Trang văn tuổi học trò
Trang văn tuổi học trò
Thầy, cô - Người lái đò thầm lặng
Khi Thầy viết bảng
bụi phấn rơi rơi.
Có hạt bụi nào
rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào
vương trên tóc Thầy
Em yêu phút giây này
Thầy em, tóc như bạc thêm
bạc thêm vì bụi phấn
đã cho em bài học hay
Mai sau lớn, nên người
Làm sao, có thể nào quên?
Ngày xưa Thầy dạy dỗ
khi em tuổi còn thơ
Cứ mỗi lần nghe lời bài hát “ Bụi phấn” của nhạc sĩ Vũ Hoàng, lòng em lại xốn xang nhớ về thầy cô, lại thêm nghĩ về công lao trời biển mà thây cô đã dành cho chúng em. Kỉ niệm về mái trường, về thầy cô và bè bạn là những kỉ nhiệm đẹp nhất của đời người mà mỗi chúng ta không bao giờ quên.
Trong cuộc hành trình tìm đến với con chữ và và những bước chân chập chững vào đời, thầy cô luôn là người đồng hành để chỉ bảo, động viên chắp cánh cho những ước mơ. Thầy cô luôn dõi theo bước chân chúng em trên đường đời. Chúng em biết rằng thầy cô phải vượt qua bao khó khăn để đưa những chuyến đò cặp bến, đưa chúng em đến với chân trời rộng mở, trở thành công dân có ích cho đất nước. Cứ mỗi chuyến đò qua, tóc thầy cô lại thêm bạc, gương mặt thầy cô lại thêm những nếp nhăn…
Ngược dòng thời gian, nhớ về những ngày đầu tiên đi học, bước vào trường Mầm non Đức Chánh, em rụt rè lo sợ, nước mắt nhạt nhoà không chịu rời vòng tay mẹ. Nhưng những cô giáo mầm non như mẹ hiền đã giúp em tự tin hơn, biết múa, biết hát, biết chia sẻ…Thế rồi, em cũng phải chia tay cô giáo và mái trường mầm non với bao sự nối tiếc và lưu luyến để đến với Trường tiểu học. Em lại say đắm với những bài giảng ngọt ngào, với những kiến thức mới mà thầy cô đã mang đến cho chúng em.
Năm nay em đã là học sinh lớp 7, em rất vinh dự là học sinh của Trường THCS Đức Chánh. Em lại được gặp những thầy cô hết lòng vì học trò thân yêu. Thầy cô không những dạy cho chúng em kiến thức mà còn chỉ bảo cho chúng em những điều hay lẽ phải. Mỗi ngày đến trường em lại được trưởng thành hơn, ấm áp hơn bởi vòng tay yêu thương của thầy cô và bè bạn.
Thầy, cô ơi !
Chúng em trưởng thành như hôm nay cũng là nhờ một phần công lao dạy bảo của các thế hệ thầy cô. Em tự hứa với lòng mình phải ra sức học tập, rèn luyện để xứng đáng với niềm tin yêu của quý thầy cô đã dành cho chúng em.
Chúng em xin kính chúc quý thầy cô mạnh khoẻ, thành công. Chúng em mãi nhớ về thầy cô.
( Tác giả: Võ Thị Ly Ny)
Kỉ niệm về người Thầy
“ Với tôi Thầy đã chắp cánh tuổi thơ sớm chiều, dù năm tháng dần trôi qua, Thầy Cô như những người cha mẹ hiền..”.Một chút bồi hồi,bâng khuâng,xao xuyến trong tôi dâng trào khi lời ca ấy được cất lên dịu dàng du dương trong tiết trời hơi se lạnh cuối thu. Đó là những lời ca quen thuộc, trong sáng, đầm ấm và cũng là những lời từ tận đáy lòng của học sinh chúng tôi viết lên nhân ngày “ Nhà Giáo Việt Nam 20/11” Thầy Cô - Tiếng gọi thiêng liêng cao quý đối với mỗi người học sinh.Những người Thầy, người Cô - những con người tần tảo sớm khuya đưa những chuyến đò chở những “ hành khách” đặc biệt tới bến bờ tương lai tươi sáng. “ Thầy Cô là những chuyến đò Chở em đến những bến bờ tương lai” Thầy Cô là những người cha,người mẹ thứ hai đang dạy cho những đứa con yêu quý của mình bài học làm người,cho chúng những hành trang vững vàng,chắp cánh cho chúng để một ngày chúng có thể tự tung bay trên bầy trời trong xanh rộng lớn.Thầy Cô là ngọn đuốc khai sáng con đường tri thức và Thầy Cô nắm chặt bàn tay bé nhỏ của những đứa con yêu của mình dịu dàng,ân cần dìu dắt chúng tới tận cuối con đường.Nhà thơ Bùi Đăng Sinh đã từng viết: “Đồi cao thắm sắc ti gôn Trồng hoa Thầy đã trồng luôn cả người” Đúng vậy, Thầy Cô không chỉ cho ta kiến thức mà Thầy Cô còn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy Cô đã trồng và ươm mầm những nhân cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vô cùng. Công ơn Thầy Cô đối với chúng ta bao la như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được.Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hoàn thành giáo án cho buổi dạy hôm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả đó nếu không có tình yêu nghề tha thiết. Thầy Cô đã dạy chúng ta bằng cả tấm lòng và tình yêu thương vô bờ,cả những tri thức cả đời của mình. Những đứa học sinh ngây thơ chúng em làm sao biết được mỗi lần Thầy Cô nghiêm khắc trách phạt là mỗi con dao cứa vào tim,đau xót biết chừng nào,làm sao biết được ẩn sau nụ cười khi thấy chúng em được thành tích tốt là niềm hạnh phúc khôn cùng. Ngày 20-11 - ngày tri ân các nhà giáo Việt Nam đã sắp đến, chúng em- những người học trò,những người mang ơn Cô Thầy chỉ biết dành những lời cảm ơn nho nhỏ để cảm ơn nhữn gì mà Thầy Cô đã dành cho chúng em bao năm học qua. Cảm ơn Thầy Cô - những con người tuyệt vời, những tấm gương mẫu mực và chu đáo để chúng em noi theo. Cảm ơn Thầy Cô -những người đã cho chúng em những kiến thức vững vàng để tiên bước vào đời. Cảm ơn Thầy Cô - những người cha, người mẹ thứ hai luôn chăm sóc, lo nghĩ cho những đứa con của mình. Cảm ơn Thầy Cô- những người luôn đứng sau cổ vũ, động viên chúng em bước tới ước mơ của mình. Cảm ơn Thầy Cô- những người luôn quan tâm, lo lắng,giúp chúng em kiên cường đứng dậy sau những vấp ngã của cuộc đời. Cảm ơn Thầy Cô- những người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nền giáo dục nước nhà. Và cuối cùng,cám ơn Thầy Cô vì đã chọn trở thành … một người Thầy!
Trần Thị Thu Thuận (sưu tầm)