Nghiêm Vi nằm cạnh Hứa Âu Di, không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp đến mức chẳng còn khe hở nào nữa.
Nghiêm Vi ngủ không sâu nên khi nghe tiếng bước chân ở bên ngoài thì từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy. Trong tình trạng chưa hoàn toàn tỉnh táo thì một chút hơi ấm không ra từ đâu khe khẽ tràn tạo nên cảm giác ngứa ngáy có thể hoàn toàn làm cô trở nên tỉnh táo.
Nghiêm Vi tròn mắt nhìn chóp mũi Hứa Âu Di ngay sát với mặt mình, mùi nước hoa nhẹ nhàng, mùi tóc, mùi quần áo quyện vào nhau tạo thành mùi hương kì lạ, nhẹ nhàng rồi chúng trêu đùa chơi vơi trước mũi cô và khiến cô nhớ về những ngày xa xưa nào đó.
Lúc này, ngón tay Nghiêm Vi khẽ động và phải mất mấy giây cô mới có thể cảm nhận được cả bàn tay mình đang đặt ở đâu. Có chút cứng nhắc, cô khẽ khàng đưa tay ra khỏi eo nàng, rồi nhìn trân trân vào đấy, lặng lẽ cảm nhận dư âm của lớp quần áo nàng mặc và vòng eo nhỏ nhắn.
Nghiêm Vi hạ tay xuống rồi ngắm nhìn dung nhan động lòng người đang ngay sát cạnh mình. Cô dè dặt điểm nhẹ mũi nàng. Bất ngờ nàng động đậy làm cô luống cuống mà rụt tay về.
Hứa Âu Di hơi nhíu mày, nhưng lại không hề tỉnh giấc mà thay vào đó khóe mắt nàng bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt. Cả người run lên như gặp cơn gió lạnh, ngón tay bấu chặt lấy da thịt như thể kìm chế một cái gì đó.
Nghiêm Vi nhìn nước mặt chảy ra trong lòng đột nhiên lo lắng và đầy hồi hộp. Rồi cô vén chăn lên, nhìn xuống dưới, chỉ thấy nàng đang tự làm tổn thương chính bản thân mình. Cô xót xa nhìn khuôn mặt đang chịu đựng của Hứa Âu Di, vỗi vã chen một tay vào bàn tay nàng, để nàng có thể dùng móng tay trên da cô thay vì bản thân.
Ai trong giấc mơ đã làm nàng ủy khuất?
Nghiêm Vi có thể lờ mờ đoán được trong giấc mơ đó có thể sẽ có những ai. Cô đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mặt của nàng. Rồi chuyển tay ra sau lưng vỗ nhẹ nhàng để xua tan đi cơn ác mộng. Móng tay nàng làm cổ tay cô không quá đau, chỉ là có chút nhói lên thôi. Đối với Nghiêm Vi nó nhẹ hơn súng đạn găm trên cơ thể, nhẹ đến đau lòng.
Cô cứ thế vỗ nhẹ lên lưng cho đến khi nàng bình tĩnh trở lại. Hứa Âu Di thở dài một hơi rồi trở về trạng thái ổn định. Nghiêm Vi khi cảm thấy ổn mấy để buông tay ra khỏi lưng nàng.Tuy nhiên tay kia vẫn để nguyên ở tay nàng để đề phòng. Cơn buồn ngủ lại tiếp tục kéo đến làm cô phải nhắm mắt thêm một lần nữa. Và trong vô thức, Nghiêm Vi lại đặt tay lên eo Hứa Âu Di.
Hứa Âu Di lạc trong rừng sâu, đêm tối chạy trốn khỏi những nỗi sợ vô hình. Những hình ảnh xưa cũ ùa về. Đứa trẻ không cha bị người ta đàm tiếu. Bước vào Chu gia rồi cũng đủ lời ra vào. Những bữa tiệc xa hoa bị người ta bàn tán đem ra cười nhạo, chế giễu. Người nói nàng lợi dụng Chu Hoành, có người độc miệng bảo nàng muốn chiếm gia sản Chu gia. Cô đơn đơn cùng cực. Những lời đay nghiến của Chu phu nhân, sự khinh miệt của Chu tiên sinh. Còn cả chuyện Trương Vãn nữa.
Thế rồi có một luồng ánh sáng suốt hiện phía trước. Từ trong đấy xuất hiện một người điềm đạm đứng chờ nàng. Hứa Âu Di càng chạy tới gần, gương mặt người đó càng ngày hiện rõ. Là cô. Cô mặc quân trang mỉm cười chờ nàng, đầy ôn nhu và dịu dàng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, tiếp đó thì đưa tay lên xoa đâu.
Sau đó cô, giơ tay ra ngỏ ý bảo nàng hãy nắm tay mình. Hứa Âu Di không ngần ngại nắm lấy tay Nghiêm Vi tiếp tục thoát ra khỏi khu rừng. Chỉ là, lần này nàng có cô.
Giấc mơ kết thúc là lúc nàng tỉnh dậy. Ánh sáng bên ngoài trèo vèo khe hở giữa hai bên rèm tạo thành một được dọc từ cửa cho đến gần giường. Hứa Âu Di mở mắt. Đập vào mặt là lớp vải ấm áp và mùi hương bạc hà lành lạnh phảng phất cùng mùi đắng ngắt, nồng nàn của thuốc lá. Nó khiến nàng quên mất giấc mơ nghiệt ngã
Nàng hốt hoảng thoát khỏi cái ôm của cô. Lúng túng đưa tay sờ soạng khắp mặt mình, vén chăn lên kiểm tra cơ thể nhưng rồi chính bản thân lại sửng sốt vì những hành động mình đang làm. Hứa Âu Di vỗ đầu vì suy nghĩ này. Sau hai người các cô có thể có thể phát sinh ra chuyện đó được. Nghiêm Vi chắc chắn sẽ không bao giờ có bất kỳ hành vi đồi bại hay vượt quá giới hạn nào cả.
Nghiêm Vi vốn cảm giác nhạy bén, cảm thấy phần giường bên cạnh động đậy, rồi hơi lạnh ùa vào lúc trống rỗng khiến cô phải buộc bản thân tỉnh dậy. Thấy nàng đỏ mặt nhìn mình thì nhanh nhẹn ngồi dậy, luống cuống hỏi.
"Chị ốm à". Nói rồi Nghiêm Vi đưa tay áp lên trán Hứa Âu Di để cảm nhận hơi ấm. Cô để đấy một lúc, đến khi cảm thấy không có gì bất thường mới buông ra. Nhưng mà nhìn dáng vẻ ban nãy cô vẫn không khỏi lo lắng. Cô sốt ruột hỏi lại lần nữa, lo lắng đặt tay lên vai nàng.
"Chị lại gặp ác mộng sao".
Hứa Âu Di lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại vì câu hỏi của cô mà bất ngờ hỏi lại: "Em biết chị gặp ác mộng sao".
Nghiêm Vi gật đầu, nếu lúc nãy cô không tỉnh dậy, e rằng nàng đã tự làm tổn thương chính mình rồi.
Hứa Âu Di nhìn Nghiêm Vi lúc này rồi nhớ lại dáng vẻ cô trong giấc mơ thì không khỏi cảm thấy ấm áp. Dù là mơ hay là thực như lúc này đây, cô nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng nhất. Nàng không hiểu tại sao trong giấc mơ đó lại xuất hiện cô mà không phải là ai khác. Hoặc có thể là trong những ngày gần đây, cô là người ở bên cạnh nàng nên vô thức nhớ tới rồi gặp trong giấc mơ.
Nàng nhìn cô, nhìn một lượt từ trên người xuống rồi nhìn sang mu bàn tay cô. Và lòng Hứa Âu Di thắt lại, nhói lên khi thấy trên mu bàn tay Nghiêm Vi có những vết do chính tay mình để lại. Nàng cầm lấy tay cô trước khi cô nhận ra nàng đang nhìn cái gì.
Hứa Âu Di nhìn Nghiêm Vi rồi nhìn vào tay cô. Chỗ đấy đã hơi tím lên, xước da, và hơi rỉ máu. Nàng dùng tay mình chạm nhẹ lên vết thương rồi xoa nhẹ. Giọng nói trầm trầm ẩn chứa nỗi u buồn và tội lỗi.
"Chị xin lỗi".
Nghiêm Vi rút tay mình ra khỏi tay Hứa Âu Di, để khuất khỏi tầm mắt nàng. Khuôn mặt trầm ngâm rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ không hài lòng, Trán cô hơi nhắn lại, môi mân thẳng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào nàng rồi dứt khoát nói.
"Không phải lỗi của chị".
Nghiêm Vi nhìn nàng, không nói thêm một câu nào nữa mà vội vã đứng dậy. Cô không muốn nói về vấn đề này nữa nên nhanh chóng đưa tay ra trước mắt nàng. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm gì để nàng vui.
"Hứa tiểu thư, rất vui được gặp người. Hãy cho tôi biết nếu người cần bất cứ thứ gì".
Mặt Nghiêm Vi hơi đỏ lên, những lời đường mật như vậy cô chưa từng nói ra. Hành động lúc này đây vốn chỉ nên xuất hiện ở trong những bộ phim về công chúa lúc này đây lại xuất hiện trên chính Nghiêm Vi. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ý định làm thì nó giờ lại nhanh chóng xuất hiện trong đầu và tay thì vô thức đưa lên trước khi cô kịp nhận ra nó là một hành động khiến bản thân xấu hổ.
Hứa Âu Di nhìn vẻ ngượng ngùng của Nghiêm Vi, chỉ mỉm cười rồi bước xuống giường, tay đưa ra đặt lên tay cô.
"Tất nhiên rồi".
Nàng nói xong và thì thầm những chữ còn lại. Nếu để cô nghe những chữ đấy xong thì hai người sẽ vô cùng lúng túng mất.
"Kỵ sĩ của chị".
Hứa Âu Di để Nghiêm Vi nắm lấy tay mình, dẫn ra khỏi phòng. Tay cô lúc nào cũng vậy, thật ấm áp. Nàng đi theo cô, từ phía sau nhìn vào tấm lưng đôi chút gầy gò nhưng lại thẳng tắp và cứng rắn như tre ấy đang che chở và bảo vệ người dân của cả một đất nước. Hứa Âu Di muốn chạm vào bờ vai ấy nhỏ bé nhưng lại đủ mạnh mẽ và vững chãi ấy, muốn bản thân trực tiếp chạm vào tấm lưng kia nhưng lại e dè không dám.
Khi hai người xuống dưới nhà thì đã thấy Tử Yên cùng Hứa quản gia trò chuyện.
Tử Yên nghe thấy tiếng bước chân quay đầu ra sau, thấy con gái cùng bạn bước xuống không kìm nén nổi vẻ vui mừng.
"Đã xuống rồi sao. Hứa tiểu thư nghỉ ngơi rồi chứ".
"Vâng, cảm ơn phu nhân và Hứa quản gia tiếp đón".
Nàng tay vẫn nắm tay Nghiêm Vi, có chút xấu hổ không muốn đáp lại câu hỏi của Tử Yên. Ai lại đến phòng người ta được một lúc thì nằm ra ngủ chứ.
Bà không cản hai người quá lâu, hỏi han thêm hai ba câu nữa thì để cho các cô đi tiếp.
Nghiêm Vi nghe lời Tử Yên, dẫn Hứa Âu Di ra khỏi phòng khách. Hai người đứng trước hiên nhà nhìn ra khoảng sân rộng lớn. Và không để nàng đợi lâu cô đã hỏi ngay.
"Chị muốn đi đâu".
Hứa Âu Di không trả lời cô, nàng đang xem xét một chút. Dù sao một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, vui có, nguy hiểm có và khiến nàng có thể hiểu cô được phần nào. Và bên cô, nàng luôn cảm thấy thoải mái và an tâm vô cùng. Các nàng loay hoay trên giường một hồi, xuống đến đây đã là 5h chiều. Cũng đã đến lúc phải về. Hứa Âu Di quay sang nói với Nghiêm Vi.
"Em đưa chị về".
Sắc mặt Nghiêm Vi khi nghe nàng nói tới đây thì bắt đầu tối sầm lại, nhợt nhạt. Cảm giác bực bội, không hài lòng và hờn dỗi bắt đầu nhen nhóm trong lòng dù cô cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù sao thì cô vẫn sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Nghiêm Vi quay sang nhìn Hứa Âu Di cố gắng tỏ vẻ bình thản. Giọng nói và cử chỉ bắt đầu trở cứng nhắc.
"Chị chắc không. Nếu không muốn thì đừng về".
"Không sao, sẽ ổn thôi mà".
Nghiêm Vi dù thế nào để nàng về bên chỗ đó cũng không yên tâm. Cô lại tiếp tục dặn dò Hứa Âu Di một lần nữa: "Về đấy nếu không ổn thì cứ gọi cho em".
"Được, chị biết phải làm thế nào mà". Hứa Âu Di vỗ vai cô, trấn an.
Nghiêm Vi dẫn nàng ra sân sau, đi vào trong tòa nhà, cho tháng máy xuống tầng hầm. Tại đấy tìm lấy chiếc Rolls-Royce Ghost EWB 2021 rồi chờ cho bảo an khởi động mở cửa. Dù sao đây cũng là chiếc xe làm cô cảm thấy không quá nổi bật khi sử dụng nó. Bên ngoài xe màu đen, bên trong kết hợp thêm màu cam Mandarin. Hai màu kết hợp tạo nên cảm giác sang trọng nhưng không kém phần năng động.
Hứa Âu Di ngồi bên trong xe đầy vẻ tò mò, Chu Hoành tất nhiên cũng mua rất nhiều xe đắt tiền nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng ngồi lên chiếc xe đem lại cảm giác thoải mái như vậy, không ngột ngạt, không tù túng. Có lẽ là do ngồi cạnh cô hoặc cũng có thể là do sắc cam nổi bật bên trong xe khiến tâm trạng nàng trở nên hưng phấn.
Nghiêm Vi ngồi trong xe, ngẫm lại vài điều. Năm ngoái sinh nhật, hai tên kia góp tiền mua một chiếc màu vàng rồi bắt cô trở đi vòng quanh thành phố. Sau này cô cũng chỉ thỉnh thoảng mới ấy ra đi. Chị họ cô cũng không khác lắm so với hai người bạn, xa xỉ không kém, tìm mua chiếc xe cô đang đi, may mắn là nó màu đen nên cô có thể dùng để đi thường xuyên.
Nhưng mà lúc này nàng nhớ tới lúc ở trong nhà nói chuyện với Tử Yên. Mặt nàng đỏ lên khi cứ nghĩ tới việc ngủ ở phòng Nghiêm Vi.
"Vi Vi, chị xấu hổ chết mất".
Nghiêm Vi chuẩn bị lái xe, không hiểu Hứa Âu Di đang nhớ đến chuyện gì. Còn chưa kịp hỏi thì nàng đã nhoài sang phía cô, vùi đầu vào ngực cô, rên rỉ: "Sao chị lại ngủ gật trên giường em chứ".
Hóa ra là nàng suy nghĩ về việc này, kết hợp với câu nói ban nãy của Tử Yên thì nàng xấu hổ cũng là điều dễ hiểu. Nghiêm Vi vỗ vai an ủi, nhưng môi không khỏi không nhếch lên: "Không sao, có gì đâu. Dì cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ thực ra không biết chị ngủ đâu".
Hình như có vẻ nàng không lo lắng gì đến việc trở lại Chu gia, có vẻ đây là một điều tốt.
"Thật sao". Hứa Âu Di từ ngực Nghiêm Vi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt long lanh như chú mèo con.
"Thật". Nghiêm Vi nhìn nàng. Trong đầu "bang" một tiếng lớn, cảm giác bực bội ban nãy biến đâu mất, cô đang mềm lòng trước khuôn mặt của nàng. Mặt Nghiêm Vi trở nên khó coi, cô đẩy tầm nhìn lên phía trước, cố gắng đè nén sự bối rối và hồi hộp đến nghẹn lại.
Nghiêm Vi cảm thấy kiếp này tiêu thật rồi.
Cô
khởi động xe, rồi cũng chỉ khoảng 15 phút sau là đứng trước Chu gia. Khi thấy căn nhà này, tâm trạng cô đột nhiên chùng xuống. Cô nhìn Chu gia rộng lớn y hệt một biệt phủ của vua chúa ngày xưa rồi lại nhìn Hứa Âu Di đang nhìn vào căn nhà.
"Chị đã vất vả lắm phải không".
Nghiêm Vi nhìn nàng, càng nhìn càng quyến luyến không muốn rời. Và có lẽ nhìn ra được trong mặt cô ngập tràn lo lắng dành cho mình, nàng đặt tay lên đầu xoa nhẹ, mỉm cười trấn an. Còn cô thì phối hợp với Hứa Âu Di, lúc nàng đưa tay lên thì cô hơi cúi đầu xuống, lén lút cọ đầu mình vào tay nàng.
Nghiêm Vi xuống xe, chạy sang phía cửa bên kia ân cần mở cửa cho nàng. Và, vẫn như lúc trước, cô đứng bên cạnh, đưa tay ra để đỡ nàng xuống. Dáng vẻ từ đầu đến cuối vẫn vô cùng ân cần và dịu dàng. Cô đưa nàng đến trước cửa.
Cảnh cửa mở ra, Nghiêm Vi nhìn vào bên trong. So với Ân gia cổ kính hơn nhưng những bức tranh và món đồ cổ e rằng chiếm một khoản tiền không nhỏ. Cô không nhìn vị quản gia trước mắt mà nhanh chóng nhìn về phía cầu thang, rồi không chút kiêng dè nào mà liếc Chu Hoành. Cô cũng chẳng ngần ngại nhìn Chu phu nhân. Nghiêm Vi nhìn bà ta, không rõ là cô có cười hay không nhưng ánh mắt cô chiếu thẳng về bà ta đầy lạnh lùng.
Cô chào bà ta và Chu Hoành một tiếng, lo lắng nhìn Hứa Âu Di sắc mặt ngưng trọng, không còn thoải mái một cái rồi lòng quặn thắt lại mà quay đầu. Cô nhớ đến lúc nàng nhào vào lòng mình lúc ở trên xe khi thổ lộ về câu nói của Tử Yên. Là nàng đang cố gắng hướng sự chú ý của cô ra khỏi Chu Hoành hay là nàng hoàn toàn không để ý đến việc trở về Chu gia. Nghiêm Vi nắm chặt tay mình, cô có thể thấy được sự giả dối trong cách đối xử của Chu phu nhân với nàng. Nhưng rồi đột nhiên khuôn mặt cô giãn ra, không còn vẻ tức giận nữa mà thay vào đó là vẻ mặt thoải mái như thể đã nghĩ ra cách hoàn thành một việc gì đó.
Chu gia sao, cũng không phải là không xử lý được.