NHỚ BÁC
Bác Hồ vĩ đại kính yêu
Vì dân vì nước trải nhiều gian truân
Ước mong đất nước vào xuân
Nở hoa độc lập đường hoàng tiến lên
Xứng danh con cháu rồng tiên
Cả đời chẳng được ngủ yên giấc nồng
Trái tim rộng mở mênh mông
Ngàn sau nhớ mãi tấm lòng hiếu trung
Tai ương gian khổ nghìn trùng
Tấm gương trong sáng riêng chung vẹn gìn
Vẫn luôn nuôi dưỡng niềm tin
Giấc mơ Tổ quốc khắc in dạ Người
Bác ơi yên nghỉ đi thôi
Biển trời sông nước hát lời ngợi ca
Tre xanh trăng đẹp muôn hoa
Chở che ru ngủ người Cha tuyệt vời
Học làm theo Bác khắp nơi
Dù rằng việc nhỏ chớ coi tầm thường
Quan tâm xây dựng quê hương
Sánh vai cường quốc mở đường tiến lên.
Tác giả : Phan Hạnh
NGƯỜI VỀ THĂM QUÊ
Đi khắp phương trời vẫn nhớ tới quê hương.
Người về đây thăm làng Trù quê mẹ và làng Sen quê cha.
Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ,
Thương mái nhà tranh thương đất mẹ nghèo.
Đi suốt cuộc đời mới về thăm quê hương
Gặp lại tiếng thoi mẹ ngồi dệt vải
Gặp lại giọng trầm đêm trăng cha đọc thơ
Gặp lại tuổi xuân đi nghe hát đò đưa.
Đi giữa ân tình giữa bát ngát hương sen
Một ngày đi xa là ngàn ngày mong đợi và ngàn năm không quên.
Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ
Thương cánh võng xưa thương tiếng ru hời.
Đi suốt cuộc đời mới về thăm quê hương
Gặp lại sắc hoa giữa màu cờ đỏ
Gặp lại tình người trong trang thơ Nguyễn Du
Gặp lại vị quê trong hương cốm mùa thu.
Hồ Chí Minh! Người là quê hương như sông Lam chẳng cạn.
Hồ Chí Minh! Người là đài hoa sen toả ngát hương đời./.
Tác giả: Nhạc sĩ Thuận Yến
"Trời có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Đất có bốn phương: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Người có bốn đức: Cần, Kiệm, Liêm, Chính.
Thiếu một mùa thì không thành trời
Thiếu một phương thì không thành đất
Thiếu một đức thì không thành người".
Chủ tịch Hồ Chí Minh
BÁC VẪN CÒN ĐÂY!
Chớ để quân thù nghe ta khóc, ơi em
Vết thương phải thành sẹo ngay đi mà đánh giặc
Đã đau rồi đừng khóc để đau thêm
Ta còn cả đời ta mà khóc Bác
Bom Mỹ nguỵ tranh thủ phút này để tấn công ta
Pháo đài máu với những bom bảy tấn
Nguyện thương đau không thành tiếng khóc òa
Ta đau đấy nhưng giết thù, ta vẫn sẵn
Ta có nước mắt thương đau nhưng ta còn có lửa thương đau
Giặc nếm cái chết lúc ta cười, cho chúng nếm thêm ngày ta khóc
Hễ đau nhiều thì dao chém lại càng sâu
Xuất kích lớn là giữa ngày tang tóc
Hai mươi năm trôi phút giây nào Bác không nghĩ đến miền Nam?
Miền Nam "máu trong máu" và "thịt trong thịt" Bác.
Chế Lan Viên
TỰ KHUYÊN MÌNH
Ví không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Nghĩ mình trong bước gian truân
Tai ương rèn luyện tinh thần thêm hăng
Nhật Ký Trong Tù : Hồ Chí Minh
MÊNH MÔNG TÌNH BÁC
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha
Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.
Bác vui như ánh buổi bình minh
Vui mỗi mầm non, trái chín cành
Vui tiếng ca chung hoà bốn biển
Nâng niu tất cả chỉ quên mình.
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước...”
Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
Bác đã lên đường theo tổ tiên
Mác - Lênin, thế giới Người hiền
Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!
Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn
Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn
Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi
Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.
Trích bài thơ “Bác ơi - Tố Hữu” 1969.
LỜI BÁC VỌNG MÃI NGÀN NĂM
Hỡi đồng bào toàn quốc!
Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta đã nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa!
Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ.
Hỡi đồng bào!
Chúng ta phải đứng lên!
Bất kỳ đàn ông, đàn bà, bất kỳ người già, người trẻ, không chia tôn giáo, đảng phái, dân tộc. Hễ là người Việt Nam thì phải đứng lên đánh thực dân Pháp, cứu Tổ quốc. Ai có súng dùng súng. Ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc. Ai cũng phải ra sức chống thực dân Pháp cứu nước.
Hỡi anh em binh sĩ, tự vệ, dân quân!
Giờ cứu quốc đã đến. Ta phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, để giữ gìn đất nước.
Dù phải gian khổ kháng chiến, nhưng với một lòng kiên quyết hy sinh, thắng lợi nhất định về dân tộc ta!
Việt Nam độc lập và thống nhất muôn năm
Kháng chiến thắng lợi muôn năm".
Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 1946 - Hồ Chí Minh. (Bút tích của Bác lưu tại Bảo tàng Cách mạng Việt Nam).
"Dân tộc ta, nhân dân ta, non sông đất nước ta đã sinh ra Hồ Chủ tịch, người anh hùng dân tộc vĩ đại và chính Người đã làm rạng rỡ dân tộc ta, nhân dân ta, non sông đất nước ta".
Lê Duẩn.
Sự phát triển ngày hôm nay như một đóa hoa tươi kính dâng lên Bác kính yêu
BÁC HỒ NGƯỜI LÀ NIỀM TIN THIẾT THA NHẤT
Đâu con sóng vỗ mạn tàu
Tiễn chân Bác , cánh Hải Âu nghìn trùng
Đâu viên gạch ủ lửa Hồng
Xua tan tuyết lạnh mịt mùng trời Âu
Xót thương bao kiếp cần lao
Bác đau hết cả nỗi đau dân mình
Từ đêm đen đến bình minh
Đường xa có mỏi? Một mình, Bác ơi !
Nửa đời ghềnh thác , sương phơi
Viết tên nước Việt
Rạng ngời ngàn năm
Bác mang về vạn mùa Xuân
Bác đi chỉ một đôi chân đã mòn
Bác là cha của chúng con
Kính dâng ngàn đoá hoa xuân lên Người…
Sưu tầm
BÁC LÀ CHA CỦA CHÚNG CON!
Đâu con sóng vỗ mạn tàu,
Tiễn chân Bác, cánh hải âu nghìn trùng.
Đâu viên gạch ủ lửa hồng,
Xua tan tuyết lạnh mịt mùng trời Âu.
Xót thương bao kiếp cần lao,
Bác đau hết cả nỗi đau dân mình,
Từ đêm đen đến bình minh,
Đường xa có mỏi? Một mình, Bác ơi!
Nửa đời ghềnh thác, sương phơi,
Viết tên nước Việt
Rạng ngời ngàn năm.
Bác mang về vạn mùa xuân
Bác đi chỉ một đôi chân đã mòn
Bác là cha của chúng con
Kính dâng ngàn đoá hoa xuân lên Người…!
Sưu tầm
Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
Hồ Chí Minh