Mỹ Đình năm nay 30 tuổi, công tác sinh hoạt gì cũng không thuận lợi. Mấy năm trước, vì ham lợi nhuận nhiều, cô từ bỏ công việc tốt đẹp sẵn có, dốc hết tiền của dành dụm (còn vay thêm mười vạn đồng), đổ cả vào một công ty kinh doanh tư nhân. Dè đâu đây là một công ty lừa đảo, mới đầu họ dùng thuật nhử dụ (cho người đầu tư hưởng mấy vạn tiền lời trước thật ngọt), rồi sau đó cả giám đốc, nhân viên đều ôm tiền, trốn biệt tăm. Vì vậy, Mỹ Đình không những mất hết tiền đề dành mà còn thiếu nợ rất nhiều. Ngoài ra, 5 năm trước, cô giao du với bạn trai, cũng bị gạt lừa đến nỗi phải phá thai, tình cảm tan rã, kết thúc trong chia tay.
Đến nay Mỹ Đình vẫn chưa tìm được tình lang thích hợp, thân quyến bạn bè có nhiệt tình giới thiệu, thảy đều không thành. Một hôm mẹ Mỹ Đình là Mỹ Linh đột nhiên tìm tới chỗ tôi, vừa khóc vừa kể:
– Quả Hồng, tôi biết chị đang viết cuốn “Báo ứng Hiện Đời” xin hãy đem chuyện của tôi viết ra! Tội tôi rất lớn. Con gái tôi hiện nay công việc không thuận lợi, hôn nhân chẳng toại ý, gặp đủ chướng ngại, xui xẻo… tất cả đều tại tôi mà ra! Chính vì người mẹ này làm rất nhiều, quá nhiều việc xấu… mà con gái mới bị liên lụy! Hu hu!
Tôi vội đưa khăn giấy cho bá lau nước mắt. Mỹ Linh buồn đến không thiết sống, bà bắt đầu kể lể sám hối những lỗi lầm bất thiện mình từng tạo trong quá khứ:
“Mỹ Linh xinh đẹp từ nhỏ rất được cha mẹ cưng chìu, nâng niu như trứng mỏng. Gia đinh giàu có phong lưu, nên muốn gì được đó. Nếp sống sung sướng luôn được hưởng mọi ưu tiên đã dưỡng thành thói quen xấu cho Mỹ Linh. Thời đi học, nàng không tôn trọng thầy cô, còn được trong lớp tôn sùng như “nữ hoàng”, ngay cả thầy cô cũng nể nàng đôi-ba phần.
Sau khi ra trường đi làm, mọi việc đều thuận lợi, mặc dù nàng đi làm xa nơi xí nghiệp mỏ ở Đại Tây Bắc, nhưng nữ cán bộ trong đây không phải chịu gian khổ gì, Mỹ Linh sống hết sức tự do tự tại, hơn nữa nàng luôn được hưởng mọi ưu tiên tính từ học vẩn đến công việc (khi viện nghiên cứu hay công ty chỉ tuyển có hai người thì trong cảnh vạn người tranh nhau nộp đơn, Mỹ Linh luôn được tuyển đầu tiên).
Trước 40 tuổi, có thể nói là thời hoàng kim (may mắn mỹ mãn nhất) của Mỹ Linh (nhưng đây chỉ là phúc báu mà nàng được hưởng do kiếp quá khứ từng tích lũy)… Nhưng hưởng phúc cũng chính là tiêu phúc, vì Mỹ Linh khống biết Phật pháp, không hiểu đạo, nên trong thuận cảnh nàng càng mê muội, tạo tội ác đầy trời.
Tại xí nghiệp Mỹ Linh công tác có rát đông nam nhân. Do nàng có dung nhan mỹ miều xinh đẹp khiến biết bao chàng theo đuổi say đắm, nàng nổi bật trong đó như ánh trăng rực rỡ giữa ngàn sao, làm lu mờ mọi cô gái khác…
Mới đầu, nàng vốn là cô gái thanh tân thuần phác, nhưng do có sắc, có quyền, có tiền cộng thêm tham dục trong lòng ngày càng bành trướng, Mỹ Linh không cưỡng được hấp dẫn của kim tiền và danh lợi, nên nàng đã lạc lầm, đi càng lúc càng sai. Để đạt được mục đích, nàng sẵn sàng quan hệ, lên giường cùng các nam lãnh đạo, vừa có được công tác toại ý, vừa có thu nhập tăng cao.
Chính do sinh hoạt phóng túng này mà nàng đã phá thai 8 lần. Chính những hành vi sai trái và ý tà này đã khiến cho phúc lành của nàng nhanh chóng cạn kiệt hết và ác báo được dịp trổ ngay hiện tiền:
Đầu tiên là gia đình nàng không hòa thuận, kết hôn xong thì giữa phu thê không ngừng xảy ra gây cãi, ẩu đả. Chồng nàng do thường phải nén giận chịu đựng, nên đã trút hết bực bội phẫn uất vào đứa con gái (Mỹ Đình). Vì vậy mà ngay từ nhỏ Mỹ Đình hay bị cha đánh đòn, chưa từng được phụ thân quan tâm yêu thương, lại do mẹ sống phóng túng ảnh hưởng xấu lây đến con, khiến Mỹ Đình sau khi trưởng thành rồi, nàng giao du bạn trai không cẩn thận, bị lời ngon tiếng ngọt dụ lừa, đến nổi phải thất thân, phá thai.
Riêng Mỹ Linh, ác báo cũng bắt đầu trổ: nàng vướng nhiều bịnh, bị viêm ruột thừa phải mổ đến 4 lần mà trị vẫn chưa xong, còn di chứng nghiêm trọng, gây thống khổ khó kham. Chân nàng mắc bịnh gai xương, nếu đi không cẩn thận là đau kịch liệt. Bịnh phụ khoa càng nặng nề hơn, mỗi lúc có chu kỳ, nàng bị hành đau đến ngất xỉu.
Còn nữa, công tác bây giờ cũng không còn thuận lợi, vì thân mang đủ thứ bịnh, nên các lãnh đạo bắt đầu lánh xa Mỹ Linh, bịnh hành hạ khiến nàng phải nghĩ làm, rồi nhân vì bịnh dây dưa, nàng phải ờ nhà nghỉ ngơi, vô phương công tác.
Những quả báo này chỉ là hoa báo, tương lai nàng còn phải sa vào ba cõi ác, thọ vô lượng khổ, đúng như trong “Kinh Địa Tạng” tả: “Nếu có nam tử nữ nhân nào không hành thiện mà làm ác, cho đến chẳng tin nhân quả, phạm tà dâm, vọng ngữ, lưỡng thiệt ác khẩu, hủy báng kinh Phật, những người tạo nghiệp như thế, tất phải đọa ác đạo”…
Mỹ Linh vừa khóc đau khổ, vừa sám hối kể lại lỗi mình…
Hiện nay sau khi học Phật rồi, nàng biết tất cả thống khổ kia là do mình tự làm tự chịu. Trồng nhân ác thì gặt quả ác. Báo ứng nhân quả như bóng theo hình…
Bây giờ hằng ngày Mỹ Linh ở trước Phật thành tâm sám hối những tội ngu si mê muội của mình, do ham lợi dục mà tạo lắm tội ác. Mỗi ngày Mỹ Linh đều quỳ tụng “Kinh Địa Tạng”, siêng bái sám, cầu Phật lực gia trì nàng sớm chuyển biến tệ trạng. Đồng thời nàng muốn dùng kinh nghiệm bản thân để cảnh báo mọi người.
“Thân người khó được, Phật pháp khó gặp nhất định phải quý trọng, siêng năng học Phật, tích cực hành thiện, vì nếu hưởng hết phúc rồi, tai họa ắt đến’’…
Tôi bảo Mỹ Linh:
– “Nhân quả ai làm nấy chịu, không thể do mình làm mà người khác phải gánh lấy”… Sở dĩ việc cha mẹ làm có thể gây ảnh hưởng đến tiền đồ con cái… hoặc người ta hay nói: Tổ tiên tích đức, để phúc cho con cháu. Tổ tiên làm ác di họa cho tử tôn’… Nếu giải thích theo Phật giáo thì đây là “đồng nghiệp chiêu cảm”, nghĩa là những cháu con nào có “nghiệp tạo tương tự”… sẽ đầu thai vào để trả báo chung theo đúng câu: “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu!”…
Cho nên cha mẹ phải đem thân làm gương, lo hành thiện tích phúc, trên hiếu kính tiền bối, dưới giáo dưỡng con cái, niệm niệm không quên lời dạy của chư Phật Bồ-tát và cao tăng đại đức, trong sinh hoạt phải sống chơn chánh: thành thật, tín, nguyện, hành. Được vậy gia đình mới có thể hưng thịnh, con cái mới có thề phát…
Khi đó Mỹ Linh phát nguyện:
“Đời này nhất định tinh tấn tu hành, làm ích lợi chúng sinh, quyết tu cho liễu sinh thoát tử, ra khỏi tam giới, vãng sinh Cực Lạc, thành tựu Phật quả”. Hai tháng sau nghe nói Mỹ Đình đã tìm được công tác ổn định, bịnh tật trên thân Mỹ Linh cũng đã chuyển tốt, không cần dùng thuốc nữa. Gia đình cũng dần hòa thuận. Tôi tin rằng dưới sự gia trì của Phật lực cộng thêm quyết tâm sửa lỗi đổi mới bản thân, Mỹ Linh và toàn gia, tương lai nhất định sẽ càng tốt lành, hạnh phúc.
Chỉ khi ở trong nghịch cảnh người ta mới thấm thía sâu sắc cái khổ của “sinh, lão, bịnh, tử’ và khao khát thoát ra, mong sớm được lìa khổ được vui. Cũng nhờ vậy mà nhiều người bước vào con đường học Phật. Thế nên những khảo nghiệm, những mài luyện đó (bao gồm cả thân nhân quyến thuộc), thực tế đều là đại thiện trí thúc của mình, chúng ta nên dùng tâm cảm ơn, tâm chân thành mà đối đãi với họ.
Tiêu Hồng có một người mẹ thiện lương, bà đối với cô đặc biệt quan tâm, chăm sóc chu đáo từng tí từng li… (nhưng do sát nghiệp chướng ngại), đến nay đối với Phật bà vẫn ở lưng chừng giữa tin và không tin.
Nhưng đôi lúc mật ngọt của tình chấp trói buộc cũng đem đến nhiều phiền lụy… Mẫu thân Tiêu Hồng thường ước nàng “giống như con chim nhỏ luôn nương tựa, nép vào bà”… mặc dù hai mẹ con họ sống chung bên nhau, nhưng chỉ cần con gái về muộn một chút, thì di động của Tiêu Hồng liên tục reo vang, trong máy không ngừng vọng ra âm thanh người mẹ nhắc nhờ dặn dò nàng phải: “về nhà sớm bình thường, ngay cả lúc Tiêu Hồng vào sở làm, mẹ nàng vẫn luôn gọi điện hỏi thăm, thậm chí khi nàng ở nhà xem sách, mẹ vẫn theo dõi, hỏi: – Giờ con đang xem gì đó?
Nàng mặc áo ăn cơm hay làm gi… mẹ nàng luôn kiểm tra tỉ mỉ. Tiêu Hồng biết mẹ thương, đối với mình rất tốt, trong lòng cũng sinh tâm hiếu thuận. Nhưng năm nay Tiêu Hồng 32 tuổi rồi, đối với lòng thương “chấp chặt giữ riết bên mình” như thế của mẹ, khiến nàng cảm thấy bị áp lực, mất tự do và chịu không thấu…
Một tối nọ, Tiêu Hồng cùng mấy bạn đạo họp mặt, dự tính sẽ về muộn một chút, trước đó cũng đã thưa với mẫu thân. Nhưng mẹ nàng vẫn không yên tâm, liên tục gọi điện thoại tra vấn:
– Sao muộn thế mà con chưa về? Rốt cuộc là họp cái gì? ờ đâu? Với ai?…
Tiêu Hồng ráng nhẫn nại hồi đáp, cuối cùng, cuộc họp chưa kết thúc nàng đã phải thu xếp đi về, nhưng mẫu thân vẫn không vui, cứ gọi điện hòi mãi, Tiêu Hồng luôn phải chịu đựng, vỗ về trấn an… Có vậy những kích động trong lòng mẹ mới dịu lại…
Tiêu Hồng vô cùng thắc mắc, hỏi tôi:
– Vì sao mẹ đối với em quan tâm quá mức như thế?
Tôi đáp:
– Duyên khởi duyên diệt, tất cả đều có nguyên nhân hậu quả, tình mẹ thương con chấp chặt trầm trọng thế này, bắt nguồn từ nguyên nhân xa xưa vào thời cổ đại bên Ấn Độ:
“Vào thời đó, tại miền nam Ấn Độ, có một vị vương tử cao quý cư ngụ. Hôm đó giống như mọi lần, vương tử cưỡi con bạch mã, tay cầm một cái lồng vàng, trong nhốt một con chim nhỏ cực kỳ xinh đẹp, điều kiện ăn ở của con chim này cực kỳ ưu việt, hằng ngày luôn có thức ngon, cái lồng còn được trang trí bằng hoa tươi xinh đẹp, song con chim lúc nào cũng nhớ đến thế giới bên ngoài, rất khát khao được tung cánh tự do… Thế nhưng do chủ nhân quá sủng ái, nên ông quyết định số mệnh nó “suốt đời phải bị nhốt trong lồng này”.
Con chim thời cổ đại, đời nay là mẹ Tiêu Hồng. Còn Tiêu Hồng chính là vị vương tử thời xưa đó”.
Do kiếp xưa nàng đã hành xử bằng tình chấp trói buộc nên đời này phải lãnh lại quả báo y hệt vậy, cũng được mẹ cực kỳ quan tâm chăm sóc giữ chặt bên mình, dù tuổi hơn 30 nhưng nàng vẫn không có tự do. Con bạch mã chính là phụ thân Tiêu Hồng. Theo như lời Tiêu Hồng xác nhận: hồi nàng còn nhỏ phụ thân luôn cam tâm tình nguyện để nàng cưỡi trên lưng trên bụng, còn cảm thấy rất hạnh phúc vui vẻ…
Sau khi nghe tôi giải thích rõ ngọn nguồn rồi, Tiêu Hồng đã hiểu minh bạch: Hiếu dưỡng cha mẹ chính là, ngoài việc quan tâm chăm lo đời sống và tùy thuận (không bội phản luật nhân quả) ra, còn phải hướng dẫn cha mẹ đến với Phật pháp, tin sâu nhân quả, chánh tín với đạo, dứt ác hành thiện, bước vào con đường học Phật giải thoát. Đỏ mới là đại hiếu chân chánh.
Giải thích thêm: Thời bắc Tống, Âu Dương Tu có làm một bài thơ “Chim Họa Mi” như sau: Trăm ngàn tiếng hót véo von. Bỗng trầm cao thấp vượt ngàn núi sông. Giọng buồn khi ở trong lồng. Đâu vui bằng lúc phiêu bồng bay cao. Vì sao tiếng chim hót trong lòng không hay bằng hót giữa rừng cây? Bởi vì chim mất tự do, nên tiếng hót u buồn, không vui.
“Nhân như thế thì quả như thế”, con chim nhỏ đời quá khứ hiện nay không những sinh làm người mang thân nữ, lại còn làm mẹ của vị vương tử ngày xưa từng yêu thương sủng ái nhốt nó mãi mãi trong lồng. Mẹ yêu con là đạo lý đương nhiên, nhưng người con gái tuổi đã hơn 30 lại bị tình chấp đó trói buộc không có chút tự do.
Tham ái là nguồn gốc sinh tử, thuở đầu do vương tử phát ra tâm tham ái và dùng nó để trói buộc, không cho phép chim nhỏ được tự do… thì đời nay, chim nhỏ cũng dùng tâm tham ái, chiếm hữu… đối xử y như vậy cùng vương từ.
Trong kinh 42 chương, Phật dạy:
Do ái sinh lo,
Do ái sinh sợ,
Nếu lìa tham ái,
Nào lo nào sợ…
Kinh Viên Giác thì nói: “Nên biết, ái là cội rễ sinh tử luân hồi”.
Có thể thấy, đời đời kiếp kiếp chúng sinh luân phiên trói buộc nhau không ngừng nghỉ, chỉ vì tham ái, tình chấp. Tu hành giống như đi trên băng mỏng, phải cẩn thận nghiêm trì giới luật, viễn ly tham ái và chấp trước, mới có thể giải thoát.