Hai người tiến vào trong phòng bếp vừa lúc mọi người cũng đang lộn xộn ngồi vào ghế. Cô dẫn nàng vào vị trí mình hay ngồi rồi lặng lẽ kéo ghế để nàng ngồi xuống trước tiên rồi mới đến lượt mình ngồi.
Trong căn phòng này đến gần chục người, sao lại có thể không ai để ý đến hành động lạ thường của cô được. Chỉ là tất cả đều xem như không có chuyện gì xay ra, chuyên tâm chuẩn bị vào bữa.
Ân Vũ Gia ngồi đối nhìn cô cười. Nụ cười kia, Nghiêm Vi có mù cũng có thể cảm nhận được nó đầy tính cợt nhả. Cô không nói gì quay sang chỗ khác, chỉ chăm chú lấy đũa cho Hứa Âu Di.
Hồng Muội nhìn Ân Vũ Gia, thấy cô đang nhìn về phía Nghiêm Vi nở nụ cười có chút quỷ dị, nhưng mà Nghiêm Vi đâu có nhìn cô đâu. Nàng sốt ruột hỏi cô.
“Gia tỷ, chị ốm sao. Sao lại ngẩn người cười vậy”.
“Em không cần lo lắng đâu. Cậu ấy thường xuyên nhìn vào tường rồi mỉm cười mà. Hôm trước ở viện tôi cũng thấy mấy người như vậy”.
Mọi người ngồi xung quanh đều vì lời giải thích của cô mà bật cười. Hứa quản gia không muốn làm tiểu thư nhà mình giận nên đành nín cười khiến cho mặt mình đỏ lên, toàn thân run rẩy.
Ân Vũ Gia vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn Nghiêm Vi đắc ý và đầy khinh thường nhìn mình không thể nói thêm lời nào, xua tay.
“Được rồi, được rồi. Cả nhà mau ăn đi thôi”. Mối thù này cô sẽ ghi nhớ.
Ăn khoảng chừng được 15 phút, thức ăn được dọn ra thêm một lần nữa. Lần này là một đĩa tôm, món ăn đem đến cho ông ấy sự tự hào. Đầu bếp đã tự tay mang lên đây như một cách thể hiện sự hiếu khách của mình. Và cũng là món ăn duy nhất mà Nghiêm Vi không mấy khi động đũa.
Nghiêm Vi hơi ghé sát vào Hứa Âu Di, nhỏ giọng hỏi.
“Chị ăn được tôm không. Em lấy cho”.
Nhìn thấy nàng gật đầu, cô liền vươn đũa gặp một con để vào bát nàng. Cô trước giờ ít ăn tôm vì không muốn bóc vỏ phiền phức. Và tất nhiên cũng chẳng làm việc đấy cho ai cả. Nhưng khi nhìn đến nàng phải bóc vỏ tôm, không hiểu sao tâm cô lại ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Hứa Âu Di là nữ nhà văn mà cô yêu thích, dành cả đời đi xây con chữ sao lại đi bóc vỏ tôm. Nghĩ đi nghĩ lại thì người như nàng ấy nên cầm bút thì tốt hơn, Nghiêm Vi gắp con tôm từ bát của nàng sang bát của mình tiếp đó đặt đũa sang một bên rồi tự tay mình cầm lấy con tôm tự tay bóc vỏ.
“Chị tự làm được mà”.
Cô không nói gì đưa khuỷu tay lên ngăn lên bàn tay Hứa Âu Di đang chuẩn bị vươn tới. Bắt đầu quá trình lột vỏ tôm cho nàng.
Tử Yên nhìn Nghiêm Vi tỉ mỉ bóc vỏ tôm, bộ dáng săn sóc cho con gái nhà người ta thì lặng lẽ thở dài. Sống với bà bao nhiêu năm bảo gọi một tiếng mẹ còn ngại ngùng thì thôi bây giờ lại còn vui vẻ làm công việc chưa bao giờ làm cho bà dù bà đã năn nỉ, thậm chí là giận dỗi đủ kiểu.
Hứa Âu Di nhìn ngón tay mảnh khảnh của Nghiêm Vi lột vả tôm cho mình thì trong lòng tràn đầy ấm áp. Cảm giác lan tràn khắp không gian tạo cho nàng sự an tâm và đầy bình yên. Góc nghiêng sắc sảo, khuôn mặt nghiêm nghị lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu ngạo xa cách nhưng thật ra lại rất ấm áp.
Nghiêm Vi tỉ mỉ bóc vỏ, bỏ chân bỏ đầu, cẩn thận chấm gia vị rồi bỏ vào bát nàng. Hành động từ đầu đến cuối chậm tốn, điềm đạm như thế đã làm nhiều lần trước đây và đây là việc mình nên làm.
Suốt cả bữa ăn hôm nay, Nghiêm Vi chỉ đặt sự chú ý của mình lên nàng. Săn sóc, lo lắng sợ nàng ăn không no. Hứa Âu Di cũng không phải kiểu người đến ăn, đối với sự chăm sóc dồn dập của Nghiêm Vi tuy có chút ngại ngùng nhưng đều chấp thuận vui vẻ. Đến khi ăn xong xuôi, lại bị Tử Yên kéo ra ngoài phòng khách cùng với Lý Tuyết Nhàn và Hồng Muội uống trà. Để lại Nghiêm Vi cùng Dương Thịnh Nam, Ân Vũ Gia và người làm ở dưới bếp lúi húi dọn dẹp.
Hứa Âu Di nhìn hành động của Nghiêm Vi thì trong lòng ngầm cảm thán. Ân gia nàng đã tiếp xúc, không nghĩ rằng cách dạy dỗ con cái lại tốt tới mức này. Bình thường những người sinh ra trong những gia đình lớn đều không phải động chân động tay sao. Nhìn Nghiêm Vi cặm cụi dọn dẹp nàng cảm thấy nếu ai có được cô chẳng phải là đại phúc sao.
Không chỉ riêng Hứa Âu Di, Lý Tuyết Nhàn cũng bị làm cho ngạc nhiên không kém. Nghiêm Vi đầu ngẩng cao, dáng vẻ kiêu ngạo đang dọn dẹp nhà cửa nhìn thế nào cũng thấy không hợp mắt. Nhưng trên hết, nàng vẫn ấn tượng nhất với Dương Thịnh Nam.
Dáng vẻ trầm ổn, khuôn mặt lúc thì bình thản như thể sẽ không bao giờ có chuyện gì đủ năng lực làm cô rối trí mà biến đối sắc mặt. Cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng nhưng lại không quá đỗi xa cách như Nghiêm Vi tuy nhiên vẫn đủ cao ngạo, khí khái để người ta chú ý và đề phòng. Lý Tuyết Nhàn nhận thấy hai khí chất trái ngược này cân bằng nhau rồi vô thức kết hợp với nhau tạo nên cảm giác an tâm và khiến cho người muốn phó mặc lạ thường. Những người như cô tưởng chừng cả đời tay không dính xuân thủy nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ bóp cò súng. Lý Tuyết Nhàn nhìn Dương Thịnh Nam thoáng chút xấu hổ.
Đến khi Nghiêm Vi ở trong bếp đi ra thì vừa vặn Hứa Âu Di đã uống xong cốc trà, cô đứng trước cửa bếp nhìn nàng không nói không rằng hướng tay về phía cầu thang.
Hứa Âu Di nhìn thoáng qua cũng hiểu cô muốn mình đi đâu, đang không biết nên từ chối buổi tiệc trà này như thế nào thì Nghiêm Vi đã lại bước đến đứng cạnh và đặt tay lên tay nàng, chậm rãi nói.
“Dì, con sẽ đưa cô ấy lên phòng”.
Tử Yên gật đầu, còn không quên châm biếm: “Đúng vậy. Hãy để cô ấy xem giá sách của con”. Bà liếc nhìn cô ý vị thâm trường. Chả lẽ bà không đoán được ý tứ của đứa bé đấy sao.
Tử Yên lại quay sang phía Lí Tuyết Nhàn: “Lí tiểu thư, vừa nãy đã tham quan sân sau rồi bây giờ hãy để Nam Nam dẫn cô đi xem sân thượng”.
Ân Vũ Gia cũng muốn đưa Hồng Muội sang chỗ khác để có không gian riêng mà tâm tình với nàng, chỉ là vừa mới cầm tay chưa kịp đứng lên đã bị Tử Yên giữ lại.
“Con định đưa Muội Muội đi đâu. Mẹ đang nói chuyện với em ấy”.
Ân Vũ Gia còn chưa kịp lên tiếng Hồng Muội đã nói ngay.
“Không sao, ngồi nói chuyện với bác cũng rất tốt mà”.
Ân Vũ Gia nghe chính Hồng Muội nói vậy thì chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ủy khuất ngồi cạnh nàng, lắng nghe cuộc nói chuyện thân thiết tới mức bản thân không thể xen vào.
Nghiêm Vi đưa nàng lên phòng, chu đáo mở cửa mời nàng vào trước.
Hứa Âu Di bước vào trong, mùi thơm dịu nhẹ và mát mẻ không rõ nguồn gốc nhẹ nhàng ùa vào mũi nàng, đem đến cảm giác ấm cúng và thoải mái. Nàng ngồi xuống chiếc xoay từ bàn làm việc mà Nghiêm Vi kéo ra cho mình ngồi.
Hứa Âu Di ngồi trên ghế vui vẻ xoay nhìn xung quanh phòng không khác gì một đứa trẻ mới lớn. Nàng thích thú nhìn toàn căn phòng cô. Ở giữa là giường, đối diện là bàn làm việc và cửa sổ đóng kín, bên trái là nhà vệ sinh và bên phải chính là giá sách. Thứ mà Tử Yên đã bảo Nghiêm Vi khoe nàng.
Hứa Âu Di nhìn giá sách của cô, có chút thất vọng. Trên giá sách chỉ để khoảng chục cuốn, trong đấy chí có hai cuốn là của nàng. Trong đó cuốn “Dòng chảy thời đại” nổi bật hơn cả. Vì giữa những cuốn sách có gáy tông màu trầm thì nó là quyển duy nhất nổi trội với gáy sách màu hồng nhạt và xen lẫn vào đó là màu xanh nước biển và cam với mức độ nhạt tương tự. Ngoài ra còn một cuốn khác, đó là cuốn nàng viết những ngày đầu tiên nên vẫn chưa được chau chuốt, bây giờ nó cũng không được xuất bản ra nữa. Vậy thì có tính là hàng hiếm không nhỉ. Nàng quay sang hỏi cô.
“Vi Vi, sao chỉ có hai cuốn thôi vậy”.
“Vì em đã chuyển hết sang nhà em rồi. Thỉnh thoảng em sẽ sang đây nên để lại hai quyển. Có chuyện gì sao”.
“Không, không có”.
Hứa Âu Di lén lút thở phào nhẹ nhõm, sao lại tự mình suy nghĩ rồi lại tự mình xấu hổ chứ. Bây giờ nàng mới nhận ra, Nghiêm Vi chưa bao giờ có chủ ý khiến cho nàng xấu hổ cả. Tất cả là tại nàng, tự nghe rồi tự cảm thấy xấu hổ vì những câu hỏi bình thường của cô. Hứa Âu Di quẫn bách, đến rốt cuộc không hiểu vì sao lại như vậy.
Nghiêm Vi nhìn nàng, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng nàng trả lời vậy thì cũng không hỏi. Cô lặng lẽ rót nước đưa cho Hứa Âu Di xong, lấy điện thoại ra xem qua một lượt rồi lại đóng vào, sắc mặt sau khi đóng máy có vẻ không tốt. Cô cố gắng điều chỉnh khuôn mặt và cảm xúc rồi quay sang đưa cho nước nàng đã thấy không còn ai ngồi trên ghế, Nghiêm Vi xoay ra sau thì thấy nàng đã đứng cạnh giá sách tự bao giờ.
Cô nhẹ nhàng tiến lại đứng bên cạnh Hứa Âu Di.
Hứa Âu Di đang đứng chăm chú nhìn vào gáy sách đột nhiên bên má cảm nhận được loáng thoáng hơi thở nóng ẩm nên đoán chắc hẳn cô đã đứng bên cạnh mình thì mới lên tiếng: “Em đọc những cuốn như vậy sao”.
Người gì đi lại không phát ra tiếng động, nếu nàng không cảm nhận được hơi thở của cô chẳng phải lúc quay sang sẽ bị làm cho giật mình đến chết sao.
Nàng nhìn gáy sách của cô, cái gì mà mưu lược trong chính trị rồi lại còn chiến lược của chiến tranh. Không chỉ liên quan đến quân sự, Nghiêm Vi nhà nàng còn tìm hiểu đến cả kinh tế, chứng khoán, xây dựng doanh nghiệp, quản trị kinh doanh. Tầm tuổi Nghiêm Vi vẫn còn nhiều người chật vật vậy mà cô đã có công việc ổn định.
“Em đã đọc ngôn tình chưa”.
Nàng vừa nói vừa cầm lấy cốc nước cô đưa uống một ngụm rồi lại đưa cho cô cầm, tay cầm gáy sách lấy ra một quyển liên quan đến quân sự. Nghiêm Vi đưa cốc nước cho Hứa Âu Di, chờ nàng uống xong lại cầm lấy, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú đến nàng, dáng vẻ săn sóc như đối với một vị hoàng hậu. Cô trả lời câu hỏi của nàng.
“Có đọc một vài lần, nhưng đều đọc không hết”.
“Vì sao”.
“Chỉ là không có hứng thú”.
Nghe đến đây Hứa Âu Di gật gù, đời nào Nghiêm Vi lại đọc mới chuyện tình cảm sướt mướt chứ. Nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc, lạnh nhạt kia có thể đỏ mặt và hào hứng với những vị tổng tài trong tiểu thuyết sao. Nghĩ đến đây không khỏi nghĩ đến vẻ mặt Nghiêm Vi trong bộ dáng thiếu nữ ngây thơ mặt đỏ ửng hoặc là phấn khích cầm trên tay quyển truyện ngôn tình rồi mộng mơ. Nàng nhìn cô đang nghiêm túc nhìn mình thì bật cười, tiếng cười khúc khích thanh thúy vang lên giữa không gian yên ắng.
Nghiêm Vi nhìn Hứa Âu Di, cô không hiểu sao nàng nhìn mình rồi cười nhưng mà cô mỉm cười theo nàng, tay đặt lên đầu nàng vỗ nhẹ.
“Mặt em có gì sao”.
Hứa Âu Di lắc đầu, hơi bĩu môi vì cô coi nàng như trẻ con mà xoa đầu: “Không, chỉ là chị nghĩ đến cảnh em đọc truyện ngôn tình thôi”.
Nàng bắt chước Nghiêm Vi đưa tay lên phía đầu cô. Nghiêm Vi biết Hứa Âu Di định làm gì thì hơi cúi xuống để nàng đặt tay lên.
Cô không đáp lại câu nói của nàng mà thì thầm.
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng sẽ bảo vệ chị”.