“Muôn sự do Nhân – thành sự do Thiên”. Giặc Bắc Việt tiến chiếm miền Nam. Tất cả Quân Nhân Cán Chính đều bị buộc phải đi tù cải tạo, Cha tôi cũng nằm trong hoàn cảnh nầy. Suốt 10 năm cải tạo, Cha tôi đã lấy tình yêu gia đình làm điểm tựa cho Cha không được gục ngã trong cảnh thiếu ăn, khát uống và xác thân đang mỗi ngày một suy yếu.
Có một ngày mà suốt cuộc đời nầy, tôi chắc chắn không bao giờ quên được: “đúng ngay ngày Sinh Nhật của tôi, từ trong tù cải tạo, Cha đã gởi về tôi một cây lược làm từ những mảnh nhôm vụn nhặt được trong tù. Trên cây lược có khắc 3 chử T.C.H là chử tắt Trần Chiêu Hiền, tên của đứa con gái mà Cha tôi “cưng như trứng, hứng như hoa”. Nhận được cây lược, tôi vô cùng sung sướng vì biết chắc Cha tôi hãy còn trên cỏi đời, dù với thân xác tàn tạ, nhưng lòng cũng thấy quặn thắt vì thương nhớ Cha.
Cây lược nầy tôi luôn cất giữ bên mình, từ 1975 đến nay. Đó là món quà tình yêu của Cha tôi, nhìn thấy nó như thể Cha tôi đang hiện hữu trong thân thể tôi, vì tôi nghĩ không ai là không mang Cha Mẹ trong tim.
Mỗi lần nhìn mảnh bằng Luật Khoa nằm gọn trong ngăn tủ kéo, nhớ lại quảng đời cơ cực của Cha khi còn sống, tôi thấy hận mình vô cùng: “ một đời cơm Cha, áo Mẹ, tôi chưa đáp nghĩa ơn đền.
Trần Chiêu Hiền 2015