết.

May còn em,

đỏ rực trái tim nồng.

Ngàn hoa lá,

cuốn bay về vô cực.

Như con sông,

con suối muốn quay về.

Em đừng hỏi,

tiêu điều trong nhân thế?

Như tình cha,

tình mẹ cả tình xa.

Ta cứ mãi

ôm vòng vây sương khói.

Em mờ sương,

ngăn lối cõi đi về.

Đêm đêm tối,

có con đường rực sáng.

Giải trùng vây,

dìu lối nhỏ long lanh.

Buông thả

Em buông thả!

mảnh đời sao kéo lại.

Hiển linh ơi!

che chở bóng hình hài.

Con thuyền nhỏ

chênh vênh trên sóng nước.

Sóng đại dương

chìm nổi kiếp trường ai.

Vườn động nắng

ngàn tím hoa khoe sắc.

Đàn bướm vàng

ngập lặng phút giao thoa.

Sương sương trắng

lay hồn anh tỉnh mộng.

Đom đóm đêm

loé sáng hoa tàn phai.

Giữa trời không

Trong nhân thế.

Đôi mắt anh xuyên suốt.

Tóc thề dài óng ả.

Phủ kín che bờ vai.

Lấp lánh ánh dương soi.

Sóng gợn giữa đôi đường.

Trái tim rộn nhớ thương.

Chiều trốn thành phố bụi.

Lóe sáng ghế đá buồn.

Đắm sâu vào trang sách.

Bóng chiều mờ đổ xuống.

Hoa vàng còn hơi sắc.

Viên đá lặng thinh nhìn.

Đêm về bên bến sông.

Qua chiếc cầu già úa.

Động hơi xe hun khói.

Vạn tiếng la thinh không.

Ngộp hơi cay chết người.

Tiêu điều sao thở?

Ngát đời hương hoa lài.

Mất luôn con gió nhẹ.

Đâu nhạc buồn vọng lại.

Gót chân khô héo sầu.

Có nghe con nước lên.

Uốn tràn con lốc xoáy.

Rúng động mái nhà quen.

Tiếng chim kêu thét vọng.

Bóng đèn đỏ không hồng.

Soi bước dấu chân em.

Đã bao tháng năm qua.

Tóc đen đã úa màu.

Vẫy vùng khơi bể khổ.

Ngập úng tiếng than dài!

Tượng

Bức tượng

lặng câm chờ hóa kiếp.

Chân lung lay,

sóng đổ nước triều dâng .

Bóng sừng sững,

trái tim chừ hóa đá.

Bám hình hài,

ánh mắt mộng lâng lâng.

Trắng dấu

Trời mây xám,

bộp bùng vờn sóng dậy.

Cuốn cuồn lên,

hiện báo gió sang mùa.

Thành đá lạnh,

lún sâu dìm ngọn sóng.

Bọt nước tràn,

trắng dấu bước gian truân.

Sóng biển cát,

mập mờ bàn chân ướt.

Thét vội lên,

chết lặng tiếng em cười.

Bên góc đá,

lao xao lời mời gọi.

Chốn cội nguồn,

tri ngộ dấu phong rêu .

Hành khất bên biển

Trong vũng tối,

chút nắng trời ló dạng.

Dấu người in

vẽ bóng nét thân gầy.

Miệng cầu xin,

lom khom bên biển lặng.

Tay run run

níu kéo kiếp đọa đày.

Con thuyền thúng

lạc du trong sóng động

Đắng cay nào

do cái nghịêp nhân duyên.

Ôi! bóng người

ru hồn bên cát lạnh.

Kiếp này đây

âu phải trả trọ đời.

Động chiều

Cơn mưa nhỏ,

khúc chim reo vườn động.

Sấm rền vang,

vén dội lóe bên sông.

Gió cuộn mạnh,

tre vàng sầu trôi lá.

Vọng thuyền ngang,

rạo rực em về không?

Tiếng ve sầu,

em mong manh buồn kín.

Tiếng mèo than!

mất dấu ánh con mồi

Con nhái hát!

đồng ca đoản khúc tối.

Vọng chuông ngân,

đọng dấu khói hương trầm.

Em cứ phải!

trôi dần về góc phố.

Động tiếng xe,

chinh chiến rộn quanh đời.

Hắn xoa tay,

ngỏng đầu theo thế sự.

Nhìn vườn cao,

nhà rộng mỉm cười khinh.

Ngọn gió buồn

chuyển mình theo sương lạnh.

Cuốn đi theo

chuyện nhân thế trần ai.

Thân quờ quạng

đang tìm nơi nương tựa.

Cố vưon vai

bám lết đôi chân gầy.

Đời nghiệt ngã,

đôi mắt nhân thế bạc.

Vọng cười khinh

mơn trớn đám mây trời.

Theo gió

Sao em buông táng lá .

Đong đưa - nhánh đưa cành.

Vờn bay – cuồng theo gió.

Đến trăm hướng đường xa.

Lá tất bật xuống ngàn.

Đất vàng vui trổ vang.

Đẫm mi buồn đơn lẻ.

May có em theo vào.

Giọt mưa

Giọt mưa rơi,

biến hình xoáy nước động.

Cuộc tình xưa

ấn dấu mộng đời say.

Rồi tự hỏi?

hạt mưa trôi đâu nhỉ?

Cuốn về ngàn

chìm lạc dấu rừng hoang.

Em cứ thế?

chơi vơi khơi biển động.

Bốc hơi sương,

hương ấm gió trời mây.

Ô kìa!

Sao cứ phải loay hoay

hình với bóng.

Bóng che hình,

che kín thế hương hoa.

Đứa con sau chiến tranh

Chiến chinh bao thập kỷ.

Bom im dừng máu chảy.

Khói súng lụi phai tàn.

Tháng năm lạnh lầm than.

Triệu mộ vươn cỏ xanh.

Thương đau chừng vắng bóng.

Phố phường sáng vùng lên.

Vực dậy bóng con người.

Tìm ánh sáng trời cao.

Tương lai hồng đời mới.

Hy vọng ngất hương hoa.

Con đường mãi xanh xanh.

Sao phải vương sương trắng?

Phố đông người - trắng xóa.

Tháng năm buồn!

Lênh đênh chen mê lộ!

Mắt mù khói cay cay!

Xót xa bóng tiên nâu?

Bao năm tìm dấu tích.

Sao con cứ mỏi mòn.

Bao năm ngóng chờ trông.

Thế giới con lầm than.

Khói mờ.

Đời vương lại?

Len hẻm nhỏ vắng người.

Quán cà phê quen hơi.

Náo động vũ trường tối.

Hoang mang mộng đời con.

Nỗi buồn điên ảo vọng.

Run rẩy chốn địa đàng.

Chẻ đời con nghiệt ngã.

Ôi! Kiếp đời – tả tơi.

Đôi tình nhân cay cay.

Nhuộm mái đầu non trẽ.

Tiếng mưa rơi xào xạc.

Bụi trắng đám tóc vàng.

Loạn thân con gầy ốm.

Hoang vắng úp mặt say.

Chìm dần khói mù say.

Bước chân cuồn cuộn bay.

Con chim lay khỏi tổ.

Hiện hữu dấu xâm mình!

Quên bỏ tương lai gần.

Quên mất hiện tại xanh.

Dấu chích chấm đầy tay.

Quên hằn qúa khứ đau.

Viên thuốc mộng! khó quên.

Lâng lâng giấc nồng mê.

Nhảy múa - ám trời đêm.

Ghì chặt chiếc loa mềm!

Thành phố còn lại đó?

Ngập chìm khói bụi caỳ.

Ngập suốt động còi xe.

Căm hận đời tử tế.

Không con sông - con lội.

Không sân cỏ - con đùa.

Không con đường đi tới.

Không đồi núi - con leo.

Không mộng rớt mai sau.

Chỉ lắm người hóa rắn.

Thành phố vắng tiếng đàn.

Thành phố vắng tiếng chim.

Thành phố nhuộm sương mờ.

Trôi dần vào cô tịch.

Gieo cùng buồng phổi đen.

Ngôi trường sách vở trắng

Đôi mắt trơ cặm cụi.

Ôi! Chuyện học từ chương

Kéo dài bao thập kỷ.

Chở che bằng cấp giả.

Vẫn lời dạy không tình.

Tăm tối mây đen về.

Đời người không đức hạnh.

Đời lắm kẻ ranh ma.

Cậy quyền tham nhũng nhiễu.

Bóng con đổ nghiêng nghiêng.

Đôi chân thầy mỏi gối.

Đôi dép teo còm cõi.

Viên phấn trắng mòn mỏi .

Cùn đẫm mồ hôi đời.

Dấu con - Cha mẹ quên.

Đồng tiền lóe sáng đời!

Quên mất thế giới nhỏ.

Quên thằng bé đi hoang?

Quên thằng bé vào tù.

Quên thằng bé mê khói?

Quên thằng bé ham chơi.

Quên thằng bé bán mùi?

Quên thằng con trộm cắp?

Tiếng la! rộn trên phố.

Khoảng khắc con trộm cắp?

Hay con ta buôn ma?

Góc đường! vết máu đỏ?

Nay con ta gục xuống!

Chiếc ống chích bên lề.

Dấu tích của con ta?

Quặn thắt đấng sinh thành.

Thế giới mới vĩnh hằng.

Ai sẽ dạy cho con?

Đâu là tâm người thật?

Đâu là lòng nhân ái ?

Đâu là tiếng tình đời?

Đâu là lòng vị tha?

Đâu là đường con đến?

Đâu là tiếng cha ông?

Đâu là lòng dũng khí

Kẻ sĩ đã tàn phai!

Tình yêu con - nơi đâu?

Tình yêu trên ghế đá.

Tình yêu mờ phòng tối.

Tình yêu khách sạn khô.

Tình yêu nhanh đường phố.

Thỏ thẻ lòng nhân thế.

Cuồng lăn say bánh xe.

Bòn rút sức lực con.

Tương lai toạc nứt rạn.

Hư phù thế gian trôi.

Những dải nắng u buồn.

Lách mình trong vườn rộng.

Bàn chân con lẫm chẫm.

Giữa phố lạc nồng say.

Thiên đàng trắng trước mắt.

Động náo phố trời đêm

Báo động gió sang mùa.

Cơn mưa dông sẽ đến,

Cuồng phong độc sẽ về.

Gió mưa tuôn trôi dấu

Che dấu trái tim buồn.

Ngộp con đường mê lộ.

Vòng càn khôn trắng bụi

Chiếm đoạt bước hồn đau

Phố thị mưa ngập úng.

Lặng nhìn vũng nước đen.

Dưới sâu - Bóng hình đọng.

Sôi sục - Bóng cuồng phong.

Tiếng thỏ thẻ triều nâng.

Nỗi buồn! phố đồng vọng

Mong lá non biêng biếc

Trổ lộc giấc mơ hoang.

Động lòng cơn mưa bão.

Cơn mưa sầu nặng hạt.

Sương trắng động vây quanh.

Ngôi mộ dấu tóc sữa.

Cảnh chùa buồn thanh thản.

Mờ mờ nép bóng cây

Mõ chuông cầu bàng bạc.

Mẹ chìm hồn cõi mộng.

Khói trắng vờn bay bay.

Bơ vơ! tắt tiếng tan.

Siêu thoát gieo chốn nào?

Thuyền câu

Con thuyền lặng,

treo mình chờ bến đậu.

Sóng lặng thinh

đón gió lượn vào sâu.

Em bất động.

thổn thức niềm hoan lạc.

Bóng hình in

đọng dính ánh trời đêm.

Sao buồn

Chim chim trắng,

tung bay trời tăm tối.

Vờn lên cao

vụt xuống vẫy trên ngàn.

Bao dư âm

choáng ngợp tiếng em than.

Gót chân gãy

ủ ê buồn nhân thế.

Lạc lối

đây!

vùi chốn giang hà.

Cớ sao

em lại vọng hồn tìm ai.

Đêm tăm tối,

ngàn ngàn đôi mắt sáng.

Cố nhìn em,

tìm lại dấu thanh tân.

Bán số

Ngàn bước chân loay hoay quanh phố thị.

Chân lom khom trĩu nặng vé số cùn.

Cố len lỏi giữa dòng đời thế tục.

Tay run run buông thả số sang hèn.

Mắt lóng ngóng bàng bạc tâm vô hạn.

Miệng cầu van chiếc số đổi vận đời.

Trong thế tục ước mong đời xa vắng.

Đắng cay này âu cái nghịệp trời ban.

Ngọn gió buồn mờ đẫm trời sương lạnh.

Cuốn đi theo vô vọng chốn trần ai.

Mù xa

Ngọn lá bay,

lìa cành quên rễ cội.

Em mù xa,

lá rụng cố buông trôi.

Rồi mất dấu

đóa hồng buồn rơi cánh.

Dạt biển dâu

Tri ngộ - tím bèo khô.

Cũng có lúc

tỉnh mình đêm khuya lạnh.

Bốn góc trời

tuyết đọng lối nhà xưa.

Dấu hình in

Anh rã rợi

trong bóng đời điên đảo.

Có còn in

dấu bóng giấc mơ xa.

Em mỏi mệt

chìm trong nghịch cảnh.

Lá xanh vàng

se lạnh nhạt bóng ai.

Hoa tím

Hoa tím nhạt nhòa bên khóm lạ.

Soi bóng mình rung nhẹ mặt hồ xa.

Con cá vươn đời tung bọt sóng.

Bóng em cười rung động giấc mơ xa.

Tranh HS Tôn Thất Văn

Bên biển

Uống cốc rượu

nghe sóng vờn trên đá.

Ánh đèn xa

dẫn lối cõi ta bà.

Sóng bạc đầu,

phận người rồi cũng bạc.

Bóng biển đen,

lạnh dấu héo hắt buồn.

Mai nắng rủ

mây trời trôi trôi mãi.

Chiều mưa buông,

rớt xuống nụ cười đau.

Tung xa

Sao em phải!

tung mình rơi xứ lạ.

Có còn nghe?

vang vọng khúc kinh cầu.

Đàn chim én,

lượn bay vờn mây trắng.

Có quyện nồng?

sương khói, nắng vườn em.

Đầm dơi trắng

Đi công tác y tế 1981

Ta tỉnh dậy

giữa vòng vây sông nước.

Động mái chèo,

ấm vọng khúc du ca.

Sáng chim hót,

thơm mùi hoa đất lạ.

Mũi phù sa

đỏ rụng dấu em cười.

Rồi vực dậy,

gieo cuộc đời cùng khổ.

Cười đùa vui,

lẫn lộn tiếng rên la.

Mắt tối lại,

đong đưa đầu tóc rối!

Đôi tay vờn,

tìm dấu trái đất xoay?

Con dao mổ

lặng qua người bất động.

Giải khăn khô

thấm ướt - giọt máu đào.

Người im động,

lưỡi dao sao dao động?

Thả tay mềm

tìm lại sáng mắt đau.

Có còn nhớ

sáng mai bên bến chợ?

Dáng em đi,

run rẩy chiếc cầu tre.

Ập đổ xuống,

hét la thân lật ngửa.

Đất bùn đen

sơn vẽ áo trắng em.

Con thuyền dậy,

dìu em vườn tịnh độ.

Xác cò khô,

phơi sáng dấu bưng biền.

Rừng lặng lẽ,

dơi kêu lời cò vọng.

Xương trắng buồn,

khô xóa cánh tràm xanh!

Mưa tuôn mãi,

ru hồn lá Tràm đọng.

Nước mắt ru

lặng đọng dấu ân tình.

Có còn nhớ

ngôi trường bên kênh đó?

Khúc hoan ca

đồng vọng trắng em về.

Lạc bước về ngàn

Người về trôi giữa ngàn cây lá đổ.

Lá ru thầm tất bật chuyện bể dâu.

Chân còm cõi vật vờ thân lạc lối.

Nỗi sầu riêng quằn quại gió đùa vui.

Cứ lạc du giữa sóng đời sôi động.

Hương hoa nào lan tỏa tâm hồn đau.

Rồi mai này bóng người không còn nữa.

Lá che cây hay cây lá che trời.

Quên

Mặt trời đỏ

chìm sâu biển hồ động.

Sao em quên

chấn động ký ức mờ.

Sương trời sáng

mờ đẫm làn cỏ mục.

Lớp sóng tràn

xoa dấu cõi vĩnh hằng.

Nắng vàng sớm

bóng em in trên phố.

Dấu ngựa xe

vun vút chạy tung đường.

Cơn gió lặng

thổi tràn vùng đất hứa.

Mang mang buồn

vi vút cánh chim bay.

Soi mình

Mặt hồ xanh im buồn trong phố bụi.

Tiếng còi xe gầm thét động liên hồi.

Em lầm lũi đẫm mi con phố nhỏ.

Mắt nhắm nghiền hồn dạt cõi nào đây?

Cố dừng lại giữa đời thường nhạt nắng.

Cố soi mình trong vũng nước rêu xanh.

Con cá nhỏ phóng mình bên mặt nước.

Sóng tung lên động dấu ký ức buồn.

Mây mây xám bỗng đâu ùa ùa tới.

Gió lạnh lùng xõa tóc rối tung bay.

Đóa hoa vàng ngả nghiêng bên mép nước.

Lạc trùng vây héo hắt dấu vô thường.

Cây cô độc

Thân gãy đổ im hơi buồn trụi lá.

Đứng yên buồn mơ tủi ánh trời cao.

Mây trắng lượn bồn chồn bay bay mãi.

Tia nắng hồng ru ngủ tự hôm nào.

Ta lưu lạc cúi đầu mắt nhắm lại.

Cố đong đưa thân xác động tiếng ồn.

Bàn tay mỏi, run run theo lửa động.

Xác thân gầy chìm ngập thập kỷ qua.

Xa xa qúa, cội nguồn xa xa lắm!

Muốn quay về nguồn cội ngút trùng dương.

Em lưu giữ mảnh vườn dìu dịu đỏ.

Nhặt dùm anh ngọn lá động cố hương.

Tình Long Thủy

Biển Tuy Hòa

Trời xanh lam ửng hồng mây cuộn lại.

Chiếc thuyền con im đậu đợi dâng bờ.

Cát nóng chảy – chảy hoài mơ sóng lạ.

Động sấm vang - vang dội động thôn làng.

Người lầm lũi, thân còm nơi biến động.

Mái nhà xưa rủ sáng bóng hình ai.

Bóng chiếu dội thân gầy bên góc tối.

Hòn Than buồn chìm dập dấu biển khơi.

Chiếc nón lá, vỡ màu nhang khói đọng .

Còn gì đâu chiếc gậy nhỏ đong đưa.

Đôi chân mỏi, rêu buồn chìm trong cát.

Miệng thầm thì! u uẩn với trời cao.

Da nám bạc - phủ vây đời mệnh bạc.

Đôi mắt mờ, lầm lũi lối mòn quen.

Sóng đầu bạc, lom khom chân lê bước.

Mặc tiếng đời như gió thoảng mưa rơi

Con bò mộng vùng vằng trườn qua sóng.

Kéo trên thân, đất cát dựng nhà cao.

Tiếng roi vút! bò cười đầy ngạo nghễ.

Sá chi gì! rướm máu lũ bò điên.

Đôi mắt mở - buồn tênh chào đời mới

Bóng trời đen trùm kín nước mắt rơi.

Lòng tham hận vơi trào vũng nước cạn.

Cái sân si, khô hạn kiếp người thân.

Xa xa lắm mây trời dừng ngó lại.

Nham nhám đen vừng dậy sóng trào dâng.

Người đứng đó! trong vực đời sâu thẳm.

Người vươn vai! không vươn tới mẹ bần.

Cơn bão tố tiêu điều còn xa vợi!

Bước chân buồn ve vuốt kiếp người trôi.

Lối mòn nhỏ ngập tràn đầy tro bụi.

Mẹ nhà ta khoác vội khúc bi ca.

Trời ửng xám gió trời không muốn lặng.

Giọt mưa sa đẫm uớt đẫm mi gìa.

Thân úa mục, gục đầu cầu gió cát.

Vọng lời con, nguyền rủa sóng trời cao.

Trong nhân thế vạn điều không hiểu nổi.

Nỗi buồn này - kết nối – nỗi đau kia?

Đêm hoang vắng chui mình trong ngõ tối.

Gió hiu hiu từ đảo Chúa ngân về.

Mắt mở lớn! nhưng lòng người cấm kỵ.

Đôi tay gầy cầu cứu giấc mơ xa.

GHI CHÚ ; Đảo Chúa hay đảo Chùa

Ông bồ

Đêm vô vọng,

thác nguồn tuôn chảy mãi.

Tiếng chim kêu

réo gọi khắp phương trời.

Cơn sóng bạc,

trắng đầu đời lạc xứ.

Có gì không!

sông suối đợi khe nguồn.

Ông Bồ đứng

im lìm trong cõi mộng.

Nhớ rừng xưa,

mưa suối phủ giăng bờ.

Rồi đến lúc!

hoang tàn và cô tịch.

Con nước lên,

mê lũ giữa hư vô.

Mắt mở lớn,

nhìn trời xanh hư thực.

Những rừng cây

ngã chết giữa trời không.

Thân quờ quạng

tìm về nơi nương tựa.

Theo con sông,

con suối đến vô ngàn.

Mùi cỏ mực

vươn lên cùng hương khói.

Tiếng chim kêu,

nhớ mãi - mãi rừng cây.

Giòng nước mắt

tuôn dài trên da xám.

Ấn vào sâu,

ghi dấu mỏi kiếp rời...

Ghi chú : ông Bồ tên gọi của con voi

Giấc mộng bên sông

Ta cố nói với ta.

Bên kia là thành phố.

Có giấc mơ siêu mộng.

Giấc mơ mớm ngọc ngà.

Mái ngói đỏ nhà em.

Chìm trong tán lá úa.

Mặt trời phủ trên cao.

Đốt cháy lòng thành phố.

Đốt cháy bờ môi em.

Mây vũ - vần u tối.

Che bóng Thái dương nồng.

Vây lấp ngôi nhà đỏ.

Che bóng hạt mầm êm.

Tối tối giấc mơ vàng.

Lặng mất nốt nhạc xanh.

Liêu xiêu siêu mộng thực.

Chân bước lạc vòng quanh.

Con đò nhỏ qua sông.

Chở dùm đôi nét nhạc.

Chở thêm cuộc tình hao.

Chở bầy chim hát dạo.

Có thêm mảnh trăng khuyết.

Cùng gió thổi mây bay.

Ru em vào giấc mộng.

Hằn in dấu bụi trần.

Khi gió nổi cuồn cuộn.

Níu đôi bờ sông cạn.

Anh bơi chèo nước lớn.

Nước tràn vào phố đông.

Ướt gót đôi chân mềm.

Ướt hai bàn tay ấm.

Ướt đỏ má hồng thơm.

Ướt buông làn tóc rủ.

Anh sẽ nằm trên sông.

Trôi theo về phố thị.

Trôi về phố nhà quen.

Dáng em mù khói bụi.

Khổ lụy tiếng xe mòn.

Đâu còn tiếng dương cầm.

Đâu còn nghe em hát.

Đâu còn nơi hò hẹn.

Đâu còn gọi dư âm.

Bên đời đôi chân mỏi.

Xe cộ bịt lối về.

Ngày mặt trời vây kín.

Không tiếng hót chim quyên.

Đêm không vầng trăng sáng.

Đêm dày đặc chiêm hoang.

Đêm may còn chút gió.

Hồng nát trái tim đen.

Buông lơi dáng em nằm.

Mơ bên đời mộng thực.

Đâu nào bóng trăm năm?

Mịt mù nhau, Thiên cổ...

Mục Lục

Phụ bản 1 : Hùng nhìn bởi Trịnh Công Sơn 4

Phụ bản 2 : Trịnh Công Sơn viết về Dương đình Hùng 5

Bạch mã -----------------------------------------------------------6

Tình nhỏ______________________________________8

Phụ bản3 ảnh: Thuyền con 10

Ngọn lá hồi sinh________________________________12

Lớp học tàn____________________________________16

Phụ bản 4 Ảnh Chụp 1981 - Thân Chúa sập by DĐHung 18

Lạc lối________________________________________19

Chuyện tình___________________________________20

Hoa Lộc vừng __________________________________21

Dáng thu Sài Thành_____________________________24

Vỡ bờ ________________________________________28

Cúi đầu dưới thác đổ ____________________________30

Xuống tóc_____________________________________33

Mù xa________________________________________35

Trắng dấu_____________________________________36

Phụ bản 5 Minh họa Pastel - Trịnh Công Sơn 37

Sao em phải____________________________________38

Rượu và Em___________________________________40

Tung xa_______________________________________41

Đò trắng______________________________________42

Thành phố chìm_________________________________43

Hầm Hô ______________________________________45

Nhậu nơi nào cũng nhậu________________________46

Ẩn sĩ_______________________________________49

Xa bạn______________________________________51

Dấu tích_____________________________________53

Vú cha, vú mẹ________________________________56

Trà mi______________________________________58

Bên lề Phố___________________________________60

Áo y vàng___________________________________64

Nhà cổ______________________________________66

Nhóm lửa___________________________________68

Làng Hàm long_______________________________69

Quan hà____________________________________71

Em về_______________________________________72

Cà phê tím___________________________________74

Phụ bản 6 Nhạc Cà phê tím 76

Mưa tháng tư________________________________79

Biển Báng*__________________________________80

Người không xuống phố________________________82

Phụ bản 7 Nhạc Mong manh - ns Trương như Thoại 86

Mong manh__________________________________87

Chuyện tình_________________________________89

Bên kia núi mặt trời rơi_________________________90

Chiều công viên_______________________________91

Cát trắng____________________________________92

Thác mai____________________________________93

Không điện thoại______________________________94

Thức dậy____________________________________96

Lũ về_______________________________________97

Rắn hóa nhân_________________________________99

Phụ bản 8 Ảnh Giọt nắng 101

Luống tóc____________________________________102

Cà phê______________________________________103

Môi mặn đắng________________________________106

Phụ bản 8 - Nhạc Môi mặn đắng - ns Đặng Mục Tử 108

Một mai xa vắng tiếng cười ____________________109

Cồn cát _____________________________________110

Cây si già____________________________________112

Hải âu______________________________________113

Mưa tạnh___________________________________114

Kiếp cầm ca__________________________________115

Cội nguồn___________________________________116

Cây cảnh____________________________________117

Lá vàng úa___________________________________118

Buông thả___________________________________120

Giữa trời không_______________________________121

Tượng______________________________________123

Trắng dấu___________________________________124

Hành khất bên biển____________________________125

Động chiều__________________________________127

Theo gió_____________________________________128

Giọt mưa____________________________________129

Đứa con sau chiến tranh________________________130

Thuyền câu _________________________________138

Sao buồn ____________________________________139

Lạc lối______________________________________140

Bán số______________________________________141

Mù xa________________________________________142

Dấu hình in____________________________________143

Hoa tím_______________________________________144

Phụ bản 9 - Tranh HS Tôn Thất Văn_________________145

Tung xa 146

Đầm dơi trắng _________________________________147

Bên biển_______________________________________149

Lạc bước về ngàn________________________________150

Quên_________________________________________151

Soi mình______________________________________152

Cây cô độc_____________________________________153

Tình Long Thủy 154

Ông bồ________________________________________156

Phụ bản 10 - Nhạc giấc mộng - ns Trương như Thoại 158

Giấc mộng bên sông ---------------------------------------- - 159

Mục lục 162