8.1 Hồi kí tình yêu

HỒI KÍ TÌNH YÊU

K.N.BOURBAKI

Sáng tác đầu tay dành tặng cho những mối tình đầu của tôi.

1. Miên man

Mời các bạn bước vào thế giới của tôi!

Tôi đang thất tình! Chắc chắn rồi, khi một người vẫn nói yêu thương bạn, đại khái là những thứ ngọt ngào mà khi yêu nhau người ta vẫn thường nói, ấy vậy mà sau đó lại không làm như vậy, nào là em không thể, mình không hiểu nhau... đại khái là những thứ mà khi người ta chia tay thường nói thì chắc chắn là bạn đang thất tình. Không gì dễ bằng một câu nói! Ở bông hoa ta còn thấy dấu vết của con sâu chứ phụ nữ thì không, không còn thấy chút dấu vết nào của bạn nữa. Cô ta lại có thể đi theo một người khác, có thể vui vẻ, có khi lại còn hơn cả khi đã từng có bạn bên cạnh nữa chứ. Tôi khuyên bạn nên đọc tiểu thuyết “Bố Già” của Mario Puzo, trong đó có triết lý rất hay về đàn bà: “Cho dù đàn bà sẽ thành thánh trên thiên đàng, đàn ông bị đày ráo xuống địa ngục, thì trên cõi đời này, đàn bà vẫn cứ là đàn bà”. Hỡi các chàng trai hãy nhớ lấy đừng bao giờ để phụ nữ điều khiển mình, đừng để cho họ có quá nhiều quyền lực với bạn!

Thất tình tôi nên làm gì nhỉ? Chao ôi, lại còn là mối tình đầu nữa chứ!!! Các bạn đừng lo cho tôi, tôi sẽ không làm điều gì dại dột đâu, tôi chịu chuyện này quen rồi! Đây là mối tình đầu thứ tư của tôi... Tại sao tôi lại nói đây là mối tình đầu thứ tư? Người ta gọi mọi thứ là đầu tiên khi nó mới mẻ, cảm xúc như chưa gặp bao giờ. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác lần đầu tiên cô giáo gọi tôi lên bảng tôi sợ quá và chui xuông gầm bàn. Tôi vẫn nhớ cảm giác khi lần đầu tiên tôi nhặt được tiền, lúc ấy là bào nhiêu tiếng điện tử, bao nhiêu quyển truyện tranh và tôi đã phải đấu tranh thế nào để báo cáo điều này với cô giáo chủ nhiệm... Tất cả đều mới mẻ như mới ngay đây thôi. Các mối tình đầu của tôi cũng vậy, không mối tình nào giống mối tình nào, nó đều mới mẻ như nhau, thậm chí nếu các mối tình đầu của tôi nếu có dịp ngồi tâm sự với nhau cũng không thể nghĩ là tôi lại có thể khác nhau trong từng mối tình đến vậy. Các bạn cũng sẽ thấy điều đó nếu đọc hết câu chuyện này của tôi. Còn một lý do nữa, tôi vốn là một người rất công bằng, đến cả trong công việc hàng ngày nếu dùng tay phải nhiều hơn tôi cũng sợ là tay trái sẽ tỵ nên thành ra tôi thuận cả hai tay, với lý do này tôi cũng sợ các mối tình đầu của tôi tủi thân nên tôi gọi tất cả đều là những mối tình đầu!

2. GẶP GỠ

(Một cuộc gặp gỡ thú vị với nhân vật nữ chính thứ 5 )

Muốn tìm kim cương thì đi sâu vào lòng đất còn muốn tìm chân lý thì đi sâu vào ý nghĩ_Vích-to Huy-gô. Tôi rất tâm đắc câu nói này! Tôi rất không hài lòng khi những người con trai rơi vào tình trạng thất tình tìm đến những thú vui đơn giản và dễ dãi đó là rượu chè rồi cờ bạc...Có say rồi bạn cũng phải tỉnh, bạn cũng không thể chơi cờ bạc mãi được cuối cùng bạn cũng sẽ vẫn trở về căn bệnh của mình đó là suy nghĩ về những việc đã xảy ra, tại sao ta không làm chuyện này ngay từ đầu khi ta còn tỉnh táo!

Một quán cà phê nhỏ bên cạnh Hồ Gươm- “Bình rượu ngàn năm” của thủ đô theo lời một bài hát của nhạc sỹ Trần Tiến. Hà Nội có những nét đẹp rất riêng mà khi đã gắn bó rồi chắn chắn là các bạn sẽ rất nhớ. Tôi chọn nơi đây là bệnh viện để chữa căn bệnh của mình. Tôi chìm đắm trong những dòng suy tư và biết đâu đấy một tác phẩm lớn sẽ ra đời từ đây.

Nhưng hôm nay thì tôi không thể chìm đắm trong những suy tư của riêng mình nữa. Tại sao tôi có thể bất cẩn như vậy tôi để quên một thứ ở đây vào hôm qua một thứ rất quan trọng và hỏi khắp cả quán cũng không ai biết. Chao ôi! Đứa con tinh thần của tôi những dòng đầu tiên của một tác phẩm.

- Có phải anh để quên một thứ ở đây?

Tôi như tìm thấy công tắc đèn trong một căn phòng tối um

-Vâng nó rất quan trọng với mình nếu bạn nhặt được thì cho mình xin lại

-Em đã đọc và em không biết nhân vật nam chính sẽ như thế nào?

- Mình viết chơi thôi cũng chưa biết kết thúc như thế nào.

Tôi trả lời sau khi nén lại cảm xúc khi những dòng riêng tư của mình bị người khác đọc.

-Em sẽ cho anh xin lại nếu ngày mai anh đi xem phim cùng em.

Sao lại có yêu cầu kì quặc vậy. Tôi nghĩ thầm

-Mình rất bận, mai mình còn phải đi làm.

-Anh đang được nghỉ hè mà, anh là giáo viên.

-Đúng là mình là giáo viên nhưng ngày mai mình còn phải đi ăn cưới bạn nữa, mà sao bạn biết mình là giáo viên được?

-Trong quyển sổ của anh có ghi mà, anh còn ghi là ngày kia bạn anh mới cưới nữa cơ.

Không thể có chuyện như vậy được, nghề nghiệp lịch làm việc tôi đã ghi riêng ra một cuốn sổ tay rồi, liệu có thể có lúc nào vội tôi ghi nhầm không? Không! Không thể vì vội mà tôi ghi tất cả vào đấy được! Quái lạ thật sao cô ta lại biết.

- Đúng vậy nhưng chiều mai mình đi ăn cưới rồi, bạn bè đều hẹn nhau chiều mai.

-Sáng mai đúng 8 giờ em đợi anh ở rạp chiếu phim Quốc Gia

-Mình không thích xem phim đặc biệt là xem phim với phụ nữ. Bạn nhặt được thì cho mình xin lại cuốn sổ ấy thôi.

-Không nhất định là anh phải đi xem phim với em thì em mới trả lại cho anh được

Tôi vốn là một người ít khi nóng tính nhưng điều này có vẻ vượt quá khả năng của tôi, tôi trả lời với giọng bực dọc.

- Đúng là tôi cần xin lại cuốn sổ ấy nhưng điều cô đưa ra tôi không thể làm được. Tôi muốn xin lại vì không muốn người khác đọc nó chứ nội dung thì tôi thuộc lòng rồi. Cô đã đọc lại còn khó khăn. Vậy thôi cô cứ giữ nó đi cũng được.

Tôi đứng dậy ra về không hiểu sao trên đời này lại có người kì quặc vậy.

Chắc các bạn thấy tiếc cho tôi khi có một cô gái mời đi xem phim mà lại từ chối, các bạn cứ thử trải qua bốn mối tình đầu và thất tình xem các bạn sẽ hiểu cả thôi. Đừng bao giờ giành niềm tin và hi vọng vào “sinh vật yếu ớt tai họa mà thần Dớt đã ban cho loài người”

Cô ta trông như thế nào nhỉ? Không có gì đặc biệt lắm, ngoại trừ đối mắt, một đôi mắt rất tròn và đẹp giống như mùa thu vậy. Bạn có thể nhìn thấy mùa thu vào ba tháng trong năm, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy sẽ thấy là mùa thu có cả ở mười hai tháng vậy. Chắc các bạn sẽ thắc mắc là tôi bực dọc vậy mà vẫn có thời gian quan sát cô ta, vẫn còn khen cô ta nữa chứ? Công phu nhìn qua một người phụ nữ biết xinh hay xấu, xinh như thế nào có điểm nhấn hay không tôi đã luyện tập suốt nhữn năm tháng ngồi ghế đá khi học THPT nó không thể nào mai một đi được, hơn nữa đã có lần tôi nói rồi đấy, tôi là một người công bằng cho nên cô ta xinh hay mắt cô ta đẹp thì ta cứ để như vậy đi.

Đang suy nghĩ miên man thì tôi có điện thoại tời, một số mới

-A lô! Tôi nghe đây ạ!

-Chào anh! Em là cô bé hôm nay gặp anh ở quán cà phê.

-Tại sao cô lại biết số điện thoại tôi?

-Trong quyển sổ của anh có ghi mà.

-Chắc chắn là tôi sẽ không ghi vào đấy!

- Mai anh đi xem phim em đưa thì anh sẽ thấy thôi.

-Tôi không thích xem phim, thôi cô cứ giữ quyển sổ ấy đi!

Tôi tắt máy, không thì giờ đâu mà nói chuyện kiểu này.

Quả thực là cũng không hiểu vì sao sáng hôm sau tôi vẫn có mặt ở rạp chiếu phim nhưng muộn hơn một tiếng, cô ta vẫn đợi.

-Anh đến muộn một tiếng.

-Có xem phim thì xem nhanh lên thôi, tôi đang vội.

-Anh thích xem phim gì?

- Phim hoạt hình.

-Sao lại là phim hoạt hình?

- Tôi không thích mấy cái tình cảm sướt mướt trông thôi đã thấy ngứa mắt rồi.

Tôi chọn một phim, cũng may là đang trong dịp 1-6 nên cũng có nhiều phim để lựa chọn. Khi xem xong tôi mới đòi lại quyển sổ.

-Bây giờ thì cô có thể cho tôi xin lại cuốn sổ được rồi chứ?

- Hôm nay anh đến muôn một tiếng nên không tính. Chủ nhật tới anh đi chơi công viên với em thì em sẽ trả.

-Thôi thế tùy cô, cô muốn làm gì cuốn sổ ấy thì làm!

Không biết có ai số khổ như tôi không nữa, tôi bực dọc ra về!

3. Biến cố

(Một biến cố đưa hai nhân vật chính gần nhau hơn)

Tôi đi ăn cưới một người bạn ở cùng lớp đại học, cùng kí túc xá! Nhắc lại thời sinh viên thật đẹp, chúng tôi từ những miền quê khác nhau cùng về chung một nơi do có cùng ước mơ và lý tưởng. Ở đây tôi được gặp những cái “đầu lớn” thực sự những người rất đam mê toán học (quên chưa kể với các bạn, tôi học sư phạm toán ). Khi nghe thầy cô giảng về toán tôi có cảm giác như lúc đó chỉ còn có toán học những thứ khác tưởng chừng như chẳng còn ý nghĩa gì, có người bạn còn nói với tôi như thế này: “Tôi ăn thế nào cũng được, mặc thế nào cũng được miễn sao tôi thoải mái làm toán là được”. Chao ôi! Cái thới “đói rét không nghĩa lý gì với một gã tuổi trẻ say mê lý tưởng”. Ngoài chuyện học tập ta còn thấy ở thời sinh viên những tình bạn thật đẹp. Thời ấy một gói mì tôm và một chai rượu đã thành một bữa tiệc thịnh soạn, hay một cốc nước một chai rượu cũng thành một bữa tiệc thịnh soạn, thậm chí không gì cả cũng là một bữa tiệc thịnh soạn rồi. Cái thời sinh viên phiêu lưu kí này nếu kể hết ra sẽ tốn không biết bao nhiêu giấy mực mà kể.

Chúng tôi giờ đếu đã khác thời sinh viên nhiều, có bạn đi du học xem nên toán học các nước, có bạn về làn ông giáo làng, có người còn làm việc chẳng liên quan gì đến toán cản nhưng tình cảm của chúng tôi thì vẫn vậy, vẫn như cái thời khi bảo nhau “mày đưa tao 100.000” bạn nhìn ví và bảo “tao còn đúng 100.000” rồi chia mỗi đứa 50.000. Thật là vui khi sống lại thời sinh viên, trong tình bạn, lâu lắm rồi tôi mới có dịp vui như thế này...

Tôi nghe như có tiếng ồn ào, tiếng ai đó hỏi số điện thoại và tôi tỉnh dậy!!! Tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện bên cạnh là cô ta- cô gái ở quán cà phê.

- Xe của tôi có làm sao không?

Hỏi xong tôi cũng thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi, có lẽ tôi vẫn còn chút men rượu trong người.

-Anh thật lạ bị ngã xe người thì không lo mà lại lo cho xe?

- Thì nếu xe tôi bị làm sao thì tôi bị ngã, còn nếu xe không bị làm sao thì tôi không ngã.

- Anh giỏi suy luận thật, suy luận của người say.

-Có lẽ thế. Mà sao cô lại ở đây vây?

-Anh bị ngã xe, người ta tìm điện thoại anh thấy số em thì họ gọi.

-Bao nhiêu người không gọi sao lại gọi cô nhỉ?

-Ý anh là không thích em có mặt ở đây à?

-À thì... không hẳng vậy.

-Coi như anh nợ em nhé, anh phải làm cho em hai chuyện thì coi như hòa.

-Hai chuyện gì vậy? Tôi vốn không thích nợ ai chuyện gì.

Tôi trả lời, kể ra thì cũng vất vả cho cô ta thật, đưa tôi vào viện còn ở đây trông nữa.

-Thứ nhất anh không được gọi em là cô nữa, phải gọi em và xưng là anh, thứ hai em muốn anh kể cho em nghe về những mối tình đầu của anh

- Chuyện có gì đâu mà cô muốn nghe.

-Ai muốn nghe?

- À thì...em muốn nghe.

-Đơn giản là em thích nghe thôi.

-Cũng được, nhưng mà cũng dài đấy vì bốn mối tình đầu liền, chắc tôi sẽ kể dần dần.

-Ai sẽ kể dần dần?

-Ừ thì anh sẽ kể dần dần.

-À, em quên mất đây là hoa cho người ốm.

- Em thích hoa Hướng Dương à?

-Không phải là em thích mà là anh thích, anh có vẻ làm tốt điều thứ nhất rồi đấy.

-Sao em lại biết anh thích hoa Hướng Dương?

-Trong quyển sổ của anh có ghi mà?

-Thôi, cái chiêu ấy cũ rồi.

-Không những em biết anh thích hoa gì, em còn biết anh thích ăn những món gì nữa cơ. Sau khi anh kể xong câu chuyện của anh thì có lẽ em cũng sẽ có câu chuyện của em! Thôi anh nghỉ ngơi đi, em cũng phải về qua nhà một chút

Quả nhiên là sau đấy tôi đều được ăn nhữn món mà mình thích, đúng là một chuyện kì lạ.

4. Mối tình đầu thứ nhất

(Một mối tình khi còn rất trẻ những cũng không kém phần lãng mạn)

Tôi ngã xe không bị nặng lắm, chỉ xây xước ngoài da. Tuy nhiên vì đã hứa sẽ kể mấy mối tình đầu nên chắc tôi sẽ ở bệnh viện mấy hôm. Ở bệnh viện ta mới thấy có rất nhiều cảnh khổ, có những người vợ ra chăm sóc chồng ngày nào cũng mang mấy bao thuốc, bánh kẹo bán rong khắp chợ hay lang thang hè đường, hay vừa mới đấy thôi tôi vừa chứng kiến cảnh một người cha 90 tuổi thăm con bị tai biến mạch máu não, nếu các bạn nhìn thấy đôi mắt của cụ các bạn sẽ thấy cuộc đời thầy buồn, chao ôi, buồn! Ai cũng có cái khổ cả, cũng giống như tôi cũng có cái khổ về những mối tình đầu vậy.

-Anh thấy trong người đã khá hơn chưa?

Cô ấy đến làm chặn lại dòng suy nghĩ đâng miên man trong tôi.

- Anh cũng chỉ bị ngoài da thôi có gì đáng kể đâu.

- Ta bắt đầu với mối tình đầu thứ nhất thôi anh.

-Em có vẻ sốt ruột nhỉ?

- Đương nhiên rồi, mấy khi được nghe chuyện tình.

- Nhà anh ở một ngôi làng, cạnh sông đáy. Ngay cạnh nhà anh có một “Vườn Ươm” luôn trồng táo.

- Em biết làng anh và cũng biết “Vườn Ươm” nhưng nó thì có liên quan gì đến câu truyện?

- À, nó là hoàn cảnh ra đời của mối tình đầu thứ nhất. Năm ấy anh học lớp 4 và nàng học cùng lớp với anh.

- Lớp 4!!! Tức là anh yêu từ năm mười tuổi?

-Có thể coi là như vậy, hồi mẫu giáo thì anh không còn nhớ nữa nên không chắc là có mối tình đầu nào không?

- Thế tiếp tục thế nào ạ?

-Nàng ngoan hiền nhất lớp nên anh để ý, từ đó dẫn đến yêu mên, nhớ mong...Tuy nhiên khi ta mười tuổi thì thật khó để có thể bày tỏ tình cảm của mình được.

-Em vẫn chưa thấy là cái vườn táo thì nó có liên quan gì đến đây cả?

-Em có vẻ quan tâm đến cái vườn táo ấy nhỉ?

-Tại anh kể vậy, nên em thấy tò mò thôi.

- Có liên quan đấy, năm lớp 5 anh chuyển trường khác học trong khi vẫn chưa thể hiện được với nàng một chút nào.... Cứ nghĩ là mọi chuyện cứ thế trôi qua nhưng rồi có một kỉ niệm làm anh nhớ mãi. Như các bạn bè cùng của mình anh vẫn thường vào vườn táo và bứt trộm và trong một lần khi đang lang thang mang táo trên đường anh gặp nàng đi cùng các bạn. Lúc ấy anh rất xúc động, anh bèn chọn trong số táo một quả to nhất đặt vào tay nàng và... quay mặt đi thẳng.

-Rồi sao nữa ạ?

- Các bạn đi cùng nàng vì không có táo ăn nên lại quay sang bảo là anh “dại gái”.

-Em cũng thấy có chút “dại gái thật”.

- Chắc vậy, anh nghĩ là từ khi A-đam nghe lời E-va ăn trái táo cấm thì đàn ông đã dại gái và đàn bà đã nhẹ dạ cả tin rồi?

-Thế anh xử lí tình huống ấy như thế nào ạ?

-Cái anh cách suy nghĩ lúc ấy để lại ấn tượng mạnh trọng anh, đến bây giờ khi nghĩ lại anh cũng thấy bất ngờ khi anh mười một tuổi. Lúc ấy anh nghĩ như thế này “Các bạn kêu mình dại gái chính ra lại tốt, nàng sẽ biết tình cảm của mình..., nhưng cũng không ổn, thế thì nàng sẽ ngượng lắm” thế là anh quay lại và chia nốt số táo còn lại cho các bạn.

-Chi tiết này mới đích thực là dại gái đấy, nhưng kể ra thì anh suy nghĩ chín chắn khi 11 tuổi đã biết quan tâm đến người yêu rồi.

- Ừ, nhưng tiếc là đấy cũng là lần gặp cuối cùng của anh và nàng, anh học huyện, nàng học trường làng thế là thành ra không giữ được liên lạc nữa.

- Câu chuyện này không giải thích được thái độ của anh với phụ nữ?

- Anh sẽ kể lần lượt, từ đó em sẽ thấy được sự thay đổi của nhân vật nam chinh của chúng ta chứ.

- Thế anh kể tiếp mối tình đầu thứ hai đi.

- Mỗi hôm anh sẽ chỉ kể một mối tình đầu thôi.

-Sao vậy ạ?

-Vì khi kể anh gần như hồi tưởng lại tất cả mình vậy, nếu kể tất trong một hôm thì anh thành ra yêu bốn cô trong một hôm mất, hẹn gặp em ngày mai với mối tình đầu thứ hai.

5. Mối tình đầu thứ hai

(Nhân vật nam chính đã lớn hơn rồi.....)

- Phải mất năm năm sau, khi anh mười lăm tuổi anh mới bắt đầu có mối tình đầu thứ hai.

Tôi bắt đầu kể.

-Cậu bé mười tuổi ấy cũng chung tình nhỉ?

- Có lẽ thế, anh cũng không chắc lắm. Năm anh học lớp 9 có một cô bé chuyển đến lớp anh học. Cô bé này hình thành tiêu chí về cái đẹp của anh, vì cô ấy mà từ đấy anh rất thích con gái có tóc dài và có má lúm đồng tiền.

-Tiếc nhỉ! Em không có má lúm cũng không có tóc dài.

-Cảnh giới của anh bây giờ đạt đến mức không thích phụ nữ nên tóc dài hay má lúm không quan trọng nữa.

-Rồi sao nữa ạ?

-Vì nàng là học sinh mới nên anh hay để ý. Thấy nàng ngoan, hiền, chịu khó và xinh nữa nên anh rất có cảm tình với nàng.

-Cũng giống mối tình đầu thứ nhất nhỉ? Thế lần này cậu bé có bày tỏ được tình cảm của mình không anh?

- Có chứ! Mười lăm tuổi đầu rồi chứ có phải trẻ con đâu. Khi đến ngày 8-3, vì là năm cuối cấp nên đám con trai bọn anh quyết định tổ chức một bữa hoành tráng cho các bạn nữ trong lớp. Anh và một cậu bạn thân được giao nhiêm vụ đi mua sắm một số thứ. Cái kì lạ là bọn anh không nói gì đến chuyện học tập, chuyện bóng đá... mà lại hỏi nhau xem “mày thích đứa nào trong lớp”. Anh nói anh thích nàng và nó quả quyết sẽ giúp anh bày tỏ tình cảm của mình.

- Bằng cách nào ạ?

-Năm ấy bọn anh hầu như ai cũng làm lưu bút, anh cũng làm quyển lưu bút nhờ cậu bạn đưa cho nàng, đại ý là nhờ cậu ấy nói là anh muốn nàng là người đầu tiên viết lưu bút, anh muốn nói chuyện và biết về nàng nhiều hơn.

-Thái độ của chị ấy thế nào ạ?

-Nàng nhận lời viết lưu bút và nói là rất vui khi là người đầu tiên viết lưu bút, cũng đồng ý cho anh kết bạn và nói chuyện nhiều hơn.

-Rồi sao nữa ạ?

- Thì sau đó là những khoảng thời gian rất vui, những buổi liên hoan hát cho cả lớp nghe mà như hát cho một người. Sinh nhật nàng anh trốn học mua một bông hoa hồng nhờ bạn gọi nàng ra và tặng hoa, anh cũng xin được nàng một bức ảnh để ngắm cho đỡ nhớ.

- Mọi chuyện diễn ra có vẻ tốt đẹp anh nhỉ?

-Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến một hôm, anh và nàng đều được mời đến nhà một người bạn cùng lớp chơi hội làng. Mãi anh cũng tìm được cơ hội mời nàng đi dạo cùng mà chỉ có hai người.

- Lúc ấy có muộn không anh?

-Khoảng sáu giờ chiều thôi.

- Rồi anh tỏ tình à?

- Vấn đề là anh không làm gì cả, anh chỉ mới hơi chạm nhẹ vào tay nàng mà nàng đã chạy thẳng một mạnh về nhà!!!

- Ha ha... Thế hôm sau thì sao anh?

- Sau đấy gặp nhau cả hai đều ngại, rồi bọn anh mải ôn tốt nghiệp, ôn thi vào cấp ba, lên cấp ba lại mỗi đứa một trường thành ra chẳng đi đến đâu cả. Hôm cưới nàng anh cũng vẫn đến uống rượu cưới, rượu cũng ngon!

- Cái này là lỗi do anh đấy chứ?

- Thực ra thì chẳng là lỗi của ai cả. Lỗi tại hồi ấy trẻ quá thôi. Nghĩ lại thì vẫn thấy đẹp. Sáng nào anh cũng đến lớp sớm hơn để được nhìn nàng lâu hơn hôm nào nàng đi muộn hay nghỉ học thì bứt rứt khó chịu, suy nghĩ vẫn vơ. Hồi ấy nàng còn là động lực để anh học tốt nữa. Đúng là “đẹp như là không đâu vào đâu”.

-Thơ Nguyễn Duy

- Em cũng hay đọc thơ à?

- Vâng em thích đọc sách từ nhỏ. Câu chuyện này vẫn chưa giải thích được thái độ của anh.

- Sóng gió thực sự bắt đầu từ mối tình đầu thứ ba, mối tình đầu thứ ba thì lại hẹn em ngày mai thôi.

6. Mối tình đầu thứ ba

(Sóng gió bắt đầu nhưng cũng rất đẹp và lãng mạn)

Mười bảy xuân em chửa biết sầu

Mối tình đưa lại tự đâu đâu

Em xinh em đẹp lòng anh trẻ

Gian díu cùng nhau giấc mộng đầu....

(Thơ Lưu Trọng Lư)

-Anh kể tiếp mối tình đầu thứ ba đi ạ!

- Năm ấy là năm anh học lớp 12, trường anh có một đoàn giáo viên về thực tập. Trong một lần đến chơi nhà các thầy cô trọ anh gặp một cô bé hoàn hảo theo tiêu chuẩn của mình.

- Hoàn hảo như thế nào ạ?

-Tóc nàng dài gần đến gót chân và hai má lúm đồng tiền thì rất xinh.

- Cô ấy học lớp bao nhiêu? Lớp 12 là năm có hai kì thi lớn mà anh cũng có một mối tình đầu cơ à?

-Cô ấy dưới anh một lớp. Vì là năm lớp 12 cộng thêm kinh nghiệm ở hai mối tình đầu trước nên anh cũng chỉ xác định ở mức biết cô ấy xinh thôi chứ không định thể hiện cho cô ấy biết tình cảm của mình, ấy vậy mà không phải điều gì mình dự định đều có thể thực hiện được.

- Tức là cuối cùng thì anh cũng vẫn làm quen?

- Ừ, nhưng làm quen là do duyên số. Chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu hôm ấy xe của nàng không bị tuột xích.

- Cơ hội tốt cho anh!

- Ban đầu thì là cơ hội tốt nhưng về sau thì anh cũng không thể gọi là cơ hội tốt được, nếu hôm ấy xe nàng không bị tuột xích thì chắc hẳn đã không ai phải khổ

-Rồi thế nào nữa ạ?

- Lúc nàng ra về anh thấy xe nàng bị tuột xích, bản thân anh vốn là người ga lăng mà đây lại là một cô bé đặc biệt nữa nên đương nhiên là anh bảo nàng để anh lắp xích xe đạp cho. Cái xe mi-ni nhật ý, xích tương đối khó lắp và khi lắp xong thì tay anh bị bẩn nhiều.

- Cô ấy bảo sao ạ?

- Nàng có vẻ rất xúc động và anh nhận được một lời cám ơn từ nàng.

- Vậy thôi ạ?

- Hôm đầu gặp nhau chỉ vậy thôi, lần đầu tạo được ấn tượng tốt vậy là hơi nhiều. Sau lần ấy anh cũng hay rủ bạn bè đến chơi nhà các thầy cô chơi, thực sự là chỉ mong gặp nàng ở đấy. Khoảng một tuần sau thì anh cũng được gặp nàng.

- Hôm ấy chắc anh nói chuyện được nhiều hơn hôm đầu tiên chứ ạ?

- Hôm ấy anh chủ động ngồi gần cô ấy và hỏi chuyện bắt đầu từ em học lớp nào, nhà em ở đâu có cách xa trường không?

- Học cấp ba thì cũng chỉ học gần nhà thôi chứ ạ?

- Cấp ba anh học trường tỉnh, học sinh từ các nơi trong tỉnh đến học, hầu hết bọn anh đều ở trọ.

- Quên mất, em học trường huyện. Rồi sao nữa ạ?

-Nói chuyện anh mới biết có sự trùng hợp rất đặc biệt. Anh và nàng học cùng một phòng học, anh học buổi sáng nàng học buổi chiều, đặc biệt hơn nữa anh và nàng còn cùng ngồi một bàn một chỗ nữa chứ!

- Đúng là quá đặc biệt quá anh nhỉ?

-Mọi thứ cứ như sắp xếp dành riêng cho anh và nàng vậy. Anh với nàng ngồi nói chuyện được một lúc thì thì xung quanh chỉ còn thấy có hai đứa ngồi đấy. Có lẽ là do chuyện lắp xích hôm trước nên mọi người trêu hoặc tạo điều kiện gì đó... Anh và nàng thì vẫn cứ ngồi đấy nói chuyện. Anh cũng không nhớ rõ là hôm ấy nói những chuyện gì chỉ nhớ là hôm ấy má nàng rất hồng. “Cái đẹp không nằm trên đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình”

-Vậy có nghĩa là hai người đã có tình cảm với nhau từ lần gặp thứ hai, con gái mà má hồng là đang xúc động lắm.

- Còn một dấu hiệu nữa là lúc nàng về anh bảo “Em cứ ở đấy thêm một lúc nữa đã” thì nàng nói một câu gì đó rất nhanh mà người thính tai nhất thế giới cũng không nghe được câu gì. Con gái mà như thế có nghĩa là yêu rồi ý chứ.

- Rồi sao nữa ạ?

-Nói chuyện xong thì bọn anh ra về thôi. Hôm ấy nàng còn bảo là kiểu gì hôm sau anh cũng sẽ bị người trêu. Thế mà suốt ngày hôm sau anh đợi mãi chẳng thấy ai trêu, hôm sau nữa cũng không cho đến lúc về thì anh phát hiện ra trong ngăn bàn có một mẩu giấy kẹp ở đấy.

- Chắc là cô ấy kẹp từ hôm trước nhưng anh không nhận ra, tờ giấy viết gì ạ?

- Cô ấy trêu anh đơn giản thôi “Anh có biết em là ai không?”

- Anh viết lại thế nào?

- Anh cũng viết lại đơn giản thôi “Em là cô bé tóc dài”. Từ hôm ấy ngày nào bọn anh cũng viết thư qua ngăn bàn những câu chuyện đơn giản nhưng với cả hai đứa là rất có ý nghĩa.

- Sau bao lâu thì anh lại gặp cô ấy nữa ạ?

- Khoảng hai tuần sau đấy các thầy cô thực tập về trường bọn anh đến chia tay thì gặp nhau ở đấy. Anh cũng hỏi được nhà cô ấy trọ nhưng thời gian ấy cũng là thời gian gấp rút ôn thi nên anh bọn anh cũng chỉ trao đổi qua ngăn bàn thôi. Tình cảm cứ như thế phát triển cho đến khi trước hôm nghỉ hè ba hôm, tờ giấy cô ấy viết như thế này: “Mấy hôm nữa nghỉ hè, em về quê, tối mai em mời anh đi ăn ốc”

- Đúng lý ra anh phải là người mời chứ?

- Ừ thì anh cũng đang định mời cô ấy đi đâu đó chỉ là chưa biết đi đâu thì cô ấy lại mời trước.

- Buổi tối hẹn hò đầu tiên thế nào anh? Tốt cả chứ?

-Để cho tiện anh bảo cô ấy đi xe đạp đến gần chỗ anh trọ rồi anh ra, anh bắt cô ấy đèo với lí do đơn giản: “Anh muốn ngắm tóc em thật kĩ, em về quê cũng phải lâu anh mới được gặp em”

- Rồi sao nữa ạ?

- Bọn anh đi ăn ốc rồi lấy xe đi dạo loanh quanh, hôm ấy chẳng ai muốn về cả, nhưng rồi cũng đến lúc phải về. Khi cô ấy đèo đến chỗ anh trọ thì anh liền đòi đưa cô ấy về. Thế là cả hai có xe đạp không đi mà dắt bộ từ chỗ anh đến chỗ cô ấy.

- Cũng lãng mạn nhỉ?

- Chưa hết khi đến chỗ cô ấy, cô ấy lại đòi đưa anh về, thêm một lần nữa quốc bộ từ chỗ cô ấy đến chỗ anh.

- Thế lúc đến chỗ anh thì sao?

- Thì anh lại bảo để anh đưa cô ấy về nhưng lần này thì cô ấy bắt anh về phòng trọ.

-Hai nhà trọ có cách nhau xa không ạ?

- Cách nhau khoảng 1 km. Mỗi người đều có những kỉ niệm mà không thể quên với anh đây là một kỉ niệm như thế.

- Rồi thế nào nữa ạ?

- Năm ấy anh thi đỗ sư phạm toán, nàng lên lớp 12. Mỗi tuần anh dành hai buổi đi xe buýt từ trường về dạy toán cho nàng và đương nhiên là để gặp nàng nữa, thỉnh thoảng anh cũng đưa nàng đi dạo những chỗ đẹp của Hà Nội.

- Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp vậy còn gì?

- Thời gian đó thật vui. Khi nàng sắp thi đại học mẹ nàng lên giúp nàng nấu cơm, làm đỡ nàng mọi việc để giành thời gian ôn thi.

- Anh vẫn dạy cô ấy chứ ạ?

- Anh vẫn dạy bình thường.

- Thế mẹ cô ấy có nói gì không ạ?

- Mẹ cô ấy đương nhiên là biết chuyện, chuyện gì có thể giấu chứ tình yêu thì không đặc biệt là khi người ta 18 tuổi. Mẹ nàng cũng không nói gì nhiều, một hôm lựa lúc nàng không có ở đấy mẹ nàng bảo anh là hai đứa có muốn tìm hiểu thì để khi nàng học đại học đã chứ không hề ngăn cản.

- Mẹ cô ấy cũng tâm lí đấy anh nhỉ?

- Lúc ấy thì anh cũng nghĩ vậy.

- Thế sóng gió đến từ lúc nào vậy anh?

- Sóng gió bắt đầu khi nàng thi trượt đại học, lúc ấy cả gia đình cô ấy đều quay lại cấm đoán chuyện của anh và cô ấy.

- Thái độ của cô ấy sao ạ?

- Ban đầu thì cô ấy bảo kệ sau thì cô ấy im lặng, cuối cùng thì cô ấy bảo là cô ấy không thể.

-Cụ thể là thế nào ạ?

-Thì thái độ của cô ấy là thế chứ thế nào nữa.

-Anh kể cho em cụ thể xem như thế nào đi ạ?

-Mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu, anh thấy em biết vậy cũng đủ rồi mà.

-Em cần biết để còn chữa bệnh cho anh nữa chứ.

- Chữa bệnh? Bệnh gì?

- Bệnh không thích phụ nữ, em vốn học dược mà.

- Ừ nhỉ, anh vẫn chưa biết em làm gì.

- Còn nhiều thứ anh chưa biết về em lắm, nhưng cái đấy để sau giờ anh cứ kể chi tiết cho em nghe đi.

- Thôi cũng được, cô ấy bảo kệ là như thế này... Thực ra từ khi quen nhau bọn anh đã có khoảng cách, nàng là người theo đạo còn anh thì không. Có lần nàng kể với anh là nàng bị cô nàng mắng cho một trận bảo là không được yêu người ngoài đạo.

- Thế cô ấy bảo thế nào?

- Nàng bảo là nàng không nói gì và còn bảo với anh là em thấy đầy người vẫn lấy nhau có sao đâu.

- Thế còn cô ấy im lặng khi nào ?

- Im lặng là từ khi cô ấy thi trượt đại học anh không tài nào liên lạc được với cô ấy, gọi điện đến thì toàn người nhà cô ấy nghe máy. Được một thời gian thì một cô bạn thân của cô ấy bảo anh là đừng gọi điện nữa cô ấy khổ lắm và phải khóc rất nhiều. Lúc ấy anh cũng chỉ liên lạc được với cô ấy qua bạn cô ấy những cũng không được nhiều.

- Thế lúc nào thì cô ấy bảo là cô ấy không thể ạ?

- Ấy là khi cô ấy đi học đại học ở một trường xa.

- Thế rồi hai người thế nào?

- Biết thế nào? Một người luôn nhớ còn một người luôn tìm cách quên thì gặp nhau đâu có ích gì.

- Sao anh không giữ cô ấy lại.

- Anh cũng đã giữ lại chứ, cái cảm giác tuột khỏi tay thứ mình cho là đẹp nhất thật đáng sợ.Cái giai đoạn đầu sau khi chia tay anh bị những sức nặng của kỉ niệm lôi dày vò nhiều, một hôm sức nặng ấy quá lớn vào khoảng 12h đêm anh đã gọi và trình bày với cô ấy hai tiếng đồng hồ chỉ để hai đứa quay lại như xưa.

- Câu chuyện thế nào anh?

- Anh cũng không được hôm ấy mình đã nói những gì, bao nhiều thứ dồn nén lại đều được nói ra cả nó có cả sự giận dỗi, sự nài nỉ, những câu nói ngọt nào là em đừng để mình đánh mất đi diều thật quý giá trong đời, nào là sao em lại bắt hai đứa phải chịu khổ một mình để hai người cùng nhau chịu khổ có phải tốt hơn không...

- Em nghe cũng xúc động đấy, thế cô ấy thế nào?

- Cô ấy bằng lòng, nhưng sáng hôm sau thì cô ấy lại bảo là cô ấy không thể.

- Vậy ạ! Có lẽ cô ấy đã phải chịu nhiều áp lực anh ạ.

-Quan trọng là ở cách lựa chon hành động thôi, cô ấy đã đầu hàng quá nhanh. Ở giai đoạn đầu tiên anh đã rất ngưỡng mộ cô ấy khi thấy cô ây chủ động viết thư, chủ động mời anh đi ăn ốc. Anh thấy cô ấy là một người thật lý tưởng biết yêu và biết cách tìm đến tình yêu.

- Cuộc sống mà anh. Nhưng em nghĩ là hành động của cô ấy có thể thông cảm được.

- Sau lần ấy anh đã quyết định buông tay để cả hai người tìm đến một cuộc sống riêng. Anh cũng cố gắng thông cảm cho cô ấy.

- Vậy có thể coi là tư tưởng của anh đã thông rồi.

- Đúng vậy! Có một câu rất hay như thế này: “Trừng phạt là quyền của chúa còn loài người thì cần phải học cách tha thứ”. Thế nhưng sóng gió lại bắt đầu nữa em ạ!

- Sóng gió nào nữa ạ?

- Sóng gió ở mối tình đầu thứ tư và anh lại hẹn em ngày mai thôi.

7. Mối tình đầu thứ 4

(sóng gió lại bắt đầu)

Ai đem rắc bướm lên hoa

Rắc bèo xuống giếng rắc ta vào nàng

Ai đem nhuộm lá cho vàng

Nhuộm đời cho bạc cho nàng phụ ta.

(Thơ Nguyễn Bính)

- Câu chuyện xảy ra khi anh là sinh viên năm thứ ba.

- Mối tình thời sinh viên ạ? Chắc là lãng mạn lắm anh nhỉ?

- Anh ở kí túc xá, đối diện cổng phòng anh trông lên tầng hai là phòng của mấy cô sinh viên khoa văn. Hồi ấy bọn anh hay có lệ kết nghĩa phòng con trai con gái với nhau. Lần đầu tiên lên phòng ấy anh gặp một cô bé rất đặc biệt.

- Có tóc dài và má lúm hả anh?

- Không lần này thì chỉ có má lúm đồng tiền thôi nhưng cũng rất xinh.

- Rồi sao nữa ạ?

-Lần đầu gặp anh có chút sai lầm là anh hỏi trêu cô ấy một câu :“Em đã có người yêu chưa”

-Đúng là sai lầm vì con gái trong trường hợp này đều sẽ nói là em có người yêu rồi.

- Ừ, cô ấy cũng nói là có rồi.

- Thế anh nói thế nào?

- Đúng là một bài toán khó nhưng anh vẫn có lời giải chứ! Anh bảo là “Anh sẽ tìm cho em một tình yêu đích thực”

-Thế đúng là cô ấy đã có người yêu rồi ạ?

- Về sau thì anh đều tra được là cô ấy có mối tình thời cấp ba nhưng chia tay rồi, hóa ra câu nói của anh lại thành phù hợp.

- Sau thế nào ạ?

- Sau đó là hành trình anh đi tán gái. Ta có thể thấy cảnh một chàng trai làm thơ, đợi cô gái ở căng tin rồi chặn đường đưa thơ, thấy cảnh chàng trai cầm đàn trước cửa hát vời lên phía trên... rồi bọn anh cũng có những buổi đi chơi thú vị nữa.

-Mọi chuyện tốt đẹp anh nhỉ.

- Thực ra thi cô ấy cũng có cảm tình với anh từ đầu mà.

-Rồi sao nữa ạ?

- Ngày yêu nhau cũng là một ngày kỉ niệm đẹp. Hôm ấy phòng anh liên hoan, anh cũng uống nhiều rượu xong lên phòng nàng gọi nàng ra nói chuyện. Khổ một nỗi là khi anh tỉnh rượu anh thấy đang đứng cạnh nàng và không nhớ là trước đó mình đã nói gì!

-Bài toán này nghe còn khó hơn bài toán hôm đầu tiên gặp nhau.

-Đúng là khó giải nhưng anh vẫn tìm được lời giải. Gần đấy có một bông hồng, anh liền cầm bông hồng và bảo nàng: “Anh đếm nhé?”

- Đếm gì?

-Cô ấy cũng hỏi giống như em. Đếm yêu với không yêu.

-Thế kết quả thế nào ạ?

-Kết quả là không yêu.

- Anh đúng là số đen thật.

- Lúc ấy thì anh bảo là anh đếm nhầm và cô ấy nói cô ấy không tin vào chuyện này. Thế là yêu nhau.

-Rồi sao nữa ạ?

- Sau đó là khoảng thời gian yêu nhau, nó cũng như các cặp đôi khác, không có gì đặc biệt lắm.

- Thế sao hai người lại chia tay ạ?

- Anh thấy cô ấy có người khác.

- Có người khác ạ? Tại sao chứ?

- Anh đâu có biết, chỉ biết là cô ấy chia tay vậy thôi, bản thân anh thì vẫn luôn gìn giữ tình cảm của hai đứa.

-Rồi sao nữa ạ?

- Thì chia tay chứ sao! Hồi ấy anh còn nói một câu nông nổi bồng bốt nữa chứ, “Anh có thể đợi em chín năm, thêm một năm nữa cũng chẳng sao.” Cái câu này thì chắc chắn là anh không làm được vì sau đấy anh cũng thấy cô ấy chia tay người kia, cũng nhiều lúc nhắc lại các kỉ niệm đẹp nhưng bản thân anh thấy lòng tự ái của mình rất lớn sẽ không quên được chuyện cũ nên cũng chỉ dừng lại ở chuyện biết cố ấy thế nào thôi.

- Anh thế nào sau khi chia tay?

-Anh mất ba hôm không ngủ , xong bạn bè khuyên nhủ anh mới trả lời lại một câu, sau câu ấy thì anh lấy lại tinh thần.

- Cầu gì ạ?

- Nguyên văn nhé : “Tao không nghĩ là một ông bộ trưởng bộ giáo dục tương lai lại có một chuyện tình buồn như thế này.”

- Ha ha... Câu trả lời của anh buồn thật nhưng bản thân trong nó cũng có chút lạc quan rồi.

- Ừ anh vốn là một người giàu lý tưởng mà, sau đấy thì anh để tâm trí mình vào chuyện học tập, công việc.... Vậy là anh đã kể xong mấy mối tình đầu rồi. Em có thể đưa anh quyển sổ và kể anh nghe xem sao em lại biết nhiều về anh thế chứ?


8. Mối tình đầu thứ 5

(Và rồi thì cuối cùng hoàng tử cũng lấy được công chúa và họ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.)

- Sổ của anh đây.

- Đấy, rõ ràng là anh có ghi gì về nghề nghiệp, số điện thoại hay lịch ăn cưới gì đâu.

- Anh giở trang cuối đi ạ!

Tôi giở trang cuối và ở đó có dòng chữ : “Em nghĩ là em đã có thuốc chữa cho anh, đó là tình yêu của em!”

- Không có tình yêu đâu em ạ!

- Tại sao lại không có chứ?

- Anh không tin vào nó. Nào là những câu nói ngọt ngào, những câu nói mãi mãi bên nhau, thế lúc anh rơi một mình ở giữa đường không có ai bên cạnh thì lúc ấy các cô ấy ở đâu?

-Vẫn còn có em mà.

- Có em, đó chỉ là do một sự tình cờ thôi.

- Tình cờ sao? Em đã đợi anh năm năm rồi đấy!

- Anh có nhớ cuốn “Nếu ta thuộc về nhau” không?

Có lẽ nào... Trong đầu tôi hình dung ra một cô bé học sinh, năm ấy tôi là sinh viên năm thứ ba và đi thực tập.

- Em là cô bé đã mượn anh cuốn ấy.

-Vâng.

-Từ hồi ấy em đã...

-Vâng. Không phải là hôm anh để quên quyển sổ em mới ở quán cà phê ấy đâu. Mà em đã gặp anh ở đấy khoảng một năm rồi. Sau lần gặp ấy em còn biết được là anh đến đấy vào hôm nào và những hôm ấy em đều ở đó. Nếu anh không quên quyển sổ, em cũng không biết mình sẽ bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào nữa. Anh có nhớ câu cuối cùng của truyện không?

- “Tôi tin rằng nếu như người ta thuộc về nhau, thì dù có xảy ra chuyện gì, dù có ở bất cứ đâu thì họ sẽ mãi là của nhau.”

-Em vẫn luôn tin vào điều ấy.

- Xưa nay anh cứ nghĩ rằng thiên thần thì họ ở trên tròi và họ có đôi cánh để bay. Nay anh mới biết điều đó là sai. Vì anh thì đang được gặp một thiên thần ở chốn trần gian này.

Tôi ôm lấy nàng, một người mà vì tôi đã chịu thiệt thòi quá nhiều. Tôi cần bù đắp cho nàng, mối tình đầu thứ năm của tôi.

9. Đôi điều về tác phẩm

Từ khi tôi tạm biệt cổng trường đại học tôi đã ấp ủ tác phẩm này, bốn năm cho sự lựa chọn các mối tình, từ khâu xây dựng đến lúc hoàn thành. Không dám nói như Leonardo da Vinci khi vẽ xong nàng Mona Lisa thốt lên rằng “Đời sinh ra em để em chết, còn tôi sinh ra em để em bất tử” nhưng đây cũng là một câu chuyện mà tôi dành rất nhiều tình cảm vào.

Hầu hết các nhân vật trong truyện đều lấy từ những kỉ niệm của tôi, của bạn bè và những người xung quanh, có sửa chữa đi cho phù hợp với văn chương, duy chỉ có nhân vật nữa chính tứ năm là do hư cấu.

Tôi viết tác phẩm này thứ nhất là để lưu giữ các kỉ niệm đẹp, sau nữa tôi cũng thấy rằng có rất nhiều người không tin tưởng vào tình yêu như nhân vật nam chính trong truyện nên tôi viết truyện cũng là để các bạn lấy lại niềm tin, các bạn cứ yêu thương thật lòng, chắc hẳn có ai đó cũng đang đợi bạn đến!

Về bút danh: K.N.Bourbaki thì đây là tên tôi trong một nhóm yêu thích toán được thành lập từ nhữn năm còn học đại học. Rất mong quý đọc giả sẽ đón đọc các tác phẩm tiếp theo của K.N.Bourbaki.

Cuối cùng, do đây là tác phẩm đầu tay nên có nhiều chỗ thực sự tôi vẫn chưa hài lòng về cách hàn văn của mình ở đôi chỗ và có thể tôi sẽ sửa lại trong thời gian tới. Mọi ý kiến đóng góp xin gửi về

knbourbaki@gmail.com . Xin chân thành cảm ơn!