Xin Anh Hãy Nhớ - Vũ Lan Hoa
Xin Anh Hãy Nhớ - Vũ Lan Hoa
Sao thế anh? Có bao giờ em nói:
Anh bây giờ không phải thuở ngày xưa!
Khi tán em anh không ngại hao tiền
Khi xin cưới anh thề cho tất cả?
Buổi ban đầu anh dạy học làm sang...
Rồi anh bảo nếu..."quê" thì anh bỏ!
Em vẫn thế có bao giờ thay đổi,
Vẫn nhớ lời anh dặn thuở xa xưa
Dẫu cuộc đời có chìm nổi ra sao?
Thì em cũng một lòng lo anh bỏ.
Thời son trẻ có bao giờ em mặc
Áo bà ba...quần lãnh quấn khăn rằn
Đi dạo phố với người yêu bảnh chọe?
Gái Sài Gòn của "Một-chín-bảy-mươi" (1970)
Cũng cắt tóc đờ-mi cùng váy ngắn
Học làm kiêu cho anh phải van xin.
Chơi nước chảnh cho tình thêm hương sắc
Nhưng khi đã thề nâng khăn sửa túi
Là đã thề em vẫn mãi là em!
Dẫu cuộc đời thay đổi mấy mươi năm
Em vẫn giữ thủy chung cùng mode cũ.
Nghiã là em chẳng thay đổi bao giờ
Và cũng nghiã là em yêu anh lắm (!???)
LanHoa
Xin Em -Thúc Soạn Nguyễn
Em đừng mặc, xin em đừng mặc nữa
Đừng tốn hao vàng bạc đô la xanh
Dẫu da kia có lộ chút đốm tàn
Cũng không làm cho anh hao địa nặng
Em đừng mặc, xin em đừng chi nữa
Hở phần lưng, phần bụng, có sao đâu?
Bởi em đâu còn độ tuổi xuân thì
Mà khoe rốn, khoe mông cho chúng chửi
Em cũng biết, mắt, môi, mông, đít
Mình có bôm, có sửa, mở vẫn trào
Thì xin em, cứ giữ thuở ban đầu
Đừng theo mốt, theo thời, theo Hạnh Phước
Xin em cứ tự nhiên, cứ sắm sửa
Áo Bà Ba, quần lảnh, với con đò
Làm cô lái chèo thuyền bên sông Hậu
Nó đẹp làm sao, ít tốn làm sao
Em đừng mặc, xin em đừng sắm sửa
Đừng xài tiền đô, đừng đổ đô la
Đừng phí phạm, để dùng khi tới bến
Thúc Soạn Nguyễn
Canada, 3 November 2009
Van Em ???
Em cứ mặc, nhưng xin đừng mỏng quá
Để bao người chột dạ bước liêu xiêu
Nước da kia mà để lộ ra nhiều
Sẽ bị nắng với mưa làm cho nám!
Em cứ mặc nhưng xin đừng quá ngắn
Hở phần lưng, ôi đã khó coi sao!
Huống chi đưa cái lõm rốn ra chào
Vô duyên thế làm sao ai coi được!
Mông má có đầy, mắt môi có ướt
Cũng không làm “tha thứ” được gì đâu
Lỡ quen nhau, giao ước buổi sơ đầu
Đừng đòi học kiểu khoe khoang, mốt, chảnh…
Van em cứ hồn nhiên, đừng đỏng đảnh
Quần sa tanh và áo lụa Hà Đông
Giản dị thôi mà duyên dáng vô cùng
Em nên nhớ, còn cho mình ngắm nữa
Em cứ mặc van em đừng…thả cửa
Xin hãy là cô Tấm của ngày xưa
Mộc mạc, đơn sơ, giản dị, quê mùa ...
Trần Hữu Chí